Đương nhiên, hiện tại Yến Xu vẫn chưa biết là bản thân nghĩ nhiều, sau khi nàng có nhận thức rằng Công tử sợ nàng lạnh, thì cho dù thường xuyên nằm mơ về con cua bị nấu chín thì nàng cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ là trong lòng âm thầm gạch bỏ loại đồ vật con cua này khỏi phạm vi bàn ăn của bọn họ mà thôi.
Mà theo tốc độ bị nấu chín càng ngày càng nhanh của Yến Xu ở trong mơ, thành tích của kỳ thi mùa xuân cuối cùng cũng có.
Trong thời gian này còn phát hiện một chuyện nhỏ, có một lần lúc Hoắc Chấn Bắc ra cửa, lại gặp phải Công chúa và một nam nhân có tướng mạo không tệ nói nói cười cười với nhau, dường như còn có vài phần cảm giác thân mật.
Tướng mạo của nam nhân kia có chút đẹp quá mức, làm cho Hoắc Chấn Bắc cảm thấy đây là tiểu quan Công chú mới nuôi, nhưng sau đó hắn liền phủ nhận loại suy đoán này, thái độ của Công chúa đối với người này, còn có biểu hiện của người này chứng minh rằng không phải như vậy.
Chuyện này Huynh trưởng có biết không?
Hay chuyện này là Huynh trưởng…
Từ lần trước sau khi Huynh trưởng nói lời kia, hắn vẫn đang đợi xem Huynh trưởng sẽ làm cái gì, nhưng Huynh trưởng vẫn giống như trước cái gì cũng không làm, như thế người này…
Hoắc Chấn Bắc không quá xác định, rốt cuộc hắn đã từng cùng Huynh trưởng nói qua lời thay thế, chẳng qua nếu như thật sự là Huynh trưởng làm, vậy thì chứng minh Huynh trưởng thật sự đã hạ quyết tâm, cho dù không phải là Huynh trưởng làm, chuyện này cũng có thể giúp Huynh trưởng hạ quyết tâm.
Bởi vậy Hoắc Chấn Bắc cũng không quản chuyện này, chỉ để người lén lút lưu ý động tĩnh của Huynh trưởng ở bên kia, mà bản thân hắn vẫn làm từng bước trải qua cuộc sống của bản thân.
Thành tích của kỳ thi mùa xuân vẫn dán ở chỗ đó, mà tên của Hoắc Chấn Bắc vẫn rõ ràng ở trên bảng, vị trí ở chính giữa nhưng lệch về phía trước một chút, vừa không tệ, vừa không gây chú ý, bây giờ chỉ còn lại thi đình để định thứ tự.
Hoắc Chấn Bắc đối với thi đình cũng không phải vô cùng lo lắng, bởi vì nguyên nhân tuổi tác của hắn, thi đình hắn không muốn quá gây chú ý, lưu lại một ấn tượng cho Hoàng thượng là được rồi, vả lại hắn cũng không biết Công chúa có từng nói gì với Hoàng thượng hay không, vì vậy tất cả vẫn lấy vững vàng làm chủ.
Ba thứ hạng của nhất giáp* hắn không muốn, có thể tiến vào nhị giáp, nhị giáp bình thường đều được chuyển đi hoặc điều đi nơi khác, Hoắc Chấn Bắc sớm đã dự định xong ở trong lòng rồi.
(*)Thi đình gồm 3 bậc: trong đó nhất giáp gồm 3 thí sinh đỗ cao nhất (tam khôi): đổ hạng ba là thám hoa, đỗ hạng hai là bảng nhãn, đỗ hạng nhất là trạng nguyên.
Cũng không phải Hoắc Chấn Bắc có niềm tin mù quáng đối với bản thân, dù sao đã từng trở thành quan nhiều năm như vậy, lúc thi hương, thi hội không dám nói, nhưng lúc thi đình nên làm thế nào để được kết quả tốt, hắn vẫn có chút nắm chắt.
Bởi vậy không ngoài ý muốn, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, hắn không trúng cái nào, mà đạt được một thứ tự truyền lư, đệ nhất nhị giáp, đối với một nam tử vừa mới mười bảy tuổi mà nói, cũng coi như là làm rạng rỡ tổ tông, thậm chí Hoàng thường còn có ý tứ muốn hắn ở lại Hàn Lâm viện nhậm chức biên tu*.
