Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 349

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Phụt ——"

 

Cố Trì thấy người kia còn cố nhịn được, Thẩm Đường thì mất hết tự nhiên, nửa ngụm trà chưa kịp nuốt xuống suýt chút nữa phun ra ngoài. May mà thời khắc mấu chốt cô cúi đầu xuống nên không vạ lây sang Cố Trì.

 

"Khụ khụ khụ, khụ khụ ——"

 

Thẩm Đường ho một hồi mới bình tĩnh lại.

 

Lo sợ bị nghe thấy, cô trực tiếp gào thét trong lòng: 【 Má nó —— sao Công Tây Cừu lại xuất hiện ở đây? ? ? 】

 

Thì ra trên quan đạo bên cạnh quán trà xuất hiện một bóng hình thanh niên Thẩm Đường vô cùng quen thuộc. Người này có đường chân tóc rất tốt, trán cao đầy đặn, ngũ quan tinh tế sâu sắc, làn da sạch sẽ mịn màng, mái tóc đen dày được tết thành nhiều bím nhỏ.

 

Tóc dài được búi gọn ra sau đầu, dùng trâm cài bạc hình rắn để cố định.

 

Cách ăn mặc già dặn linh hoạt, trên cổ tay đeo một đôi giáp sắt vân rắn dữ tợn, đeo giáp vai một bên, eo đeo váy giáp, tay dắt một con chiến mã cường tráng cao gần bằng anh ta.

 

Phía sau còn có mười mấy người tùy tùng đủ mọi lứa tuổi.

 

Chẳng phải là tri kỷ âm nhạc của Thẩm Đường - Công Tây Cừu đó ư?

 

Cố Trì suýt chút nữa bị tiếng lòng đột nhiên cất cao của Thẩm Đường làm điếc tai, theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhíu chặt mày.

 

Chủ công nhà mình cái gì cũng tốt...

 

Chỉ mỗi tiếng lòng quá mức phóng túng không kiêng dè.

 

"Lang chủ còn không biết, ta làm sao biết được?"

 

Thẩm Đường dùng khăn lau vết trà ở khóe miệng, hai vai chùng xuống, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, thầm nghĩ trong lòng: 【 Chẳng phải Công Tây Cừu đang ở dưới trướng Trệ vương sao? Đây là địa bàn của Trịnh Kiều, hắn nghênh ngang như thế này không sợ bị bao vây đánh chết à? 】

 

Cố Trì nhớ lại cảnh Công Tây Cừu đánh đông dẹp tây trên chiến trường, càng đánh càng hăng, sức chiến đấu bền bỉ gần như vượt ra khỏi phạm vi loài người, không khỏi xỉa xói: "Nếu thật sự đánh nhau, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ai đánh chết ai còn chưa biết đâu..."

 

Thẩm Đường thầm nghĩ: 【 Hắn đến để ám sát à? 】

 

Trệ vương thấy chiến trường chính diện có thể không xử lý Trịnh Kiều được nên lựa chọn phái chiến lực mạnh nhất làm một đợt ám sát?

 

Nhưng Công Tây Cừu thật sự không phải là loại người thích hợp làm thích khách.

 

Trong lúc nói chuyện, nhóm người kia đã đi ngang qua bàn trà của Thẩm Đường, cô vội vàng vểnh tai lên nghe lén.

 

Công Tây Cừu vẫy tay với bà chủ quán trà.

 

"Cho vài bát trà lớn."

 

Công Tây Cừu bình thường vốn cao lớn, vóc dáng tạo cho người ta cảm giác áp bức rất lớn, nhưng anh ta lại có tướng mạo ưa nhìn, giữa lông mày lộ ra vẻ dã tính tuấn tú của thiếu niên, vô hình trung tăng thêm vài phần thân thiện. Cố Trì nghe thấy tiếng lòng của bà chủ từ giật mình chuyển sang tán thưởng, không tiếc lời khen ngợi: 【 Quả thật là một chàng trai tuấn tiếu! 】

 

Bà chủ cười tiến lên đón tiếp, tươi cười nói: "Xin lỗi khách quan, giờ này người đông, bên trong đã hết chỗ rồi. Ngài xem có muốn ngồi bên ngoài không?"

