Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 347

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tần Lễ không lên tiếng nói gì.

 

Ngô Hiền xoa xoa ngón tay của mình.

 

Hỏi: "Đại khái, có thể... Tần khanh, cậu nghĩ có lẽ nào, ác mưu hắn hoàn lương rồi không?"

 

Tần Lễ: "..."

 

Ngô Hiền tỏ vẻ mình thật sự không thể thật lòng bôi đen Thẩm Đường.

 

"Để tay lên ngực tự hỏi, giả dụ người bị tổn thất nặng nề vì dịch bệnh là Thẩm Ấu Lê, mà ta nắm trong tay phương pháp khống chế dịch bệnh, cậu đoán ta có đưa tay cứu giúp không?" Ngô Hiền đối ngoại vẫn giữ bộ mặt lễ hiền đãi sĩ, quân tử hiệp nghĩa, nhưng trước mặt tâm phúc cũng không che giấu khía cạnh không hoàn hảo của mình, bởi vì hắn biết, thứ giả dối vĩnh viễn là giả dối, không ai có thể giả vờ cả đời.

 

Đặc biệt là trước mặt người thông minh.

 

Hắn càng giả vờ hoàn hảo, thời khắc mấu chốt lộ ra bộ mặt thật càng dễ bị người ta chán ghét, cách lòng càng nhanh và triệt để hơn.

 

Ngô Hiền trước mặt Tần Lễ không cần phải mười phân vẹn mười.

 

Hắn thẳng thắn nói: "Ta sẽ không."

 

Trong khi Tần Lễ im lặng, hắn nói tiếp: "Ta sẽ nhìn Thẩm Ấu Lê bị kéo sụp, có lẽ nhớ đến tình nghĩa kết minh trước đây, lúc đối phương cùng đường mạt lộ mới vui lòng đưa tay cứu giúp, dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy danh tiếng hoàn mỹ...."

 

Tần Lễ không thể ngồi yên.

 

"Chủ công, ngài..."

 

Ngô Hiền giơ tay ra hiệu hắn đừng nói, cười nhẹ: "Không bằng thì không bằng, không có gì không thể thừa nhận. Trước kia ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng khó trách Thẩm Ấu Lê nhiều lần bị gây khó dễ vẫn chọn nhẫn nhịn..."

 

Hắn hối hận lưỡi hái cắt rau hẹ quá sắc bén.

 

Thẩm · rau hẹ · Đường chắc đau lắm nhỉ?

 

Tần Lễ với tư cách là anti-fan lớn nhất của Kỳ Thiện không thể chấp nhận hiện thực, nhưng thực tế lại rành rành trước mắt, bằng chứng như núi. Có lẽ —— trong lòng Tần Lễ thoáng lung lay trong phút chốc —— thật sự bị chủ công đoán trúng, ác mưu hoàn lương rồi?

 

Không không không!

 

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

 

Từ xưa đến nay biết bao ví dụ đẫm máu!

 

"Đợi dịch bệnh hoàn toàn biến mất, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh gửi cho Thẩm đệ. Thời buổi loạn lạc này, hai nhà phải qua lại nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đứng vững trên đời." Ngô Hiền thử thăm dò ý Tần Lễ, mà Tần Lễ cũng không "gậy đánh uyên ương" hay cắn chặt ác mưu không buông.

 

Vì thế, Ngô Hiền cảm thấy mỹ mãn.

 

Tần Lễ là trở ngại lớn nhất cho sự thân thiết của hai nhà mà cũng không có ý kiến, lần kết minh này coi như chắc chắn rồi. Có điều, ai sẽ làm người trung gian cho hai nhà đây? Ngô Hiền nghĩ đến Triệu Phụng, dù sao Triệu Phụng vẫn còn ở Hà Doãn trả ơn, vậy thì giao hết cho hắn luôn.

 

Thế là Ngô Hiền cũng không vội triệu hồi Triệu Phụng.

 

Để hắn tiếp tục ở lại.

 

Thiên Hải thiếu người rồi hãy tính.

 

Nếu Tần Lễ có thể nghe được tiếng lòng này của Ngô Hiền, chắc chắn sẽ tức đến mức thần Tam thi* nhảy dựng lên —— tên phá của này!

 

_ Theo cổ nhân, trên thân thể mỗi người đều có một vị "thần Tam thi" hình dáng giống nhau, luôn song hành cùng con người. Ông ta thường bịa đặt nhiều chuyện nhảm nhí trước mặt Ngọc hoàng đại đế, nói nhân gian là chốn cùng cực xấu xa. Nghe mãi thì tin, nên Ngọc hoàng luôn có ấn tượng nhân gian là một thế giới bẩn thỉu, ngập tràn tội ác.