(*)Biên tu: là một chức quan ở Hàn Lâm viện, giữ việc biên chép quốc sử.
Biên tu của Hàn Lâm viện, mặc dù chức vị không cao, lương bổng cũng không nhiều, nhưng lại là cận thần của thiên tử, gần như là mục tiêu của phần lớn người tham gia khoa cử, nhưng mà Hoắc Chấn Bắc biết thái độ của Hoàng đế đối với Hoài Dương công chúa, nếu như thật sự nhất thời Công chúa nhìn hắn không vừa mắt, nói với Hoàng đế cái gì, một đời của hắn sẽ luôn làm một biên tu.
Vì vậy Hoắc Chấn Bắc chỉ giả vờ bộ dáng có chút sợ hãi, tỏ vẻ bản thân không nghĩ tới sẽ nhận được ân trạch* như vậy, vốn cho rằng sau khi khảo trúng tiến sĩ có thể làm quan phụ mẫu của một địa phương đã là thánh trạch** cực lớn rồi.
(*)Ân trạch: ơn vua ban cho dân.
(**)Thánh trạch: Ân sủng của hoàng đế.
Hoàng đế nhìn người tương đối coi trọng khí độ, bộ dạng đảm đương không nổi việc này của Hoắc Chấn Bắc, làm Hoàng đế không thích, bởi vậy vung tay, Hoắc Chấn Bắc liền trở thành quan phụ mẫu của một địa phương, trong tháng ba đến nhậm chức.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, thậm chí có vài người còn nhìn có chút hả hê, cảm thấy may mắn vì có một kẻ đần như vậy, để cho bọn họ có nhiều hơn một cơ hội vào Hàn Lâm viện.
Trên mặt Hoắc Chấn Bắc là vẻ mặt hối hận lại sợ hãi, trong lòng lại thờ ơ, còn âm thầm nghĩ đến địa phương Hoàng đế để hắn đi rốt cuộc là ra làm sao.
Huyện Lễ ở Dĩnh Châu cũng không phải là một địa phương xa xôi.
Hoắc Chấn Bắc từng đi qua Dĩnh Châu, trong ấn tượng, địa phương này không tính là thâm sơn cùng cốc gì, thậm chí so với phần lớn địa phương khác còn có chút cảm giác giàu có và đông đúc, chỉ là không biết huyện Lễ là ở đâu.
Mà Hoắc Chấn n*m c*n bản không ngờ còn chưa đợi y an bài, ở trên đại điện Hoàng thương đã an bài chỗ đi cho đệ đệ.
Rất nhanh y liền nói tình huống được điều tra rõ của huyện Lễ cho Hoắc Chấn Bắc.
Huyện Lễ nói là một huyện, thật ra phần lớn đều bị Tế ti* của Miêu trại địa phương trông coi, huyện lệnh triều đình phái qua chẳng qua là một vật trang trí mà thôi, vừa không có thực quyền vừa không có nhân thủ.
(*)Tế ti: thầy tế, chủ tế người trông coi thực hiện các tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng.
“Huynh nghe nói, bởi vì huyện lệnh tiền nhiệm đột nhiên bạo chết, bên kia cần gấp người đảm đương, vì vậy mới có thể trực tiếp ở trên điện chọn người.” Hoắc Chấn Nam có chút lo lắng.
Địa phương xa chút hoặc nghèo chút, đi đến nơi đó cũng chỉ ăn nhiều một chút khổ cực mà thôi, thế nhưng loại địa phương có người ngoại tộc tụ hợp này, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ gặp nguy hiểm ngay, Hoắc Chấn Nam muốn suy nghĩ xem có thể suy nghĩ ra biện pháp giúp Hoắc Chấn Bắc đổi một địa phương khác hay không.
Nhưng Hoắc Chấn Bắc lại trực tiếp nói: “Huynh trưởng, không có chuyện gì, huống chi đây là chính miệng Hoàng thượng phê, sao có thể thay đổi được.”
Mấy năm nay Huynh trưởng làm Phò mã trên thực tế cũng không có làm gì để tích lũy nhân mạch cho bản thân, vì vậy nếu như chuyện này có khả năng thay đổi là một phần vạn, chỉ có thể bắt đầu từ tay Công chúa, đây là việc mà Hoắc Chấn Bắc cho dù bị người của Miêu trại g**t ch*t cũng không nguyện ý thấy.
