Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 757

757

 

Thẩm Đường nhìn thư sinh trung niên: "Chuyện này chưa lắng xuống, e là tiên sinh không thể nào đi về phương nam lánh nạn được rồi. Nhưng tiên sinh cứ yên tâm, Thẩm mỗ nhất định sẽ không để tiên sinh rơi vào đường cùng."

 

Thư sinh trung niên nói: "Việc này không đáng ngại, danh tiếng của Thẩm quân, Thôi mỗ cũng đã từng nghe qua, đương nhiên là tin tưởng."

 

Thẩm Đường lại hỏi Tiền Ung có cần giúp đỡ không.

 

Tiền Ung vỗ xuống đất nói: "Sao được? Ngươi lấy đi thứ quý giá nhất của ông đây, bây giờ lại muốn xách quần bỏ đi?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Vẻ mặt của Khương Thắng và Ninh Yến méo xẹo trong giây lát.

 

Ngón tay Thẩm Đường chọc vào vết thương của Tiền Ung, bực bội nói: "Một lão già ba bốn mươi tuổi nhà ngươi, lại nói lời tục tĩu với ta?"

 

Tiền Ung vỗ tay vào ngón tay Thẩm Đường: "Ngươi chịu thiệt?"

 

Thẩm Đường nói: "Thiệt lớn!"

 

Không thấy ánh mắt muốn giết người của Khương Thắng và Ninh Yến ư?

 

Tiền Ung là người có thực lực mạnh nhất trong số những người bị thương, cũng là người bị thương nặng nhất, nhưng có nhiều văn sĩ văn tâm giúp khôi phục võ khí, ông ta chỉ cần ngồi thiền vận công một đêm, khi trời tờ mờ sáng, ông ta thở ra một hơi đục, vết thương ngoài da đã lành lại non nửa.

 

Vết thương dài nhất ở bụng chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt.

 

Sắc mặt Tiền Ung tốt hơn nhiều so với trước, ông ta nắm chặt hai tay, duỗi tay chân, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc từ trong ra ngoài. Bề ngoài nhìn thì không có gì nghiêm trọng, nhưng thực tế đan phủ vẫn còn suy yếu: "Nội thương còn cần nửa tháng nữa."

 

Nửa tháng này không nên vận võ, nếu cưỡng ép vận công, vết thương rách ra còn là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ làm nặng thêm nội thương.

 

Những thuộc hạ còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiền Ung nói với Thẩm Đường đang canh giữ bên ngoài: "Đa tạ."

 

Cố gắng đi hai bước, kết quả loạng choạng suýt ngã.

 

Bộ tướng nhanh tay nhanh mắt đỡ ông ta, bất ngờ phát hiện sắc mặt Tiền Ung hơi đỏ, môi khô trắng bệch, da thịt lộ ra ngoài nóng hừng hực, hoảng hốt nói: "Tướng quân, ngài sốt rồi——"

 

"Không sao, không sao."

 

Tiền Ung xua tay, đè nén cảm giác choáng váng không ngừng dâng lên.

 

"Chỉ là sốt thôi, không cần phải kinh ngạc, vết thương của ông ta đêm qua, nếu là người thường thì đã gặp Diêm Vương rồi." Một đoạn ruột dài chảy ra ngoài, lộ ra bên ngoài mà không bị hoại tử, qua nửa đêm vẫn còn sống nhảy nhót, có thể gọi là kỳ tích y học.

 

"Binh mã của Chương Vĩnh Khánh sẽ không bỏ qua đâu, lúc này chắc chắn đã phái trọng binh truy lùng, các ngươi hãy ngụy trang, tất cả đều giả làm nạn dân trà trộn vào trong đó. Mất đi cảm ứng của quốc tỷ, hắn ta muốn bắt được người cũng không dễ dàng." Thêm một đám người của Tiền Ung làm của nợ, bọn người Thẩm Đường càng đi chậm hơn, "Trong địa phận Càn Châu có nhiều quốc tỷ như vậy, chúng ta cứ câu giờ, đương nhiên Chương Vĩnh Khánh sẽ chuyển hướng chú ý."

 

Tiền Ung không có ý kiến gì về sắp xếp của Thẩm Đường.

 

Tuy nhiên——

 

Ông ta hỏi Thẩm Đường: "Chuyện khi nào?"

 

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Đường hiểu ông ta muốn hỏi cái gì, không gì khác hơn là cô có được quốc tỷ khi nào. Nếu không có quốc tỷ đó, Thẩm Đường hẳn là có thể hấp thu quốc tỷ của Tiền Ung mà không gặp trở ngại nào: "Chuyện này, đã lâu rồi."

