Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 326

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Nghe vậy, tên tùy tùng giật mình.

 

Hắn nói: "Ý của gia chủ là đồng ý với Thẩm quân? Nếu vậy, e rằng khó ăn nói với Ngô công..."

 

Thân là tùy tùng thân cận, lại là cánh tay đắc lực của Từ Giải, hắn biết kha khá chuyện nội tình, cũng rõ mối quan hệ vi diệu giữa gia chủ nhà mình và Ngô Hiền, giữa Từ thị và Ngô thị.

 

Ngô thị của Ngô Hiền, mấy đời tổ tiên hiển hách, xuất hiện không ít nhân vật tầm cỡ tam công cửu khanh, dù quốc gia thay đổi cũng không ảnh hưởng đến sự phồn vinh hưng thịnh của Ngô thị. Đến đời Ngô Hiền cũng không hề suy tàn, ở một mức độ nào đó còn tiến thêm một bước.

 

Còn Ngô Hiền thì sao?

 

Từ nhỏ đã nổi tiếng hào hiệp, hay giúp đỡ người khác, kết giao rộng rãi, tính tình phóng khoáng, có tiếng tốt lễ hiền đãi sĩ, thường đóng vai trò lãnh đạo giữa những người cùng trang lứa ở Thiên Hải, từng vì nhiệt huyết sôi trào mà dẫn một đám bạn trẻ diệt trừ thổ phỉ.

 

Lâu dần tích lũy đủ uy tín, nhiều bằng hữu cũng nguyện ý đi theo Ngô Hiền, làm nên việc lớn!

 

Còn Từ Giải xuất thân Từ thị Thiên Hải.

 

Điểm mạnh nổi bật nhất của Từ thị là gì?

 

Có tiền, có tiền và vẫn là có tiền!

 

Tài sản chất đống, giàu có ngang chư hầu.

 

Nhưng bàn về công trạng tổ tiên, danh vọng, căn cơ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Ngô thị, người tài giỏi trong dòng tộc cũng không nhiều, cùng lắm chỉ có thể xem là "Nhà giàu lắm của mới nổi". Từ Giải dưới trướng Ngô Hiền luôn bỏ ra nhiều tiền của, ra sức nhiều nhưng ít lên tiếng, lập trường quanh năm duy trì trung lập phần nào cũng do điểm yếu này. Hòa nhã với mọi người, không chủ động kết oán thù.

 

Tùy tùng rất rõ điều này.

 

Hắn lo lắng gia chủ làm vậy sẽ bị Ngô Hiền kiêng dè.

 

Thấy tùy tùng lo lắng hiện rõ trên mặt, Từ Giải cười khổ, nói: "Ngươi nghĩ gì vậy? Quan hệ giữa chủ công và Thẩm quân thế nào còn chưa rõ đâu. Dù hai người thật sự 'bất hòa', trong tình thế hiện nay cũng phải 'làm ra vẻ hòa thuận'..."

 

Vẫn là câu nói đó, Trịnh Kiều chưa chết đâu.

 

Chủ công Ngô Hiền quá nổi bật không phải chuyện tốt.

 

Thẩm quân có thể trong thời gian ngắn chỉnh đốn Hà Doãn thành như vậy, có thể thấy năng lực ra sao, thêm một đồng minh vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch. Trong mắt người ngoài, tức là Trịnh Kiều, việc hai người này có thể kiềm chế lẫn nhau còn hơn là một mình độc tôn, khiến người ta yên tâm hơn.

 

Chủ công và Thẩm quân có khả năng cao sẽ không rạn nứt.

 

Không những không rạn, thậm chí có thể qua lại mật thiết.

 

Dưới tiền đề lớn này, Từ thị có giao dịch làm ăn bình thường với Thẩm quân, có vấn đề gì sao?

 

Hơn nữa ——

 

Từ Giải cười nhẹ: "Nếu có thể mượn việc này kìm kẹp mạch sống của Thẩm quân, khiến cậu ta vô thức ỷ lại vào Thiên Hải, từ đó lơ là việc phát triển bản thân, biến tướng thành thuộc hạ phụ thuộc. Hà Doãn trở thành vùng đệm giữa Thiên Hải và các thế lực khác, càng khiến chủ công yên tâm."

 

Tùy tùng nghe mà há hốc mồm.

 

"Thật sự có thể?"

 

Từ Giải cười khẩy lạnh lùng nói: "Sao lại không thể?"

 

Thương nhân cũng có thủ đoạn sấm rền giết người không thấy máu.

