Nàng nói xong dường như cũng không cần Hoắc Chấn Bắc trả lời, tay cẩn thận từng li từng tí nâng giá y lên, vén chăn lên liền mặc lên cơ thể.
Giá y vốn là một bộ từ trong ra ngoài, nhưng lúc này Yến Xu chỉ mặc áo ngoài mà thôi, sau đó nàng có chút vụng về cố định mũ phượng lên trên đầu, đem khăn hỉ màu đỏ đưa đến tay của Hoắc Chấn Bắc, nói: “Công tử, chàng giúp ta trùm lên được không?”
Hoắc Chấn Bắc trùm lên giúp nàng.
Cảm giác được tầm mắt của bản thân bị một mảng màu đỏ che khuất, nước mắt của Yến Xu lại không chịu được mà từng giọt rơi xuống, làm cho y phục của nàng nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Hoắc Chấn Bắc cũng chú ý đến chi tiết này, có chút không yên lòng hỏi: “Nàng… vẫn ổn chứ?”
Yến Xu mang mũ phượng nặng nề gật đầu, nàng cắn chặt môi, cố gắng khống chế bản thân không được khóc ra tiếng, đợi qua một lúc mới nói: “Ta không sao.”
Nàng nói xong liền nhấc khăn hỉ sang một bên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc với Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta như vậy có đẹp không?”
Khóe mắt của nữ nhân này còn mang theo nước mắt chưa khô, nhưng khóe miệng lại nâng lên, nàng như vậy có một loại cảm giác thê mỹ, cũng không khỏi làm cho người khác mang theo một loại ác ý muốn nàng hung hăng khóc thút thít.
Hoắc Chấn Bắc dời ánh mắt đi chỗ khác, khắc chế tâm tình mãnh liệt trong lòng, thành thật nói: “Đẹp.”
Yến Xu nghe thấy như vậy, nhẹ buông tay, đem khăn hỉ đặt xuống, âm thanh êm dịu nói với Hoắc Chấn Băc: “Vậy… Công tử, hiện tại chàng giúp ta vén khăn hỉ lên được không?”
Tân lang tự mình vén khăn hỉ cho tân nương cũng được coi là một nghi thức quan trọng trong hôn lễ, một khắc kia khi bốn mắt đôi bên chạm nhau, cũng có ý nghĩa là người trước mắt này sẽ đi cùng mình đến hết sinh mạng còn lại.
Hoắc Chấn Bắc giơ tay nhẹ nhàng vén khăn hỉ của Yến Xu.
Sau đó gọi nàng một tiếng: “Nương tử.”
Đầu óc của Yến Xu thoáng cái đã trở nên bối rối, ngơ ngác nhìn Hoắc Chấn Bắc không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Hoắc Chấn Bắc nhìn chăm chú vào ánh mắt của Yến Xu, cười khẽ một cái, sau đó dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Nếu như ta đã gọi nàng là nương tử rồi, thì nàng nên gọi ta là gì?”
Yến Xu chớp chớp mắt, theo bản năng nói: “Tướng công?”
Hoắc Chấn Bắc dường như rất vừa ý cười một cái, sờ đầu của nàng, khích lệ nói: “Ngoan!”
Bị một thiếu niên còn nhỏ hơn bản thân ba tuổi đối đãi như vậy, cả khuôn mặt của Yến Xu đều đỏ lên.
“Không… không cần như vậy.” Nàng có chút nói lắp nói.
“Ừ ~ Làm sao?” Hoắc Chấn Bắc nâng âm điệu hỏi.
“Chính là… chàng…” Yến Xu nói không ra lời, nàng dùng ngón tay chỉ chỉ đầu của mình.
Hoắc Chấn Bắc thấy thế liền sờ đầu nàng một lần nữa, sau đó còn đem tay đặt dưới mũi ngửi, bề ngoài giống như nghi hoặc hói: “Sao vậy, lo lắng bản thân chưa gội đầu.”
Yến Xu bị động tác của Hoắc Chấn Bắc làm cho bản thân thực sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nàng dùng một loại dáng điệu dốc sức liều mạng lắc đầu như muốn đem đầu và cổ tách ra.
Nhưng còn chưa đợi nàng nói ra lời giải thích, liền nghe thấy Hoắc Chấn Bắc nói: “Yên tâm, đêm qua ta đã tắm cho nàng rồi.”
Nói đến chuyện đêm qua, lỗ tai của Yến Xu liền đỏ lên giống như sắp nhỏ máu.
Đêm qua có được tính là đêm động phòng của bọn họ hay không?
Yến Xu nghĩ vậy liền đem đầu vùi thấp hơn, cũng căn bản không biết nên giao lưu với Công tử như thế nào.
Nàng chẳng qua chỉ ngủ có một đêm mà thôi, Công tử làm sao vậy, bị ma quỷ nhập vào thân sao, tại sao lại luôn nói những lời làm cho bản thân hận không thể tìm một cái động vùi vào trong đó.