 

Tiền Ung hỏi: "Năm đó sau khi liên minh ở thành Hiếu?"

 

Sự việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu giếm nữa.

 

Thẩm Đường gật đầu nói: "Ừ."

 

Cơ mặt Tiền Ung co giật dữ dội một lúc, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ông đây thua không oan! Ngươi còn nhiều tâm cơ hơn họ Trịnh. Không nói đến những kẻ ngu ngốc bên ngoài, e rằng ngay cả Trịnh Kiều cũng không biết ngươi giấu một tay như vậy chứ?"

 

Nếu Trịnh Kiều biết, làm sao có thể để Thẩm Đường yên ổn kinh doanh nhiều năm như vậy? Kẻ này kinh doanh đến mức nào? Lúc đó Tiền Ung dẫn binh mã, đầy tự tin đi đánh huyện Nam Ngọc của quận Lũng Vũ, kết quả liên tiếp gặp phải địch mạnh, đại bại trở về.

 

Thẩm Đường trong mắt người ngoài: Yếu đuối dễ bắt nạt.

 

Thẩm Đường trên thực tế: Hoành hành bá đạo.

 

Thẩm Đường bực bội: "Ngươi nói ta nhiều tâm cơ, ta nhận, người không có chút tâm cơ thì làm sao sống sót được trên đời này? Nhưng ngươi so sánh ta với Trịnh Kiều, ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Ta dù có nhiều tâm cơ cũng không làm ra chuyện điên rồ như vậy. Ngươi còn không bằng khen ta có thất khiếu linh lung tâm đâu, nghe cũng hay hơn chứ?"

 

Các quận huyện trong địa phận Càn Châu rơi vào hỗn chiến, số lượng nạn dân chạy nạn tăng vọt, trà trộn vào đó vài người đàn ông cao lớn cũng không gây chú ý. Vì có thân hình của bộ tướng Tiền Ung làm uy h**p, tần suất bị trấn lột của bọn người Thẩm Đường cũng giảm mạnh.

 

Trong thời gian đó còn liên tục thu nạp được hơn trăm tàn binh của Tiền Ung.

 

Bọn họ rời đi thuận lợi, ngược lại Chương Hạ suýt tức chết.

 

"Báo—— Chủ công!"

 

Chương Hạ đích thân dẫn binh truy kích tàn binh của Tiền Ung.

 

Binh mã của Tiền Ung không nhiều, nhưng vì quanh năm làm tay sai cho người khác, chinh chiến khắp nơi, mấy năm qua đã tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hoàn toàn không phải dân binh tuyển mộ tạm thời có thể so sánh được. Càng đánh tinh thần càng cao, bị dồn vào đường cùng cũng có thể bộc phát ra ý chí chiến đấu kinh người, thực sự đã trì hoãn binh mã của Chương Hạ rất lâu. Ban đầu Chương Hạ cũng không vội, vì thành quả đã nằm trong tầm tay.

 

Ai ngờ——

 

Đang lúc hình thành thế bao vây chặn giết Tiền Ung, sắp bắt rùa trong hũ, cảm ứng giữa các quốc tỷ đột nhiên biến mất.

 

Rất đột ngột biến mất!

 

Tâm lý Chương Hạ suýt sụp đổ.

 

Nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ hy vọng, một đường đuổi theo đến địa điểm cảm ứng cuối cùng. Phái binh lính lục soát, chỉ tìm thấy một vũng máu lớn và những mảnh giáp vỡ bên bờ suối. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Chương Hạ nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên sát ý.

 

"Tìm! Tìm cho kỹ từng chỗ một!"

 

Không tin Tiền Ung cứ thế mọc cánh bay mất!

 

Trên thực tế, Chương Hạ không thực sự muốn ra tay với Tiền Ung.

 

Nếu Tiền Ung chỉ ngoan ngoãn nương tựa vào mình, Chương Hạ cũng không ngại có thêm một cánh tay đắc lực—— Hai người vốn có tình đồng môn, coi như là đồng minh tự nhiên. Nhưng Tiền Ung có dã tâm riêng, không cam tâm co ro trong một vùng đất nhỏ bé, mỗi lần thay Chương Hạ xuất binh đều đòi hỏi thêm nhiều lương thực, cũng nhiều lần oán trách việc Chương Hạ sai khiến những năm qua, dần dần nảy sinh hiềm khích.

