Editor: Đào Tử
________________________________
Giúp gia quyến của Triệu Phụng chuyển mấy bộ quần áo và tất?
Việc này chỉ là chuyện nhỏ, không thể hiện được điều gì.
Có điều, nếu như Cố Vọng Triều nói vậy rồi, thì hắn sẽ thuận theo bậc thang đi gặp Triệu Phụng, tìm hiểu tình hình cụ thể.
Rượu đó là thật hay giả, chỉ cần hỏi một câu là biết.
Nếu như là thật ——
Với tư cách là gia chủ Từ gia, hắn đã nhìn thấy một cơ hội tốt.
Nếu chỉ là rượu ngon bình thường, tuy có lợi ích, lại thêm hai nơi Thiên Hải và Hà Doãn cũng không tính xa, đi một vòng cũng có thể kiếm được kha khá, nhưng ở giữa còn có thái độ của chủ công Ngô Hiền, chút lợi nhuận này không đủ để khiến Từ Giải thật sự động lòng.
Nhưng ——
Nếu rượu này thật sự có ích cho võ giả võ đảm, văn sĩ văn tâm thì sao?
Ngay cả Từ Giải cũng không thể thật sự bình tĩnh.
"Triệu tướng quân ở đây sao?"
Từ Giải nhìn thấy một đống lều trại đơn sơ ở góc Tây Nam.
Gần khu lều trại còn có binh lính tuần tra.
Không cần nói cũng biết, đây chính là bộ khúc tư thuộc của Triệu Phụng.
Sao lại bị sắp xếp ở đây?
Dường như Cố Trì không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Từ Giải, kính nể khen ngợi: "Triệu tướng quân có tài luyện binh, bọn ta không thể sánh bằng. Mỗi ngày chăm chỉ không ngừng, lấy mình làm gương, cùng ăn cùng ngủ cùng ở với binh lính dưới trướng, thật đáng khâm phục."
Nghe Cố Trì chân thành khen ngợi đồng nghiệp của mình như vậy, khóe miệng Từ Giải giật giật, nhất thời không biết nói gì...
Không phải Triệu Phụng không tốt, chỉ là ——
Lời khen này thật sự khiến người ta quá mức xấu hổ.
Cố Trì thầm bĩu môi.
Những lời anh ta mới nói thật sự là thật, chỉ hơi tô vẽ thêm một xíu.
Thực ra Thẩm Đường đã sắp xếp chỗ ở tốt cho Triệu Phụng.
Nhưng Triệu Phụng không thích.
Võ giả võ đảm ngày thường không khổ luyện, đến khi ra chiến trường thì phải chịu đòn chí mạng của kẻ địch, đầu rơi xuống đất.
Nói thẳng ra là an nhàn sẽ bào mòn ý chí của hắn.
Vì vậy hắn cùng bộ khúc tư thuộc đóng trại ở góc Tây Nam.
Tất nhiên, cũng thuận tiện cho việc lao động.
Trại lính gần công trường góc Tây Nam, cũng gần cổng thành.
Cố Trì ở khu trại này cũng coi như là gương mặt quen thuộc.
"Tướng quân nhà các ngươi đã về chưa?"
Thuộc hạ tâm phúc phụ trách quản lý trại lính đã từng đi theo Triệu Phụng gặp Từ Giải, kinh ngạc một chút rồi lập tức hành lễ, mời hai người vào lều trại đợi, bên ngoài gió lớn. Vừa dẫn đường vừa nói: "Tướng quân chưa về, nhưng theo thời gian thường lệ, cũng sắp rồi."
Từ Giải cười nói: "Tướng quân nhà ngươi lại đi săn rồi?"
Triệu Phụng không giống những võ giả võ đảm cao cấp khác.
Người ta ngoài việc khổ luyện còn có sở thích cá nhân.
Tay trái cầm vàng, tay phải cầm cung.
Mũ gấm áo lông chồn.
Đại khái là như thế.
Mỗi lần đi ra ngoài đều săn được không ít thú rừng.
Chủ công Ngô Hiền cũng nhiều lần đi theo tham gia náo nhiệt.
Thuộc hạ tâm phúc: "..."
Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Trì.
Ánh mắt của đối phương không hề có xíu chột dạ hay né tránh nào.
Thuộc hạ tâm phúc còn biết làm sao?
Chỉ biết cười gượng theo mà thôi.
Cố Trì cười rất chi là tự nhiên ôn hòa —— chủ công nhà mình đã nói, chỉ cần mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Từ Giải: "? ? ?"
Trực giác mách bảo hắn trao đổi ánh mắt giữa hai người này có vấn đề.
Cơ mà hắn không để tâm lắm.