 

Mà điều này thường bị người đời xem nhẹ.

 

Tùy tùng thấy gia chủ đã có chủ ý, lập tức không nói thêm gì nữa. Là hộ vệ thân cận kiêm cánh tay đắc lực của Từ Giải, trách nhiệm của hắn chính là bảo vệ tính mạng của Từ Giải, cũng như chấp hành mệnh lệnh chủ nhân ban xuống. Cho dù mệnh lệnh đó có bảo hắn tự sát!

 

Từ Giải nói: "Ngày mai sẽ gặp lại Cố Vọng Triều."

 

Theo dự đoán của hắn, chắc Thẩm quân sẽ không nhanh chóng ra tay.

 

Suy đoán của Từ Giải rất có lý, nhưng hắn không ngờ Thẩm Đường không phải người thường, dĩ nhiên cũng không thể dùng suy nghĩ của người thường để phỏng đoán. Mãi đến quá trưa ngày hôm sau, Từ Giải mới thấy Cố Vọng Triều mang đôi mắt thâm quầng, mặt mày mệt mỏi.

 

Từ Giải không hiểu: "Vọng Triều gặp chuyện khó khăn à?"

 

Lại gần xíu còn có thể ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ.

 

Sắc mặt Cố Trì khó tả, thấy trên mặt Từ Giải lộ vẻ lo lắng chân thành, trái tim lạnh lẽo của anh ta mới dần ấm lại, im lặng một lúc, dưới sự truy vấn của Từ Giải, anh ta mới thở dài não nề. Từ Giải vừa nhìn liền biết cuối cùng Cố Trì cũng sắp lộ đuôi cáo, bỗng nghe Cố Trì than thở: "Còn không phải do chủ công..."

 

"Thẩm quân làm sao vậy?"

 

Từ Giải rất phối hợp hỏi tiếp.

 

Cố Trì bắt đầu than phiền lúc chủ công nhà mình hăng máu làm việc thì chả coi ai ra gì, tuôn ra một tràng: "Đêm khuya không biết chủ công nảy ra ý tưởng từ đâu, nhất định phải làm cái giường sưởi gì đó... Sáng nay còn chẳng bị Kỳ Nguyên Lương biết đó thay? Tên này không phân biệt phải trái, trách oan ta, chủ công muốn nghịch bùn, bộ do ta xúi giục à???"

 

Anh ta cảm thấy mình còn oan hơn Vũ Nương...

 

Từ · Ngơ ngác · Giải: "..."

 

Nói thật, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cân nhắc lợi ích.

 

Kết quả chỉ vậy?

 

Chỉ vậy thôi?

 

Mấy câu này của Cố Trì ghép lại với nhau nghe sao cũng kỳ quái, ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang trong giây lát.

 

Thẩm quân...

 

Nghịch bùn???

 

Từ Giải bèn hỏi: "Giường sưởi là vật chi?"

 

Cố Trì nói: "Chính là một loại giường nằm, đốt lửa phía dưới giường để sưởi ấm... Hôm qua chủ công nhận được tin tức, có hai mươi ba thường dân chết cóng vì giá rét, chủ công bèn nảy ra ý tưởng này."

 

Tùy tùng không nhịn được hỏi ra kinh ngạc trong lòng thay cho gia chủ: "Đốt lửa dưới giường, bộ muốn hỏa táng người ta á?"

 

Cố Trì: "..."

 

Từ Giải giả vờ quát: "Vô lễ!"

 

Tùy tùng giật mình, hành lễ tạ lỗi.

 

Cố Trì vội vàng giảng hòa: "Không trách hắn, không trách hắn, là Trì không nói rõ. Giường sưởi chủ công nói là xây bệ cao trong nhà, trải chiếu lên trên bệ, thông ống khói, xây bếp ở phía đông, người nằm trên đó có thể sưởi ấm tránh rét..."

 

Đây quả thật là một ý tưởng không tồi.

 

Từ Giải dựa theo lời miêu tả của Cố Trì, trong đầu hình dung ra một cái giường sưởi đại khái, có vẻ cũng không tệ. Chẳng qua hắn có một vấn đề, giường sưởi để sưởi ấm cần phải đốt lửa, đốt lửa cần củi khô và than củi. Nếu thường dân đã có những thứ này, trực tiếp dùng lò sưởi để sưởi ấm chẳng phải tiện hơn sao? Hơn nữa, củi gỗ than củi cũng là một khoản chi tiêu.

 

Dân thường không có khả năng kinh tế này.

 

Những vấn đề này của Từ Giải, Cố Trì cũng đã hỏi qua Thẩm Đường.