 

Chương Hạ đã không thể dung thứ cho Tiền Ung nữa.

 

Tiền Ung cũng nảy sinh sát ý với Chương Hạ.

 

Lần này Chương Hạ ra tay trước, vốn tưởng nắm chắc mười phần, nào ngờ lại xảy ra sai sót ở phút cuối, đây không phải là vịt đến miệng bay mất, mà là vịt đã nướng chín bay mất rồi!

 

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.

 

Nhóm bốn người Thẩm Đường nhặt được văn sĩ X1, võ tướng bị thương và tàn binh X1, quốc tỷ X1, binh mã bên Chử Diệu cũng thu hoạch được rất nhiều. Để đảm bảo an toàn cho tuyến đường lương thực phía sau, vị trí kho lương của Trịnh Kiều cực kỳ kín đáo thuận lợi, ngược lại lại tiện cho Chử Diệu.

 

Khuân hết, khuân hết, khuân khuân hết!

 

Tiện thể rút lui theo tuyến đường thành Thốn Sơn.

 

Chủ lực quân Liên minh đều hoạt động ở một khu vực khác, còn khu vực thành Thốn Sơn này là do Thẩm Đường đánh hạ, mặc định thuộc về phạm vi thế lực của quân Liên minh. Trịnh Kiều lúc thả diều đã tránh thế lực của Thẩm Đường, quân Liên minh cũng không bị thu hút đến...

 

Do trùng hợp ngẫu nhiên, ngược lại tạo điều kiện cực kỳ tốt cho Chử Diệu vận chuyển lương thực! Bên này của bọn họ có đội hình văn sĩ văn tâm hùng hậu, nhưng không có võ tướng nào xuất sắc. Nếu không may gặp phải địch mạnh, hai quân đối đầu đánh nhau sẽ rất thiệt thòi.

 

Đại bộ phận lương thực đều được chuyển vào thành Thốn Sơn.

 

"Thành Thốn Sơn phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công, an toàn. Chúng ta lấy đây làm căn cứ, lặng lẽ vận chuyển lương thực qua sông Miểu." Mấy người Chử Diệu đang họp, xác định tuyến đường vận chuyển lương thực. Mọi việc đều được tiến hành lặng lẽ, không nên rầm rộ gây chú ý.

 

"Đợi lương thực chuyển xong, sẽ rút quân theo từng đợt."

 

Nhân lúc quân Liên minh đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào Càn Châu, bọn họ sẽ vận chuyển lương thực đi, sau đó tập trung binh lực đánh Yến Châu. Thực sự không được, còn có thể lấy ải Triều Lê làm phòng tuyến, nhân lúc một số thế lực nhỏ của quân Liên minh phía sau trống trải, thôn tính nửa Yến Châu.

 

Còn về Lăng Châu...

 

Khu vực này thế lực quá mạnh.

 

Không ai dễ đánh cả.

 

Hoàn toàn có thể chờ thêm, đợi bọn họ nội chiến hao mòn lực lượng xong rồi mới ra tay. Mấy người Chử Diệu tính toán kỹ lưỡng, tính toán đến mức bên Khang Thời cũng nghe thấy được. Anh ta nhìn khắp mặt đất toàn là tay chân bị chặt đứt, đầu mũi vẫn còn mùi máu tanh nồng nặc, hắt hơi một cái thật to, còn chưa kịp xoa mũi giảm bớt ngứa ngáy, một bóng đen từ xa bay tới, anh ta theo bản năng giơ tay đón lấy.

 

Thứ này dính đầy máu.

 

Tuy nhiên, vừa cầm vào tay là biết đó là cái gì.

 

Công Tây Cừu nói: "Đuổi mấy chục dặm mới đuổi kịp."

 

Khang Thời cẩn thận nâng quốc tỷ này, lấy khăn tay ra định lau sạch vết máu trên bề mặt, miệng vẫn không quên nói: "Cậu cũng quá thô lỗ rồi, lỡ làm hỏng thì sao?"

 

Công Tây Cừu bĩu môi: "Không phải chỉ là một cái ấn chương cũ nát à?"

 

"Hừ, 'ấn chương cũ nát'? Xưa nay biết bao nhiêu người vì một cái 'ấn chương cũ nát' này đánh nhau sứt đầu mẻ trán?" Khang Thời tỏ vẻ "Công Tây Cừu ngươi mắt kém, không biết phân biệt ngọc quý". Nếu không phải vì thứ này, thì làm sao có nhiều xác chết trên mặt đất này?

