Editor: Đào Tử
________________________________
Tim Từ Giải đập mạnh một cái.
Hắn vội vàng hỏi: "Triệu tướng quân có biết vật này quý giá không?"
Triệu Phụng suy nghĩ kỹ một hồi, bản thân cứ cách vài ngày lại nhận được "hiếu kính" từ thuộc hạ, bèn hỏi ngược lại: "Có sao?"
Từ Giải: "..."
Triệu Phụng nhìn biểu cảm của hắn liền biết hắn đã hiểu lầm.
Nói: "Chỉ là rượu thuốc tầm thường thôi mà..."
Đáng để Từ Giải trưng ra vẻ mặt "nhắm trúng con mồi" như vậy không?
Đương nhiên Triệu Phụng biết những loại rượu ngon này có công hiệu bồi bổ gân cốt. Nếu uống nhiều, còn có thể tăng tốc độ vận chuyển võ khí trong đan phủ, toàn thân như được ngâm trong suối nước nóng, muôn vàn lỗ chân lông thư giãn hô hấp, tăng tốc độ hồi phục thể lực, tinh lực.
Nhưng Triệu Phụng lại cảm thấy hiệu quả này cũng giống như uống rượu thuốc đại bổ trân quý, cũng không cảm thấy thứ này có gì hiếm lạ.
Lùi một vạn bước mà nói ——
Thẩm quân nghèo đến mức túi tiền còn sạch sẽ hơn cả bản mặt, nếu thật sự là vật quý hiếm, hàng ngày sao có thể cung cấp số lượng hạn chế cho cửa hàng bách hóa Phù Cô?
Lòng nhiệt thành của Từ Giải giảm đi vài phần.
Lý trí quay trở lại, hắn chuẩn bị tự mình thử nghiệm vật này.
Thấy thái độ Từ Giải khác thường, Triệu Phụng không nhịn được thầm nghĩ —— Phong thủy của vùng đất Phù Cô này thật sự kỳ quái khác thường.
Nhận lấy mấy bộ quần áo giày tất Từ Giải đưa, Triệu Phụng lại trò chuyện với Từ Giải vài câu liên quan đến Thẩm quân, sau đó đối phương đứng dậy cáo từ. Triệu Phụng đứng dậy tiễn, trở về với vẻ mặt băn khoăn, mở một vò rượu, hít mạnh hương rượu thơm thanh khiết một hơi.
Buồn bực nói: "Không có gì đặc biệt cả..."
Ngửa cổ, theo yết hầu chuyển động, một vò rượu đã vào bụng.
Loại rượu này ngoài những chỗ tốt đã kể trên, còn có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Gần đây Triệu Phụng ngủ rất ngon, ban ngày làm việc, tối uống rượu, một giấc đến sáng. Thậm chí ngay cả những ngày mưa âm u, vết thương cũ ở khớp xương đau âm ỉ cũng đã lâu không tái phát.
Triệu Phụng cũng không cho rằng đây là công dụng tuyệt vời của rượu.
Dạo này hắn ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon, võ giả võ đảm lại có khả năng tự chữa lành vết thương rất mạnh, nếu thật sự có thương tích ngược lại mới không bình thường.
Triệu Phụng kể chuyện này với thuộc hạ tâm phúc.
Tên thuộc hạ tâm phúc suy đoán: "Tướng quân, ngài nói xem, có phải Từ tiên sinh đang nhắm vào phương pháp ủ rượu trong tay Thẩm quân không?"
Triệu Phụng như bừng tỉnh khỏi mộng: "Chết thật, đúng là có khả năng này."
Hắn vội vàng đặt bát rượu xuống, đồng thời rút hai chân ra khỏi chậu nước, lấy khăn vải lau vội đôi chân to.
Mặc bộ quần áo và giày tất mới, trong lòng lo lắng nói: "Từ Văn Chú là kẻ nhạn bay qua phải rụng lông, chó đi qua cửa nhà hắn cũng phải bắt vào nồi nếm thử mùi vị. Nếu thật sự có lợi lộc, khó bảo đảm hắn sẽ làm ra chuyện gì."
Thuộc hạ tâm phúc nói: "Tướng quân lo lắng..."
