Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 319

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Mẹ, cha, hai người đừng lo lắng, hiện tại con gái sống rất tốt... Ở dưới đó hai người có gặp được huynh trưởng và a đệ a muội không? Ông bà có khỏe không? Chân bà không tốt, không chịu được lạnh, ngày thường phải cẩn thận chăm sóc... Tính tình ông nóng nảy, hai người nhường ông một chút... Con gái bất hiếu, e là phải rất lâu sau này mới có thể đoàn tụ với hai người..."

 

Trong núi sâu, cỏ dại mọc um tùm trên mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mộ bày vài đĩa đồ cúng tế tổ tiên, còn có cả trúc giản kinh thư đã cháy thành tro. Người con gái áo trắng đeo đôi tuệ kiếm sau lưng cúi đầu, trò chuyện với bia mộ mục nát.

 

"... Nếu ở dưới đó gặp được sư phụ của con, cũng làm phiền thay con hỏi thăm sư phụ một tiếng, cứ nói là con nhớ sư phụ, rồi hỏi xem võ nghệ của sư phụ có tinh tiến không? Còn con à, giờ coi như có chút thành tựu rồi, nếu mai sau ngưng tụ được Hổ phù..."

 

Lảm nhảm hơn một canh giờ mới kết thúc.

 

Đợi cô thong thả quay về Phù Cô, vừa bước vào cổng thành đã cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt, trong ngoài thành như hai mùa khác nhau. Bạch Tố hơi ngạc nhiên, đúng lúc này lễ khai mạc chính thức bắt đầu, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời khiến cô thất thần.

 

Đây, đây là gì?

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy có người gọi mình.

 

Ngước mắt nhìn theo tiếng gọi từ trên cao vọng xuống.

 

"Sao Cố tiên sinh lại chạy lên đó?"

 

Nhìn Cố Trì đang vịn mái hiên, hai chân run rẩy dưới lớp áo, cô vận khí, mượn lực hai lần, nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà. Đến gần nhìn kỹ, cô không nhìn nhầm, đúng là Cố Trì.

 

Lúc này, sắc mặt Cố Trì còn tệ hơn thường ngày.

 

"Tất nhiên là vì lễ hội..." Cố Trì trông như đã thức trắng ba đêm liền, thấy Bạch Tố chú ý đến mình, anh ta thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt ngồi xuống mái nhà, cười khổ nói, "Giờ không còn sức nữa, xuống không nổi..."

 

Nếu Bạch Tố không phát hiện ra anh ta, mà anh ta lại không cẩn thận trượt chân ngã từ trên mái nhà xuống, bị thương là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là mất mặt. Cố Trì thấy Bạch Tố từ ngoài thành trở về, liền hỏi Bạch Tố đã đi đâu, bỏ lỡ lễ hội này thì thật đáng tiếc.

 

Bạch Tố đáp: "Đi tảo mộ."

 

Cố Trì lúc này mới nhớ ra Bạch Tố là người Hà Doãn.

 

Bạch Tố lại hỏi: "Tiên sinh có cần tại hạ giúp đỡ không?"

 

Lời đề nghị này đúng ý Cố Trì.

 

"Cần, cần chứ." Cố Trì đang định đưa tay ra, nhưng liếc mắt thấy màn pháo hoa vẫn đang tiếp diễn, lại rụt tay về, đề nghị, "Chỗ này tầm nhìn rộng, có thể nhìn bao quát toàn bộ sân chính, không bằng ngồi xuống thưởng thức một chút?"

 

"Ừ, cũng được."

 

Bạch Tố vững vàng ngồi trên mái nhà.

 

Cơ thể Cố Trì vốn đã yếu, lúc này văn khí lại bị rút cạn, tay vịn mái hiên run lẩy bẩy, Bạch Tố thấy vậy không đành lòng nên đỡ anh ta một phen. Anh ta cũng không từ chối, ngược lại mượn lực của Bạch Tố ngồi vững, thở một hơi.

 

"Cố tiên sinh nên bồi bổ thân thể cho tốt, đừng có..." Bạch Tố dừng lại một chút, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Trì, "Đừng leo lên những chỗ nguy hiểm này, ngã trầy xước thì không tốt."

 

Cố Trì cười khổ xua tay: "Bệnh này không khỏi được đâu."

 

Bạch Tố ngạc nhiên: "Sao lại không khỏi? Lẽ nào là ốm yếu từ trong bụng mẹ mang ra? Nhưng nghe nói, văn sĩ văn tâm..."

