“Ưm.. Công tử.. không cần.” Yến Xu thực sự sợ hãi Hoắc Chấn Bắc lại muốn một lần nữa, vừa giãy giụa với lực độ nhỏ, vừa cầu xin tha thứ.
Toàn thân nàng mỏi nhừ, giằng co cũng không có sức lực gì, mà càng giống như đưa bản thân vào dưới tay của Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc thấy thế tiếp tục hỏi: “Nàng còn cảm thấy ta không rõ cái gì?”
Yến Xu rưng rưng lắc đầu.
Hoắc Chấn Bắc tiếp tục hỏi: “Vậy hiện tại nàng nên gọi ta là gì?”
“???” Yến Xu nhất thời không phản ứng kịp câu hỏi này có liên quan gì câu hỏi trước, biểu tình trên mặt toàn bộ là hoang mang không hiểu.
Sắc mặt Hoắc Chấn Bắc trầm xuống, lại lặp lại một lần nữa: “A Xu, hiện tại nàng phải gọi ta là gì?”
“A… A Xu?” Yến Xu bị xưng hô này làm cho kinh sợ.
Hoắc Chấn Bắc nhẹ nhàng v**t v* làn da tinh tế của nàng, cảm nhận được tay hắn còn chưa sờ qua, thân thể nữ nhân này liền nổi lên một tầng da gà, hắn dường như không để tâm giải thích nói: “Đúng vậy, A Xu, chẳng lẽ nàng thích ta gọi nàng là nương tử hơn?”
Yến Xu dùng sức lắc đầu, cho dù là cái nào nàng cũng đều cảm thấy quá mức thân mật rồi, mặc dù việc thân mật hơn bọn họ cũng đã làm, hơn nữa trên người nàng còn đang mặc một bộ giá y, nhưng nàng cảm thấy bản thân cần thời gian để thích ứng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn động tác của nàng lại cười khẽ một tiếng, co ngón tay gõ vào làn da dưới bàn tay, nói: “Ừ, vì vậy nàng nên gọi ta là gì?”
Thân thể Yến Xu chịu không nổi run lên hai cái, nàng thăm dò hỏi: “Chấn Bắc?”
Hình như nghe thấy Huynh trưởng của Công tử gọi hắn như vậy.
Tay của Hoắc Chấn Bắc dừng một chút, không biết tại sao hắn không thích nàng gọi mình như vậy, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Cũng có thể.”
Yến Xu nhìn vẻ mặt của hắn rõ ràng không hài lòng, ma xui quỷ khiến mà lại gọi một tiếng: “Tướng công.”
Sau khi gọi xong nàng liền lập tức dời ánh mắt đi, hoàn toàn không dám đối mặt với Hoắc Chấn Bắc.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Bắc khá hơn một chút, hắn nhìn gò má của nữ nhân này mặc dù hiện ra màu đỏ nhưng vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi, thu hồi tay của mình nói: “Nàng nghĩ ngơi thật tốt trước đi.”
Yến Xu: “...”
Sau đó Yến Xu tiếp tục: “???”
Nàng hoàn toàn không hiểu được ý nghĩ của hắn, nghe Công tử nói như vậy, còn cho rằng so với xưng hô vừa này hắn còn không thích hơn.
Mắt thấy Hoắc Chấn Bắc muốn đứng lên khỏi giường, nàng vô thức kéo lấy y phục của Hoắc Chấn Bắc, sau đó cẩn thận hỏi: “Công tử, chàng không thích ta gọi chàng như vậy sao?”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng thấp thỏm của nàng thì biết nàng đã hiểu lầm, trên mặt hắn lộ ra vài phần bắc đất dĩ, sau đó trấn an nói: “Hai cái xưng hô vừa nãy đều có thể, vì vậy hiện tại nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa đến bây giờ nàng vẫn chưa ăn cơm, ta đi trù phòng chuẩn bị một chút đồ cho nàng ăn.”
“À, ừm.” Sau khi Yến Xu biết là hiểu lầm, ánh mắt bắt đầu nhìn bốn phía, một chút cũng không dám nhìn thẳng vào Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nhìn tay của nàng vẫn luôn nắm lấy y phục của mình, động tác đứng lên chậm lại, sau đó trực tiếp ngồi lại, sau đó nói với Yến Xu: “Nàng ngủ trước đi, ta nhìn nàng ngủ, sau đó lại đi trù phòng.”
Vẻ mặt của Công tử không ôn hòa, ngữ khí cũng trước sau như một mang ý tứ lạnh như băng, nhưng Yến Xu lại cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nàng vụng trộm nhìn Hoắc Chấn Bắc, sau đó lấy chăn che kín bản thân, nhu thuận nhắm mắt lại.