 

Công Tây Cừu nói: "Tất nhiên được."

 

Đúng lúc đó, khách ngồi cạnh Thẩm Đường đứng dậy, bàn trống chỗ, bà chủ quán liền sắp xếp cho bọn họ ngồi vào đó.

 

Nhanh nhẹn lau sạch bàn.

 

Sau khi Công Tây Cừu ngồi xuống, trong số người anh ta mang theo có một gã sai vặt vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai bước ra, bày biện một chồng bánh điểm tâm tinh xảo. Mặc dù mặc nam trang nhưng vẫn không che giấu được thân hình yểu điệu của gã sai vặt, đây mới là nữ cải nam trang nè.

 

Thẩm Đường thích thú liếc mắt nhìn lén.

 

Đoán xem chân sai vặt này là ai.

 

"Đừng bận bịu nữa, ngồi xuống nghỉ đi."

 

"Gã sai vặt" nói thẳng không dám, bà chủ mang trà lên, Công Tây Cừu hỏi bà: "Chủ quán, từ đây đến Hà Doãn còn xa không?"

 

Nói rồi, anh ta còn móc ra một mảnh bạc vụn làm thù lao. Ai lại không thích một chàng trai tuấn tú, lễ phép lại còn hào phóng chứ?

 

Bà chủ lập tức đáp lời.

 

"Không xa, không xa, chỉ hai ba ngày đường thôi."

 

"Hai ba ngày à..." Công Tây Cừu lẩm bẩm.

 

"Gia trưởng ——"

 

Cấp dưới của Công Tây Cừu từng gặp mặt Thẩm Đường một lần ngồi bên phải anh ta, nhìn sắc trời, muốn nói lại thôi.

 

Công Tây Cừu giơ tay ra hiệu hắn đừng nói, tay kia bưng bát sành lên: "Không cần nhiều lời, uống trà đi, nghỉ ngơi đủ rồi lại lên đường. Ta tự biết chừng mực, sẽ không làm lỡ việc chính."

 

Cấp dưới nghe vậy chỉ đáp: "Vâng."

 

Chậc chậc chậc ——

 

Không ngờ đấy, không ngờ đấy, thanh niên tuấn tú mày rậm mắt to Công Tây Cừu nhà ngươi cũng ngầm phong lưu thế này! Nghe anh ta hỏi về "Hà Doãn", Thẩm Đường thấy yên tâm đôi chút —— đồng bọn nhỏ chưa quên mình, không hổ là tri kỷ!

 

Thẩm Đường nhìn hai người tương tác, trong nháy mắt đã tưởng tượng ra một vở kịch tình cảm giữa vị thiếu tướng quân kiêu ngạo hoang dã và tiểu thị nữ xinh đẹp ngây thơ, hội tụ đủ mọi tình tiết máu cún, yêu hận tình thù.

 

Thẩm Đường gặm CP của đồng bọn nhỏ.

 

Cố Trì gặm trí tưởng tượng của Thẩm Đường _(:з)∠)_

 

Mặc dù Thẩm Đường chỉ lén lút nhìn, nhưng Công Tây Cừu thân là võ giả võ đảm đâu phải hạng tầm thường.

 

Khi Thẩm Đường chú ý đến anh ta, anh ta cũng chú ý đến nhóm người Thẩm Đường. Ban đầu cũng không thấy gì lạ, bởi vì bọn họ đứng giữa những người bình thường giống như hạc giữa bầy gà, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

 

Nhưng người thường chỉ nhìn hai cái rồi thôi, còn Thẩm Đường thì nhìn hai cái lại nhìn thêm hai cái, cứ nhìn mãi!

