Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 29

 Ngay khi Yến Xu vẫn đang đắm chìm trong việc mỗi ngày phải ăn nhiều cơm, một năm này cũng chầm chậm tới cuối năm.

 Yến Xu cũng góp náo nhiệt, mua một ít đồ tết về nhà, còn có câu đối tết vân vân, nhưng vừa nghĩ đến việc Công tử khẳng định sẽ phải quay về, tâm tình loay hoay mấy thứ này của nàng liền không còn.

 Những ngày này ngoại trừ chuyện ăn cơm, Công tử đối với nàng đều rất tốt, thậm chí nàng còn phát hiện ra Công tử luôn giam mình ở trong thư phòng, là bởi vì thư phòng có băng, chỗ đó sẽ mát mẻ hơn một chút.

 Sau khi biết những thứ này, nàng cảm thấy việc Công tử coi trọng bản thân thật sự là phúc khí của bản thân.

 Mặc dù nói lúc đó Công tử đặt mua một bộ mũ phượng khăn quàng vai cho mình, còn nói với mình rằng như vậy đã được xem là hai người đã thành hôn, nhưng trong nội tâm Yến Xu vẫn luôn có cảm giác không chân thật, cho tới bây giờ cũng không dám xem mình thật sự là chính thê của đối phương, nàng chỉ muốn, đợi đến một ngày Công tử chán ghét bản thân, hoặc thật sự muốn cưới vợ, bản thân sẽ thuận theo mà rời đi, tuyệt đối không tạo thêm phiền toái cho Công tử, mà cuộc sống sau này, có đoạn hồi ức này là đủ rồi.

 Vì vậy cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc Công tử sẽ mang nàng trở về, chứ đừng nói chi thời điểm năm mới mang nàng trở về.

 Yến Xu nghĩ tới nghĩ lui liền không có tâm tư làm những thứ này, nàng không tự giác đi đến thư phòng của Hoắc Chấn Bắc.

 Bởi vì muốn chuẩn bị cho thi hội năm sau, phân nửa thời gian Hoắc Chấn Bắc đều ở thư phòng.

 Hắn nhìn thấy Yến Xu tiến vào, để sách trong tay xuống, đem người kéo vào trong ngực ngồi lên đùi hắn, hỏi: “Làm sao vậy, mất hứng sao?”

 Yến Xu lắc đầu, qua một lúc sau, mới giả bộ dáng vẻ tùy ý hỏi: “Đã tháng chạp rồi, Công tử, chàng dự định khi nào quay về.”

 Hoắc Chấn Bắc cười, gõ một cái vào đầu nàng: “Còn gọi Công tử, thế nào cũng không thay đổi được.”

 Yến Xu cảm thấy gọi tướng công có chút ngượng ngùng, vì vậy cũng không sửa miệng, nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc liền vô thức gọi hắn là Công tử.

 Bị Hoắc Chấn Bắc nói như vậy, mặt của nàng nhăn lại, lập tức tỏ ra đáng thương tích cực nhận sai: “Công tử, ta sai rồi.”

 Hoắc Chấn Bắc cũng không định so đo với nàng, ngược lại trả lời câu hỏi trước đó của nàng: “Giao thừa ta sẽ quay về, qua mùng năm sẽ trở lại.” 

 “Nhanh… nhanh như vậy?” Yến Xu có chút kinh ngạc.

 Hoắc Chấn Bắc gật gật đầu, cũng không giải thích gì với Yến Xu.

 Lần trước sau khi Huynh trưởng trở về không lâu, Công chúa liền được khám ra là có thai, nhìn vẻ mặt vui mừng chạy đến báo tin vui cho mình của Huynh trưởng, Hoắc Chấn Bắc biết những dao động trong tâm của Huynh trưởng mà hắn thật vất vả mới làm được, hiện tại lại quay về điểm ban đầu rồi, không, có thể càng gay go hơn.

