Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 17

Yến Xu không hiểu, nhưng mà Hoắc Chấn Bắc lại biết bây giờ hắn không muốn đụng vào đồ của phủ Công chúa một chút nào, tất cả những bộ y phục thay đổi mà hắn mang đi đều là mẫu thân làm cho hắn, còn những bộ y phục hàng năm cố định đưa thêm kia, hắn cũng để lại ở nơi đó, lần này trở về cũng không có ý định đụng đến.

 

Lần này trở về Hoắc Chấn Bắc không có báo trước cho người trong phủ, vì vậy hắn trở về thì đụng phải công chúa đang muốn ra cửa.

 

Công chúa gặp hắn, trực tiếp dừng bước, hai mắt nhìn hắn hỏi: “Trở về rồi?”

 

Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái, không nói gì.

 

Công chúa ghét nhất nhìn dáng vẻ này của hắn, giống y như đúc huynh trưởng hắn, giống như toàn thân đang ghét bỏ mình vậy. 

 

Nàng ta thu chân đang muốn ra cửa, cười như không cười nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: “Nếu tiểu thúc trở lại, vậy người làm tẩu tử như ta cũng nên ở lại.”

 

Hoắc Chấn Bắc không biết tại sao công chúa có thái độ như vậy, trước kia nàng ta luôn luôn đều là mắt không thấy tâm không phiền, nhưng mà lúc này hắn cũng chỉ có thể nói: “Công chúa không cần để ý đến ta, ngài làm gì thì cứ làm đi.”

 

“Không, không, không, đều nói trưởng tẩu như mẹ, ta làm trưởng tẩu sao có thể không ở nhà khi tiểu thúc trở về.” Công chúa cười nói với Hoắc Chấn Bắc.

 

Lúc ban đầu toàn thân Hoắc Chấn Nam mặc y phục đỏ, cưỡi ngựa dạo phố, gần như ngay lập tức nàng quyết định gả cho nam nhân này, sau đó quả thật nàng gả cho y, đối phương dịu dàng lễ độ, giống như suy nghĩ trong lòng của nàng, nàng thậm chí vì để hắn vui, để người nhà y cũng vào ở trong phủ Công chúa.

 

Nhưng mà dần dần nàng phát hiện ra, y quan tâm đến người nhà nhiều hơn so với mình, thậm chí có thời điểm không khỏi mất bình tĩnh, mặc dù y cũng dỗ mình, nhưng cũng sẽ khéo léo nói với nàng, dễ nóng giận như vậy không tốt.

 

Nàng là muội muội duy nhất của đương kim Hoàng thượng, từ nhỏ được vạn người nuông chiều lớn lên, căn bản không có dưỡng thành tính tình dịu dàng nhỏ nhẹ, khoảng thời gian này bởi vì yêu thích với vị phò mã này mà cố ý giả bộ dáng vẻ này, mà nàng cũng đã nhìn ra, Phò mã của nàng thích chắc là loại nữ nhân dịu dàng hiền lành, nhưng đây không phải là tính tình của mình, mà nàng cũng không thể giả bộ ở trước mặt hắn cả đời.

 

Vì vậy nàng khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, thậm chí cũng mặc kệ không để ý với các loại khuyên nhủ của phò mã, dần dần nàng cảm giác được khoảng cách của hai người ngày càng xa, thậm chí nàng cố ý tìm tiểu quan đến k*ch th*ch y, mà y giống như không có phản ứng gì.

 

Mà lần này bởi vì tiểu thúc dọn ra ngoài, quan hệ của hai người càng lạnh nhạt.

 

Hôm nay công chúa nhìn người làm cho quan hệ của bọn họ trở nên lạnh nhạt đã trở về, nhịn không được muốn để cho hắn cảm thấy không thoải mái.

 

Nàng tiếp tục cười với Hoắc Chấn Bắc nói: “Ngươi trở về sao không thông báo, như vậy ta sẽ để phò mã xếp người đi đón ngươi, trong miệng phò mã lúc nào cũng nhắc đến ngươi đó.”

 

Dáng vẻ khác thường này của công chúa, để cho thần kinh của Hoắc Chấn Bắc căng chặt, hắn không biết ngay lúc hắn rời đi không lâu, công chúa đã từng nghĩ tới tỏ ra yếu đuối với huynh trưởng hắn để hai người hòa hợp lại, nhưng lúc nói tới hắn lại ầm ĩ, cuối cùng tan rã không vui. Cho nên nói bây giờ công chúa vô cùng chán ghét hắn cũng không quá đáng.

 

Hoắc Chấn Bắc cố gắng giữ nụ cười nhẹ trên mặt mình nói: “Ta không quan trọng, không cần để huynh trưởng cố ý chờ ta trở lại.”