 

Dù rằng dưới trướng Ngô Hiền không thiếu gì võ giả võ đảm thực lực cao cường, chiến đấu dũng mãnh. Hạng đánh ngang Triệu Đại Nghĩa, hắn còn có năm người nữa, nhưng nhân tài cứ nuôi trong ổ người khác, chẳng lẽ Ngô Hiền không sợ Triệu Phụng bị Thẩm Ấu Lê câu đi mất?

 

Bên Ngô Hiền còn có tâm trạng nói đùa, bên Cốc Nhân lại không thoải mái như vậy —— các biện pháp phòng dịch cũng ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng tốt của ông —— ông nổi tiếng vì "nhân", dân chúng mười dặm tám thôn đều biết ông là người hào phóng, thương người nghèo khó, việc thiêu xác chết không nói, nhưng thi thể đã chôn xuống đất cũng phải đào lên thiêu, việc này thật sự kinh người!

 

Đây nào phải là quân tử nhân nghĩa?

 

Rõ ràng là kẻ ác ôn tàn nhẫn!

 

Ngoại trừ mười hai nghĩa đệ của Cốc Nhân, những người khác nhìn ông đều có chút e dè. Song song việc dịch bệnh được khống chế, chuyện này như mọc cánh bay đến tai cha vợ và vợ của Cốc Nhân. Người cha vợ này tuổi tác ngang ngửa con rể.

 

Bất chấp khu dịch bệnh vẫn chưa được dỡ bỏ phong tỏa, cứ thế tìm đến tận cửa.

 

Vì ông ta là cha vợ của Cốc Nhân nên binh lính cũng không dám quá cứng rắn, cuối cùng đành mời Triều Liêm ra làm chủ, nghênh đón ông ta vào trong.

 

"Sao cha vợ lại đến đây? Nơi này nguy hiểm."

 

"Nếu ta không đến, còn chẳng biết bị con che mắt đến bao giờ!" Giọng điệu cha vợ không mấy thiện cảm, khiến Cốc Nhân ngơ ngác.

 

"Sao ngài lại nói vậy?" Hai người tuy là cha vợ con rể, nhưng trước đây cũng là bạn bè qua lại thân thiết, không giấu gì nhau.

 

Đoạn tình bạn trong sáng này làm sao biến chất được?

 

Nói ra thì dài dòng, một hôm, cha vợ than thở con gái út tính tình ngang bướng, đám thanh niên tài tuấn bà mối giới thiệu đều không vừa mắt, cứ nhất quyết muốn gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời... Cái gọi là "đàn ông tốt nhất trên đời", kỳ thực chính là vừa ý Cốc Nhân.

 

Đúng lúc đó Cốc Nhân góa vợ lần thứ hai, ở góa hai năm, cha vợ ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế của Cốc Nhân, quý không thôi, không khỏi nảy sinh ý định gả con gái nhỏ cho ông.

 

Hai nhà kết thông gia, con gái cũng được toại nguyện.

 

Vẹn cả đôi đường!

 

Tuy nhiên, người cha vợ kỳ quặc này không nói thẳng với Cốc Nhân, mà lại đi đường vòng, tìm đến cha vợ trước và cha vợ trước trước nữa của Cốc Nhân, nhờ bọn họ ra mặt làm mối chuyện này, vỗ ngực cam đoan sẽ không bạc đãi con cái của Cốc Nhân.

 

Tóm lại, cuộc hôn nhân thứ ba của Cốc Nhân cứ như vậy được định đoạt.

 

Bạn bè hôm trước còn nâng chén rượu chuyện trò vui vẻ bỗng chốc thăng cấp thành bậc cha chú.

 

Cốc Nhân: 【...】

 

Lúc này, cha vợ thứ ba đang trách mắng con rể.

 

Giận dữ hỏi chuyện đào mộ người chết rồi thiêu xác.

 

Cốc Nhân cũng không giấu giếm, thành thật khai báo đầu đuôi câu chuyện.

 

Cha vợ thứ ba cau mày: "Dù là vậy, hành động này thật sự trái với đạo trời, vô cùng bất lợi cho con! Thẩm Ấu Lê bảo làm gì, con liền làm theo đó sao? Làm sao biết người đó không có ý hại con? Cho dù là vì dân chúng, cũng nên linh hoạt ứng biến chứ."

 

Nhìn thấy Cốc Nhân tiều tụy, gầy đi mấy vòng, cha vợ thứ ba thương xót con rể, không nói quá nghiêm khắc, nhưng ý tứ vẫn phải truyền đạt rõ ràng! Kẻo con rể bị người ta bán đứng còn giúp người ta đếm tiền!