 

Cấp dưới không tinh tường bằng Công Tây Cừu, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường.

 

Trong lòng âm thầm cảnh giác, tay lặng lẽ sờ lên chuôi đoản đao bên hông, nhưng chưa kịp rút ra đã bị Công Tây Cừu ấn xuống.

 

"Ngươi làm gì vậy?"

 

Cấp dưới đáp: "Nhưng người kia..."

 

Công Tây Cừu thấp giọng nói: "Trông không có ác ý."

 

Nếu thật sự có ác ý, Công Tây Cừu sẽ là người đầu tiên ra tay.

 

Cấp dưới nghe vậy chỉ đành thu tay lại.

 

Ngoài quán trà, hai nhóm người rõ ràng tách biệt, nước sông không phạm nước giếng, nhưng bầu không khí giữa hai bên lại có chút căng thẳng vi diệu.

 

Thẩm Đường thầm cười: 【Hehe, bị phát hiện rồi.】

 

Cố Trì á khẩu không nói nên lời.

 

Nếu ngay cả việc này mà Công Tây Cừu cũng không phát hiện ra, thì quân Liên minh Tứ Bảo đã sớm chém anh ta ngã ngựa rồi, làm sao còn có thể lêu lổng khắp nơi?

 

Anh ta càng tò mò mục đích của Công Tây Cừu.

 

Ám sát là điều không thể.

 

Chưa nói đến việc bên cạnh Trịnh Kiều cũng có cao thủ bảo vệ, còn có quốc tỷ hộ thân, võ giả võ đảm bình thường rất khó lấy mạng y, cho dù thật sự đến ám sát, tính toán lộ trình cũng không nên đi qua Ấp Nhữ, Lăng Châu, huống chi cậu ta còn hỏi thăm bà chủ quán về Hà Doãn.

 

Ám sát cần nhanh, chuẩn, hiểm.

 

Làm gì có ai giống cậu ta, chạy lung tung khắp nơi?

 

Cố Trì nghiêng về một phỏng đoán khác —— Mục đích của Công Tây Cừu chính là Ấp Nhữ! Lý do cũng rất đầy đủ, bản thân Công Tây Cừu mang theo cổ mẫu, Chương Hạ ở Ấp Nhữ lại bị nghi ngờ đang nuôi cổ trùng, khó đảm bảo giữa hai người không có liên hệ trực tiếp hoặc gián tiếp.

 

Nghĩ đến đây, Cố Trì sinh lòng cảnh giác.

 

Chủ công nhà mình và Công Tây Cừu là tri kỷ, tri âm trong âm nhạc, nhưng điều này không thể chứng minh Công Tây Cừu là "người tốt", những kẻ có thể làm việc dưới trướng Trệ vương không ai có tâm tư đơn giản, cũng không thể chứng minh Công Tây Cừu có thiện chí với bọn họ.

 

Anh ta vẫn chưa quên hai người này từng chiến đấu khốc liệt thế nào trên chiến trường, ngươi chết ta sống, hận không thể xé xác đối phương thành tám mảnh.

 

Trong lúc suy nghĩ, giả thuyết này nối tiếp giả thuyết khác bật ra, kết quả Cố Trì lại thấy Công Tây Cừu ở bàn bên cạnh nghiêng người về phía Thẩm Đường, hỏi: "Sao cậu cứ lén nhìn ta thế?"

 

Thẩm Đường nói: "Câu này ta nên hỏi huynh mới đúng."

 

Công Tây Cừu nhướng mày, dường như không ngờ Thẩm Đường không những không lúng túng mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

 

Lập tức nói: "Ta không có lén nhìn cậu."

 

Thẩm Đường hỏi: "Huynh không lén nhìn ta, sao biết ta lén nhìn huynh? Dù có nhìn, thì yêu cái đẹp là lẽ thường tình. Vị lang quân đây cao lớn tuấn tú, ra ngoài cũng đâu che mặt, chẳng phải là để cho người ta nhìn sao? Sao có thể vu oan ta lén nhìn?"