 Huynh trưởng thích hài tử, vô cùng thích hài tử, chỉ cần có hài tử, hòa ly căn bản đã không còn khả năng rồi, cho dù Công chúa lại làm việc gì quá đáng, chỉ cần vì hài tử, Huynh trưởng cũng sẽ không hòa ly.

 Kiếp trước không có tình huống này, những ngày này toàn bộ cơ thể của Hoắc Chấn Bắc đều lâm vào trong mờ mịt, hắn cảm thấy dường như hắn đã thay đổi một số thứ, nhưng tựa hồ cái gì cũng không thay đổi, vì vậy hắn chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc đều để Yến Xu ở bên cạnh bản thân, như vậy hắn mới có cảm giác hắn đã thực sự thay đổi tất cả.

 Vì vậy hiện tại trên cơ bản chỉ cần Yến Xu xuất hiện bên cạnh hắn, hắn sẽ có thói quen  ôm người vào trong ngực, dán vào nhiệt độ cơ thể của nữ nhân này, hắn mới cảm thấy an tâm.

 Yến Xu hiển nhiên cũng không kháng cự cách làm này của hắn, thậm chí hiện tại đã có thể vô cùng tự giác, chỉ cần một ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc thì nàng sẽ chủ động ngồi lên đùi của hắn, bị hắn ôm, có những lúc ngồi ở trong lòng Hoắc Chấn Bắc mà không có gì làm, thậm chí nàng sẽ nhớ Công tử vẫn luôn dốc sức để bản thân béo lên một ít, nhưng nếu tiếp tục như vậy Công tử có thể sẽ không ôm nổi bản thân nữa hay không, mỗi lần nghĩ đến đây nàng sẽ vụng trộm cười ngây ngô một mình, lúc Công tử nhìn sang sẽ khôi phục lại dáng vẻ cái gì cũng chưa xảy ra.

 Yến Xu yên tĩnh ngồi trong ngực Hoắc Chấn Bắc, đợi một lúc, nhìn Hoắc Chấn Bắc không có ý giải thích, cũng tự giác không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu xoắn tóc của bản thân chơi.

 Mà Hoắc Chấn Bắc buông lỏng tay ôm nàng, đổi thành hai cánh tay vòng nàng lại, tiếp tục cúi đầu xem sách.

 Một người đọc sách, một người ngồi trong ngực đối phương suy nghĩ, hai người đều quen an tĩnh như vậy.

 Sau khi trải qua rất lâu, Hoắc Chấn Bắc mới nói: “Thời điểm ăn tết Kinh thành sẽ tương đối loạn, một mình nàng ở chỗ này không được chạy loạn, có cái gì muốn mua thì hai ngày này ta sẽ mang nàng đi mua.”

 Yến Xu lắc đầu: “Không có, đều mua xong hết rồi.”

 Hoắc Chấn Bắc duỗi một tay sờ lên đầu tóc của Yến Xu, nhẹ giọng hỏi: “Đã mua những gì?”

 Yến Xu nói cho hắn từng cái, Hoắc Chấn Bắc cười cười nói: “Ngay cả câu đối tết cũng đã mua rồi, A Xu của ta thực sự rất tài giỏi.”

 Yến Xu đỏ mặt cúi đầu, có chút sợ Công tử lại nói ra những lời \ làm người khác ngại ngùng.

 Nhưng Hoắc Chấn Bắc không tiếp tục trêu chọc Yến Xu nữa, mà nói với nàng: “Nếu đã như vậy, vậy đợi đến hôm giao thừa, buổi sáng thức dậy ta sẽ dán câu đối sau đó mới đi.”

 Yến Xu trừng mắt nhìn, sau đó mới phản ứng lại, đáp: “A.”