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng Yến Xu mặc một thân giá y, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn hắn, không biết phải làm sao, liền bật thốt ra một câu.
“Nếu như nàng đã mặc vào giá y, vậy đêm nay sẽ là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.” Hoắc Chấn Bắc nghe thấy bản thân nói như vậy.
Trong nháy mắt Yến Xu bị lời này làm cho kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút run rẩy hỏi: “Đêm… đêm nay? Vậy… đêm qua?”
Vừa nghĩ đến chuyện trải qua từ xế chiều hôm qua đến nửa đêm có lẽ sẽ lặp lại một lần nữa vào đêm nay, Yến Xu liền cảm thấy các giác quan đã mất đi do lúc nãy quá mức xúc động khi nhìn thấy giá y hiện tại đã hoàn toàn quay trở lại, chỗ không thể nói rõ kia hiện tại dường như vẫn còn có cảm giác có dị vật, một loại tê dại, mà hai đùi mềm nhũn giống như không còn là của bản thân, eo giống như bị bẻ gãy, về phần những dấu vết xanh xanh tím tím trên người, Yến Xu cảm thấy so với chỗ khác, những thứ kia hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Nhưng mà dường như Công tử nói cũng không sai, nếu như mặc vào giá ý thì coi như là xuất giá rồi, vậy đêm nay xác thực được xem như là đêm động phòng hoa chúc.
Nàng có chút ngại ngùng có chút khó xử nhìn Hoắc Chấn Bắc nói: “Thế nhưng, Công tử, ta…”
Kỳ thật Hoắc Chấn Bắc cũng không phải thật sự muốn làm gì với nàng, nàng là lần đầu, hành động đêm qua đối với nàng đã quá mức kịch liệt rồi, chỉ là nhìn bộ dáng thuận theo này của nàng hắn nhịn không được muốn khi dễ nàng.
Từ giờ trở về sau người này chính là của hắn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì đối với nàng.
Trong nội tâm Hoắc Chấn Bắc có một âm thanh nói như vậy với hắn.
Yến Xu nhìn bộ dáng không nói lời nào của Hoắc Chấn Bắc, cắn môi, sau đó thấy chết không sởn nói với Hoắc Chấn Bắc: “Vậy… Công tử, đêm nay chàng có thể nhẹ một chút hay không, ta… ta sợ… chịu không nổi.”
Những lời mà nữ nhân này nói ra cùng vẻ mặt của nàng hoàn toàn không phối hợp với nhau, Hoắc Chấn Bắc đột nhiên cười.
Mặc dù nụ cười rất cạn, nhưng có thể nhìn ra đây là phát ra từ nội tâm, điều này làm cho Yến Xu chưa từng thấy qua Hoắc Chấn Bắc có biểu cảm dư thừa lập tức có chút ngây dại.
“Công tử cười lên nhìn rất đẹp.” Trong đầu của nàng đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh Hoắc Chấn Bắc đã xua tan đi những suy nghĩ lung tung kia trong đầu nàng, chỉ nghe hắn nói: “Phải không? Đêm qua thế nhưng ta cảm thấy A Xu rất lợi hại.”
Tưởng tượng tình cảnh một người dùng ngữ khí nghiêm trang nói với một nữ nhân “ta cảm thấy đêm qua nàng rất lợi hại”, Yến Xu cảm thấy hiện tại nếu đánh cho nàng một cái trứng, nàng lập tức có thể làm nó chín.
“Ta… ta…” Nàng muốn phản bác, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Ta không lợi hại? Cảm thấy nói như vậy cũng không ổn.
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng cuống cuồng không nói ra lời của nàng, cảm thấy tâm tình của bản thân không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều, loại cảm giác nhẹ nhàng này từ lúc hắn tỉnh dậy đến giờ chưa từng cảm nhận được, đồng thời hắn cũng ý thức được biểu hiện hiện tại của bản thân có chút thất thường.
Hắn thu hồi biểu tình dư thừa trên mặt, cố ý ho hai tiếng, sau đó lại khôi phục ngữ khí nghiêm túc nói: “Được rồi, vừa nãy ta tùy tiện nói thôi, hôm nay nàng nghĩ ngơi thật tốt là được rồi.”
Hắn nói xong liền mặt không đỏ tim không nhảy móc ra từ trong tay áo một hộp thuốc đưa cho Yến Xu nói: “Ta đã kiểm tra chỗ đó của nàng có chút sưng lên, đây là thuốc tiêu sưng, nàng nhớ một ngày bôi hai lần.”