 

Ồ, bây giờ mắt Công Tây Cừu đúng là không tốt thật.

 

Công Tây Cừu: "Định xử lý quốc tỷ này như thế nào?"

 

Theo anh ta được biết, hai quốc tỷ khác nhau dung hợp rất chậm, Khang Thời mang theo hai cái trên người, những quốc tỷ khác trong phạm vi cũng sẽ cảm ứng được hai cái. Còn chưa biết sẽ thu hút bao nhiêu ong bướm... Công Tây Cừu nghĩ thôi đã thấy phiền.

 

Trong lúc nhất thời, Khang Thời cũng không có cách nào hay.

 

Nhưng anh ta biết tật xấu của mình.

 

Dù sao vận may cũng kém, kém và kém hơn thì có gì khác biệt?

 

Anh ta đành thở dài: "Còn có thể xử lý như thế nào? Tăng tốc hành quân vượt sông quay về ải Triều Lê, càng nhanh càng tốt càng an toàn."

 

Đang nói, Công Tây Cừu như chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang Khang Thời.

 

Nói chính xác hơn là nhìn vào thứ trong tay Khang Thời.

 

Khang Thời khó hiểu cúi đầu xuống.

 

Sau đó, anh ta thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

 

Chỉ thấy một con rồng nhỏ vàng kim từ vị trí đan phủ của anh ta, men theo kinh mạch bơi đi, cuối cùng bò ra từ lòng bàn tay, một móng vuốt hất văng quốc tỷ trong tay Khang Thời. Quốc tỷ đó lăn xuống đất, lăn hai vòng, quốc tỷ rời tay, anh ta suýt nữa thì tim ngừng đập!

 

Khang Thời nhặt quốc tỷ lại.

 

Râu rồng vàng nhỏ run lên, một móng vuốt lại hất văng.

 

Khang Thời lần thứ hai nhặt lại, râu rồng vàng nhỏ tức giận dựng ngược lên, có vẻ hơi tức giận. Đúng lúc Khang Thời không biết phải làm sao, quốc tỷ kia hóa thành mây mù, rồi từ mây mù lại hóa thành một con rồng nhỏ gầy yếu, màu sắc hỗn tạp.

 

Rồng nhỏ đáng thương quấn lấy ngón tay Khang Thời.

 

Rụt rè thò đầu ra từ phía sau ngón tay.

 

Hai con rồng cách hai bàn tay giằng co vài hơi thở.

 

Rồng vàng nhỏ vẫy đuôi, con rồng kia nhìn nó rất ngưỡng mộ, hai mắt như dán chặt vào vảy rồng màu vàng kim tinh khiết trên người nó. Cuối cùng, con rồng nhỏ màu sắc hỗn tạp chậm rãi bay đến bên cạnh rồng nhỏ vàng kim, duỗi hai sợi râu rồng ngắn ngủn.

 

Không biết hai con này đã trao đổi gì, rồng nhỏ vàng kim gật đầu cao quý, hai con rồng hóa thành hai đám mây mù hợp nhất làm một.

 

Rồng nhỏ vàng kim lại hóa hình, thân hình lớn hơn một chút so với lúc nãy.

 

Ợ——

 

Nó ợ một cái no nê, lười biếng bò về đan phủ của Khang Thời.

 

Khang Thời: "..."

 

Công Tây Cừu: "... Chỉ còn lại một luồng khí tức."

 

Vẻ mặt Khang Thời lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Hợp nhất thành một luồng khí tức, điều này có nghĩa là hai quốc tỷ đã hoàn toàn dung hợp, không còn phân biệt được nữa, điều này hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của anh ta. Phải biết rằng, trong trường hợp bình thường, tốc độ dung hợp của quốc tỷ chậm đến mức khó tin. Công Tây Cừu cũng nghĩ đến điều này.

 

"Điều này chỉ có thể nói rằng, quốc tỷ của Mạ mạ rất đặc biệt."

 

Khang Thời thở ra một hơi: "Dù sao cũng là chuyện tốt."

 

Công Tây Cừu nói: "Mạ mạ vốn dĩ cũng rất đặc biệt."

 

Chỉ có quốc tỷ đặc biệt mới xứng với thánh vật.

 

Đừng thấy Khang Thời xui xẻo, binh lực của bên anh ta cũng không nhiều, nhưng lại có hai cao thủ Công Tây Cừu và Chử Kiệt áp trận, cho dù văn sĩ văn tâm thực lực mềm có yếu hơn một chút, gặp phải đối thủ bình thường cũng không cần lo lắng. Khang Thời ôm lo lắng, cuối cùng trước hoàng hôn ngày hôm nay, đã nghe thấy tiếng nước sông Miểu cuồn cuộn chảy xiết.