 

Câu trả lời là, đốt than sưởi ấm không an toàn.

 

Trong phòng không có sự lưu thông không khí dễ gây ngộ độc khí than, bụi than còn có thể gây nổ bụi.

 

Hiện giờ Cố Trì cũng không biết khí than là loại độc gì, nhưng nghe ý của chủ công, thứ đó chắc ẩn trong lửa than, một khi đốt cháy trong môi trường tương đối kín, tích tụ đến nồng độ nhất định sẽ khiến người ta trúng độc mất mạng?

 

Thứ hai, đốt giường sưởi ấm chưa chắc đã phải dùng củi.

 

Rơm rạ khô, cỏ khô, lá rụng thậm chí cả phân súc vật đều có thể dùng được.

 

So với một số quý tộc công tử bột, hễ đến mùa đông là sắp xếp "người đẹp sưởi ấm" trẻ trung xinh đẹp, dùng làn da thơm ngát của các nàng để hơ ấm bàn tay, hoặc là sắp xếp hàng chục hàng trăm cô gái c** đ* ngồi vây quanh "sưởi ấm", chi phí này đã thấp đến mức gần như bằng không rồi.

 

Trên mặt Cố Trì lộ rõ ý cười: "Nếu như có thể xây dựng thành công giường sưởi, đối với dân chúng phương Bắc mà nói quả là một việc thiện."

 

Từ Giải chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

 

Lại nói: "Chưa xét đến việc cái này khá mới mẻ, cho dù không thành công, ít nhất tấm lòng Thẩm quân dành cho dân chúng cũng đáng được khen ngợi, sao Kỳ tiên sinh lại mắng là 'nghịch bùn'?"

 

Nghịch bùn đó với nghịch bùn này, chẳng lẽ lại cùng một chuyện ư?

 

Cố Trì: "..."

 

Nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

 

Trả lời đúng sự thật, sẽ làm tổn hại đến hình tượng anh minh thần võ của chủ công nhà mình.

 

Dù sao thì một vị chủ công thích cưỡi lợn, thỉnh thoảng lại chọc cho Kỳ Thiện tức đến mức sắp thăng thiên, nghe có vẻ không được thông minh cho lắm. Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn quyết định giữ lại cho chủ công một xíu thể diện, nói lấp l**m cho qua.

 

Từ Giải cũng thức thời không hỏi thêm nữa.

 

Hắn cũng đã tiến thêm một bước nhận thức về độ "cần cù" của Thẩm Đường, theo lời Cố Trì, ý tưởng về giường sưởi là do Thẩm Đường nghĩ ra vào ban đêm, còn lôi kéo anh ta, bất chấp gió rét đến công trường khoa tay múa chân, diễn thuyết hùng hồn, quầng thâm mắt cũng là vì vậy.

 

Nghe những lời khen ngợi của Từ Giải, Cố Trì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

 

Đồng nghiệp ganh đua còn có đường sống, nhưng chủ công mà cầm đầu ganh đua thì đúng là không chừa đường sống, đừng nói là anh ta, cho dù Diêm Vương đi ngang qua cửa cũng sẽ bị cô túm lấy, bắt tăng ca làm lại sổ sinh tử!

 

ε=('ο`_))) Haiz, đời người sao mà bất hạnh thế này!

 

Từ Giải lại tiếp tục thăm dò.

 

"Đối với giường sưởi này, quả thực ta có ít ý tưởng, có điều vẫn còn thiếu sót chút gì đó, không biết có tiện đi xem không?"

 

Cố Trì nói: "Tình huynh đệ giữa chủ công nhà ta và Ngô công như keo sơn, một cái giường sưởi nho nhỏ thì có gì không tiện xem, mời!"

 

Từ Giải: "..."

 

Khá lắm, mới chỉ qua một đêm thôi.

 

Mối quan hệ giữa hai vị chủ công đã thăng tiến vượt bậc, nóng lên nhanh chóng.

 

Thậm chí đã phát triển đến mức "tình huynh đệ keo sơn" rồi!

 

Nếu Từ Giải không biết Cố Trì có mục đích khác, thật sự có thể bị vẻ nhiệt tình của Cố Trì mê hoặc làm mờ mắt.

 

Khả năng hành động của Thẩm Đường luôn luôn mạnh mẽ.

 

Cô muốn làm giường sưởi, bèn lập tức tìm đến mấy người thợ thủ công bàn bạc, một đám người vừa bàn bạc vừa mô phỏng thực tế bắt đầu xây dựng.

