Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 26

 Hoắc Chấn Bắc lại nói tiếp: “Nếu như ta ngay từ đầu không để ngươi ký cái này, hiện tại đương nhiên cũng không cần thứ này, nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp, ngươi nghĩ kỹ phải làm như thế nào chưa?”

 “Ta…” Yến Xu cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào.

 Ở lại bên Công tử và trở thành nữ nhân của Công tử là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, ở lại bên cạnh Công tử nàng sẽ luôn có thể chiếu cố cuộc sống và ăn uống hằng ngày của Công tử, có thể vĩnh viễn duy trì quan hệ như vậy, nhưng sau khi trở thành nữ nhân của hắn, nàng có thể sẽ luôn luôn lo lắng về ân sủng của hắn, lo lắng về người mới người cũ của hắn, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn vứt bỏ.

 Trong đầu Yến Xu trong lúc này suy nghĩ rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối lại không nghĩ ra được kết quả.

 Mà Hoắc Chấn Bắc thấy dáng vẻ do dự của Yến Xu lại cho rằng nàng không nguyện ý, nghĩ đến đánh giá vừa nãy của nàng đối với Huynh trưởng, hắn đột nhiên đứng lên, sau đó ôm Yến Xu lên.

 Yến Xu bị động tác bất ngờ của Hoắc Chấn Bắc làm cho hoảng sợ, theo bản năng vùng vẫy, run run rẩy rẩy hói: “Công tử, ngài… làm gì vậy?”

 Hoắc Chấn Bắc không nói gì, chỉ đem người đặt lên giường.

 Nhìn Yến Xu bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, hắn duỗi một tay che đi ánh mắt của nàng.

 “Công tử, ngài… ngài…” Bờ môi của Yến Xu có chút run rẩy.

 Đột nhiên Hoắc Chấn Bắc cúi người xuống hôn lên bờ môi của nàng, chỉ là chạm một cái liền rời khỏi, hắn cảm nhận được lông mi của nữ nhân này đang rung rung đụng vào lòng bàn tay hắn, âm thanh trầm thấp nói: “Ngươi chán ghét ta?”

 Yến Xu lắc lắc đầu.

 Hoắc Chấn Bắc lại hôn lên môi nàng một cái, lần này thời gian dừng lại lâu hơn một chút.

 Sau khi bờ môi của hai người rời khỏi nhau, hắn lại hỏi: “Vậy ngươi có thích ta không?”

 Yến Xu không nói.

 Ngữ khí lần này của Hoắc Chấn Nam thay đổi thành khẳng định: “Ngươi thích ta.”

 Mặt của Yến Xu chầm chậm đỏ lên, hơn nữa còn càng ngày càng đỏ.

 Sau khi Hoắc Chấn Bắc cúi xuống đụng vào môi của nàng, nói một câu: “Nếu như đã như vậy, đem ngươi cho ta có được không, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”

 Hắn nói xong dùng đầu lưỡi cạy mở miệng của Yến Xu, cùng đầu lưỡi của Yến Xu dây dưa với nhau.

 Đợi sau khi đối phương bị hắn hôn đến mức thở không nổi, hắn mới buông lỏng môi của nàng, tay đã rơi lên trên y phục của nàng.

 Yến Xu vươn tay ngăn lại.

 Hoắc Chấn Bắc lại ở trên môi nàng hôn nhẹ nhàng một cái, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Đáp ứng ta được không?”

 Lúc này Hoắc Chấn Bắc đã buông lỏng tay đang che mắt của Yến Xu, Yến Xu nghiêm túc nhìn Hoắc Chấn Bắc một lúc, chú ý đến thần sắc nghiêm túc của đối phương, cuối cùng nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt, tay đang ngăn lại cũng nới lỏng lực đạo.

 Hoắc Chấn Bắc thấy thế, tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của đối phương, sau đó lại cởi từng kiện từng kiện y phục trên người nàng xuống, đợi nhìn thấy thân thể run rẩy nhẹ nhàng của đối phương, hắn gần như đã hôn nàng từ đầu đến chân, nhìn làn da của nàng nổi lên một tầng đỏ nhàn nhạt, hắn mới cởi bỏ y phục của bản thân, chầm chầm tiến vào nàng.

 “Đau… nhẹ chút…” Yến Xu nhịn không được nhẹ giọng ưm một tiếng.

 Hoắc Chấn Bắc nghe thấy lập tức dừng lại, hôn lên môi nàng một cái, trấn an nói: “Nhịn một chút, rất nhanh là được rồi.”

