Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 348

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Con đường quan đạo hoang tàn cỏ mọc um tùm.

 

"Ta có một thớt Mô-tơ nhỏ à á, xưa nay vẫn không cưỡi..."

 

Có lẽ vì đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng hát không còn trong trẻo như trước, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc thiếu niên truyền tải tâm trạng vui vẻ qua tiếng hát. Điều duy nhất không thay đổi là tính hiếu động của thiếu niên, hễ gặp cành cây vươn ra bên đường là phải đưa tay vặt một nắm lá. Giai điệu lạc nhịp cùng với tiếng chuông "leng keng leng keng", quên lời thì sáng tác ngẫu hứng, tự tiêu khiển tự vui.

 

"Có một ngày ta tâm huyết dâng trào cưỡi đi chợ..."

 

"Hê hê!"

 

"Tay ta cầm roi da nhỏ, trong lòng thật đắc ý."

 

"Hừ hừ hừ... cà lộc cà lộc hê hê!"

 

Hát xong một khúc, lại tiếp tục hát.

 

"Cuối thời Đông Hán chia thành ba nước..."

 

"Câu tiếp theo... hình như là khói lửa ngập trời gì đó..." Thiếu niên lẩm bẩm.

 

"Sao lang chủ không hát nữa?" Thiếu niên cưỡi một con la cao lớn trắng muốt xinh đẹp, phía sau có một chiếc xe ngựa đi theo, giọng nói này từ trong xe ngựa truyền ra.

 

"Vọng Triều thấy ta hát hay lắm đúng không?"

 

Thiếu niên này chính là Thẩm Đường, hễ đi công tác là lại bung xõa —— trời mới biết lúc này cô vui vẻ đến nhường nào. Nghĩ lại mấy tháng trước, ngày nào cũng phải xử lý công vụ không bao giờ hết, mông dính chặt vào đệm, quả thực là cơn ác mộng kinh hoàng!

 

Ngày nào cũng tăng ca thật là đáng sợ!

 

Cố Trì nhẹ nhàng ném câu hỏi ngược lại.

 

"Lang chủ đoán xem?"

 

Nghe chủ công hát chẳng khác gì tự hành hạ bản thân.

 

Tên Kỳ Nguyên Lương kia không lừa anh ta.

 

Thẩm Đường tự tin tràn trề, giơ ngón tay cái tự khen: "Tất nhiên là hay nhất rồi! Công Tây Cừu còn nói là giọng trời phú!"

 

Nếu không thì hai người làm sao trở thành tri kỷ được?

 

Tất nhiên là vì đồng điệu cao độ về mặt âm nhạc rồi!

 

Cố Trì: "..."

 

"Trước tiên tìm chỗ nào nghỉ một chút đã."

 

Càng vào hè, thời tiết càng ngày càng nóng, Thẩm Đường hát đến nỗi cổ họng khô khốc bốc khói. Cảm xúc hân hoan khi vừa được tự do cũng dần lắng xuống dưới đòn "đánh đập" của cái nóng oi bức.

 

Cô giơ tay sờ đỉnh đầu, lòng bàn tay chạm phải một mảng nóng rực.

 

"Cái đầu này nóng đến mức có thể làm đậu phụ rán được rồi..."

 

Phía trước không có thôn, sau không có quán, chỉ có thể tìm chỗ râm mát bên đường nghỉ ngơi.

 

Cô ném hai viên kẹo mạch nha cho Mô-tơ.

 

Nó ngẩng cổ há miệng, nuốt gọn.

 

Ngậm dây cương ngoan ngoãn đi sang một bên nghỉ ngơi.

 

Ngu Tử lấy túi nước sạch và lương khô từ trên xe ngựa xuống chia cho mọi người, Thẩm Đường nói: "Muội đừng bận tâm nữa, thân thể vừa mới khỏe lại, ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Haizz, cái nắng này thật là độc, nếu không có văn khí hộ thể thì đã bị rám nắng thêm mấy tông rồi..."

 

Lần dịch bệnh trước chấm dứt, Ngu Tử phải tịnh dưỡng nửa tháng mới hoàn toàn bình phục, Lâm Phong cứ cách dăm ba bữa lại cho cô nàng ăn, thân hình gầy yếu này mới dần dần đầy đặn lên, má hóp lại đã có thịt, ngay cả chiều cao cũng cao thêm một chút.

 

Ngu Tử cất giọng trong trẻo: "Tạ ơn lang chủ."

 

Tuy nói vậy, nhưng cô nàng vẫn chia hết nước và lương khô mới ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy ra một cuộn thẻ tre lặng lẽ học hành —— Thật ra chuyến công tác này Thẩm Đường vốn không định mang Ngu Tử theo.

 

Còn nhỏ, mang theo cũng không giúp được gì.