 

Công Tây Cừu sờ mặt mình: "Ta cao lớn tuấn tú?"

 

Thẩm Đường đáp: "Đúng thế!"

 

Công Tây Cừu chăm chú nhìn ngũ quan của thiếu niên.

 

Kỳ Thiện ngụy trang dựa trên đường nét nguyên bản của Thẩm Đường, giảm bớt ba phần xinh đẹp khiến ngũ quan trông bình thường hơn nhiều, cộng thêm nửa năm nay chiều cao tăng vọt, so với trước đây coi như hai người khác nhau. Thẩm Đường tự tin Công Tây Cừu không nhận ra mình.

 

Cứ tưởng rằng Công Tây Cừu sẽ khách sáo vài câu, ai ngờ anh ta xem xong rồi thật thà nói: "Thật sự không đẹp bằng ta."

 

Thẩm Đường: "..."

 

"Có điều, tiểu lang trông khá quen mắt, như thể đã gặp ở đâu đó." Tạm thời không thể nhớ ra, nhưng Thẩm Đường nói chuyện với anh ta không chút sợ hãi, còn không sợ chết trêu ghẹo anh ta, làm tăng thêm cảm giác quen thuộc, "Giống như quen biết."

 

"Lần đầu gặp gỡ người, tựa đã quen từ lâu. Chân trời trăng sáng rọi, sớm tối mãi tương tư. Có phải là loại quen biết này không?"

 

Cấp dưới của Công Tây Cừu suýt chút nữa bị sặc trà, "gã sai vặt" bên cạnh cũng giật mình sợ hãi.

 

Bọn họ đã từng gặp người không sợ chết.

 

Nhưng chưa từng gặp kẻ trắng trợn tìm chết như vậy.

 

Đây là đang trêu chọc Công Tây Cừu nhỉ???

 

Ai ngờ, Công Tây Cừu không hề nổi giận.

 

Anh ta suy nghĩ nghiêm túc: "Có ý gì?"

 

Trình độ văn hóa ngôn linh của anh ta không cao lắm.

 

"Ý là ta và huynh vừa gặp đã thân."

 

Công Tây Cừu hơi mím môi, không đáp lại.

 

Anh ta không thích sự tự nhiên của Thẩm Đường, nhưng cũng không bài xích sự tự nhiên của thiếu niên, nhìn đôi mắt có vẻ quen thuộc kia, trong đầu dường như hiện lên một bóng người. Công Tây Cừu lóe lên một ý tưởng, lại cẩn thận quan sát Thẩm Đường, rồi nhìn người bên cạnh cô.

 

Hỏi: "Tiểu lang nhà ở đâu?"

 

Thẩm Đường cười đáp: "Phù Cô, Hà Doãn."

 

Sắc mặt Công Tây Cừu hơi cứng lại, đồng tử co rút, thăm dò: "Phù Cô, Hà Doãn... Đó quả là một nơi tốt. Nghe nói năm ngoái, Hà Doãn có một vị quận thủ mới, tuổi còn trẻ, khi đó mới mười một mười hai tuổi. Lại nghe nói sau khi Thẩm quận thủ nhậm chức, thủ đoạn cứng rắn, cai trị có công, cần chính yêu dân, điều này... có thật không?"

 

Thẩm Đường vỗ ngực, mèo khen mèo dài đuôi: "Tất nhiên đều là thật. Lang quân không biết thôi, ta chính là thuộc hạ của Thẩm quân. Những lời đồn bên ngoài chỉ có thể miêu tả được một phần mười cái tốt của Thẩm quân, ta nói cho huynh biết, con người Thẩm quân á... &*¥#%..."

 

Khen chính mình?

 

Thẩm Đường có thể nói liên tục một canh giờ không lặp lại.