 Đợi đến lúc cảm thấy đối phương đã buông lỏng, hắn mới chậm chậm bắt đầu ra vào.

 Hai người cả buổi chiều gần như đều trải qua trên giường, cuối cùng vẫn là Yến Xu chịu không nổi sắp ngất đi, Hoắc Chấn Bắc mới ngừng lại, nhưng vẫn còn đang chôn trong cơ thể của nàng, hắn ở bên tai Yến Xu nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ luôn như vậy ở bên ta được không?”

 Yến Xu không biết như vậy ở bên hắn là có ý gì, là giống như một nha hoàn thông phòng hay sao?

 Yến Xu do dự một chút.

 Đồ vật của Hoắc Chấn Bắc đang chôn trong cơ thể nàng lại bắt đầu chuyển động.

 Lúc này Yến Xu còn chưa kịp trả lời đã trực tiếp ngất đi luôn.

 Hoắc Chấn Bắc nhìn người đã ngất đi, qua loa phóng thích vào bên trong nàng, sau đó ôm người dọn dẹp từng chút từng chút sạch sẽ cho nàng.

 Những lời nói cùng Huynh trưởng cũng không phải buộc miệng thốt ra, hắn biết hiện tại nữ nhân này nguyện ý khăng khăng một mực với bản thân, thế nhưng sau này, nhất là lần gặp nhau ngoài ý muốn này của nàng và Huynh trưởng, nếu như nàng thật sự thích Huynh trưởng một lần nữa thì sao?

 Huống hồ tương lai địa phương mà bản thân yêu cầu đương nhiên là chỗ bần cùng khốn khổ, nàng nguyện ý vứt bỏ phồn hoa ở Kinh thành cùng bản thân rời đi sao? Nếu như không nguyện ý thì bản thân phải làm thế nào, bỏ mặc nàng ở lại Kinh thành sao?

 Để nàng ở lại địa phương mà Huynh trưởng sinh sống sao?

 Hoắc Chấn Bắc cảm thấy chỉ khi nào biến nàng trở thành người của mình mới có thể vĩnh viễn ngăn chặn loại khả năng này.

 Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn người đã ngủ say, giúp nàng đem đầu tóc đã ướt đẫm mồ hôi vắt ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Văn tự bán mình sao có thể đảm bảo được bằng cái này, từ nay về sau, nàng đừng vọng tưởng rời khỏi ta.”

(Đoạn này nam nữ chính xác định nên mình chuyển thành xưng hô ta-nàng và ta-chàng nhé.)

 Yến Xu đương nhiên không biết những việc này, đợi đến lúc nàng tỉnh lại sắc trời đã hoàn toàn tối, mà thân thể bên cạnh đang tỏa ra nhiệt khí cũng làm cho nàng lập tức phản ứng lúc nàng mê mang đã trải qua chuyện gì.

 Thân thể của nàng có chút cứng ngắc, cứ như vậy mở to hai mắt không dám động đậy.

 Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn đem người ôm vào trong ngực như thế này và nhìn nàng, những phản ứng nhỏ này của Yến Xu hắn đương nhiên cũng phát giác được, bàn tay hắn đang đặt trên eo nàng thu lại, sau đó áp vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”

 Cảm nhận được tiếng hít thở từ bên tai truyền đến, thân thể của Yến Xu càng cứng ngắc hơn, thậm chí nàng còn không có trả lời câu hỏi của Hoắc Chấn Bắc.

 Hoắc Chấn Bắc thấy thế cũng không giận, chỉ là ngậm lấy vành tai của nàng nhẹ nhàng m*t.

 Thân thể của Yến Xu cũng thuận theo mà run rẩy, nàng thấp giọng xin tha nói: “Công tử… không cần…”

 “Ừ ~ hiện tại chịu để ý ta rồi?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.

 “Ta…” Yến Xu lại không biết phải nói như thế nào.

 “Nàng không nguyện ý đi theo ta sao?” Hoắc Chấn Bắc buông vành tai nàng ra, vùi đầu vào hõm vai của Yến Xu, nhẹ nhàng hôn.

 Nếu như nữ nhân này trả lời “không nguyện ý”, hắn có nên dứt khoát cắn xuống chỗ này không?

 Hoắc Chấn Bắc vừa lưu lại dấu hôn trên cổ của nàng, vừa ác ý nghĩ.

 Yến Xu bị câu hỏi này làm cho trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Nhưng mà Công tử về sau sẽ cưới thê tử sinh con, chúng ta như vậy không tốt.”