 

"Không phải."

 

Cố Trì cắt ngang phỏng đoán của cô.

 

"Không phải ốm yếu bẩm sinh." Nói ra có lẽ không ai tin, trước khi có được đạo văn sĩ, thân thể Cố Trì rất tốt, tinh thông cưỡi ngựa, bắn cung, kiếm thuật, chỉ cần đeo một thanh kiếm là dám xông vào rừng sâu núi thẳm. Nếu gặp phải thổ phỉ, kẻ xui xẻo chắc chắn không phải là anh ta.

 

Bạch Tố thấy anh ta không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm.

 

Cho đến khi màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời kết thúc hoàn toàn.

 

Hai người nhìn muôn ngàn ánh đèn dưới chân.

 

Tâm tư hoàn toàn khác nhau.

 

Bạch Tố hỏi anh ta: "Cố tiên sinh không muốn xuống chơi một chút sao?"

 

Người đi lại như dệt, đèn hoa sáng như ban ngày. Bầu không khí ập đến khiến người ta muốn hòa mình vào đó. Cho dù không làm gì, chỉ đơn giản là đi theo dòng người, tâm trạng cũng sẽ vui vẻ thỏa mãn lạ thường. Cố Trì bên cạnh lại không có ý định tham gia.

 

"Ồn ào quá."

 

Miệng thì chê bai, nhưng mặt lại không có vẻ khó chịu, thậm chí khóe miệng còn cong lên một chút dưới ánh đèn.

 

Cố Trì ghét những nơi đông người nhất.

 

Mỗi lần ở trong hoàn cảnh này, anh ta đều buộc phải đối mặt với mặt tối nhất trong lòng mỗi người, khiến tinh thần suy nhược. Tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng không chịu nổi. Nhưng hôm nay, những tiếng lòng truyền vào tai hầu hết đều nhiệt tình chân thành.

 

Được bao quanh bởi những tiếng cười nói ồn ào này, lại không hề mệt mỏi như trước.

 

Anh ta thậm chí bắt đầu tận hưởng.

 

Bạch Tố: "..."

 

Cố Trì không muốn xuống chơi, nhưng cô thì muốn.

 

Đang nghĩ tìm một lý do để rời đi, thì Cố Trì lại đổi ý: "Có điều —— Hôm nay là ngoại lệ."

 

Nhờ thời gian nghỉ ngơi vừa rồi, anh ta miễn cưỡng khôi phục được vài tia văn khí, tay chân cuối cùng cũng không còn run rẩy nữa, có thể tự mình leo thang xuống. Định nhờ Bạch Tố giúp mình bê một cái thang, nào ngờ nữ hiệp vô cùng hào phóng, nắm lấy tay anh ta, vác anh ta lên vai, sau một hồi mất thăng bằng, hai chân đã đặt trên mặt đất.

 

Cố Trì: "..."

 

Bạch Tố: "Dù sao ta cũng là người luyện võ."

 

Tuy không mạnh mẽ như võ giả võ đảm, đi theo con đường linh hoạt, nhưng việc đưa một người xuống mái nhà không có gì khó. Nếu Cố Trì cần, thậm chí cô có thể vác anh ta bay qua mái nhà.

 

Cố Trì cũng nói: "Dù sao ta cũng là một người đàn ông trưởng thành! Tuy gầy yếu, nhưng trọng lượng vẫn còn đó..."

 

Bạch Tố: "..."

 

Nói thật, không cảm nhận được lắm.

 

Trọng lượng của Cố Trì nhẹ hơn cô tưởng nhiều.

 

Dưới bộ áo nho sam là một thân hình gầy gò, không đến mức da bọc xương, nhưng cũng gần như vậy, không có thịt, làm vai cô đau nhức. Nếu không phải đôi mắt của Cố Trì rất có thần, chỉ nhìn khuôn mặt anh ta, thì đúng là bộ dạng bệnh tật sắp chết. Ai nhìn vào mà không nghi ngờ anh ta bệnh nặng, không sống được lâu.

 

Cố Trì: "..."

 

Bạch Tố thấy đôi chân Cố Trì vẫn chưa vững, người đi lại đông đúc, lo anh ta bị ai đó đụng trúng rồi bị giẫm chết, cũng không tiện rời đi ngay. Cô thấy Cố Trì mua không ít bánh ngọt, một vò rượu, một bộ bút mực, mấy món đồ nhỏ mà con gái thích.