Có lẽ thật sự quá mức mệt mỏi, mặc dù vừa mới tỉnh chưa lâu, nhưng Yến Xu nhắm mắt lại một lúc thì đã ngủ rồi.
Hoắc Chấn Bắc nhìn chằm chằm Yến Xu một lúc, vẻ mặt biến ảo bất định, cuối cùng lại trở về vẻ mặt không biểu tình, sau đó đứng dậy đi đến trù phòng.
Giới hạn trù nghệ của Hoắc Chấn Bắc chỉ là không đói chết là được, vì vậy mỗi lần xuống bếp đều là nấu cháo, hơn nữa chính là loại cháo hoa không có một thứ gì, nhưng mà lần này nghĩ đến hành động của bản thân hôm qua, lúc hắn vô tình nhìn thấy táo đỏ trên kệ bếp, liền cầm một nắm to ném vào trong nồi.
Dường như nữ nhân rất thích ăn thứ này?
Hoắc Chấn Bắc nhíu mày nhìn chằm chằm một tầng màu đỏ nổi lềnh bềnh trong nồi cháo hoa.
Sau khi đợi nồi cháo nấu xong, Hoắc Chấn Bắc nghe thấy mùi thơm do táo đỏ tỏa ra, mặc dù hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không thể không thừa nhận nồi cháo này nhìn có vẻ thèm ăn hơn so với nồi cháo hoa.
Cũng không biết nữ nhân kia tỉnh hay chưa.
Hoắc Chấn Bắc dập tắt củi đang cháy trong bếp, chỉ lưu lại vài cây đỏ hồng nhưng không có lửa để giữ ấm cho cháo, sau đó mới quay về phòng của Yến Xu.
Yến Xu còn chưa tỉnh, chỉ là vẫn nhíu chặt mày trong lúc ngủ, trong miệng dường như đang nói chuyện, Hoắc Chấn Bắc ghé sát vào, thì nghe thấy nàng vẫn luôn nói: “Công tử… không cần.”
Động tác của Hoắc Chấn Bắc cứng lại trong nháy mắt, trong lòng khó có được một tia áy náy đối với Yến Xu, xem ra đêm qua thực sự giày vò nàng quá mức độc ác rồi, nhưng mà hỏi hắn có hối hận hay không, tất nhiên hắn sẽ nói không hối hận.
Cảm tình của hắn đối với nữ nhân này xen lẫn quá nhiều thứ, đêm qua lúc hoàn toàn chiếm giữ nàng, loại kh*** c*m trong lòng hắn sẽ không lừa người, hắn thích loại cảm nhận này, hắn thích nữ nhân này trở thành người của mình.
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc lúc âm u lúc trong lành, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên bờ môi bị hắn hôn có chút sưng đỏ của nữ nhân này, vươn tay nhẹ nhàng ấn xuống một cái, nói: “Chỉ cần nàng nghe lời, ta cũng sẽ đối tốt với nàng như những lời ta từng nói, sẽ đối tốt với nàng hơn bất cứ người nào, như vậy nàng không thể rời khỏi ta.”
Yến Xu ngủ không được sâu, cảm thấy có người chạm vào nàng, có chút mờ mịt mở mắt ra.
Hoắc Chấn Bắc liền nhìn thẳng vào nàng như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Chấn Bắc cho rằng nàng nghe thấy những lời vừa nãy của mình, im lặng đợi nàng trả lời.
Nhưng thật ra Yến Xu cái gì cũng không biết, ánh mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc không tập trung, đầu óc hiện tại của nàng hoàn toàn là một mớ hỗn độn, nhìn người trước mắt không nói cũng không động, nàng còn cho rằng là ảo giác do bản thân ngủ mê sinh ra, sau khi nhìn nhau một lúc lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Hoắc Chấn Bắc đợi một lúc, thấy hô hấp của người trước mắt dần dần trở nên vững vàng, sắc mặt luôn luôn trầm tĩnh của hắn dường như có chút vết nứt, nhưng rốt cuộc vẫn bởi vì phần áy náy mỏng manh ở trong lòng kia, không có trực tiếp gọi người dậy, mà ngồi ở trên giường đợi nàng tỉnh dậy.
Cũng không biết là đợi bao lâu, cuối cùng Hoắc Chấn Bắc cũng cảm nhận được người trên giường có chút động tĩnh, tầm mắt của hắn dời lại, chỉ thấy người trên giường chẳng qua là trở mình, sau đó lại an tĩnh một lần nữa.
Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể đem tâm tư đặt lại trên sách một lần nữa.
Chỉ là trong lòng không tự giác suy nghĩ, không nghĩ đến nữ nhân này giỏi ngủ như vậy, vậy lúc trước nàng làm sao lại dậy sớm như vậy, hay là trời vừa tối nàng liền đi ngủ.