 

Nhưng Cố Trì không đồng ý.

 

Lý do cũng đơn giản thô bạo.

 

Mặc dù Thẩm Đường vẫn luôn giả nam trang, nhưng dù sao cô cũng là con gái, hiện nay đã mười ba tuổi, ra ngoài luôn có chỗ bất tiện, không thể nào tự mình làm hết mọi việc, có một "thị nữ" đi theo hầu hạ sẽ tiện hơn một người đàn ông to xác như anh ta.

 

【Cũng không nhất thiết phải là Ngu Tử.】

 

Nền tảng của Ngu Tử còn kém, đúng lúc cần phải nỗ lực học tập, nếu đi theo chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô thì sẽ lãng phí thời gian.

 

Cố Trì nói: 【Tìm người mới không yên tâm.】

 

Giới tính của Thẩm Đường vẫn cần phải giấu một thời gian nữa.

 

Nếu chọn một người không đáng tin, sợ rằng sẽ làm hỏng việc.

 

Hơn nữa, Ngu Tử chưa chính thức nhập môn, dù có chăm chỉ học tập đến đâu cũng không bằng được lợi ích khi ở bên cạnh Thẩm Đường. Đợi văn khí trong cơ thể cô bé dồi dào, chuẩn bị khai phá đan phủ, ngưng tụ văn tâm rồi bế quan đột phá cũng không muộn. Mài dao không làm chậm việc đốn củi.

 

Cố Trì nói vậy, Thẩm Đường cũng không kiên trì nữa.

 

Ngoài Cố Trì và Ngu Tử, còn lại đều là hộ vệ.

 

Những người khác không đi theo.

 

Hà Doãn ngoài Phù Cô, còn có những nơi khác chưa được chỉnh đốn, nên bọn người Kỳ Thiện, Chử Diệu và Khang Thời không thể rời đi —— Nếu bất kỳ ai trong số bọn họ rời đi nữa, những người còn lại chẳng phải sẽ mệt chết sao? Cộng Thúc Võ và Dương Đô úy phải giúp huấn luyện binh sĩ, Triệu Phụng từ khi đến Phù Cô chưa từng nghỉ ngơi một ngày, cứ loanh quanh ở ruộng đồng, Bạch Tố thì mải mê tu luyện, ngay cả mấy đứa nhỏ Đồ Vinh cũng có nhiệm vụ nặng nề...

 

Còn tại sao lại là Cố Trì?

 

Đạo văn sĩ của cái tên này quá tiện lợi.

 

Có anh ta ở đây, Chương Hạ không thể giở trò, một khi có gì bất ổn, mọi người cũng có thể kịp thời rút khỏi Ấp Nhữ.

 

"Hy vọng chuyến này sẽ có thu hoạch..." Uống nước làm dịu cổ họng khô khốc, Thẩm Đường lại dùng tay áo làm quạt, "Có thêm một đồng minh tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ thù..."

 

Thẩm Đường cũng giống như Cốc Nhân và Ngô Hiền, đều nghi ngờ Chương Hạ là kẻ đứng sau giật dây bệnh dịch, nhưng kênh tin tức của cô lại đặc biệt hơn hai người, mơ hồ biết được một số chuyện bí mật.

 

Ừm...

 

Nói là chuyện bí mật, thực ra là do trong lúc Cố Trì đi công tác, tình cờ nghe được các tiểu thương trên đường tán gẫu. Muội muội của một tiểu thương đã lấy chồng ở Ấp Nhữ, trong thư nhà gửi về có nhắc nhở hắn cẩn thận khi đến Ấp Nhữ buôn bán, Ấp Nhữ không được yên bình cho lắm.

 

Không yên bình như thế nào?

 

Hình như là dân chúng trong vùng lại mắc bệnh lạ.

 

Chỉ là phía Ấp Như phong tỏa thông tin, dân chúng địa phương cuồng tín sùng bái Chương Hạ, cảnh giác cực độ với người ngoại lai, nhìn ai cũng tưởng người ta đến hại Chương Hạ, không dễ gì tiết lộ thông tin, cộng thêm quy mô không lớn nên ít người biết.

 

Thẩm Đường chuẩn bị tìm một cái cớ để thăm dò.

 

Nếu Chương Hạ thực sự có vấn đề...

 

Cũng có thể chuẩn bị trước.

 

Tránh bị người ta đánh úp bất ngờ.

 

Cố Trì: "Phải gặp người mới biết là người hay ma."

 

Ấp Nhữ và Hà Doãn cách nhau không xa lắm.

 

Đi qua đi lại cũng chỉ mất bốn, năm ngày đường.

 

Biên giới ấp Nhữ, quán trà ven đường.

 

Trước khi đi công tác, mọi người đều nhờ Kỳ Thiện giúp ngụy trang.