Dù sao đi nữa, đây là thuộc hạ tâm phúc của Triệu Phụng, lập trường của Triệu Phụng chính là lập trường của hắn, cho dù hắn và Cố Trì có giấu giếm điều gì, thì sự thật bị che giấu cũng không gây hại cho mình. Từ Giải an tâm ngồi xuống, thuộc hạ tâm phúc rất biết ý, bưng trà nước lên.
Từ Giải cười xua tay, ra hiệu không cần bận rộn.
Lại hỏi Cố Trì: "Tửu lượng của Vọng Triều thế nào?"
Cố Trì khiêm tốn đáp: "Tạm được."
Từ Giải mở vải bịt rượu, hương rượu thanh khiết xộc vào mũi, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng: "Ta và cậu vừa gặp đã thân, mới nửa ngày mà như đã quen biết nhiều năm, đây cũng là duyên phận. Dù sao Đại Nghĩa chưa trở lại, hai ta cứ uống trước hai chén đã, thế nào?"
"Vừa hay đúng ý ta, chẳng qua không dám mời trước."
Từ Giải thấy sắc mặt Cố Trì không thay đổi, trong lòng đánh trống.
Tự tin như vậy sao?
Chẳng lẽ rượu này thật sự là...
Từ Giải tự tay rót rượu, hai người cụng chén.
Miệng chén chạm vào đôi môi hơi dày, uống một ngụm nhỏ.
Hương rượu lan tỏa trong miệng.
Đang định nuốt xuống, bỗng nhiên màn trướng bị người ta mạnh mẽ xốc lên, tiếp đó là giọng nói thô ráp quen thuộc vang lên: "Văn Chú đến từ khi nào?"
Từ Giải ngẩng đầu lên.
Suýt chút nữa phun ra ngụm rượu trong miệng.
May mà tu dưỡng hắn tốt, định lực mạnh, cố nhịn lại, rồi vội vàng nuốt xuống, bị sặc một ngụm rượu.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ ——"
Hắn ho đến đỏ cả mặt, mắt cũng ươn ướt.
Đầu Triệu Phụng đầy dấu chấm hỏi.
"Văn Chú làm sao vậy?"
Gặp hắn cũng đâu cần kích động thế chứ?
Trong lòng thuộc hạ tâm phúc muốn đảo mắt lên tận trời —— Tại sao? Còn tại sao nữa? Chẳng phải Từ Giải tiên sinh bị bộ dạng như nông dân điền dã của tướng quân nhà mình làm cho kinh ngạc đấy ư? Nếu không nhờ thân hình vạm vỡ chứa đầy sức mạnh bộc phát, ai nhìn Triệu Phụng cũng nghĩ hắn là lão nông nào đó thôi. Tướng quân nhà mình ngày càng thuần thục việc cày cấy rồi.
_(:з)∠)_
Triệu Phụng không để ý đến suy nghĩ của thuộc hạ tâm phúc.
Hắn định tiến lên vỗ lưng cho Từ Giải để thuận khí —— "túi tiền" này mà có mệnh hệ gì, chủ công nhà hắn sẽ lột da hắn mất —— kết quả vừa lại gần, Từ Giải đã ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét trên người hắn, còn lẫn cả mùi đất khó tả.
Từ Giải: "..."
Ông trời ơi!
Triệu tướng quân vừa từ bãi bùn nào lăn về vậy? Hay là ra ngoài săn bắn trượt chân ngã xuống hố bùn? Ánh mắt hắn quá thẳng thắn, khiến Triệu Phụng cũng trở nên căng thẳng, cuối cùng nhờ Cố Trì ra mặt hòa giải mới cho qua được khúc nhạc đệm này.
Anh ta đặt chén rượu chưa uống xuống.
Mỉm cười nói: "Trong tay Trì còn có tục vụ chưa xử lý xong, giờ Triệu tướng quân đã về, chắc hẳn bạn cũ trùng phùng có nhiều chuyện muốn nói, Trì xin cáo lui trước. Nếu có việc gì khác, cứ sai người báo cho ta biết."
Nói xong, cúi chào rồi lui ra.
Từ Giải đứng dậy tiễn biệt.
Đợi Cố Trì rời đi, Từ Giải mới hỏi Triệu Phụng: "Bộ dạng này của tướng quân... từ đâu ra? Sao lại ra nông nỗi này?"
Triệu Phụng: "..."
"Nếu không tiện nói thì..."
"Không có gì không tiện nói, từ ruộng về."
Từ Giải: "? ? ?"
Thuộc hạ tâm phúc can đảm nói: "Kỹ thuật cày ruộng của tướng quân càng ngày càng tinh diệu, hôm qua đã cày được hơn hai trăm mẫu ruộng..."