 

Công chúa nhìn vẻ mặt Hoắc Chân Bắc cười lên có bảy phần giống với phò mã, nàng sững sờ một chút, sau đó mới nói: “Ngươi luôn không muốn người khác phải lo lắng như vậy, ngược lại càng giống như đúc phò mã.”

 

Nàng vừa nói thì lại gọi Hoắc Chấn Bắc nói: “Đừng đứng ở cửa, mau vào đi.”

 

Hoắc Chấn Bắc không rõ rốt cuộc công chúa có ý gì, nhưng mà hắn vốn dĩ muốn đi vào, cũng đi theo công chúa đi vào.

 

Ai biết sau khi công chúa đi vào cũng không có đưa hắn đến phòng khách dùng để tiếp đãi khách, cũng không cho hắn trở về viện của mình, mà đưa hắn đi đến viện nàng đang sắp xếp cho tiểu quan kia.

 

Cái viện kia thật ra có chút lệch, nhưng mà bên trong trang trí rất tốt, dĩ nhiên là có người bỏ tâm tư trang trí nơi này.

 

Bên trong ở tầm năm sáu người, bọn họ cũng chưa từng gặp Hoắc Chấn Bắc, thấy công chúa đưa người đến, còn tưởng rằng Hoắc Chấn Bắc và bọn họ thân phận giống nhau, có mấy người trên mặt không giấu được chuyện, trực tiếp lộ ra vẻ mặt căm ghét ghen tị.

 

Công chúa nhìn người kia một cái, lại nhìn vẻ mặt không có một chút thay đổi của Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên nói với Hoắc Chấn Bắc: “Ngươi nhìn ánh mắt người kia, cặp mắt rất giống phò mã, cặp mặt kia quả thật rất giống với phò mã, chỉ là trong mắt chàng chưa bao giờ có loại ghen tị này.”

 

Người kia thấy công chúa không mắng hắn, vừa định đi lên mời thì thấy vẻ mặt công chúa đột nhiên lạnh lùng, ra lệnh cho hắn: “Cút đi!”

 

Thấy người kia hoang mang rời đi, công chúa mới cười nói một lần nữa với Hoắc Chấn Bắc: “Ngươi nhìn bộ dáng kia của hắn, nhìn như vậy ngược lại có chút không giống nữa.”

 

Lại so sánh huynh trưởng mình với loại tiểu quan của tần lầu sở quán*, trong lòng  Hoắc Chấn Bắc có chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì không lộ ra vẻ mặt không nên có.

*tần lầu sở quán: các kỹ viện của nam.

 

Sau đó hắn thấy công chúa giống như muốn giới thiệu những món đồ nàng yêu mến cất giấu, giới thiệu từng người từng người đó với hắn.

 

“Ngươi nhìn, lỗ mũi của hắn, gần giống hệt với phò mã.”

 

“Ngươi nhìn người này, bóng lưng của hắn…”

 

“À, hắn ngồi ngươi nhìn không ra, ta cho hắn đứng lên, ngươi nhìn bóng lưng hắn, ta lần đầu tiên thấy còn tưởng là phò mã.”

 

“Ngươi nhìn người này…”

 

“Ngươi nhìn…”

 

Hoắc Chấn Bắc nghe công chúa giới thiệu những thứ này, trong lòng có thể nói vô cùng khiếp sợ, hắn không biết công chúa nuôi những tiểu quan này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giống với huynh trưởng.

 

Hắn muốn hỏi nếu ngươi đối với huynh trưởng có tình cảm, thì tại sao lại nuôi những người này, thậm chí kiếp trước, ngươi lại hành hạ huynh trưởng đến chết, nhưng mà bây giờ chuyện này không có phát sinh, hắn cũng không thể nào biết được nguyên nhân.

 

Hắn luôn trầm mặc nghe công chúa giới thiệu từng người một lần, phải nói là nói mỗi một chỗ tương tự của những người này với huynh trưởng từng cái giới thiệu một lần, trong lòng ban đầu là tức giận đến bây giờ lại có chút phức tạp.

 

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến kiếp trước huynh trưởng chết trong tay nàng ta, tất cả nghi ngờ đều trở thành hận thù.

 

Hắn vô thức cúi đầu, che giấu vẻ mặt mình.

 

Chỉ là hắn mới vừa cúi đầu xuống thì nghe được công chúa tiếp tục nói: “Chỉ là nếu nói giống, ai cũng không giống bằng ngươi, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ ruột.”

 

Giới thiệu tiểu quan xong, đột nhiên lại nhắc đến mình, Hoắc Chấn Bắc có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về công chúa, không rõ ý của nàng ta là gì.

 

Công chúa đột nhiên đưa tay ra, ở trên mặt hắn giả bộ khoa tay múa chân một cái, nhỏ giọng rù rì nói: “Thật là giống, chẳng trách y quan tâm ngươi như vậy.”