 

Khang Thời cẩn thận cảm nhận một lúc.

 

Bờ bên kia sông Miểu không có khí tức của quốc tỷ.

 

Chử Kiệt lại không lạc quan: "Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm."

 

Nếu bị tập kích trong quá trình vượt sông, vậy thì thật là khốn đốn.

 

Khang Thời: "..."

 

Ánh mắt anh ta nặng nề nhìn mặt sông, trong lòng càng thêm bất an.

 

"Hay là... đổi chỗ khác vượt sông?"

 

Chử Kiệt: "..."

 

Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao lão Giang lại nói không nên đi cùng Khang quân sư, bởi vì vận xui của đối phương sẽ khiến hắn nghi ngờ cuộc đời!

 

Chử Kiệt xoa xoa mi tâm: "Xem trinh sát nói thế nào đã."

 

Câu trả lời của trinh sát là có bóng người khả nghi ở bờ bên kia.

 

Khang Thời: "..."

 

Anh ta hít sâu một hơi, chỉ huy đại quân men theo sông đi xuống.

 

Nhưng mới đi nhanh được nửa ngày, trinh sát tiên phong đã báo cáo rằng phía trước có rất nhiều nạn dân. Những nạn dân này khi nhìn thấy bọn họ, không phải là sợ hãi bỏ chạy tứ tán, thì là quỳ xuống cầu xin, còn có người chủ động giao nộp tài sản trên người, trinh sát nào dám nhận?

 

Kỷ luật quân doanh rất nghiêm khắc, cướp bóc dân thường một khi bị tố cáo sẽ bị phạt, người tố cáo còn được nhận gấp ba phần thưởng. Còn về việc hối lộ tất cả mọi người, bao che lẫn nhau, thì càng không thể thực hiện được. Bởi vì mỗi lần tuần tra doanh trại đều là ngẫu nhiên, nhân sự sẽ không cố định.

 

Tiên phong trinh sát cũng từ miệng nạn dân biết được chân tướng sự việc, bọn họ không phải vì Càn Châu đại loạn, mà là vì thủy hoạn.

 

Khang Thời giật mình: "Thủy hoạn?"

 

Trinh sát: "Trong địa phận Yến Châu, mười quận thì chín quận bị ngập."

 

Có vài nơi địa thế cao hơn, chỉ ngập đến mắt cá chân. Có vài nơi địa thế thấp hơn, lại đúng lúc gần đó có đê điều chưa được tu sửa, nhánh sông Miểu đột nhiên dâng cao, những nơi không chống đỡ nổi liền vỡ đê. Sự việc xảy ra đã nhiều ngày, có vài nơi mực nước vẫn chưa rút. Nạn dân vùng bị thiên tai nghiêm trọng mất nhà cửa, chỉ có thể tha hương cầu thực, tình hình rất nghiêm trọng.

 

Khang Thời nghe vậy, há miệng, lúc lâu không nói nên lời.

 

Thủy hoạn từ đâu đến...

 

Đương nhiên anh ta biết rõ.

 

Ngu Tử lo lắng: "Thủy hoạn có ảnh hưởng đến quận Lũng Vũ không?"

 

Khang Thời thu xếp lại cảm xúc nói: "Đáng lẽ là không, quận Lũng Vũ không chỉ không bị tai họa, mà còn có thể được lợi."

 

Chủ công nhà mình thích nhất là xây cầu, làm đường, đào kênh mương, khai thông sông ngòi, xây đê điều, nếu không phải vì thiếu nhân lực, tài chính eo hẹp, cô còn muốn đào thêm hồ chứa nước. Xây thêm hai cái nữa, khỏi phải năm nào cũng nhìn sắc mặt ông trời để sống.

 

Thủy hoạn hoàn toàn không cần lo lắng.

 

Chỉ là nạn dân nhiều, có thể sẽ ồ ạt kéo đến.

 

Chẳng qua, đây là chuyện khiến biểu đệ phải đau đầu.

 

Nấm: Nhật báo quận Lũng Vũ:

 

Ngày X tháng X, vở kịch mới được công diễn.

 

Ngày X tháng X+1, quan thự tiếp nhận một lô nông cụ mới.

 

Ngày X tháng X+2, hạt giống bông chất lượng cao Plus sắp được mở bán đặt trước.

Bình Luận (0)
Comment