Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc ngồi trên xe ngựa cùng hắn đi Dĩnh Châu.
Khi quan viên tới chỗ nhậm chức, cần mang theo quan ấn, văn thư nhậm chức và quan phục mà thôi, nói cho cùng Hoắc Chấn Bắc cũng chỉ là quan thất phẩm nhỏ, còn là huyện lệnh của một huyện nhỏ hẻo lánh không biết ở góc nào, vì vậy nói đi nhậm chức nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào cảnh tượng còn không lớn bằng người bình thường hồi hương thăm quê nhà.
Nhưng mà đa số những tiến sĩ vừa mới thi đỗ như Hoắc Chấn Bắc đều không dám làm cảnh tượng quá lớn khi đi nhậm chức, thứ nhất là muốn tạo ấn tượng tốt với Hoàng thượng, thứ hai cũng là vì lý do an toàn.
Nếu là một đoàn người mênh mông cuồn cuộn, chẳng phải nói rõ cho những kẻ có ý đồ xấu trên đường, đây là kẻ nhiều tiền, nhanh tới kiếm một khoản à?
Cho dù một đường bọn họ luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng trên đường đi vẫn có chuyện xảy ra, ngược lại không phải là chuyện gì xấu, chỉ là một tai nạn bất ngờ mà thôi.
Lúc đó Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc đã đi đường được nửa tháng, cơ bản đã đến địa phận của Dĩnh Châu, nhưng bọn họ vẫn còn cách nơi sắp nhậm chức huyện Lễ một khoảng cách.
Ngày hôm đó trời cũng tối, không lâu sau thì trời đổ mưa, vừa lúc bọn họ cách trạm dịch cũng không xa, Hoắc Chấn Bắc bảo phu xe chạy nhanh một chút đến trạm dịch trước khi trời mưa, nào ngờ vừa đi nhanh thì có chuyện xảy ra.
Phu xe vội ghìm chặt dây cương ngựa, Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu không kịp phòng bị, cả hai người cùng ngã xuống xe ngựa, nhưng Hoắc Chấn Bắc còn chưa kịp hỏi, phu xe đã vội vàng xin lỗi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, thật xin lỗi, ta thật sự không cố ý, là có người nằm ở trên đường."
“Có người nằm?” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa đi xem chuyện gì đang xảy ra.
Yến Xu nghe người phu xe nói như vậy vô thức nghĩ rằng phu xe đụng phải người, vì vậy nàng vội vàng đi theo xem tình hình, lo lắng hỏi: "Người không sao chứ?"
Phu xe vừa nghe thì biết bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta không có đụng phải, không có đụng vào hắn, vừa nhìn đã thấy hắn nằm ở đây rồi."
Lúc này Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc đã nhìn thấy tình huống của thiếu niên nằm trên mặt đất, người thiếu niên tuy dơ bẩn, nhưng không có vết máu, cũng không có dấu vết bị vó ngựa đạp, có vẻ như phu xe đã không nói dối.
Hoắc Chấn Bắc cau mày một cái nói với phu xe: "Cho hắn một ít đồ, sau đó vòng qua đi tiếp."
Hắn không phải là người tốt bụng, cũng không có thói quen thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, một người không quen biết tự nhiên xuất hiện trên đường một cách khó hiểu như vậy hắn càng phải đề phòng nhiều hơn.
Ngược lại, Yến Xu không đành lòng khi nhìn thiếu niên kia, nhưng nàng biết một người không rõ danh tính như vậy nếu công tử cứu hắn có thể sẽ gặp rắc rối, vì vậy nàng cũng không nói ra đề nghị cứu người, chỉ lấy ra một số bạc vụn đưa cho phu xe mang cho người thiếu niên đó.
Phu xe nghe theo dặn dò, biết không trách mình sau đó vội vàng xuống xe, đi đến bên người thiếu niên kia.
Y thấy thiếu niên đang hôn mê, sợ rằng nếu đưa bạc cho thiếu niên dưới tình huống không biết gì, cũng sẽ bị cướp mất, nên đẩy một cái, cố gắng đánh thức người: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, ngươi ngủ ở giữa đường nguy hiểm lắm."
Thiếu niên mở mắt có chút yếu ớt, chưa kịp nhìn người trước mặt là ai, đã vội kéo tay áo y nói: "Mau cứu ... mau cứu phụ thân ta."