 

Hoắc Chấn Bắc vô thức lùi mấy bước về phía sau, tránh khỏi tay công chúa đưa đến.

 

Ngay tại lúc này, công chúa đột nhiên cười: “Bây giờ phò mã cũng rất thích tránh né ta như vậy.”

 

Nữ nhân này, rốt cuộc nữ nhân này làm sao thế?

 

Hoắc Chấn Bắc có chút khó tin nhìn về khuôn mặt lộ ra tươi cười, trông hết sức dịu dàng dễ gần của công chúa, hắn hoài nghi thật lớn trong khoảng thời gian này có phải hay không công chúa đã xảy ra chuyện gì.

 

Mà công chúa nhìn bộ dáng này của Hoắc Chấn Bắc càng vui mừng hơn, nàng dẫn dắt nói: “Nếu không, ngươi cũng ở nơi này với bọn họ được không, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi, không cần khổ cực tham gia khoa cử.”

 

Ngay lúc này, Hoắc Chấn Bắc đã chú ý đến huynh trưởng chạy đến sau lưng công chúa.

 

Hoắc Chấn Nam vừa đến nơi này liền nghe được lời này, thần kinh y rung lên một cái, nhịn không được lạnh lùng nói: “Hoài Dương, nàng đang nói gì?”

 

Công chúa nghe được tiếng của phò mã quay đầu lại, nụ cười không suy giảm nói: “Là phò mã à, ta đang đùa với tiểu thúc thôi, lần trước không phải chàng nghi ngờ ta đuổi tiểu thúc đi hay sao, chàng nhìn lần này ta tự mình dẫn tiểu thúc đi dạo khắp nơi một chút.

 

Hoắc Chấn Nam có chút nghi ngờ nhìn công chúa, lại nhìn Hoắc Chấn Bắc.

 

Hoắc Chấn Bắc khẽ gật đầu với huynh trưởng.

 

Nhìn bên ngoài đúng là công chúa tự mình đưa hắn đi dạo phủ Công chúa, mà trên thực tế như thế nào, Hoắc Chấn Bắc cũng không có biện pháp nói với huynh trưởng, cũng không thể nói nàng ta đang giới thiệu cho hắn những tiểu quan kia giống với huynh trưởng chỗ nào.

 

Công chúa nhìn huynh đệ hai người qua lại, đột nhiên trên mặt biến thành dáng vẻ cô đơn nhìn về Hoắc Chấn Nam nói: “Chàng luôn không tin ta, chúng ta là phu thê, muốn sống cùng nhau qua nửa đời người đó.”

 

Mặc dù cảm thấy công chúa như vậy không giống với bình thường, nhưng Hoắc Chấn Nam cũng bị lời nói của nàng làm cho cảm thấy có mấy phần áy náy, y nói: “Lần này là ta không đúng.”

 

Người ở hoàng gia có thể sống sót tự nhiên không phải là người đơn giản, bình thường chẳng qua là nàng ta không muốn giả bộ, nhưng nếu đã giả bộ thì cũng sẽ để cho người khác không nhìn ra sơ hở, nàng ta lắc đầu một cái nói: “Ta biết bây giờ trong lòng chàng chắc chắn không thích ta, ta sẽ không làm phiền huynh đệ các ngươi nói chuyện cũ nữa.” 

 

Nàng ta vừa nói vừa một mình rời đi, thậm chí người hầu bên cạnh cũng đuổi đi, không để bọn họ đi theo nàng ta.

 

Hoắc Chấn Nam nhìn bóng lưng một mình công chúa rời đi, trong lòng áy náy càng nhiều, dù sao mình cũng là một nam nhân, cho dù công chúa như thế nào, mình cũng nên quan tâm nàng nhiều hơn một chút.

 

Trong lòng y nghĩ vậy.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn vẻ mặt huynh trưởng là biết suy nghĩ của y, hắn kêu một tiếng: “Huynh trưởng!”

 

Thấy đối phương vì tiếng của hắn mà hồi phục tinh thần lại, hắn mới tiếp tục nói: “Huynh biết đây là đâu không?”

 

Ý của hắn là muốn để cho y biết nơi này là nơi công chúa nuôi tiểu quan, để cho y suy nghĩ một chút công chúa đang nuôi nhiều tiểu quan như vậy dưới mí mắt của y, ngàn vạn lần không thể bởi vì công chúa tỏ ra yếu đuối một lát mà mềm lòng.

 

Hoắc Chấn Bắc thấy huynh trưởng gật đầu, hắn mới tiếp tục dò hỏi: “Huynh không có cảm thấy vừa rồi công chúa không giống với lúc bình thường à.”

Bình Luận (0)
Comment