Hắn nói xong nhìn trên mặt Huynh trưởng vẫn còn lo lắng khó nén, liền nói: “Đệ từng ở trong sách đọc qua một ít kỳ văn dật sự* của địa phương này, đang rất hứng thú với địa phương này, hơn nữa Huynh trưởng có lẽ hiểu rõ đệ, đệ sẽ không dễ dàng cùng họ phát sinh xung đột, vì vậy đi huyện Lễ hay đi địa phương khác cũng không có cái gì bất đồng.”
(*)Dật sự: Sách ghi chép những sự việc là trong chính sử bỏ sót hoặc vì lý do nào đó mà không nói đến.
Hoắc Chấn Nam biết hắn là đang an ủi mình, nhưng y cũng nhìn ra thái độ của đệ đệ đối với chuyện này, cuối cùng tiểu nam hài luôn đi theo sau lưng y đã trưởng thành rồi, y thở dài một hơi, dặn dò: “Nếu như đệ muốn như vậy, vậy một mình đệ đi nơi đó nhất định phải chú ý an toàn, đệ còn nhỏ, có một số loại chính tích, không cần quá để ý, bảo đảm an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”
Hoắc Chấn Bắc đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Hoắc Chấn Nam thấy vậy, lại suy nghĩ một chút, có chút chần chờ hỏi: “Đệ… người trong phủ, đệ có muốn mang đi không?”
Y nói trong phủ này đương nhiên không phải là chỉ phủ Công chúa, vì vậy cái gọi là người trong phủ này cũng chỉ có thể là Yến Xu.
Trong lòng hy vọng bên cạnh đệ đệ có một người thê thiếp chiếu cố hắn, nhưng lại cảm thấy lộ đường này xa xôi, hơn nữa đi đến nơi đó có thể vẫn không được an ổn, y cảm thấy như vậy có chút quá đáng đối với một cô nương gia.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc không có bất kỳ do dự gì trực tiếp gật đầu: “Nàng đương nhiên là đi theo đệ.”
Hoắc Chấn Nam vốn sợ đệ đệ mềm lòng, lúc này thấy hắn như vậy cũng không lo lắng nữa, chỉ là vẫn lắm mồm hỏi một câu: “Đệ từng nói cho người ta chưa, nàng nguyện ý đi ăn khổ cùng đệ sao?”
“Đương nhiên là nguyện ý.” Hoắc Chấn Bắc đáp. Nhưng trong lòng lại nghĩ nguyện ý hay không cũng không phải do nàng quyết định.
Hơn nữa Hoắc Chấn Bắc trải qua những ngày tháng ở chung, hiện tại cũng biết nữ nhân này nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra khẳng định là sẽ nguyện ý đi theo hắn.
Chẳng qua đợi sau khi Huynh trưởng rời đi, hắn vẫn bề ngoài giống như trưng cầu ý kiến hỏi ý kiến của Yến Xu.
Như trong dự liệu, Yến Xu không có cự tuyệt, nàng thậm chí ngay cả đi đâu cũng không hỏi liền trực tiếp biểu thị Hoắc Chấn Bắc đi đâu thì nàng đi theo đó.
Mãi đến sau này cần chuẩn bị đồ để xuất hành, nàng mới nghĩ đến việc hỏi là phải đi đâu.
Khí hậu của Kinh thành và Dĩnh Châu không chênh lệch quá nhiều, bởi vậy y phục đồ dùng hằng ngày vân vân đều chuẩn bị dựa theo Kinh thành là có thể rồi.
Chỉ là địa phương có thể sẽ có một ít hoàn cảnh địa lý đặc thù hoặc tập quán gì đó, những thứ này cần chú ý, bởi vậy đến lúc sắp xuất hành, hiểu biết của Yến Xu đối với huyện Lễ sắp đuổi kịp quan phụ mẫu đến đây nhậm chức là Hoắc Chấn Bắc rồi.
Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu giống như sóc con tích trữ lương thực, cứ cách vài ngày lại nhét thêm một ít đồ vào bọc dùng để xuất hành của bọn họ, có lúc là y phục, có lúc là dược thảo, có lúc lại là thứ khác, mắt thấy bọc đồ càng ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn nhịn không được nói: “Những thứ này đều có thể đến đó rồi đặt mua, nhiều như vậy mang theo rất bất tiện.”
