Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 18

Vẻ mặt Hoắc Chấn Nam lộ ra hoảng hốt.

 

Y như lâm vào hồi ức, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Lúc nàng vừa mới gả cho ta chính là như vậy.”

 

Xinh đẹp đoan trang, lại dịu dàng nhỏ nhẹ, Hoắc Chấn Nam gần như cho là kiếp trước mình làm đặc biệt nhiều việc thiện, mới có thể gặp được hai chuyện vui đời người là tên đề bảng vàng và động phòng hoa chúc.

 

Chỉ là, sự dịu dàng này giống như một cái bóng ngược trong nước, vừa đụng nhẹ đã vỡ.

 

Y không phải là một người có tính tình sẽ cãi vã với người khác, có lúc công chúa cáu kỉnh nhỏ, y cũng sẽ dỗ dành, nhưng nhiều lần cũng sẽ mệt mỏi, huống hồ để cho y chịu không nổi là thái độ của nàng đối với người nhà, phụ mẫu mình, giống như bọn họ là gánh nặng của nàng, là tồn tại để cho nàng mất mặt, nhưng mà lúc y muốn sắp xếp họ ra ngoài thì công chúa không chịu.

 

Tuy nói y là phu, công chúa là thê, nhưng công chúa là quân, hắn là thần, quân thần khác nhau lớn hơn đạo phu thê, y không có biện pháp khác nào ngoại trừ nhẫn nhịn, vì để giảm bớt cãi vã, y cũng chỉ có thể nói ít, thường xuyên giữ im lặng.

 

Bộ dáng vừa rồi của công chúa, giống như cho y trở lại lúc bọn họ mới thành thân, mà bóng lưng cô đơn của nàng, rốt cuộc vẫn là để cho lòng y nhói một cái.

 

Rốt cuộc là ai thay đổi, hay là y cũng thay đổi.

 

Hoắc Chấn Nam nhìn viện nhỏ trước mặt một cái, không nói một lời định rời đi.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn huynh trưởng mình như vậy, mím môi, vốn là còn muốn nói gì, nhưng nhìn xung quanh cũng không tính là hoàn toàn không có người, cuối cùng nhìn bóng lưng huynh trưởng, yên lặng đi theo sau lưng y.

 

Hoắc Chấn Nam nghe được tiếng bước chân sau lưng, nhịp bước chân y dừng lại một chút, cố ý chờ Hoắc Chấn Bắc, đến lúc hai người đi ngang nhau mới có chút không chắc chắn hỏi: “Công chúa, nàng mới vừa rồi không làm khó đệ chứ?” 

 

Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái, nhìn huynh trưởng cau mày, mặt đầy lo lắng, hắn rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Huynh trưởng, huynh…”

 

Hắn suy nghĩ một chút, đổi một cách hỏi khác: “Bây giờ huynh và công chúa có tốt không?”

 

Hoắc Chấn Nam nghe vậy cười khổ một tiếng: “Chúng ta còn có thể như thế nào, chỉ là như vậy thôi.”

 

“Huynh…huynh có nghĩ tới hay không…” Hoắc Chấn Bắc gần như phải nói ra hai chữ kia, nhưng vào lúc này Hoắc Chấn Nam đột nhiên làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Lần này thi xong trong lòng buông lỏng không ít, ngày khác rãnh huynh dẫn đệ đi du ngoạn.”

 

Hoắc Chấn Bắc biết huynh trưởng là không muốn mình lo lắng cho y, vì vậy cũng thuận theo y nói: “Huynh trưởng muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi.”

 

Hoắc Chấn Nam đấm một cái lên bả vai hắn: “Đệ đứa nhỏ này, rõ ràng là dẫn đệ đi chơi, sao còn phải là huynh đi đâu liền đi đó chứ.”

 

Hoắc Chấn Bắc thật sự đối với việc đi du ngoạn không có hứng thú, hắn tùy tiện nói: “Đi núi Lạc Nhạn ngay ngoại thành đi, nghe nói mùa thu trên núi đầy lá phong đỏ.”

 

“Thật không? Hình như là nghe nói có nơi như vậy, chỉ là ta cũng chưa đi, vậy thì hai ngày nữa hai huynh đệ chúng ta cùng đi xem một chút.” Hoắc Chấn Nam vừa nói, nhìn ánh mắt y có chút vui vẻ yên tâm, không nghĩ đến bình thường đệ cũng quan tâm những chuyện này, đệ còn nhỏ, nên đi xem nhiều một chút, đi lại nhiều hơn.”

 

Hoắc Chấn Bắc nghe huynh trưởng nói vậy mới hoảng hốt nhớ đến, hắn làm gì quan tâm đến những chỗ này, thậm chí ngay gần đây có núi Lạc Nhạn cũng không biết, chỉ là có lần nữ nhân kia từng nói với hắn, nói lúc nàng rất nhỏ phụ thân nàng dẫn nàng đi ngọn núi kia xem lá phong đỏ, cả ngọn núi đỏ rực như một ngọn lửa vô tận, để cho nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ, cho nên vừa rồi chẳng tại sao Hoắc Chấn Bắc lại nói ra chỗ này.