Vậy mà còn một người nữa, phu xe trợn mắt há mồm nhìn xung quanh một cái không thấy ai khác, y trực tiếp nhét tiền vào tay thiếu niên nói: "Chúng ta còn phải lên đường đây, ngươi cầm lấy số tiền này muốn cứu ai thì ngươi tự cứu đi.”
Nhưng mà thiếu niên không nhận tiền, ngoan cố kéo ống tay áo y và nói: "Mau cứu phụ thân ta."
Yến Xu vẫn luôn nhìn về phía này, lúc này thấy có cái gì đó không đúng, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Người phu xe khổ sở nói: "Tên tiểu tử này không chịu nhận tiền, cứ kéo ta nhờ đi cứu phụ thân hắn, ta không thấy ai khác ngoài hắn ở gần đây, nơi nào có phụ thân gì?"
Từ "phụ thân" dường như ngay lập tức đả động vào lòng của Yến Xu, nàng nhìn thiếu niên trước mắt cùng lắm cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tựa như nàng nhìn thấy chính mình khi đó đang cầu xin đại phu sau khi biết rằng phụ thân mình bị bệnh nặng, nàng mím chặt môi, vẻ mặt có mấy phần do dự.
Lúc này đột nhiên nàng nghe thấy Hoắc Chấn Bắc nói: "Mang người tới đây, hỏi xem xảy ra chuyện gì."
Yến Xu có chút kinh ngạc vui vẻ nhìn Hoắc Chấn Bắc, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc đều không có nhìn về phía nàng, như thể đây chỉ là một quyết định đột ngột của hắn.
Thiếu niên kia cũng hết sức kiên cường, như đã cảm nhận được hy vọng được cứu, ngay khi phu xe đang do dự không biết làm thế nào để đưa người đến thì hắn lại loạng choạng đứng dậy, vì vậy người phu xe đã đỡ thiếu niên kia đến bên cạnh xe ngựa.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hoắc Chấn Bắc hỏi.
Thiếu niên xõa tóc, toàn bộ khuôn mặt gần như bị tóc che lại, cúi đầu không trả lời ngay sau khi nghe câu hỏi của Hoắc Chấn Bắc.
Yến Xu nghĩ là hắn bị thái độ lạnh lùng của Hoắc Chấn Bắc dọa, nên an ủi hắn: "Không sao đâu, ngươi đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, nói cho chúng ta biết tình hình của ngươi, nếu chúng ta có thể giúp được nhất định sẽ cố gắng giúp một tay."
Thiếu niên vội vàng ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, ở lúc Yến Xu bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy tướng mạo của hắn lại vội cúi đầu nói: "Miếu đổ nát, phụ thân ta ở, bị bệnh, mau cứu ông ấy."
Người thiếu niên này có vẻ không nói được tốt lắm, nói từng chữ một cách vô cùng tốn sức và khó khăn, người phu xe vô thức lẩm bẩm: "Hóa ra là một đứa ngốc."
Người thiếu niên kia cũng không phản bác lại, mà liên tục lặp lại: "Mau cứu ông ấy, mau cứu ông ấy."
Yến Xu thật sự có chút nghi ngờ đầu óc người thiếu niên này có chút khiếm khuyết, nhưng nhìn hắn có vẻ không giống như ngu ngốc lắm, nàng tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi đừng vội, từ từ nói, phụ thân của ngươi ở đâu? "
Thiếu niên kia chỉ tay về một hướng.
Hoắc Chấn Bắc nhìn lướt qua, cảm thấy với dáng vẻ này của người thiếu niên kia có thể chạy tới đây, nơi mà hắn nói chắc không xa lắm, vì vậy dặn dò phu xe: “Dẫn người lên xe, đi về hướng đó nhìn một chút."
Sau khi thiếu niên kia lên xe, ngược lại hắn rất tự giác ngồi cùng với phu xe, hành động của hắn khiến người ta cảm thấy hắn không hề ngu ngốc, chẳng qua sau khi lên xe liền co rụt lại một bên, không hề nói chuyện, cũng khiến người ta không thể phân biệt được thật khờ hay là giả ngu.
Mấy người không nói lời nào đi dọc theo hướng thiếu niên kia chỉ, một lúc sau liền thấy một ngôi miếu đổ nát nhỏ, nói là một ngôi miếu đổ nát, nhưng thậm chí còn không còn mấy viên ngói lát trên mái nhà.
Phu xe hỏi: "Là nơi này sao?"
Thiếu niên gật đầu một cái.
Phu xe nói vào trong xe: “Thiếu gia, thiếu phu nhân đến rồi.”
