Rất nhanh, liền đến giao thừa.
Mới sáng sớm ngày hôm đó, Yến Xu cảm giác được người bên cạnh đã thức dậy, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, muốn đứng dậy theo hắn.
Hoắc Chấn Bắc đè nàng lại, ở trên môi nàng hôn một cái: “Nàng ngủ tiếp đi, hôm qua vất vả rồi.”
Nghe thấy lời này, Yến Xu có chút tức giận trừng mắt liếc hắn, ánh mắt giống như lên án nói: “Còn không phải là bởi vì chàng sao?”
Bởi vì phải xa cách vài ngày, hôm qua hai người làm có chút hung ác, thậm chí Yến Xu còn cố ý nghe theo hắn, có vài tư thế thẹn thùng trước đây không dám làm, hôm qua cũng bởi vì nhất thời mềm lòng, bị dụ dỗ đồng ý, hiện tại nhớ tới, quả thực cảm thấy bản thân vào ngày hôm qua đến nàng cũng không nhận ra.
Hoắc Chấn Bắc dáng vẻ này của nàng cười cười nói: “Được rồi, không tức giận, đợi lát nữa ta dán câu đối xong thì đi rồi.”
Yến Xu nghe hắn nói như vậy, tức giận trong lòng lập tức tan đi, mặc dù đã biết trước, hai người cách nhau cũng không xa bao nhiêu, hơn nữa cũng không có mấy ngày, nhưng có lẽ do đoạn thời gian này luôn như hình với bóng, Yến Xu liền cảm thấy đoạn xa cách này đặc biệt làm người ta không muốn.
Nàng không để ý thân thể mỏi nhừ, vén chăn muốn đứng lên, vừa mặc y phục vừa nói: “Ta đi cùng chàng.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ này của Yến Xu cũng chỉ có thể thuận theo nàng, chỉ là sáng sớm thời tiết lạnh, hắn để cho Yến Xu mặc thêm hai kiện y phục mới cho nàng ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn đen sì, trăng vẫn chưa hoàn toàn lặn mất, Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu bị đông lạnh đến mức co rụt cổ lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đã nói nàng đừng dậy rồi, chỉ là dán câu đối tết mà thôi, một mình ta là được rồi.”
Yến Xu lắc đầu: “Ta thích cùng làm với chàng.”
Nói xong cảm thấy lời này có chút trực tiếp, nàng có chút giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Ta chuẩn bị một ít lễ vật cho chàng mang về, cũng không biết rốt cuộc nhà của chàng có những người nào, đến lúc đó chàng kiểm tra lại một lần nữa đi.”
Nói đến đây, Hoắc Chấn Bắc ý thức được nữ nhân này có lẽ cũng muốn hiểu thêm về bản thân hắn, nhưng mà từ trước đến nay nàng lại không có chủ động hỏi cái gì.
Hắn nhìn Yến Xu thật sâu, trong con ngươi chớp động lên thứ mà Yến Xu nhìn không hiểu.
Yến Xu không rõ cho nên nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu, dắt tay nàng nói: “Ta chỉ là tùy tiện trở về một chuyến, nàng không cần chuẩn bị nhiều như vậy, hơn bọn họ cũng không thiếu cái gì.”
“Thiếu hay không không nói, nhưng những thứ nên chuẩn bị vẫn cần phải chuẩn bị.” Ngữ khí của Yến Xu giống như đang khuyên tiểu hài tử: “Đây là lễ nghi, không thể không tuân theo.”
“Được được được, lễ nghi của nàng chu toàn nhất.” Hoắc Chấn Bắc nhéo nhéo tay của Yến Xu: “Đợi lát nữa ta đều sẽ mang về.”
Yến Xu chuẩn bị đều là một ít dược liệu, một số đồ chơi nhỏ độc đáo vân vân, thật ra những thứ này phủ Công chúa còn chuẩn bị tốt hơn nàng nhiều, nhưng chung quy đây cũng là một phần tâm ý, mặc dù Công chúa khẳng định sẽ chướng mắt, nhưng phụ mẫu bọn họ có lẽ sẽ rất vui vẻ.
Vì vậy lúc Hoắc Chấn Bắc đi mang theo không ít gói đồ, từ xa nhìn giống như người ở nơi khác quay trở về quê hương.
Mặc dù Yến Xu không biết trong nhà Hoắc Chấn Bắc có những người nào, nhưng cũng biết hắn có phụ mẫu Huynh trưởng còn có một tẩu tẩu, vì vậy nàng đều chuẩn bị đồ riêng cho từng người.
Phần của Công Chúa, Hoắc Chấn Bắc trực tiếp đưa cho Huynh trưởng, hiện tại khi Huynh trưởng nhắc đến Công chúa thần sắc trên mặt y tràn đầy vui mừng, có thể nhìn ra y thực sự rất thích hài tử còn chưa ra đời kia, bởi vậy lần này Hoắc Chấn Bắc cũng thức thời không nhắc đến chuyện hòa ly.