 

Nhưng mà rốt cuộc là huynh trưởng và hắn cũng không đi xem lá phong được, bởi vì công chúa không lâu trước đó vừa rời đi với bóng lưng cô đơn ở trên bàn ăn đột nhiên giống như đổi thành một người khác.

 

Đầu tiên nàng ta chỉ hỏi một câu: “Lần này thi thế nào?”

 

Hoắc Chấn Bắc quy củ đáp: “Khá tốt.”

 

Công chúa lại dùng giọng nói bảy phần quan tâm ba phần xem thường nói: “Thi không được tốt cũng không có gì, ta nói với hoàng huynh một chút, để huynh ấy an bài cho ngươi một việc vặt là được.”

 

Không biết lời này của công chúa là thật lòng hay giả bộ, nhưng là để cho người nghe không được thoải mái, Hoắc Chấn Bắc từ chối nói: “Đa tạ ý tốt của công chúa, không cần đâu, lần thi này không được còn có lần sau, ta không vội.”

 

Đột nhiên công chúa thả đũa xuống nói: “Ngươi xem ngươi, khách sáo với ta làm gì, nếu như không đậu cũng không có gì, cần gì phải đi thi, hao tâm tốn sức.”

 

Công chúa nói xong rủ mắt xuống, lại dùng một giọng không rõ ý nói: “Huống hồ để người ta biết người phủ Hoài Dương một kỳ thi hương phải thi nhiều lần mới đậu, ta sợ khi gặp bọn họ cũng xấu hổ.”

 

Lời này thì ý rất rõ ràng.

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không chút thay đổi, không sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy so với lúc nãy, đây mới là dáng vẻ nên có của công chúa, ngược lại huynh trưởng ở bên cạnh nghe lời này xong lập tức đổi vẻ mặt, không dám tin nhìn công chúa nói: “Hoài Dương, nàng đây là đang nói cái gì? Hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, coi như lần này thi không được cũng không có việc gì?”

 

Công chúa ngẩng đầu lên đối mặt với phò mã nói: “Hắn muốn dọn ra ngoài, ta để cho hắn dời, kết quả chàng trách ta đuổi hắn ra ngoài, sao vậy, bây giờ ta đau lòng đệ đệ chàng đi học cực khổ, muốn giúp hắn một cái có gì sai sao?”

 

“Nàng!” Hoắc Chấn Nam bị lời nói này của công chúa làm cho không trả lời được, đối phương đã quen đứng ở trên cao, có thể ở trong mắt nàng ta khoa cử không là gì, thậm chí nàng tùy tiện nói một câu cũng có thể so với người mười năm đèn sách càng được nhiều hơn, nhưng không phải ai cũng nguyện ý như vậy, huống hồ giọng nàng lúc nãy, rõ ràng cũng không phải như nàng nói.

 

Công chúa không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Nam, thấy y không nói lời nào lại quay đầu, nở nụ cười yêu kiều nhìn về Hoắc Chấn Bắc nói: “Tiểu thúc, ngươi nói như vậy chẳng lẽ không được sao, như vậy chúng ta ai cũng vui vẻ, ngươi có thể danh chính ngôn thuận dọn ra ngoài, cũng không cần lén lút nuôi mỹ nhân.”

 

Lời nói càng lúc càng quá đáng, nhất là lời nói lén lút nuôi một mỹ nhân, vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc rốt cuộc thay đổi, nhưng hắn lại đè nén tiếng của mình, bình tĩnh nói: “Công chúa hiểu lầm?”

 

“Hiểu lầm?” Công chúa cười lạnh một tiếng: “Mới dọn ra ngoài ngày thứ hai đã nhận một cô nương vào phủ, cô nam quả nữ sống chung một phòng, thiệt thòi huynh ngươi còn còn cảm thấy là ta đuổi ngươi ra ngoài.”

 

Từ đời trước mình chân trước mới đến nơi ở của Yến Xu chân sau công chúa ngay lập tức theo tới, Hoắc Chấn Bắc đã có dự đoán, lúc này cuối cùng hắn cũng chắc chắn, dùng giọng bình tĩnh nói: “Ngài phái người đi theo ta?”

 

“Không, không, không” Công chúa lắc đầu nói: “Ta sao phái người đi theo ngươi, chỉ là ngươi cũng biết người hoàng thất từ nhỏ bên người đã có ám vệ, bọn họ nói với ta một ít chuyện, ta cũng không ngăn được.”