Hoắc Chấn Bắc nói: “Ngươi đi theo hắn xem tình hình một chút.” Hắn còn nói thêm một câu: “Cẩn thận chút.”
Dù sao không thể không phòng lòng người, không ai biết thiếu niên này nói thật hay không.
Phu xe đồng ý một tiếng và đi theo thiếu niên vào trong ngôi miếu đổ nát, Yến Xu cũng muốn đi qua đó để nhìn một chút nhưng đã bị ngăn lại.
Hoắc Chấn Bắc nói: "Ở đây chờ một chút."
Yến Xu chỉ có thể gật đầu, nhưng vẫn nhìn quanh bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, người phu xe bước ra khỏi ngôi miếu, bước tới báo cáo: "Tên tiểu tử kia không nói dối,bên trong quả thật đang nằm một người nam nhân chừng bốn mươi tuổi, bệnh trạng không rõ ràng, đã không còn tỉnh táo nữa.”
Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới xuống xe đi đến ngôi miếu, định kiểm tra tình hình.
Người thiếu niên ngồi ở bên cạnh nắm chặt tay người nam nhân trung niên, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục lặp lại với Hoắc Chấn Bắc: "Mau cứu ông ấy, mau cứu ông ấy..."
Thời điểm vừa rồi người thiếu niên ngẩng đầu lên, Hoắc Chấn Bắc dường như nhìn thấy thiếu niên có điều gì đó không ổn, nhưng cái nhìn đó thật sự quá nhanh, hắn cúi đầu nhìn xuống người bị thiếu niên đang nắm tay, có chút hoài nghi mới vừa rồi mình nhìn nhầm, nhưng trong lòng vẫn giữ cảnh giác.
Hắn nhìn tình trạng phụ thân thiếu niên, tuy rằng không hiểu y nhưng cũng biết ông ấy bệnh rất nặng, còn không biết có giúp đỡ gì được không, hơn nữa cái liếc mắt nhanh chóng vừa rồi cũng khiến Hoắc Chấn Bắc có chút do dự.
Hắn thật sự không có hứng thú với việc cứu người, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhân kia, hắn đã đoán được nàng đang nghĩ gì, vội vàng xúc động nói câu đó, lúc này lại không muốn quan tâm đến chuyện này nữa.
Chỉ là hắn vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy giọng nói của nàng truyền đến từ phía sau.
Chỉ nghe thấy nàng hỏi: "Sao rồi? Có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng, chúng ta hãy đến trạm dịch , nhờ tìm đại phu đến xem một chút."
Hoắc Chấn Bắc quay đầu lại, thấy nữ nhân kia đã đi theo mình tới, hắn lạnh lùng nói: "Không phải để cho nàng đợi ở trong xe ngựa hay sao?"
Yến Xu cúi đầu xuống một bộ dáng làm sai nói: "Ta ... Ta chỉ là có chút lo lắng không yên lòng."
Vừa nói nàng vừa nhanh chóng liếc nhìn vào bên trong, cũng không nhìn thấy rõ tình huống bên trong, nàng chủ động nhận lỗi: "Bây giờ ta trở về ngay."
Vừa nói xong nàng xoay người lại đi ra hướng xe ngựa, nhưng bộ dạng quyến luyến nhìn về phía sau, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn bên này.
Hoắc Chấn Bắc đưa tay xoa xoa ấn đường giữa lông mày, quay lưng lại đi theo lưng người phụ nữ kia, sau đó dặn dò phía sau: "Dẫn người đi theo."
Yến Xu ở phía trước nghe vậy liền biết công tử sẽ cứu người, nàng cũng không đi về phía trước, trực tiếp lui về, đi đến bên người Hoắc Chấn Bắc, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tỏ ra sự ngưỡng mộ với hắn.
Hoắc Chấn Bắc nghiêng đầu ho khan một tiếng, trách mắng: "Đi đàng hoàng, nhìn ta làm gì?"
Yến Xu không nói lời nào, nhưng trên mặt vẫn giữ một nụ cười có chút ngốc nghếch, cho dù bị Hoắc Chấn Bắc nói thì đã thu hồi ánh mắt nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước lên nhìn hắn một chút.
Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể giả bộ như không cảm giác được gì, nhưng lại không nhận ra biểu cảm trên mặt mình đều đã thả lỏng toàn bộ.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Chấn Bắc của chúng ta xấu hổ, ha ha, hắn lại có lúc xấu hổ!