"Đương nhiên không phải lo Từ Văn Chú sẽ cướp đoạt." Triệu Phụng vội vàng đi đến cửa lều, dừng bước, suy nghĩ một chút lại quay trở vào tiếp tục uống rượu ngâm chân: "Không đúng, cho dù hắn có ý này, chủ công cũng sẽ không dung túng hắn làm vậy."
Thuộc hạ tâm phúc: "Sao ạ?"
Triệu Phụng lắc đầu.
Nói: "Không có gì, dù sao Từ Văn Chú cũng có tiền."
Triệu Phụng linh cảm sự việc này không đơn giản.
Thẩm quân là người thiện lương chân thành, nhưng những văn sĩ văn tâm dưới trướng Thẩm quân thì không. Dù Cố Trì có hiếu khách đến đâu cũng không đến mức nói rõ ràng nguồn gốc của những vò rượu này. Trước hôm nay, Triệu Phụng cũng không biết tổ tiên Thẩm quân từng kinh doanh rượu.
Sự việc khác thường, ắt có mưu đồ.
Chắc chắn Cố Trì đã nhắm vào Từ Giải.
Nhưng Từ Giải có gì đáng để mưu đồ?
Kẻ này nghèo đến mức chỉ còn tiền.
Vì vậy, đáp án đã rõ mười mươi.
Đưa ra kết luận này, Triệu Phụng lập tức bình tĩnh lại.
Trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại.
Thành Phù Cô nói riêng hay Hà Doãn nói chung đều không có ngành nghề sản xuất đặc thù nổi bật nào, dù có thể khôi phục sinh kế cho dân, nhưng sự phát triển sau này lại không mấy khả quan. Nếu có thể biến rượu của Thẩm quân thành một thương hiệu, moi từ tay Từ Văn Chú ra một ít tiền...
Chậc, cũng coi như là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Thuộc hạ tâm phúc vẫn không hiểu.
Triệu Phụng cười nói: "Không hiểu thì thôi vậy."
Việc này không động chạm đến lợi ích của chủ công Ngô Hiền, Từ Văn Chú cũng có thể thu lợi, Thẩm quân cũng có thể giảm bớt khủng hoảng tài chính, một mũi tên trúng nhiều đích! Thế rồi, hắn bèn giả câm giả điếc, coi như làm việc tốt giúp người.
Nếu Từ Giải không may bị lỗ vốn... Làm ăn luôn có rủi ro, trên đời này làm gì có chuyện chỉ lời mà không lỗ vốn?
Cùng lúc đó, Cố Trì đang khoe công với Thẩm Đường.
Thẩm Đường đang làm việc tăng ca: "??"
"Không phải bảo huynh tìm hiểu ý định của Từ Giải..."
Cố Trì: "Chuyện này ta đã sớm dò la rõ ràng rồi."
Việc này đâu có gì khó khăn.
Từ Giải là người rất cẩn thận, Cố Trì cũng không thử dò hỏi trực tiếp, làm vậy quá lộ liễu, dễ bị phát hiện. Nhưng dù Từ Giải có phòng bị kỹ lưỡng đến đâu cũng không chống lại được đạo văn sĩ của Cố Trì, bị Cố Trì khai thác sạch sẽ.
Nói đơn giản, Từ Giải là người trung lập.
Dưới trướng Ngô Hiền có hai phe phái.
Phe "kiêng dè" do Tần Lễ đứng đầu.
Phe "coi nhẹ" do những thế lực bản địa Thiên Hải đứng đầu.
Từ Giải lại là người trung lập không dính vào bên nào.
Ngô Hiền chọn hắn làm sứ giả cũng có yếu tố lập trường, để Từ Giải đến tặng quà, tiện thể liên hệ với Triệu Phụng tìm hiểu rõ gần đây Thẩm Đường làm cái gì. Những điều Từ Giải thấy được nghe được lần này cùng với thái độ của hắn, sẽ quyết định rất nhiều đến lập trường sau này của Ngô Hiền.
Thẩm Đường nghe một hồi, líu lưỡi không nói nên lời.
"Ngô Chiêu Đức coi trọng ta vậy sao?"
"Chẳng phải ta chỉ hố hắn một lần thôi ư?"
"Sao lại chơi kiểu đó?"
Thẩm Đường kêu oan.