 

Làm hỏng cũng không sao, làm lại là được.

 

Thẩm Đường phụ trách đưa ra ý tưởng đại khái về giường sưởi, phân chia chức năng, gãi đầu gãi tai, đào bới chút ít ký ức còn sót lại, phần còn lại và những khó khăn về kỹ thuật xây dựng thì cùng bàn bạc, tìm cách khắc phục với những người thợ thủ công. Từ Giải đến thì thấy Thẩm quân đang ngồi xổm trên mặt đất chẳng có chút hình tượng nào, cùng mấy người thợ lấm lem bụi bặm chụm thành một vòng, thì thầm bàn luận điều gì đó.

 

"... Bên trong giường sưởi không thể có không gian lớn đến vậy, làm thế phải đốt bao nhiêu thứ mới làm ấm được? Nâng cao lên... nâng cao thế nào á? Đất cát bùn đất bên ngoài nhiều lắm mà? Không đủ thì chuyển đá vụn đến lấp đầy... Chậc, vẫn còn thiếu gạch..."

 

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần phía sau, Thẩm Đường quay đầu lại.

 

Lộ ra một khuôn mặt dính đầy bùn đất.

 

Từ Giải suýt chút nữa không nhận ra thiếu niên trông như vừa lăn lộn dưới bãi bùn này lại chính là Thẩm quân hắn gặp hôm qua.

 

"Sao Vọng Triều lại đến đây?"

 

Cố Trì chỉ Từ Giải nói: "Là Văn Chú nói nghe được ý tưởng về giường sưởi, có chút ý tưởng khác nên đến xem thử."

 

Thẩm Đường và Cố Trì đồng loạt nhìn về phía Từ Giải.

 

Từ Giải: "..."

 

Hắn nói đó là cái cớ mình thuận miệng bịa ra, mọi người có tin không?

 

Bất đắc dĩ, trong đầu hắn lóe lên một tia sáng.

 

Khẽ ho một tiếng rồi cũng tham gia nghiên cứu thảo luận.

 

Đương nhiên, một vị gia chủ Từ gia đầy "quý khí" như hắn sẽ không giống như Thẩm Đường, ngồi xổm xuống đất làm mất hình tượng.

 

Khi cuộc thảo luận kết thúc, thời gian đã trôi qua một canh giờ.

 

Từ Giải âm thầm quan sát sắc mặt không chút khác thường của Thẩm Đường và Cố Trì, trong lòng không khỏi thắc mắc —— Thẩm quân không nói thì thôi, sao Cố Vọng Triều cũng không nhắc đến chuyện rượu?

 

Ngày hôm đó không nhắc đến, ngày hôm sau cũng không nhắc đến.

 

Đến ngày thứ ba, Từ Giải chuẩn bị lên đường rời đi.

 

Vẫn không có chút tin tức nào.

 

Từ Giải quyết định chủ động tấn công.

 

Vẫn dùng Triệu Phụng làm cớ để dẫn vào chủ đề.

 

Tuy Triệu Phụng là võ giả võ đảm mạnh mẽ, nhưng quanh năm chinh chiến, thân thể cũng để lại kha khá thương tích ngầm.

 

Gần đây ở chỗ Thẩm Đường, vết thương cũ không tái phát, xem xét kỹ mới biết là nhờ những loại rượu kia!

 

Triệu Phụng ngày ngày cần mẫn cày ruộng: "...???"

 

Thẩm · Chúa cạnh tranh nội bộ · Kẻ cuồng 007 · Đường: "Đại Nghĩa lại có thương tích ngầm? Là tại ta sơ suất, vậy mà không phát hiện ra."

 

Từ Giải: "Thẩm quân đừng tự trách, võ giả võ đảm sẽ không dễ gì cho người khác biết điểm yếu của mình ở đâu. Nói ra cũng thật xấu hổ, trong số con cháu trong tộc, khách khanh dưới trướng và bộ khúc tư thuộc cũng có nhiều võ giả võ đảm mang một thân bệnh tật. Từ mỗ thân là gia chủ Từ gia, đương nhiên phải có trách nhiệm giúp đỡ bọn họ. Không biết phương pháp ủ rượu trong tay Thẩm quân có thể nào..."

 

Thẩm Đường chưa đợi hắn nói xong đã từ chối.

 

"Những chuyện khác đều dễ nói, duy chỉ có chuyện này không thể bàn. Đây chính là 'bảo vật' được truyền qua nhiều đời của Thẩm thị, ta còn muốn truyền lại cho đời sau. Tuy rằng con trai bán ruộng nhà tim không đau, nhưng ta sợ mình mà làm vậy, đợi trăm năm sau sẽ bị tổ tông vây đánh."