Nhưng lo lắng trong lòng của hắn vẫn luôn không giảm bớt, hắn không biết mọi thứ có thể chuyển biến tốt đẹp khi không có sự tham dự của Yến Xu hay không, hoặc bởi vì sự xuất hiện của hài từ này mà sẽ có điều không giống hay không.
Cơm tất niên không ăn cùng nhau, Công chúa cần phải tiến cung tham gia cung yến, Phò mã đương nhiên là cũng phải đi cùng, bởi vậy cơm tất niên chỉ có Hoắc Chấn Bắc và phụ mẫu ăn cùng nhau.
Bởi vì nhi tử đã trúng cử, Hoắc phụ liền hỏi tới việc chung thân đại sự của hắn, Hoắc Chấn Bắc nói bản thân đã có suy tính rồi.
Hoắc mẫu lộ ra ánh mắt nhìn thấu tất cả, nói: “Có phải cô nương lần trước nhìn thấy ở chỗ của con hay không?”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu.
Hoắc mẫu thấy thế liền này: “Nếu đã như vậy thì sớm chút cho người ta một danh phận, đừng để người ta vô danh vô phận theo con như vậy.”
Hoắc phụ ở bên cạnh nhíu mày nói: “Con qua năm mới mười bảy tuổi, nam nhi nên lấy sự nghiệp làm trọng, không nên bị chuyện tư tình nam nữ làm trễ nãi.”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu, hiện tại có một số việc vẫn chưa xử lý xong, vì vậy tạm thời hai người không thích hợp để thành hôn, chỉ là có chút thứ, trong lòng của hắn đã quyết định rồi.
Kết quả một nhà ba người nói một vài lời, Hoắc Chấn Bắc liên tục khước từ, nhưng phụ mẫu vẫn đút hồng bao cho hắn, bữa cơm này mới coi như kết thúc.
So với tưởng tượng tốt hơn một ít.
Nhưng lúc Hoắc Chấn Bắc nằm một mình trên giường lại không nhịn được nhớ đến Yến Xu.
Bản thân ở đây cũng phụ mẫu ăn cơm đoàn viên, còn nữ nhân kia thì sao.
Nàng đã không có người thân, bốn phía chỗ bọn họ cũng không có hàng xóm, bản thân còn dặn dò nàng không được ra khỏi cửa, đêm nay nàng trải qua như thế nào, hiện tại có lẽ cũng nằm một mình trên giường đi, hoặc có lẽ đã ngủ rồi.
Không, giao thừa thì nên đón giao thừa, nữ nhân kia sẽ không ngu xuẩn đến mức đón giao thừa một mình chứ, nghĩ đến đây Hoắc Chấn Bắc hận không thể chạy về nhìn xem rốt cuộc nàng đang làm cái gì.
Chẳng qua rốt cuộc cũng là suy nghĩ mà thôi, hắn vẫn nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Trong mơ hắn lại nhìn thấy nữ nhân kia, nàng mặc một thân đồ tang, dường như đang bị người đùa giỡn, sau đó Hoắc Chấn Bắc liền nhìn thấy Huynh trưởng.
Huynh trưởng cho nữ nhân kia mấy lượng bạc, để nàng đi an táng phụ thân, sau đó lại đồng tình tạm thời thu xếp phòng trọ cho nàng, còn thay nàng tìm cho nàng một công việc làm tú nương.
Nữ nhân kia bởi vì cảm kích, có lúc sẽ giúp Huynh trưởng làm một ít y phục, giày vân vân.
Hoắc Chấn Bắc ở trong mộng nhìn thấy bọn họ từ đồng tình và cảm kích lúc đầu đến từng bước một trầm luân, cuối cùng bởi vì Yến Xu không cẩn thận lộ mặt bị người coi trọng ương ngạnh muốn nâng nàng làm thiếp, mà sau khi Huynh trưởng ra tay một lần nữa, cuối cùng hai người cũng vượt qua ranh giới cuối cùng.
Hoắc Chấn Bắc mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đã có tia sáng rồi, hắn không biết mọi thứ trong mộng là thật hay giả, nhưng rõ ràng cảm tình của bọn họ không phải vừa mới bắt đầu đã có, vì vậy hiện tại người mà nữ nhân kia thích có lẽ là bản thân hắn, nàng và Huynh trưởng cũng không có cơ hội nữa.
Không biết tại sao, nghĩ đến dáng vẻ trong mơ của hai người bọn họ nói nói cười cười, hắn cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, lúc này hắn mới phát hiện bản thân vậy mà đã có một loại độc chiếm cực đoan đối với nữ nhân kia, cho dù là một giấc mơ, hắn cũng cảm thấy không thể chịu đựng.
Hắn mặc y phục, ra cửa bị gió lạnh thổi một lúc mới làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Hôm nay Công chúa đã quay về.
Lần này thái độ của nàng ta nhìn hắn ngược lại cũng không có quỷ dị như mấy lần trước, chỉ có vài phần ngạo mạn nói: “Ngươi đang cho ta cái gì vậy, ta thiếu những cái đó sao?”