Từ Giải: "? ? ?"
Triệu Phụng cười mắng: "Đi làm việc của ngươi đi, nếu rảnh rỗi thì luyện tập thêm đi..."
Thuộc hạ tâm phúc vội vàng cáo lui.
Từ Giải nhìn hướng cửa trại rồi lại nhìn Triệu Phụng.
"Cày ruộng... hơn hai trăm mẫu là sao?"
Triệu Phụng ấp úng: "Chính là... chuyện như vậy đó."
Từ Giải: "..."
Mãi một lúc sau mới hiểu rõ Triệu Phụng đã giúp Thẩm Đường làm những gì, nhất thời không biết nên kinh ngạc Triệu Phụng lại có tính tình tốt đến vậy, hay phải lắc đầu ngao ngán trước sự gan dạ của Thẩm quân, dám sai khiến Thập nhị đẳng tả canh làm việc này. Quan trọng nhất là, chủ công nhà mình mà biết được chẳng phải sẽ đau lòng đến rơi lệ sao?
Từ Giải đau đầu.
"Nhưng cũng không thể để mặc Thẩm quân mượn ân cầu báo!"
Thấy hắn nói vậy, Triệu Phụng vội vàng giải thích: "Cũng không nghiêm trọng đến vậy, Thẩm quân là người ngay thẳng thành thật nhất mà lão phu từng gặp, tấm lòng son trẻ đáng quý, giúp đỡ thì có sao? Cày ruộng cũng không đến nỗi nhàm chán, cứ coi như là đổi thân phận trải nghiệm niềm vui."
Nói "Mượn ân cầu báo" thì không có đâu.
Những đạo lý của Thẩm Đường hắn cũng đã cẩn thận suy xét.
Quả thật có vài phần đúng.
Nghe vậy, Từ Giải hỏi: "Triệu tướng quân nói vậy, có thể thấy đánh giá vị Thẩm quân này rất cao, người này thật sự tốt như vậy sao?"
Triệu Phụng suy nghĩ cẩn thận trước khi trả lời.
Gật đầu.
Hắn đi theo Thẩm Đường suốt dọc đường đến Hà Doãn.
Những gì xảy ra trên đường, hắn đều nhìn thấy, không bỏ sót bất kỳ khó khăn nào Thẩm Đường phải đối mặt. Sau đó một đêm chợt giàu, Thẩm quân cũng không sa đà vào hưởng lạc, ngược lại tính toán chi li từng đồng từng hào dùng vào dân chúng và chấn hưng thành Phù Cô.
Còn có màn bắn pháo hoa khai mạc đêm hôm đó, tính cả Thẩm Đường, tổng cộng năm vị văn sĩ văn tâm, tổ chức rầm rộ chỉ để đổi lấy nụ cười của dân chúng. Ngược lại những người khác thì tiêu tốn tiền tài để mua nụ cười của mỹ nhân, dân chúng chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của bọn họ.
Ngay cả ngày lễ tết cũng không nghỉ ngơi.
Giả không thể thành thật, thật không thể thành giả.
Nếu thật sự là kẻ hai mặt, sớm đã lộ đuôi cáo, nhưng Triệu Phụng quan sát kỹ, không phát hiện bất kỳ sơ hở nào.
Thêm nữa ——
"Văn Chú có điều không biết, những văn sĩ văn tâm bên cạnh Thẩm quân, phần lớn cũng đều như vậy. So với lợi ích, bọn họ càng coi trọng tâm tính phẩm hạnh, nếu Thẩm quân thật sự là tiểu nhân, bọn họ cũng không thể một lòng một dạ như thế." Bán mạng vì đam mê cũng chú trọng nhu cầu tinh thần.
Tiêu chuẩn yêu cầu tương đối cũng sẽ cao hơn.
Thẩm Đường cũng được xem như là một "người trong mộng" của Triệu Phụng.
Đương nhiên, người hắn thật sự ngưỡng mộ nhất vẫn là chủ công Ngô Hiền.
Từ Giải hoàn toàn buông bỏ đề phòng.
Nụ cười của hắn thoải mái hơn, cho đến khi ánh mắt rơi vào vò rượu, liền cùng Triệu Phụng xác nhận một chuyện khác cũng là chuyện hắn quan tâm nhất: "Triệu tướng quân, những thứ rượu này —— thật sự có lợi cho văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm không?"
"Rượu?"
Triệu Phụng ngửi ngửi.
Nói một cách chắc chắn: "Đây là rượu từ bên Thẩm quân."
Còn về câu hỏi của Từ Văn Chú, Triệu Phụng tỉ mỉ ngẫm lại.
Không thể không nói, quả thật rất bổ ích.
Hắn nói: "Quả thật có việc này."