Hoắc Chấn Bắc nỗ lực nhớ lại, có phải ngày xưa trời vừa tối phòng của nàng liền không có ánh sáng hay không, phát hiện bản thân dường như không nhớ cho lắm, buổi tối hắn cũng không hay chú ý đến nữ nhân này làm cái gì.
Trong lòng hắn vừa suy nghĩ đến chuyện này, liền nghe thấy người trên giường mơ mơ màng màng gọi: “Công tử?”
Hoắc Chấn Bắc quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy người trên giường cuối cùng cũng tỉnh.
Hắn nhìn nàng xoa xoa tóc, trên mặt còn mang theo loại cảm giác ngơ ngác vừa mới tỉnh dậy, âm thanh không tự giác thấp xuống vài phần, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi?”
Yến Xu theo bản năng gật đầu, vừa nãy nàng trở mình ý định tiếp tục ngủ, lại mơ mơ màng màng cảm nhận được bên cạnh có người, thì liền tỉnh dậy, đợi đến lúc nhìn thấy Công tử đang cúi đầu xem sách, giật mình cảm giác bản thân là đang nằm mơ.
Yến Xu có chút không xác định hỏi: “Công tử chàng vẫn luôn ở đây sao?”
Dù sao trước khi bản thân đi ngủ hắn ngồi ở mép giường như vậy, tỉnh dậy rồi cũng ngồi ở mép giường như vậy, chỉ là trong tay có thêm một cuốn sách mà thôi, rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến hắn vẫn luôn ngồi như vậy chờ nàng tỉnh.
Mặt Yến Xu không tự giác nóng lên.
“Không phải.” Hoắc Chấn Bắc nói.
Nhìn vẻ mặt thất lạc của Yến Xu, hắn lại nói: “Ta đi trù phòng nấu cháo, hiện tại ăn thì vừa lúc.”
Nói xong hắn liền đem sách trong tay đặt sang một bên, đứng dậy đi phòng bếp bưng cháo, lưu lại Yến Xu ở sau lưng hắn, cảm giác thất lạc rất nhanh chuyển thành mừng rỡ, dẫn đến vẻ mặt có chút không khống chế được.
Đợi nhìn thấy thứ Hoắc Chấn Bắc bưng đến không phải là bát cháo hoa giống như tưởng tượng, mà là một bát cháo táo đỏ, loại cảm giác mừng rỡ này càng tăng thêm, thậm chí nàng cảm thấy bản thân sẽ bật khóc một lần nữa.
Nhưng rốt cuộc Yến Xu vẫn khống chế được, nàng cầm lấy cái muỗng, từng miếng từng miếng ăn cháo, vừa ăn vừa khoa trương nói: “Công tử làm rất tốt.”
Hoắc Chấn Bắc đối với phản ứng này của nàng cũng không có lời nào, đợi bát cháo của nàng thấy đáy, hắn mới nhận lấy bát cháo của nàng: “Nếu như cảm thấy ngon, nàng ăn thêm một bát nữa đi.”
Yến Xu cười gật đầu, cháo do Công tử tận tâm làm, nàng ăn bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
Nhưng rất nhanh nàng vì suy nghĩ này của bản thân mà phải trả giá.
Đợi đến lúc ăn xong bát thứ ba, nàng đã duy trì không nổi ý cười nữa rồi, liên tục nói với Hoắc Chấn Bắc: “Đủ rồi, đủ rồi, Công tử, ta thật sự rất no rồi.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng, thần sắc có chút không tin.
Dù sao theo cách nhìn của hắn thì việc ăn bát cháo này cũng không thể no được, huống chi bát cháo hắn cầm cũng không lớn, mà đêm qua nữ nhân này tiêu hao nhiều như vậy, hiện tại lại ngủ đến hiện tại, theo lý thuyết phải ăn nhiều một chút.
Yến Xu nhìn thấy, sợ hắn còn muốn múc cho nàng, cũng mặc kệ cái gì xấu hổ hay không xấu hổ, vén chăn lên, cho Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy bụng của mình đã tròn lên, mang theo một chút ủy khuất nói: “Công tử, chàng xem, thực sự rất no rồi.”
Hoắc Chấn Bắc vươn tay s* s**ng một cái.
Yến Xu phản xạ có điều kiện rụt vào trong chăn.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc xác định được nàng đã ăn rất no, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, không ăn nữa.”
Yến Xu điên cuồng gật đầu.
Sau đó lại nghe Hoắc Chấn Bắc nói: “Nhưng về sau mỗi bữa ăn đều phải ăn giống như hiện tại, nàng xem ôm nàng ở trong tay cũng không nặng bao nhiêu.”
Yến Xu ngoại trừ gật đầu còn có thể có phản ứng gì khác nữa?
Yến Xu cảm thấy Công tử đối với việc nàng ăn cơm có một loại chấp niệm rất lớn.