 Loại đồ vật câu đối này dùng để xua cũ đón mới, bình thường đều được dán vào giao thừa hoặc mùng một tết, hơn nữa bình thường trừ khi trong nhà hoàn toàn không có nam nhân, bằng không thì là đều nam nhân dán lên, sau khi Yến Xu mua về còn cho rằng cái này cần phải tự mình động tay, không nghĩ đến Công tử lại muốn làm.

 Thật ra trong khoảnh khắc ngắn nàng có chút ngốc.

 Hoắc Chấn Bắc cúi đầu nhìn Yến Xu nói: “Thế nào, không vui? Hay là nàng muốn tự mình làm, đến lúc đó ta có thể đứng ở cửa nhìn nàng làm.”

 Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Công tử, chàng làm, chàng làm đi.”

 “Ừ.” Hoắc Chấn Bắc gật đầu, lại thuận tay sờ lên tóc của Yến Xu.

 Lúc đầu bị một người còn nhỏ hơn mình đối đãi như vậy, trong nội tâm Yến Xu còn có vài phần không được tự nhiên, nhưng thời gian dần trôi qua nàng cũng quen dần, nhất là cảm giác Công tử tạo cho người khác, thường xuyên làm nàng quên đi việc đối phương còn nhỏ tuổi hơn mình.

 Thậm chí Yến Xu còn giống như con mèo, thường vô thức cọ vào lòng bàn tay Hoắc Chấn Bắc.

 Hoắc Chấn Bắc nheo mắt, hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn đối với biểu hiện này của Yến Xu.

 Hắn vuốt tóc Yến Xu từng cái từng cái, trên miệng nói: “Ta hy vọng nàng vĩnh viễn đều như vậy.”

 Yến Xu không hiểu tại sao Công tử lại đột nhiên nói lời này, nàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, sau đó cúi đầu nói: “Chỉ cần Công tử không ghét bỏ.”

 Chỉ cần hắn không chán ghét nàng, nàng sẽ vĩnh viễn như vậy, hắn muốn nàng có dáng vẻ gì cũng đều được.

 Yến Xu yên lặng nghĩ ở trong lòng.

 “Ta làm sao có thể ghét bỏ nàng được.” Hoắc Chấn Bắc nói: “Ta thích còn không kịp nữa, A Xu của ta.”

 “Vâng.” Yến Xu dán vào trong ngực của Hoắc Chấn Bắc, đầu tựa vào ngực của Hoắc Chấn Bắc, cảm thấy trong lòng xông lên một loại cảm giác thỏa mãn bao phủ lấy nàng.

 Người này, từ lúc hắn cứu nàng, nàng đã thuộc về hắn rồi.

 Yến Xu nhắm mắt lại.

 Hoắc Chấn Bắc nhìn người trong ngực, tâm tình cũng yên ổn lại, cho dù nghĩ đến mấy ngày nữa thì hắn phải trở về địa phương làm hắn áp lực, tâm tình của hắn cũng không bết bát như vậy.

 Dù sao phụ mẫu ở đó còn có hắn, còn có Huynh trưởng hắn. Người một nhà cần phải tụ họp lại, cho dù chính giữa bị ngăn cách bởi Công chúa.

 Công chúa!

 Cảm tình còn phức tạp hơn so với nữ nhân trước mắt này, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy cảm tình của bản thân đối với Công chúa cần phải thuần túy hơn.

 Lúc trước khi Huynh trưởng cưới nàng ta không có mất hứng, cũng không phải rất vui vẻ, nhưng vừa mới bắt đầu nhìn dáng vẻ sống chung của bọn họ cũng coi như là hòa hợp, kỳ thực trong lòng của Hoắc Chấn Bắc có chút cao hứng cho ca hắn, mặc dù nhà gái quyền cao chức trọng, nhưng cũng không tính là quá xấu, mãi cho đến sau này, hắn nhìn cảm tình của Huynh trưởng và Công chúa nhạt đi từng chút, cho đến cuối cùng biến thành kết quả như hiện tại, hắn từng hận vì sao Huynh trưởng dưỡng ngoại thất, nhưng lại không hiểu, Huynh trưởng không phải loại người háo sắc này, Huynh trưởng có lẽ cảm nhận được loại cảm giác hoạn nạn nâng đỡ nhau giữa phu thê mà rất lâu y chưa cảm nhận được khi ở bên nữ nhân đó, mãi đến cuối cùng Huynh trưởng qua đời, sự hận thù không nhiều này của hắn cũng theo đó mà tiêu tán.