 

Lời nói của Thẩm Đường không có một chút chỗ trống nào để thương lượng.

 

Từ Giải cũng biết kết quả này, không hề thất vọng.

 

Suy cho cùng, chỉ có kẻ ngốc mới bán phương pháp ủ rượu quý.

 

Bán đứt chỉ có thể kiếm một lần.

 

Nếu tự ủ rượu rồi bán, lợi nhuận mới có thể chảy dài.

 

Từ Giải cười gượng, ngay sau đó xin lỗi: "Giải cũng biết yêu cầu này vô lễ, mong Thẩm quân đừng trách tội. Cơ mà, thân là gia chủ Từ gia, vẫn phải cố gắng tranh thủ việc này —— không biết trong tay Thẩm quân còn bao nhiêu loại linh tửu này?"

 

Chưa đợi Thẩm Đường trả lời con số, hắn trực tiếp lên tiếng chặn đứng khả năng Thẩm Đường hét giá trên trời rồi mặc cả xuống đất.

 

Thẩm Đường có thể cung cấp số lượng có hạn cho cửa hàng bách hóa Phù Cô mỗi ngày, cho dù là thường dân, chỉ cần trong tay có phiếu rượu là có thể đổi, từ đó có thể thấy trữ lượng tuyệt đối không ít. Cho dù đã bán gần hết, chẳng phải vẫn có thể ủ lại sao?

 

"Ý của Văn Chú là muốn ăn hết toàn bộ?"

 

Trong lòng Thẩm Đường đã nghĩ xong nên hạ đao từ đâu.

 

Từ Giải nói: "Cũng không hẳn."

 

Mua hết toàn bộ một lần thì có tác dụng gì?

 

Nhỡ đâu Thẩm Đường chơi chiêu "Quay ngoắt 180 độ", hắn vừa mua sạch toàn bộ hàng, sau đó Thẩm Đường lại đâm sau lưng, dùng giá thấp bán ra, số lượng hàng nhiều như vậy đều sẽ ứ đọng trong tay hắn.

 

Từ Giải là người cẩn thận.

 

Hắn dự định trước tiên lấy một hai trăm vò tượng trưng.

 

Nếu bên Thiên Hải có thể thuận lợi mở đường thì ký kết khế ước hợp tác lâu dài với bên Thẩm Đường, hơn nữa chỉ là đại lý bán hàng trung gian, bản thân không mạo hiểm tích trữ hàng hóa. Hắn chỉ giúp bên Thẩm Đường bán hàng ra ngoài, sau đó kiếm lời từ đó thôi.

 

Chẳng hạn như nhân công, vận chuyển, phần trăm hoa hồng.

 

Nuốt trọn một miếng?

 

Hắn đâu có ngốc.

 

Thẩm Đường ngược lại không có dị nghị gì đối với việc này.

 

"Văn Chú đã có thành ý này, tất nhiên ta không có lý do gì để phản đối. Có điều, huynh cũng thấy đấy, vùng đất Hà Doãn này cái gì cũng thiếu, huynh định dùng cái gì để thanh toán với ta đây?" Thẩm Đường cau mày lo lắng, cười khổ nói, "Nếu dùng bạc, nói thật, không có tác dụng lắm. Hiện tại thứ thiếu nhất chính là hàng hóa và loại tiền nhỏ như tiền đồng có thể lưu thông trong dân gian... Nói ra cũng không sợ Văn Chú chê cười, bên ta ngay cả giống cây trồng và nông cụ cần thiết cho mùa xuân năm sau cũng thiếu, cho nên..."

 

Từ Giải ngoài mặt chăm chú lắng nghe, trong lòng hơi kinh ngạc.

 

Hắn không ngờ Thẩm Đường lại thẳng thắn nói ra mục đích thực sự, cũng không có ý định chơi trò tâm cơ với hắn, chân thành đến mức khiến người ta không nỡ từ chối. Nhưng Từ Giải là một văn sĩ văn tâm lý trí.

 

"Giống cây trồng và nông cụ... Chuyện này, e là phải xin ý kiến chủ ta, một mình Giải không thể toàn quyền quyết định."

 

Dù mối quan hệ giữa hai nhà tốt đến đâu, cũng đâu phải cùng một nhà.

 

Từ Giải cố ý nói nghiêm trọng hóa tình hình, chừa lại đủ không gian đàm phán.

 

Bình Luận (0)
Comment