 

Công Tây Cừu thậm chí không để ý đến nước trà nguội lạnh từ bao giờ.

 

"Mạ mạ quả nhiên là đại tài! Tiểu lang không biết đấy thôi, ta và Thẩm quân nhà cậu là bạn kết nghĩa, tri âm như Cao Sơn Lưu Thủy ngộ tri âm*! Tiểu lang lần này định đi đâu? Rất đúng lúc!" Công Tây Cừu phớt lờ cái nhìn cảnh báo gần như sắp nứt ra của cấp dưới, cứ thế nói, "Hôm nay có duyên, chi bằng kết bạn đồng hành, chăm sóc lẫn nhau?"

 

_Cao Sơn Lưu Thủy là tác phẩm âm nhạc kể về tình bạn giữa Bá Nha và Tử Kỳ.

 

Thẩm Đường đáp: "Ta cũng có ý này."

 

Cố Trì: "..."

 

Cấp dưới của Công Tây Cừu: "..."

 

Cảnh tượng căng thẳng như dự đoán không hề tồn tại.

 

Hai kẻ kỳ quặc này gặp nhau liền có vô số chuyện để nói, Thẩm Đường trực tiếp hỏi mục đích Công Tây Cừu đến Ấp Nhữ, cấp dưới sốt ruột đến mặt đỏ tía tai, nhưng vị tướng quân nhà mình căn bản không để ý.

 

Công Tây Cừu cùng Thẩm Đường ngồi chung một bàn.

 

Gọi chủ quán lên trà mới.

 

"Dĩ nhiên là đến tìm Chương Hạ."

 

Thẩm Đường nhíu mày: "Ngươi cũng đến tìm Chương Vĩnh Khánh?"

 

"Cũng?" Công Tây Cừu chú ý đến từ này.

 

Thẩm Đường không giấu giếm, nói: "Thời gian trước, Thiên Hải, Hà Doãn, Thượng Nam đều xuất hiện dịch bệnh, sau khi điều tra kỹ mới biết là do cổ trùng gây ra, nếu không phát hiện kịp thời, trận dịch bệnh này còn không biết sẽ lan rộng bao xa, ảnh hưởng bao nhiêu, nghe nói —— Chương Hạ ở Ấp Nhữ có nghiên cứu về điều này, Thẩm quân liền phái ta đến Ấp Nhữ thỉnh giáo y lý liên quan, tạo phúc cho bá tánh."

 

Công Tây Cừu dường như chưa từng nghe nói chuyện này.

 

Có điều ——

 

Anh ta thẳng thừng vạch trần lời thoái thác khéo léo của Thẩm Đường, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu lang nghi ngờ Chương Hạ là hung thủ?"

 

Thẩm Đường nhấp một ngụm trà, không nói gì.

 

Công Tây Cừu nói: "Chắc không phải hắn."

 

Thẩm Đường kinh ngạc: "Không phải?"

 

Công Tây Cừu: "Con người Chương Hạ coi như còn có lương tâm."

 

Ngụ ý là, việc cố ý gieo cổ trùng gây dịch bệnh ở nhiều nơi không giống việc Chương Hạ có thể làm ra, hay nói cách khác, không phải mục đích thực sự của hắn, những chuyện khác anh ta không nói thêm. Công Tây Cừu lại bổ sung: "Chẳng qua, đó là chuyện trước kia. Con người đều sẽ thay đổi, tai nghe chưa chắc đã thật, mắt thấy mới tin. Mạ... Tiểu lang vẫn nên tự mình gặp mới biết được, lời của ta chỉ là một phía, không thể làm chuẩn."

 

Thẩm Đường không tỏ ý kiến.

 

Uống xong trà, mây đen từ phía chân trời kéo đến che khuất mặt trời chói chang, ánh nắng cuối cùng cũng bớt gay gắt.