 Yến Xu biết lý do của bản thân có chút không phù hợp, thân phận giống như Công tử thì tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, một nữ nhân không có thận phận như nàng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, thế nhưng trong đáy lòng của nàng không hy vọng Công tử lại là người như vậy, cũng không muốn bản thân trở thành một trong đông đảo nữ nhân kia.

 Hóa ra nữ nhân này là đang lo lắng cái này sao?

 Hoắc Chấn Bắc không chút do dự nói: “Ta sẽ không cưới thê tử.”

 Hắn cho rằng hắn nói như vậy thì nữ nhân này sẽ đồng ý, nhưng suy nghĩ của Yến Xu lại theo một hướng khác.

 Sẽ không cưới thê tử? Ý của Công tử chính là muốn lưu luyến bụi hoa sao?

 Không thể không nói, hôm nay Hoắc Chấn Bắc đột nhiên hành động như vậy làm nàng nhịn không được bị đánh đổ ấn tượng đối với hắn, nếu như hôm nay Công tử có thể đột nhiên đối với nàng như vậy, vậy sau này có thể cũng sẽ đột nhiên đối với người khác như vậy hay không?

 Yến Xu do dự nói: “Thế nhưng Công tử…”

 Hoắc Chấn Bắc không muốn nghe nàng cự tuyệt, thân thể đĩnh một cái, tiến vào nàng từ phía sau, sau đó ở bên tai nàng nói khẽ: “Chúng ta đã như vậy rồi, nàng còn muốn cùng người khác sao?”

 “Không có… ừ… không phải…” Giọng nói của Yến Xu bị động tác của Hoắc Chấn Bắc làm cho đứt quãng.

 Mặc dù vừa nãy đã ngủ một giấc, nhưng thể lực của Yến Xu vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu, qua một lúc nàng liền nói không ra lời.

 Hoắc Chấn Bắc tiếp tục ở bên tai nàng nói: “Đồng ý với ta được không?” 

 Ý thực của Yến Xu chìm chìm nổi nổi, căn bản không nghe rõ Hoắc Chấn Bắc nói cái gì, chỉ là nghe thấy loại ngữ khí ra lệnh đó của Công tử liền vô thức gật đầu.

 Cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Xu gật đầu, động tác của Hoắc Chấn Bắc càng hung mãng hơn, hắn trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, giữ đầu của nàng nói: “Nàng là của ta, của ta.”

 Lúc này Yến Xu đã nước mắt đầy mặt, hoàn toàn cự tuyệt không được động tác của Hoắc Chấn Bắc, cũng không trả lời được hắn, chỉ có thể vô thức nói: “Nhẹ chút… Công tử, nhẹ chút…”

 Hoắc Chấn Bắc buông đầu nàng ra, hôn lên nước mắt trên mặt nàng, giọng điệu nhu hòa nói: “Sau này không cần gọi ta là Công tử, gọi tướng công được không?”

 Yến Xu đương nhiên là không có biện pháp trả lời hắn, đợi một vòng này kết thúc nàng cũng đã ngất xỉu một lần nữa.

 Hoắc Chấn Bắc đem người nằm ngang trên giường, hôn đuôi mắt phiếm hồng của nàng, lại chuyển đến hôn lên môi của nàng, động tác dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại không có chút nhu hòa nào.

 Hắn không biết bản thân vừa nãy tại sao lại buột miệng thốt ra để đối phương gọi mình là tướng công, chỉ là trong khoảnh khắc ấy hắn dường như có chút trầm mê cảm giác khi kết hợp với nữ nhân này mang đến.

 Kiếp trước hắn chưa từng cưới thê tử, có vài thiếp thất được người khác tặng, hắn đối với phương diện này không coi trọng, gần như không tiến vào hậu trạch, thế nhưng vừa nãy cảm giác nữ nhân này mang đến lại không giống.

 Loại cảm giác này có lẽ cũng dung hợp với một loại bứt thiết mong đợi sẽ thay đổi vận mệnh, làm hắn nhịn không được trầm luân trong đó, hắn không biết sau khi tỉnh dậy nữ nhân này có còn nhớ những lời này hay không, nhưng nghĩ đến bộ dáng nữ nhân này gọi hắn là tướng công, dường như hắn cũng không cảm thấy phản cảm.

 Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc rốt cuộc cũng trở nên nhu hòa.

 “Nếu như đã là người của ta, ta sẽ đối với nàng thật tốt.” Hoắc Chấn Bắc giống như hứa hẹn, nói với người đang mê mang.

 Nghĩ đến lời nữ nhân này hỏi mình, Hoắc Chấn Bắc nằm ở trên giường nhưng không có ngủ, đợi đến buổi sáng ngày thứ hai, hắn nhìn thoáng qua người đang ngủ say trên giường, sau khi xác định nàng trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy hắn mới mặc y phục đi ra khỏi cửa.