 

Một người trắng tay mà vẫn có thể đứng vững gót chân ở vùng đất Hà Doãn kia, chẳng lẽ là một con thỏ trắng mập mạp, ngây thơ đáng yêu sao?

 

Ai mà tin được!

 

Thẩm Ấu Lê đã từng làm việc đào mộ, thiêu xác chưa?

 

Chưa từng thì có xúi giục người khác làm không?

 

Cốc Nhân: "... Thẩm đệ thật sự đã làm rồi."

 

Cha vợ thứ ba nghẹn lời.

 

Chuyển chủ đề: "Danh tiếng của con thì sao?"

 

Cốc Nhân không quá bận tâm điều này, chỉ bình thản nói: "Cốc Tử Nghĩa ta không phải dựa vào danh tiếng hão để đứng vững ở Thượng Nam, danh tiếng tốt thì thêm phần vinh quang. Danh tiếng xấu thì có thể tổn hại ta được bao nhiêu? Chuyện này, ta không hổ thẹn với lòng!"

 

Ông quả là người quý trọng danh dự.

 

Nhưng chưa đến mức b*nh h**n không phân biệt đúng sai.

 

Thẩm Ấu Lê có thể coi trọng bách tính không thuộc quyền quản lý của mình như vậy, đối đãi chân thành, chẳng lẽ Cốc Tử Nghĩa ông lại không làm được sao? Che chở cho bách tính dưới quyền cai quản, vốn là trách nhiệm và bổn phận của ông.

 

Chút tiếng xấu đó ông không để tâm.

 

Hơn nữa ——

 

"Cha vợ, danh tiếng quá tốt cũng không phải chuyện hay."

 

Cha vợ thứ ba không hiểu: "Không phải chuyện hay?"

 

Cốc Nhân giật giật khóe miệng, bĩu môi cười gằn.

 

"Trước đây ta quá ôn hòa, khiến người ta lầm tưởng Cốc Tử Nghĩa là kẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt! Ai cũng có thể dẫm lên! Dịch bệnh thì đang hoành hành, bọn họ lại chẳng coi ta ra gì!"

 

Cha vợ thứ ba không hiểu lửa giận của Cốc Nhân từ đâu ra.

 

Cốc Nhân nói: "Cha vợ ngài cứ thử nghĩ xem, khu vực dịch bệnh còn chưa được dỡ phong tỏa, những tin tức này làm sao truyền đến tai ngài?"

 

Dưới quyền cai trị của ông, phong cách thường thiên về ôn hòa.

 

Chỉ cần không đụng chạm đến những nguyên tắc cơ bản, ông thường biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tất nhiên, cũng ít người dám phạm vào. Cốc Nhân tự có một bộ phương pháp quản lý, từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai sót. Nhưng lần dịch bệnh này lại gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho ông.

 

Có phải ông nên thay đổi phong cách phù hợp hơn không?

 

Khi người còn ít, quản lý như vậy không sao.

 

Nhưng khi số người ngày càng nhiều, tiếng nói cũng nhiều hơn, nếu vẫn đi theo con đường cũ sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra đại loạn.

 

Cả Thượng Nam, đâu phải ai cũng vừa mắt Cốc Tử Nghĩa đây. Có rất nhiều người cho rằng ông dễ bắt nạt, nhân cơ hội dịch bệnh chiếm hết tâm trí của ông, gièm pha gây rắc rối khắp nơi. Nếu bọn họ cứ nhảy nhót thế này, Cốc Nhân mà không làm gì...

 

Chẳng phải là phụ lòng ý tốt của người ta sao?

 

Cha vợ thứ ba bình tĩnh suy nghĩ lại.

 

Ông quả thực không uyên bác như cha vợ thứ nhất, cũng không tinh ranh như cha vợ thứ hai, nhưng là phú hào Thượng Nam, cũng là kẻ lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất nhanh đã nhận ra mánh khóe bên trong. Cũng nghe ra Cốc Nhân có ý định "giết gà dọa khỉ", tất nhiên là ủng hộ.

 

Cha vợ thứ ba gấp rút đến cũng là vì lo lắng.

 

Nếu Cốc Nhân đã có kế hoạch, ông cũng không xen vào nữa.

 

Chỉ thay con gái dặn dò vài câu, đưa mấy xe đồ bổ để Cốc Nhân chăm sóc bản thân cho tốt.

 

Cả ngày ở trong khu dịch bệnh, thật đáng thương.

 

Cốc Nhân tiễn cha vợ thứ ba đi, sắc mặt chợt lạnh xuống.

 

Nhưng sự lạnh lẽo này không phải hướng về ai, mà là vì tin tức từ khu dịch bệnh bị lộ ra ngoài, điều này có nghĩa là có kẻ bất chấp lệnh phòng dịch, công khai tiếp xúc gần gũi với bên ngoài. Một khi dịch bệnh lan truyền theo đường này, ai gánh vác nổi? Nhất định phải bắt kẻ này ra!