 

Cô chủ động giúp cầm đồ, ai bảo Cố Trì trông có vẻ yếu ớt thế kia, vò rượu đó cũng khá nặng, lại thuận miệng hỏi: "Sao không thấy tiên sinh dẫn vợ con ra ngoài cùng vui chơi?"

 

Cố Trì cười nói: "Vì không có vợ con."

 

Bạch Tố: "..."

 

"Mua để cúng bái."

 

Cố Trì đã lâu không nghĩ đến chuyện cũ, nhưng hôm nay nhìn thấy muôn ngàn đèn đuốc, lại nghe Bạch Tố từ ngoài thành cúng bái trở về, bỗng dưng có loại xúc động muốn tâm sự với người nhà.

 

Muốn nói với ông nội và cha về những người mình quen biết, những chuyện mình trải qua trong những năm qua —— dù anh ta biết với tính cách thẳng thắn của hai người họ, khi nghe những việc anh ta đã làm, phần lớn sẽ nổi giận đùng đùng, nhổ nước bọt mắng mỏ, Cố Trì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng "ứng phó khủng hoảng". Hì, bút mực và mấy món đồ chơi nhỏ đó là để hối lộ tiểu đệ và hai vị muội muội. Nhận đồ của anh ta rồi thì phải giúp anh ta giữ chân hai người kia.

 

Anh ta nghĩ đến cảnh tượng ồn ào náo nhiệt đó, không khỏi bật cười thành tiếng, khiến Bạch Tố ở bên cạnh quay đầu lại nhìn.

 

Con người trong thời buổi này...

 

Hình như ai cũng không được trọn vẹn.

 

Nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực ra ai cũng có những nỗi khổ không ai biết.

 

【 Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn.* 】

 

_*Trích từ Thanh ngọc án – Nguyên Tịch của Tân Khí Tật, cùng một bài thơ với Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, rụng như mưa sao rực rỡ. Hoa ở đây ẩn dụ mang nghĩa là pháo hoa, mình quên giải thích.

 

Lễ khai mạc long trọng này kéo dài đến tận nửa đêm, du khách mới dần dần tản đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng hồi tưởng lại tất cả những gì đã thấy đã nghe đêm nay. Ngày hôm sau chính là ngày thi đấu chính thức, bảng thông báo đã công bố các hạng mục thi đấu.

 

Cố Trì trở về chỗ ở, lại một đêm không ngủ.

 

Anh ta lần lượt đốt những món quà đã mua.

 

Nhìn chúng cháy thành tro trong chậu.

 

Lại rót rượu uống với không khí.

 

Miệng liên tục lẩm bẩm.

 

"...Cha, con trai đã rất ít uống rượu, chỉ là hôm nay vui quá nên phá lệ, uống nhiều hơn vài bát, cha và ông nội cũng đừng mắng con..."

 

Tửu lượng của Cố Trì kỳ thực rất tốt, ngày thường cũng thích uống rượu, nhưng mỗi lần đều uống rất ít.

 

"...Mẹ có khỏe không?"

 

Cố Trì uống hết cả vò, có chút lâng lâng.

 

Ngửa mặt lên trời, nhìn trăng sáng mà lẩm bẩm không thôi.

 

"...Tiểu đệ và a muội còn nhỏ, nghịch ngợm thì nghịch ngợm một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn con, không khiến người ta tức giận như vậy... Không biết cha mẹ khi nào đầu thai chuyển thế? Nếu như vẫn chưa, nghe con khuyên một lời, muộn thêm vài năm nữa hãy đầu thai, khi đó thiên hạ thái bình, mọi người đến thế gian, con trai mới yên tâm... Kẻo cha mẹ ở nơi con không biết mà bị người ta ức h**p. Kiếp sau nhớ mài giũa tính tình một chút, gian xảo một chút cũng được, đừng tin những kẻ tự cao tự đại tự cho mình là 'quý tộc' nữa, hoặc là ——"

 

Cố Trì mượn rượu mà nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

 

"Đến làm con trai của con nhé?"

 

Vừa dứt lời, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng cười khúc khích. Cố Trì nổi giận, cái bát không trong tay bay qua bức tường thấp, rơi xuống sân bên cạnh. Chỉ nghe thấy tiếng bát rượu vỡ tan, Cố Trì nói: "Kỳ Nguyên Lương, đêm hôm khuya khoắt cậu nghe lén chuyện riêng, không phải hành vi quân tử."

 

Kỳ Thiện nhảy lên đầu tường rồi đáp xuống, nhìn Cố Trì đang khoác áo choàng, ôm gối ngồi dưới hành lang vừa đốt đồ vừa uống rượu.