Yến Xu lại đi đến bọc đồ nhét thêm vài bọc dược liệu, mới nói: “Bên kia cũng không biết có những thứ này hay không, hơn nữa ta nghe thấy bên kia rắn, côn trùng, chuột, kén vân vân tương đối nhiều, mang nhiều một chút cũng tốt, hơn nữa đoạn đường này đi cũng phải cần nửa tháng, chuẩn bị một ít thứ nói không chừng trên đường sẽ có ích.”
Hơn nữa Yến Xu còn từ trong một ít tạp thư nhìn thấy người Miêu dưỡng cổ, vừa nghĩ đến trong cơ thể không biết từ lúc nào đã bị bỏ vào một con trùng nhỏ, Yến Xu liền cảm thấy cho dù đem toàn bộ tiệm dược liệu chuyển đến cũng không chê nhiều.
Hơn nữa, hơn nữa…
Yến Xu lén lút nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hơn nữa nàng còn nhìn thấy trên sách nói Miêu nữ sẽ hạ độc nam nhân mà mình nhìn trúng, để nam nhân kia đối với nàng ta khăng khăng một mực, Yến Xu cảm thấy Công tử ưu tú như vậy, nàng vẫn làm tốt phòng bị thì tốt hơn.
Hoắc Chấn Bắc xem phần lớn đều là ghi chép về chính sử và một ít bức vẽ địa lý, đương nhiên không biết trong đầu Yến Xu lại nghĩ nhiều thứ như vậy, thấy Yến Xu lén lút nhìn mình, còn cho rằng nàng sợ bản thân sẽ tức giận, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nàng muốn mang cái gì thì mang cái đó đi, chỉ là đến lúc đó chúng ta chỉ có một chiếc xe ngựa, đồ vật nàng có thể đặt hết là được.”
Yến Xu nhìn bao đồ bản thân đã chuẩn bị xong, cũng năm sau cái, một xe ngựa khẳng định là bỏ được hết, nàng dùng sức gật đầu: “Bỏ hết được.”
Bởi vì không mang đồ gì to, trong bao đồ nhiều nhất vẫn là y phục và dược liệu, vì vậy Hoắc Chấn Bắc nói qua một lần, sau này nhìn thấy Yến Xu cũng đã khống chế, liền không nói thêm gì nữa.
Chỉ là trước một ngày xuất phát, hắn vẫn giải thích với Yến Xu: “Theo luật lệ triều đình, chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên đến địa phương nhậm chức mới có thể mang theo gia quyến, vì vậy trên thân phận phải ủy khuất nàng rồi.”
Lúc đó Hoắc Chấn Bắc chỉ cho nàng một bộ mũ phượng khăn quàng vai, cũng không có chính thức suy tính cùng nàng kết hôn, tất nhiên hắn muốn đem nữ nhân này theo bên người, nhưng nếu như hai người thành phu thê, hắn liền không thể mang nàng đi.
Yến Xu đối với những cái này cũng không hiểu lắm, hơn nữa hiện tại bên cạnh Công tử chỉ có mình nàng, đối với nàng mà nói, là thân phận gì cũng không có khác biệt, bởi vậy nàng nửa điểm cũng không để ý nói: “Không sao, ta không để ý cái này.”
Nàng cho rằng nàng nói xong như vậy, Hoắc Chấn Bắc có thể yên tâm, nào có thể đoán được nàng vừa nói xong liền thấy sắc mặt đối phương có chút khó coi.
Hoắc Chấn Bắc thấy bộ dáng Yến Xu đối với danh phận một chút cũng không thèm để ý, quả thực có chút không vui, điều này làm cho hắn cảm thấy nữ nhân này sở dĩ đáp ứng đi theo hắn chính là vì báo ân mà thôi, có lẽ đổi một người khác nàng cũng sẽ như vậy.
Hắn cau mày hỏi: “Nàng không để ý sao?”
Yến Xu vẻ mặt mơ màng: “...”
Nàng phải để ý cái gì? Lúc này không phải nàng không để ý sẽ tốt hơn sao?
Hoắc Chấn Bắc cũng không nói gì, trực tiếp đen mặt rời đi.
Để Yến Xu ở chỗ cũ càng thêm mờ mịt,
Bỏ đi, tâm tư của Công tử nàng từ trước đến nay đều suy nghĩ không thấu, mặc dù nàng lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng có lúc Yến Xu cảm thấy Công tử còn lớn hơn nàng ba mươi tuổi, vì vậy nàng vẫn tiếp tục chỉnh đốn bao đồ thôi.