Vừa nãy Yến Xu nhìn hắn cầm thuốc ra còn có chút ngốc, đợi hắn nói xong rốt cuộc cũng hiểu đây là cái gì. Vẻ mặt nàng chột dạ nhanh chóng cầm lấy thuốc nhét vào trong ngực, ngay cả nhìn nhiều hơn một chút nàng cũng không dám, nàng không hiểu Công tử làm sao có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc bình thường như vậy nói ra được lời này.
Nàng cúi đầu ấp úng trả lời: “Vâng.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng có chút hoài nghi nàng sẽ bởi vì xấu hổ mà không bôi thuốc, hắn nhăn mày hỏi: “Nàng có muốn bôi bây giờ luôn không?”
Yến Xu liều mạng lắc đầu: “Đợi lát nữa, đợi lát nữa.”
Ở trước mặt Công tử bôi thuốc gì đó, Yến Xu cảm thấy việc này đã đột phá hạ tuyến của nàng.
Hoắc Chấn Bắc thấy vậy cũng không bắt buộc, chỉ là suy nghĩ một lúc lại bổ sung một câu: “Mỗi ngày sau khi tắm rửa xong nàng nhớ bôi, đêm nay ta sẽ kiểm tra.”
Kiểm tra?
Đây là muốn kiểm tra như thế nào?
Yến Xu nghĩ đến dường như không có phương pháp kiểm tra thứ hai, mặt vừa mới hết đỏ lại như bị đốt lên.
Nàng vừa khoát tay, vừa lắc đầu nói: “Không… không cần, ta nhớ sẽ dùng thuốc.”
Hoắc Chấn Bắc ánh mắt hoài nghi nhìn Yến Xu.
“Thật sự!” Yến Xu vẻ mặt trịnh trọng hứa hẹn, vì tăng thêm độ tin cậy của bản thân, còn dùng sức gật gật đầu.
“Được.” Hoắc Chấn Bắc cuối cùng cũng không kiên trì nữa, nhưng mà sau đó hắn lại nói: “Đợi lát nữa nàng chỉnh đốn đồ đạc về sau ở cùng một phòng với ta.”
“Hả?” Yến Xu dường như không nghe thấy Hoắc Chấn Bắc nói cái gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Hoắc Chấn Bắc chỉ chỉ giá y trên người nàng nói: “Chúng ta đã như vậy rồi lẽ nào còn phải phân phòng ngủ sao.”
Hình như không cần.
Yến Xu ngơ ngác nhìn giá y trên người của mình, lại nhìn vẻ mặt đương nhiên của Hoắc Chấn Bắc, trong thoáng chốc có một loại cảm giác không chân thật.
Đây là coi như đã xuất giá rồi sao?
Người trước mắt này từ nay về sau sẽ trở thành tướng công của bản thân sao?
Yến Xu cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, hơn nữa nhìn khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ thiếu niên của đối phương, nàng không biết tại sao lại dâng lên một loại cảm giác tỷ tỷ xấu xa dạy hư tiểu đệ đệ nhà bên, hoàn toàn quên đêm qua rõ ràng là nàng bị đụng ngã sau đó lại bị giằng co cả một đêm.
“Công tử, chàng còn nhỏ, có phải bởi vì ở một chỗ cùng ta hơi nhiều nên mới muốn cưới ta hay không? Có lẽ về sau chàng sẽ gặp được một người thích hợp hơn.” Yến Xu mang theo vài phần cẩn thận nói.
Vừa nghĩ đến người thích hợp hơn gì đó, nàng cảm thấy trong nội tâm cực kỳ khó chịu, nhưng so với việc về sau còn khó chịu hơn, không bằng kịp thời dừng lại, cuộc sống nghèo khó nhiều năm đã làm nàng học được làm sao để đem những đau khổ này giảm thiểu đến mức thấp nhất.
Hoắc Chấn Bắc nghe nàng nói như vậy sắc mặt liền trầm xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Nàng cảm thấy ta ngay cả cảm tình của bản thân cũng phân không rõ sao?”
“Không phải… ta chỉ là…” Yến Xu muốn giải thích, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lời phù hợp, chỉ có thể nói: “Thế nhưng ta lớn hơn chàng nhiều như vậy.”
“Nhiều như vậy?” Hoắc Chấn Bắc hỏi lại.
Yến Xu nỗ lực gật đầu, ngữ khí có chút thất lạc nói: “Ta đã là gái lỡ thì, nhưng chàng thì không giống, chàng vừa mới lớn, cũng có rất nhiều việc chàng còn chưa rõ.”
“Già?” Hoắc Chấn Bắc cười nhạo một tiếng, lại hỏi ngược: “Nàng cảm thấy ta không rõ cái gì?”
Hắn nói, tay rơi lên người của Yến Xu, từng tấc từng tấc du tẩu trên người của Yến Xu, mỗi lần sờ đến địa phương mẫn cảm thì hỏi: “Là chỗ này không rõ?” Sau đó lại tiếp tục du tẩu, tiếp tục hỏi: “Hay là chỗ này không rõ?”