 

Đoàn người Thẩm Đường chuẩn bị tiếp tục lên đường.

 

Công Tây Cừu nhìn Mô-tơ ngậm dây cương chủ động chạy tới, mỉm cười nhìn Thẩm Đường.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Leo lên lưng Mô-tơ, hai người cưỡi ngựa song song.

 

"Hiện nay binh hoang mã loạn, sao lang quân lại đến Ấp Nhữ tìm Chương Hạ kia? Lẽ nào hắn là kẻ thù của huynh?"

 

Thẩm Đường không giấu diếm mục đích của mình.

 

Công Tây Cừu có qua có lại.

 

"Không hẳn là kẻ thù, chỉ là có chút duyên cũ." Công Tây Cừu nói, "Vất vả lắm mới dò la được tung tích của hắn, nhân lúc nông nhàn liền đến xem thử, đợi ít lâu nữa phải luyện binh chuẩn bị chiến đấu, không có nhiều thời gian chạy lung tung khắp nơi."

 

Cấp dưới ở phía sau nghe mà gân xanh trên trán nhảy loạn.

 

Tướng quân nhà mình thật sự là cái gì cũng dám nói.

 

Thẩm Đường không đi sâu nội dung cụ thể của "duyên cũ."

 

Qua một lúc, Công Tây Cừu chủ động nhắc đến.

 

"Vết thương thế nào rồi?"

 

Thẩm Đường ngẩn ra một chút, suýt nữa không phản ứng kịp.

 

Cười nói: "Đã khỏi lâu rồi, thực lực cũng có tiến triển."

 

Vẻ mặt của Công Tây Cừu tràn đầy nghi ngờ.

 

Theo anh ta biết, sau khi mạ mạ rời khỏi quân Liên minh, suốt ngày ngồi làm việc, bỏ bê võ học, thực lực chắc chắn là thụt lùi chứ không phải tiến bộ.

 

Cũng giống như chính anh ta..

 

Nếu lơ là tu luyện cũng sẽ lụt nghề.

 

Võ học như đi ngược dòng nước.

 

"Nếu huynh không tin, sau này chúng ta tỷ thí một trận."

 

Công Tây Cừu nói: "Được!"

 

Bọn họ vào thành trước khi trời tối, tìm được chỗ nghỉ chân. May mắn là trong khách đ**m còn nhiều phòng trống. Thẩm Đường giao Mô-tơ cho tiểu nhị, nghe tiếng xích sắt kéo lê trên đất. Quay đầu lại thấy một thiếu niên quần áo rách rưới dắt ngựa của Công Tây Cừu đi.

 

Nói là thiếu niên, thực ra ở độ tuổi lưng chừng giữa thanh niên và thiếu niên.

 

Tuổi tác chừng mười tám mười chín.

 

Hai chân trần, bàn chân to, ống quần chỉ còn lại một nửa.

 

Thẩm Đường hỏi: "Đây là?"

 

"Trên đường cứu được, nghe nói là ở quê nhà đánh chết người, bị đày đi lưu vong, trên đường chịu không ít khổ sở."

 

Công Tây Cừu tháo túi nước uống một ngụm lớn.

 

Thẩm Đường nói: "Trông có vẻ là một mầm non tốt, bồi dưỡng cho tốt, biết đâu lại là một cánh tay đắc lực."

 

Ai ngờ Công Tây Cừu lại nói: "Hắn không phải người của ta."

 

"Ủa?"

 

"Hình như hắn đến tìm cậu." Công Tây Cừu nói, "Trước đó hắn hỏi thăm cửa hàng bách hóa Phù Cô ở Hà Doãn với chủ quán, cũng là vì đã hứa với hắn, sẽ đưa hắn đến chỗ cậu. Ta nói ta quen biết cậu, hắn liền đi theo ta. Ai ngờ mạ mạ lại ở bàn bên cạnh, đỡ phải chạy một chuyến."

Bình Luận (0)
Comment