Hiện tại nếu cái gánh hát cỏn con này bị Ngô Hiền nhắm vào, thì ngày tháng sau này sẽ không dễ sống. Nghĩ đến việc lúc đầu cô bị lưu đày, khó khăn lắm mới tìm được một nơi có thể dung thân, vì thế cũng bỏ ra vô số tâm sức, nói gì cũng không thể dễ dàng vứt bỏ.
Cố Trì thành thạo chắt lọc trọng tâm từ những tiếng lòng phức tạp đồ sộ của Thẩm Đường, mỉm cười nói: "Chủ công chớ lo lắng, sự việc cũng không nghiêm trọng đến vậy. Triệu tướng quân không có thành kiến gì với chúng ta, Từ Văn Chú này cũng không phải là người không thể 'mua chuộc' được..."
Anh ta không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thăm dò Thẩm Đường giao, mà còn phát huy vượt trội, chuẩn bị "Vặt lông cừu" trên thân Từ Giải.
Thẩm Đường hỏi: "Rượu?"
"Chẳng lẽ chủ công không nhận ra?"
"Nhận ra cái gì?"
"Cái gọi là ngôn linh hóa vật, bản chất là chuyển hóa linh khí thiên địa thành văn khí hoặc võ khí, rồi biến thành vật thể. Điều này không chỉ mình chủ công, mà các văn sĩ văn tâm, võ giả võ đảm đều như vậy. Khác biệt là vật phẩm chủ công hóa ra có thể làm thức ăn, mà thức ăn thì có thể hấp thụ vào cơ thể, tức là..."
Uống rượu kỳ thực chính là đang "uống" linh khí thiên địa tinh khiết đã được tinh luyện! Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi uống rượu sẽ cảm thấy đan phủ trở nên sục sôi, văn khí/võ khí tiêu hao trong đan phủ cũng hồi phục nhanh hơn. Linh khí tinh luyện rất dễ hấp thụ.
Đây chính là chân tướng việc "rượu" có tác dụng tăng cường đối với văn sĩ văn tâm/võ giả võ đảm, nói ra thì rất dễ hiểu.
Nhưng người ngoài lại không biết.
Đặc biệt là Từ Giải.
Còn tưởng đây thật sự là phương pháp ủ rượu ngon được truyền thừa trăm năm.
Thẩm Đường lập tức hiểu ý Cố Trì, đây là chuẩn bị kiếm lời mà không cần mất vốn, không tốn công sức? Trong tay Từ Giải không chỉ có tiền, người ta còn có giống cây trồng và nông cụ mấy ngày nay cô đau đầu, những thứ này đều có thể dùng "rượu" để đổi, nói không chừng còn được giá hữu nghị.
Cô thừa nhận, mình rất động lòng.
Không gì sảng khoái hơn việc không tốn một xu lại được lợi lớn.
Có điều ——
"... Ngô Chiêu Đức có thể bị thuyết phục, nhưng Tần Công Túc thì khó nói. Hắn ta là quả thực là anti-fan số một của Nguyên Lương, sao có thể trơ mắt nhìn Từ Văn Chú làm ăn với chúng ta? Cho dù chỉ là cây giống và nông cụ cũng sẽ không dễ dàng nhả ra đâu..."
Cố Trì giễu cợt: "Kỳ Nguyên Lương thật là nghiệp chướng mà."
Thẩm Đường nói: "Đừng nói Nguyên Lương như vậy chứ."
Mặc dù, mỗi khi Kỳ Thiện có thêm một kẻ thù, thì sẽ có một chiếc boomerang bay ngược lại c*m v** người cô _(:з)_∠)
Thẩm Đường cảm thấy đây sẽ không phải là lần cuối cùng.
Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình quá trẻ con, lập tức vớt vát mặt mũi cho Kỳ Thiện: "Xảy ra chuyện này, Nguyên Lương cũng có muốn đâu. May mà người đến là Từ Văn Chú. Tuy hắn là văn sĩ, nhưng cũng là gia chủ Từ gia. Hắn không thể nào thấy việc kinh doanh độc quyền siêu lợi nhuận mà không làm. Vọng Triều đã thả mồi câu, chỉ cần chờ cá lớn cắn câu là được, chẳng qua —— đừng làm quá lộ liễu."
Cố Trì hiểu rõ: "Tất nhiên, chủ công yên tâm."
"Ta còn một việc nữa."