“Công chúa nếu như không thích thì cứ vứt đi.” Hoắc Chấn Bắc rũ tròng mắt nói.
“Ngươi… ngươi…” Bộ dáng Công chúa chỉ hắn vô cùng tức giận nói: “Ngươi đây là thái độ gì, có đem Công chúa ta đây để ở trong mắt hay không.”
Hoắc Chấn Bắc tiếp tục nói: “Không dám.”
Tính khí của Công chúa dường như càng nóng nảy, lời này của Hoắc Chấn Bắc vốn dĩ vấn đề cũng không quá lớn, chỉ là bởi vì chuyện của những ngày này, trong lòng hắn buồn phiền, ngữ khí không cung kính như trước mà thôi, nhưng Công chúa trực tiếp nổi giận nói: “Nếu như ngươi còn có thái độ này thì cút ra ngoài cho ta.”
Hoắc Chấn Nam thấy thế khuyên nhủ: “Hoài Dương, Chấn Bắc còn nhỏ, nàng đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể.”
Công chúa nghe vậy trực tiếp mắng luôn Hoắc Chấn Nam: “Đừng cho rằng ta không biết, chàng chỉ muốn hài tử trong bụng ta mà thôi, hài tử ở trong bụng ta, có muốn hay không, tùy thời ta đều có thể quyết định.”
Hoắc Chấn Nam thay đổi sắc mặt: “Nàng có ý gì?”
Sau đó y lại mềm giọng nói: “Nàng cho dù tức giận cũng không thể đem chuyện này ra nói đùa được.”
Công chúa trừng mắt nhìn y: “Ta đã nói đùa khi nào.” Nàng nói xong lại dùng tay chỉ vào Hoắc Chấn Bắc nói: “Chàng nhìn xem thái độ này của đệ đệ chàng, không phải có mưu đồ làm ta tức giận thì là gì, tâm tình của ta không tốt còn sinh hài tử làm gì.”
Hoắc Chấn Bắc ở bên cạnh nhíu chặt mày, hắn mở miệng nói: “Vậy Huynh trưởng đệ đi trước đây.”
Hoắc Chấn Nam kéo Hoắc Chấn Bắc: “Hôm nay mùng một tết, đệ muốn đi đâu, Công chúa chỉ là nói ra trong lúc tức giận mà thôi.”
Ngữ khí y nói với Công chúa cũng không ôn hòa như vậy nữa, chỉ cố kỵ nàng là nữ nhân đang có thai, rốt cuộc vẫn nói: “Hoài Dương, đệ ấy là đệ đệ của ta, ta không thể để hắn trong ngày mùng một tết ở bên ngoài trải qua một mình được.”
Ánh mắt Công chúa liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, “hừ” một tiếng, không nói nữa, chỉ là biểu tình trên mặt tràn ngập không tình nguyện.
Có lẽ con người đối với ác ý luôn có một loại nhận biết không rõ, mặc dù trước đây hắn và Công chúa căn bản cũng đã ở trong trạng thái nhìn nhau sẽ sinh ra chán ghét, nhưng căn bản là loại xem nhẹ lẫn nhau, thế nhưng lần này sau khi trùng sinh, Hoắc Chấn Bắc phát hiện sự chán ghét của Công chúa đối với hắn đã đạt đến mức độ khó có thể nói, cơ bản mỗi lần gặp hắn đều ở trạng thái gần đạt đến việc muốn g**t ch*t hắn.
Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần giả vờ cái gì, hai bên đều chán ghét nhau, chỉ là hắn không có biện pháp biểu lộ rõ ràng giống như Công chúa mà thôi.
Hoắc Chấn Bắc nói với Huynh trưởng cũng như nói với Công chúa: “Vậy đệ qua mùng ba thì đi.”
Hoắc Chấn Nam còn muốn giữ lại, Hoắc Chấn Bắc lại nói: “Vừa vặn đệ cũng có thể nắm chặt thời gian cuối cùng xem những cuốn sách đó, dù sao bắt đầu năm nay chính là thi hội.”
Đệ đệ đã nói như vậy, Hoắc Chấn Nam cũng không có lý do giữ lại, huống hồ y nhìn vẻ mặt của Công chúa bên cạnh không kiên nhẫn, cũng biết ở lâu hai bên đều không vui vẻ, cũng không nói gì nữa.
Chỉ là vỗ vỗ vai của Hoắc Chấn Bắc, để hắn chăm sóc bản thân cho tốt.
Hoắc Chấn Bắc gật đầu, lại nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của Công chúa ở bên cạnh.
Hiện tại nàng ta vẫn chỉ là ương ngạnh, nhưng chỉ cần nghĩ những việc mà tương lai nàng ta có thể sẽ làm, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy móng tay đang nắm chặt của mình gần như ghim vào trong lòng bàn tay.
Hắn rất hận, hận bản thân hiện tại cái gì cũng không làm được.