 

Cốc Nhân thay đổi phong cách ôn hòa thường ngày, ra tay mạnh mẽ như sấm rền.

 

Chấn nhiếp một lượng lớn những kẻ lập trường không vững.

 

Địa vị càng thêm vững chắc.

 

Đợi đến khi khu dịch bệnh được dỡ phong tỏa, đã là hai mươi ngày sau, thời tiết càng thêm nóng bức.

 

Khi binh lính tháo bỏ hàng rào gỗ và rào chắn, những người dân sống sót sau đại nạn trong khu dịch bệnh vui mừng đến rơi lệ, nước mắt nóng hổi lăn dài.

 

Cốc Nhân thấy vậy, trong lòng nặng trĩu.

 

Tuy rằng phương án phòng dịch của Thẩm Đường đưa ra kịp thời, bên Cốc Nhân hoàn toàn làm theo, nhưng vẫn có những bệnh nhân không thể cứu chữa được, mất đi sinh mạng, dân số trong khu dịch bệnh giảm gần sáu phần. Ông đành phải di chuyển nô lệ từ nơi khác đến để tránh nơi này hoàn toàn bị bỏ hoang.

 

Mọi chuyện cứ thế kết thúc sao?

 

Ha ha, không đâu.

 

Bất kể là Cốc Nhân, Thẩm Đường hay Ngô Hiền, đều canh cánh trong lòng một việc —— Cổ trùng dịch bệnh từ đâu ra?

 

Phía Hà Doãn có yếu tố may mắn.

 

Có lẽ không phải cố ý nhắm vào Thẩm Đường.

 

Nhưng Ngô Hiền và Cốc Nhân thì sao?

 

Trước đây, ở vùng đất hai người cai quản chưa từng có tiền lệ dịch bệnh.

 

Dù có, triệu chứng cũng khác lần này.

 

Căn bản không phải cùng một nguồn dịch bệnh.

 

Cốc Nhân hỏi Lục đệ: "Đệ đoán xem, là ai làm?"

 

Dĩ nhiên Lục đệ không biết, nhưng hắn hiểu rõ lúc này Cốc Nhân đã có mục tiêu nghi ngờ, bèn hỏi: "Chương Hạ?"

 

"Gã có hiềm nghi lớn nhất."

 

Cốc Nhân có mâu thuẫn lợi ích với Chương Hạ.

 

Chương Hạ vì vậy mà ra tay hiểm độc cũng có thể giải thích được.

 

Lục đệ: "Cho dù thật sự là Chương Vĩnh Khánh, đại ca cũng không thể nào đòi lại công đạo từ chỗ hắn, ít nhất là bây giờ không thể."

 

Dù rằng dịch bệnh lần này chỉ cướp đi mạng sống của vài trăm người, phần lớn là người già yếu, so với toàn bộ dân số Thượng Nam cũng chưa đủ để thương gân động cốt, nhưng tiền tài bỏ ra để kiểm soát dịch bệnh không ít, xuân canh cũng gián tiếp bị trì hoãn.

 

Một mớ hỗn độn đang chờ giải quyết, không rảnh rỗi động binh với Chương Hạ.

 

"... Có hiềm nghi lớn nhất không có nghĩa là chính là hung thủ, trước khi có bằng chứng xác thực, đại ca không nên tùy tiện gây thù chuốc oán."

 

"Ta biết. Chuyện này tạm thời ghi nhớ."

 

Cốc Nhân nghĩ như vậy.

 

Thái độ của Ngô Hiền cũng tương tự.

 

Nếu thực sự là Chương Hạ, hắn đâu có ngu ngốc đến mức một mình đi đánh, hiển nhiên là sẽ để ba nhà Ngô, Thẩm, Cốc liên thủ cùng đập bẹp đầu Chương Hạ! Thời buổi này không thịnh hành một chọi một, mà thịnh hành ỷ đông h**p yếu.

 

Đánh hội đồng!

 

Chỉ riêng Thẩm Đường không theo lẽ thường.

 

Cô chọn trực tiếp đến tận cửa đòi lại công lý.

 

Hmmm...

 

Nói đơn giản, cô đi công tác rồi.

 

_____

 

Nấm: Về xuất thân của Cốc Nhân đã đề cập ở chương 217, cha vợ đầu tiên của ông là ân sư, cha vợ thứ hai là quận thủ tiền nhiệm của Thượng Nam, cha vợ thứ ba chính là cha vợ hiện tại, một phú hào ở Thượng Nam.

Bình Luận (0)
Comment