 Đợi đến lúc hắn quay lại thì trên tay của hắn đã mang theo một bọc y phục.

 Hắn nhìn chăm chú nữ nhân đang ngủ trên giường nhưng vẫn nhăn mày, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mày của nàng, sau đó mở bao y phục ra, lấy đồ vật bên trong ra, đặt trên đầu giường của nàng.

 Kỳ thật Yến Xu ngủ cũng không quá an ổn, chỉ là cơ thể mệt mỏi làm nàng không tỉnh dậy được, nàng cảm giác được có người sờ lông mày của nàng, mắt giật giật, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân, vẫn luôn không mở được, đợi đến lúc nàng đấu tranh hồi lâu mới mở mắt ra được, nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc ngồi ở mép giường nhìn nàng.

 “Công tử…” Yến Xu nói chuyện vô thức ngồi dậy, chỉ là đầu của nàng vừa mới động, liền cảm giác đụng phải một đồ vật có chút đâm người.

 Yến Xu theo bản năng nhìn sang, lọt vào mắt là một màu đỏ.

 Mà vừa nãy đâm nàng chính là trang sức trên mũ phượng mà nữ nhân xuất giá mới có thể mang.

 Đây… đây…

 Yến Xu ngây người.

 Lúc này Hoắc Chấn Bắc nói: “Chuyện có chút vội vàng, mặc dù lúc này không thể tổ chức hôn lễ cùng nàng, nhưng những thứ này phải có không thể thiếu.

 “Ta… ta… chàng…, đây…” Yến Xu đã nói năng lộn xộn, nàng từ trên giường ngồi dậy, dường như không cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cơ thể, vươn tay có chút run rẩy sờ lấy đồ vật ở trên đầu giường, nhưng còn chưa chạm đến thì đã rụt tay lại.

 Không có nữ hài nào không nghĩ đến ngày mà bản thân đội mũ phượng khăn quàng vai*, nhưng đây là nữ nhi nhà phú quý mới có thể mang, Yến Xu chưa bao giờ hy vọng xa vời bản thân có thể mang, thậm chí lúc bản thân trải qua tuổi mười sáu, sau đó lại trải qua tuổi mười tám nàng đối với việc gả cho người đã không còn ôm hy vọng gì nữa rồi, thực tế sau khi tối hôm qua phát sinh sự việc này, nàng cho rằng bản thân đối đa cũng chỉ là một thiếp thất, nhưng hiện tại trước mắt nàng…

(*) Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa.

 Đột nhiên Yến Xu nhịn không được rơi lệ.

 Hoắc Chấn Bắc cũng không thể hiểu được tâm tư tinh tế của nữ nhân, lại nghe đến lời nói hôm qua của Yến Xu, hắn liền cảm giác nữ nhân này đại khái rất để ý danh phận, chỉ là tình huống hiện tại của hắn cưới thê tử không thích hợp, nên vừa mới sáng sớm hắn đã ra cửa chạy qua vài cửa tiệm, mới tìm được một bộ mũ phượng khăn quàng vai, xem như là một loại hứa hẹn cho nàng, vốn hắn cho rằng nàng sẽ cao hứng, nhưng bây giờ sao lại khóc rồi?

 Bộ dáng này cũng không giống vui đến phát khóc, vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc trống rỗng trong nháy mắt, âm thanh của hắn có chút khô cằn hỏi: “Nếu như nàng không thích, ta…”

 “Không có, không có.” Hoắc Chấn Bắc còn chưa nói xong, tay của Yến Xu đã đặt lên trên đỉnh của mũ phượng: “Ta chỉ là không nghĩ đến chàng sẽ…”

 Yến Xu nói, cúi đầu lau đi nước mắt không tự giác rơi xuống, sau khi phát hiện càng lau càng nhiều, đột nhiên nàng lao vào lòng Hoắc Chấn Bắc: “Cảm ơn, cảm ơn Công tử!”

 Cho dù chỉ là an ủi tạm thời, nhưng Công tử nguyện ý vì nàng phí nhiều tâm tư như vậy nàng cũng rất thỏa mãn rồi.

 Ít nhất đời này nàng cũng từng mang mũ phượng khăn quàng vai rồi.

 Yến Xu nghĩ như vậy, từ trong lòng Hoắc Chấn Bắc lui ra, sau đó mắt mũi đỏ hoe đang khóc, vừa cười vừa nói với Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta mặc cho chàng xem được không?”

Bình Luận (0)
Comment