 

"Một mình uống rượu không vui, chi bằng tính thêm ta nữa?"

 

Cố Trì liếc xéo anh ta một cái.

 

Trên mặt đầy vẻ không chào đón.

 

Anh ta đang nói chuyện với người nhà, Kỳ Thiện xen vào làm gì?

 

Kỳ Thiện chẳng để ý, lắc lắc lắc hai vò rượu trong tay, mở nắp vò, rót đầy bát rượu của mình. Cố Trì thấy có rượu miễn phí để uống, hừ một tiếng, bưng một bát lên, uống cạn vài ngụm, ngầm đồng ý cho Kỳ Thiện ở lại.

 

Kỳ Thiện cười nói: "Cậu và ta đều là kẻ cô độc, cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, kính cậu một bát."

 

Hai người cụng bát.

 

Nhìn những gia đình thường dân cùng nhau ra ngoài dạo chơi trên khắp đường phố ngõ hẻm, cảm xúc trong lòng bọn họ lẫn lộn. Vừa vui mừng vì hoạt động lần này có thể đạt được hiệu quả như mong đợi, thêm chút ngọt ngào cho cuộc sống vất vả, nhưng khi nhìn quanh mình, lại càng cảm thấy lạnh lẽo cô quạnh.

 

Vào một ngày tốt đẹp như vậy, Kỳ Thiện cũng nói chuyện cùng gia đình và "Kỳ Thiện" một lúc, trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là chủ công Thẩm Đường —— dù là một cô gái, lại đang ở cái tuổi ẩm ương, hở một tí là làm ra chuyện khiến huyết áp anh ta tăng vọt, so với những vị chủ công trước đây thì khuyết điểm nhiều vô kể, nhưng ưu điểm lớn nhất của cô lại khiến Kỳ Thiện muốn một lòng một dạ đi theo.

 

Thậm chí ——

 

Giả như, có một ngày hai người thật sự bất hòa, Kỳ Thiện cũng muốn tự kết liễu mình trước khi đạo văn sĩ phát động. Anh ta nghĩ bụng, khi không còn được cô tin tưởng, chắc chắn là mình đã lạc lối, mất đi ý niệm ban đầu. Đó chính là tâm trạng thực sự của Kỳ Thiện trong khoảnh khắc đó.

 

Cố Trì cười khẩy: "Cô đơn lẻ bóng..."

 

Nhưng không chỉ có hai người bọn họ.

 

Hai người cậu một bát ta một bát, không đủ còn có rượu dự trữ khác, chẳng mấy chốc dưới chân đã lăn lóc sáu bảy vò rượu không.

 

"Muốn tìm Vô Hối uống một bát không?"

 

Chử Diệu: "..."

 

Nửa đêm nửa hôm, hắn không muốn chứa chấp hai tên say xỉn.

 

Nhưng lại thật sự không yên tâm để hai tên say rượu nhìn thì tỉnh táo nhưng thực tế đã ngà ngà say ra ngoài —— người bình thường say rượu làm loạn cùng lắm là quấy rầy dân, nhưng hai văn sĩ văn tâm say rượu, đó là thảm họa.

 

"Vô Hối! Uống rượu!"

 

"Lão phu không uống."

 

Kỳ Thiện: "Chẳng phải ngài cũng cô đơn lẻ bóng à?"

 

Cố Trì: "Một chén rượu giải ngàn sầu!"

 

Chử Diệu bình tĩnh phê bài tập của hai học trò kèm Ngu Tử dự thính, hắn có ba đứa trẻ phải lo lắng, làm sao cô đơn lẻ bóng được? Hai người này đơn thuần là quá nhàn rỗi, suy nghĩ lung tung, cứ tìm thêm việc cho mình làm thì sẽ không dễ dàng u uất tới vậy.

 

"Vô Hối!"

 

"Chử Vô Hối ~~~"

 

Thấy Chử Diệu mãi không để ý, bọn họ cũng không còn hứng thú.

 

"Thôi, chúng ta tìm chủ công uống rượu đi."

 

"Ý hay, chủ công cũng cô đơn lẻ bóng..."

 

Chử Diệu: "..."

 

Hai người này say rượu còn đỡ, lại còn thêm một chủ công uống một giọt cũng say, ba người này chẳng phải sẽ lật tung Phù Cô lên ư?