Thẩm Đường lấy ra bản kế hoạch.
Cố Trì mượn ánh sáng đèn dầu nhỏ xíu để xem.
"Giường sưởi*?"
_*Giường có lò sưởi phía dưới.
Thẩm Đường thoáng mất đi sự nhẹ nhõm ban nãy, nghiêm túc nói: "Khu vực gần Phù Cô thì còn đỡ, nhưng hai nơi khác thuộc Hà Doãn có không ít dân nghèo chết rét, hôm nay mới nhận được tin, chỉ riêng hôm qua đã mất hai mươi ba người... Ta đang nghĩ, hay là thử làm giường sưởi xem sao."
Dù sao cũng đang xây nhà, tiện tay xây luôn.
Câu chuyện chia làm hai phần.
Từ · Cá lớn · Giải đang vật lộn với "mồi câu".
Hắn không chỉ tự mình uống mà còn bảo tùy tùng uống.
Người tùy tùng này là kẻ từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn tính mạng của hắn khi ra ngoài, đồng thời cũng là một võ giả võ đảm. Mặc dù thực lực không tính là mạnh, nhưng lại rất tỉ mỉ, luôn có thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ người thường không chú ý tới.
Hắn chuẩn bị nghe cảm nhận của tùy tùng sau khi uống rượu.
Tùy tùng nhìn mấy vò rượu được xếp thành hàng.
Hắn im lặng một lúc, rồi hỏi: "Gia chủ, phải uống hết ạ?"
Từ Giải đáp: "Uống hết."
Trong thời đại thiếu thốn lương thực, rượu không phải thứ muốn uống là uống được, phần lớn rượu đều có hương vị thô kệch, mùi vị nhạt nhẽo. Mấy vò rượu bên Thẩm Đường lại khác, ngay cả tùy tùng cũng chưa từng uống loại rượu ngon như vậy mấy lần. Một bát rồi lại một bát.
Từ Giải hỏi: "Ngươi uống xong có cảm giác gì?"
Tùy tùng cẩn thận cảm nhận tình trạng đan phủ.
Rượu vừa vào cổ họng, không lâu sau, đan phủ như trời hạn gặp mưa, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng chảy dọc theo kinh mạch đến khắp cơ thể, tựa như tắm trong nước nóng. Cảm giác này rất vi diệu, ẩn giấu dưới hơi nóng do rượu gây ra, nếu không cẩn thận rất dễ bị nhầm lẫn.
Tùy tùng cẩn thận thuật lại cảm giác của mình.
Tốc độ tu luyện của hắn không tính là nhanh.
Nhưng lúc này, dù không cố ý điều động, tốc độ vận chuyển võ khí trong đan phủ lại nhanh ngang ngửa lúc tu luyện!
"Gia chủ, đây tuyệt đối không phải hiệu quả rượu thuốc có thể mang lại."
Từ Giải cũng không phải không có cảm giác.
Ánh mắt hắn đầy suy tư: "Thẩm quân đang chuẩn bị làm gì đây?"
Hắn đã thử thăm dò Triệu Phụng.
Triệu Phụng rõ ràng là lần đầu nghe Cố Trì nói về "Phương pháp nấu rượu ngon", nghĩa là thông tin này có thể chỉ tiết lộ riêng cho hắn nghe. Ban ngày lại không ngần ngại chia sẻ "Bí quyết kinh doanh buôn bán", tất cả những thiện ý này, đằng sau tự nhiên có mục đích.
Tùy tùng đoán: "Muốn kết giao với gia chủ?"
Từ Giải lại không nghĩ vậy: "Thẩm quân rất bất ngờ trước sự xuất hiện của ta, rõ ràng là không ngờ Thiên Hải lại phái người tới, vậy thì làm sao có thể nhắm vào ta mà bày mưu tính kế trước được? Rồi làm sao biết người đến là ta? Kết giao? Không hẳn, nhưng quả thật có mưu đồ."
Mưu đồ gì?
Trong lòng Từ Giải cũng có vài phần suy đoán.
Hắn nhìn vào vò rượu tỏa ra hương thơm ngào ngạt trên bàn.
Mỉm cười nói: "Khó mà từ chối được."
__________________________
Đào: À bữa quên up cái ảnh minh họa tuệ kiếm của Bạch Tố, đây nè~