 

Cố Trì cải trang thành chưởng quỹ, Ngu Tử giả làm thị nữ, những binh sĩ còn lại biến thành hộ vệ, còn Thẩm Đường thì bịa ra một thân phận giả là "thuộc hạ tâm phúc của quận thủ Hà Doãn". Thân là quận thủ Hà Doãn, tự ý chạy đến địa bàn của người khác mà không được cho phép rất dễ gây ra hiểu lầm.

 

"Thật náo nhiệt..."

 

Một trà quán nhỏ thế này mà cũng chật ních người, bảy phần là thương nhân đến buôn bán, ba phần còn lại là thường dân dắt díu cả nhà muốn đến nương nhờ Ấp Nhữ. Mấy người Thẩm Đường chỉ có thể kê tạm một bàn trà bên ngoài quán, nhìn dòng người qua lại.

 

Thẩm Đường càng nhìn càng thích thú, không khỏi ngưỡng mộ nói: "Muốn giàu thì phải làm đường trước, chậc, Vọng Triều à, sau này chúng ta cũng phải chỉnh đốn lại quan đạo trong địa phận mình, một hơi sửa hẳn một trăm tám mươi con đường!"

 

Cố Trì nhướng mày: "Một trăm tám mươi con đường? Lang chủ, người đâu ra?"

 

Thẩm Đường: "Không phải đã có Triệu Đại Nghĩa sao? Với thời tiết này, trong ruộng cũng chẳng có bao nhiêu việc, phải tìm thêm việc cho hắn làm chứ. Xây cầu đắp đường cũng là vì dân sinh, hắn sẽ bằng lòng thôi."

 

Một luồng võ khí xuống là một cái rãnh dài mười mấy trượng, đúng chuẩn máy xúc di động, mở đường thật quá tiện dụng!

 

Vật thì tận dụng, người thì tận trách!

 

Cố Trì giật giật khóe miệng.

 

Nhất thời, không biết nên thương cảm cho Triệu Phụng thế nào.

 

Thẩm Đường bưng bát sành uống một ngụm trà.

 

"... Nói đến chuyện này, chúng ta phát triển có phải quá lệch ban không? Võ giả võ đảm chỉ có Bán Bộ coi như giữ thể diện, Thiếu Huyền, Thủ Sinh còn đang trong giai đoạn dậy thì, Đồ Vinh còn nhỏ, Triệu Phụng lại là mượn của người ta, không biết khi nào sẽ đi..."

 

"Vậy nên?"

 

Cố Trì tự động bỏ qua những từ ngữ anh ta không hiểu.

 

"Phải chiêu mộ thêm vài võ giả võ đảm chứ, không dám mơ mộng xa vời người có đẳng cấp như Triệu Đại Nghĩa, nhưng ngũ lục thất bát đẳng cũng mơ đến được nhỉ?" Thẩm Đường đã bắt đầu tưởng tượng cảnh một đám võ giả võ đảm hừng hực khí thế, c** tr*n xây đường rồi.

 

Cố Trì: "..."

 

Bất kỳ võ giả võ đảm nào, nếu biết được suy nghĩ của chủ công nhà mình đều sẽ chỉ hận không thể dí sát tường mà đi thôi đấy...

 

Không ai muốn dính vào đâu.

 

"Tranh thủ trời còn sớm, lang chủ có thể mơ được đó."

 

"Hửm?"

 

Cố Trì nói: "Mơ giữa ban ngày phải tranh thủ sớm tí."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cố Vọng Triều thay đổi rồi!

 

Trước đây anh ta không như thế này!

 

Cố Trì giả vờ như không nghe thấy gì.

 

"Hừ! Mơ giữa ban ngày? Ai mà không dám mơ chứ?"

 

Thẩm Đường đặt mạnh bát trà xuống, chỉ trời tức giận nói: "Không chỉ mơ, mà còn mơ ngay bây giờ. Có bao nhiêu đẹp thì mơ bấy nhiêu! Tin không, bây giờ sẽ có võ giả võ đảm tự dâng đến cửa!"

 

Cố Trì không nhịn được cười.

 

Anh ta phát hiện từ khi theo vị chủ công này, những chuyện khác khó mà nói, nhưng nụ cười thì ngày càng nhiều, dù bên tai vẫn là những tiếng lòng ồn ào cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của anh ta...

 

"Lang chủ nói vậy..."

 

Cố Trì đang định châm biếm một câu.

 

Bỗng nhiên liếc thấy thứ gì đó, suýt sặc nước.

 

"Sao vậy? Nhìn thấy người quen à?" Thẩm Đường chú ý thấy sự khác thường của anh ta, theo ánh mắt ngoái đầu nhìn.

Bình Luận (0)
Comment