 

Hắn quyết đoán ra tay muốn bắt giữ hai người, nhưng bản năng của văn sĩ văn tâm đã khắc sâu vào xương tủy, cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức phản kháng.

 

Chử Diệu: "..."

 

Hai tên say rượu này hành động cũng nhanh nhẹn đấy chứ?

 

Thẩm Đường nhận được tin tức thì đã là ngày hôm sau.

 

Sớm tinh mơ đã thấy Khang Thời ôm đôi mắt thâm quầng.

 

Cô thuận miệng hỏi những người khác.

 

Vẻ mặt của Khang Thời cứ như bị trĩ lại còn táo bón cả tuần.

 

Thẩm Đường cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Khang Thời ấp úng: "Đêm qua..."

 

Thẩm Đường kiên nhẫn nghe tiếp.

 

"Đêm qua? Đêm qua rồi sao nữa?"

 

"Đêm qua, Nguyên Lương và Vọng Triều uống say quá, đến viện của Vô Hối làm loạn, chọc giận Vô Hối, rồi bọn họ đánh nhau trong viện của Vô Hối... Sau đó, bây giờ họ mới tỉnh rượu, không tiện gặp người."

 

Thẩm Đường: "???"

 

Mỗi từ Khang Thời nói cô đều hiểu.

 

Tại sao ghép lại với nhau thì hoàn toàn không hiểu gì cả?

 

Đi đến nhà người khác làm loạn, còn hợp lực đánh chủ nhà... Hai người này... thật sự là Kỳ Nguyên Lương và Cố Vọng Triều mà cô quen biết á?

 

Cô không hiểu và cũng cực kỳ chấn động.

 

Thẩm Đường hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Vô Hối đâu? Vô Hối có bị thương không? Huynh nói xem ngài ấy tay chân già yếu, sao đánh lại hai người trẻ tuổi Nguyên Lương và Vọng Triều được, ngài ấy có thiệt hại gì lớn không?"

 

Khang Thời: "..."

 

Chử Vô Hối đích thực là người lớn tuổi nhất trong số các văn sĩ văn tâm ở đây, nhưng qua vài ngày nữa, hắn cũng mới ba mươi lăm. Chỉ cần không chết yểu hay mắc bệnh nặng, văn sĩ văn tâm có thể sống bình an vô sự, tuổi thọ vẫn khá dài, cách bốn chữ "tay chân già yếu" một khoảng khá xa.

 

Sao trong miệng chủ công lại biến thành già yếu đến vậy?

 

Điều này cũng không trách Thẩm Đường nghĩ thế.

 

Chử Diệu cả ngày để một mái tóc muối tiêu, cô còn từng thấy bộ dạng tiều tụy nhất của Chử Diệu, dù bây giờ đã khôi phục lại dung mạo trẻ tuổi, nhưng Thẩm Đường luôn theo bản năng coi hắn như một ông lão hồi xuân... Đánh nhau với người ta, còn là hai đánh một, chắc chắn hắn chịu thiệt thòi rồi.

 

Đẩy Khang Thời ra, cô sốt ruột nói: "Ta tự mình đi xem."

 

Khang Thời há miệng, muốn nói lại thôi.

 

Anh ta có thể nói ——

 

Người bị thiệt thòi là hai người kia sao?

 

Chử Diệu tỉnh táo, hai người kia lại say rượu.

 

Hai đánh một thì có tác dụng gì?

 

Chả phải vẫn bị đè đánh ư?

 

Mặt mũi bầm dập, gần như không dám gặp người.

 

Thẩm Đường nhìn thấy ba người bị thương, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện: "..."

 

Hay lắm, dọn dẹp đám cường hào thành Phù Cô cũng không làm ba văn sĩ văn tâm này bị thương, mấy vò rượu xuống bụng, trực tiếp say xỉn đánh nhau nội bộ, ba người đều bị thương? Thẩm Đường nhịn cơn giận.

 

"Cai rượu! Ba người đều phải cai rượu!"

 

Không uống rượu, không emo!

 

Chử · Vô tội · Diệu: "..."

 

Chuyện này liên quan gì đến hắn? ? ?

 

Hôm nay, những người dân Phù Cô đến xem thi đấu phát hiện, mặt mày mấy vị tiên sinh ở trị sở tím bầm, trông như bị người ta đánh.

 

"Không thể nào!"

 

"Có lẽ là kiểu trang điểm đang thịnh hành ở đâu đó."

 

"Sở thích của đại nhân vật, dân thường chúng ta không hiểu được đâu."

Bình Luận (0)
Comment