 Nhưng hận ý đối với Công chúa lại thật sự rõ ràng, hắn sợ Huynh trưởng cả đời bất hạnh, sợ phụ mẫu buồn bực sầu não mà chết, sợ Huynh trưởng mất sớm, nhưng ngay cả năng lực trả thù nàng ta hắn cũng không có, thậm chí sau khi làm quan cũng bởi vì áp chế của Công chúa mà không thể thăng quan được, cho dù bây giờ sống lại một lần nữa, hắn vẫn không có năng lực báo thù nàng ta, thậm chí ngay cả hận ý cũng không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ sợ bị Công chúa phát hiện, sẽ liên lụy đến người nhà.

 Hoắc Chấn Bắc cảm thấy, lúc quay về phủ Công chúa là lúc hắn áp lực nhất, hắn lúc nào cũng phải khống chế tâm tình của bản thân, không thể để cho người nhà lo lắng, lại không thể để cho Công chúa giận chó đánh mèo, hiện tại Công chúa lại đang mang thai, loại áp lực này chỉ nhiều thêm chứ không ít đi, nếu như có thể, hắn thật sự một chút cũng không muốn quay về.

 Nghĩ như vậy, đột nhiên Hoắc Chấn Bắc nói với Yến Xu: “Có thể qua mùng ba ta sẽ quay về.”

 “Thật sao?” Yến Xu từ trước ngực Hoắc Chấn Bắc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hỷ nhìn hắn, nhưng lại có chút xoắn xuýt khuyên nhủ: “Như vậy không tốt, dù sao là năm mới, chàng cần phải ở bên cạnh lão gia phu nhân nhiều hơn.”

 “Đợi đến lúc bọn họ rãnh, ta sẽ đón bọn họ qua đây cũng giống nhau thôi.” Hoắc Chấn Bắc nói sau đó lại hỏi ngược: “Chẳng lẽ nàng không hy vọng ta ở bên nàng nhiều hơn sao?”

 Yến Xu đỏ mặt, xấu hổ gật đầu: “Hy vọng.”

 Hoắc Chấn Bắc cười một cái, cúi đầu hôn lên mặt nàng, nói: “Vậy mà nàng còn khẩu thị tâm phi* như vậy.”

(*) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.

 “Không có, ta nói đều là thật.” Yến Xu xấu hổ né một cái: “Công tử, hiện tại là ban ngày.”

 Lúc đầu Hoắc Chấn Bắc không định làm cái gì, nhìn dáng vẻ này của nữ nhân trong ngực, nói: “Ban ngày thì thế nào, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”

 “Nhưng mà, Công tử… a…” Yến Xu còn chưa nói xong, miệng liền bị Hoắc Chấn Bắc chặn lại.

 Từ sau khi hai người xác định, trong khoản thời gian này bọn họ ngoại trừ ăn cơm đọc sách, thì chính là làm chuyện này, bọn họ đối với cơ thể của nhau đã hết sức quen thuộc, vừa mới qua một lúc, thân thể của Yến Xu đã mềm nhũn ra.

 “Công tử, đi… đi vào phòng ngủ.” Yến Xu ánh mắt có chút mê man nói.

 “Ở đây đốt than, so với phòng ngủ ấm hơn.” Hoắc Chấn Bắc nói, liền ôm Yến Xu lên đặt nàng lên mặt bàn không có đặt thứ gì, sau đó đè thân mình xuống.

Bình Luận (0)
Comment