 

Công chúa dang hai tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

Vốn dĩ Hoắc Chấn Bắc có chút suy đoán, lúc này suy đoán được chứng thật, chỉ là giải đáp số vấn đề trong lòng hắn một mà thôi, kiếp trước có một số việc giống như lạc vào sương mù, bây giờ giống như đều có lời giải thích hợp lý, chỉ là huynh trưởng ở bên cạnh lần đầu tiên biết, sắc mặt khó nén khiếp sợ nhìn về phía công chúa hỏi: “Hoài Dương, nàng…”

 

Thường ngày nàng đều phái người giám sát chúng ta?

 

Hoắc Chấn Nam lời nói chưa xong, nhưng công chúa đã hiểu ý của y.

 

Nàng bật cười một tiếng nói: “Ngược lại ta không có rãnh rỗi như vậy, chỉ là đa số chuyện đều biết mà thôi.”

 

Công chúa quả thật không đến nổi ngày ngày phái người đi giám sát bọn họ, chỉ là thỉnh thoảng ám vệ bên người đi thăm dò tình huống mà thôi, mà chỉ cần nàng ta phát hiện cái gì không đúng, sẽ lập tức phái người đi thăm dò, rất nhanh ngọn nguồn câu chuyện nàng sẽ biết rõ.

 

Hoắc Chấn Nam vẫn có chút không thể tiếp nhận được mỗi ngày mình sống trong sự giám sát của thê tử, y nhìn công chúa không nói lời nào.

 

Công chúa cũng không có ý muốn giải thích, nàng chỉ là đổi về đề tài ban đầu nói: “Nếu không phải như vậy, ta còn không biết chàng luôn miệng nói đệ đệ ra ngoài an tâm đi học, cuối cùng ra ngoài kim ốc tàng kiều* đâu.”

* kim ốc tàng kiều: nuôi một người phụ nữ đẹp ở bên ngoài không cho mọi người biết.

 

Nói cho cùng công chúa vẫn cảm thấy nghi ngờ với việc Hoắc Chấn Bắc dọn ra ngoài làm hại quan hệ phu thê bọn họ lạnh nhạt.

 

Kim ốc tàng kiều?

 

Vậy cũng không quá đáng.

 

Hoắc Chấn Bắc rũ ánh mắt không có ý định giải thích.

 

Hắn dừng lại một lúc mới lên tiếng: “Nếu công chúa có thành kiến sâu với ta như vậy, chờ lát nữa ta sẽ quay về.”

 

Không nghĩ tới đệ đệ luôn trầm ổn lại đột nhiên tự do phóng khoáng đứng lên, vốn Hoắc Chấn Nam còn đang trong khiếp sợ, lúc này nhịn không được hô: “Chấn Bắc.” 

 

Đối với giữ lại của huynh trưởng, Hoắc Chấn Bắc vẫn không có giải thích, hắn đứng dậy định đi.

 

A!

 

Kể từ khi hắn mở mắt ra lần nữa cả người giống như hỏng mất vậy.

 

Người khác nói thà phá mười tòa miếu còn hơn phá một cọc hôn nhân, lúc này hắn cố ý tăng thêm mâu thuẫn cho phu thê bọn họ!

 

Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy, cả người cũng không dừng lại đi về phía ngoài, huynh trưởng đuổi theo, hắn dừng một chút nói: “Huynh trưởng yên tâm, ta ở chỗ đó vô cùng tốt, nói không chừng ngược lại là không quen ở đây.”

 

Hoắc Chấn Bắc vừa nói như vậy, ngược lại Hoắc Chân Nam không tốt giữ người lại, thái độ này của công chúa, chẳng lẽ ở lại để tiếp tục bị chán ghét hay sao?

 

Y nuốt xuống lời giữ lại, quay lại ấy náy nói: “Đều là huynh sai.”

 

Hoắc Chấn Bắc ngừng một chút, qua một lát mới thở dài nói: “Huynh trưởng, đệ biết đây không phải là huynh sai, chỉ là…”

 

Hắn thật lâu mới lên tiếng: “Như vậy huynh không mệt mỏi sao?”

 

Không mệt mỏi sao?

 

Hoắc Chấn Nam bị hỏi ngây ngẩn thất thần.

 

Thê tử so với tưởng tượng của y không giống một chút nào, không chỉ không thể ở chung hòa thuận với người nhà y, hôm nay lại còn biết mình bị nàng theo dõi, y không mệt mỏi sao?

 

Hoắc Chấn Bắc cũng không để cho huynh trưởng trả lời hắn, chỉ là hắn than thở giống như dẫn dắt nói: “Nếu mệt mỏi, sao không thay thế một người khác?”

 

Thay thế?

 

Hoắc Chấn Nam có chút khó hiểu, nhưng sau đó có một linh cảm chợt hiện lên, giống như nghĩ đến một khả năng nào đó, y không thể tin mở to mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc.

 

Giống như chứng thật suy đoán của y, Hoắc Chấn Bắc vô cùng chậm gật đầu cực nhỏ một cái, sau đó khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt nói: “Huynh cũng đang nghĩ tới, phải không?”

Bình Luận (0)
Comment