Suy nghĩ của Yến Xu vẫn còn đang nghĩ dỗ dành hài tử, nàng không nghe thấy sự không vui trong giọng nói của Hoắc Chấn Bắc, ngược lại bị giọng nói đột ngột của Hoắc Chấn Bắc làm cho giật mình, vô thức đáp: "Không ... không làm gì cả."
Nàng thấy dáng vẻ lo sợ của Lưu An, còn vỗ nhẹ vào lưng hắn dỗ dành: "Không sao đâu, đừng sợ."
Lưu An theo động tác của nàng lại nhích người gần hơn về phía nàng.
Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc càng đen hơn, hắn hỏi: "Không phải nói các nàng tìm một chỗ chờ sao, sao vẫn đợi ở trong sân?"
Trong mắt Hoắc Chấn Bắc, hắn đi ra ngoài cửa nhìn thấy đó là hai người ngồi ở cửa, nhìn vào bên trong, giống như hai con chó nhỏ sợ bị bỏ rơi.
Thật ra đây không phải là ý định ban đầu của Yến Xu, vốn dĩ nàng muốn đưa Lưu An đến đại sảnh bên kia đợi, nhưng hài tử này chỉ nghe lời phụ thân không có ở trong phòng, sau khi ra khỏi phòng liền không chịu đi đến chỗ xa hơn, Yến Xu không còn cách nào khác, đành phải ngồi trong sân với hắn, một người nhìn về phía cửa, một người thì nhìn người ở cửa, cho nên thứ mà Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy khi hắn đi ra chính là cảnh tượng này, hắn cảm thấy thật là muốn xách hài tử này ném ra.
Yến Xu vốn dĩ dáng dấp rất nhỏ xinh, thậm chí một số thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đang lớn nhanh có thể cao hơn Yến Xu, vì vậy Hoắc Chấn Bắc nhìn ra, hắn hoàn toàn không cảm thấy giữa bọn họ có bất kỳ quan hệ trưởng bối nào, cũng không có vẻ gì là tình mẫu tử trên người Yến Xu, cũng may Lưu An cho đến nay ăn không tốt lắm, hơn nữa dáng dấp còn nhỏ hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nếu không thì Hoắc Chấn Bắc cảm thấy mình nhịn không được mà làm cái gì đó.
Nhưng rõ ràng Yến Xu không nghĩ nhiều như Hoắc Chấn Bắc, trong mắt nàng Lưu An chỉ là một hài tử mà thôi, là một hài tử có chút cô độc, nàng giải thích với Hoắc Chấn Bắc: "Hài tử này có lẽ không quen cách xa phụ thân mình, nên ta và hắn chờ ở đây một lúc."
Nàng nói xong ngẩng đầu lên cười với Hoắc Chấn Bắc: "Hơn nữa, ta cũng muốn đợi chàng ở đây."
Tâm trạng u ám của Hoắc Chấn Bắc đột nhiên vì lời nói của Yến Xu mà khá rất nhiều, nhưng vẻ mặt không chút biểu hiện ra, vẫn giọng không tốt nói: "Không đợi ở nơi khác, ở trong sân lỡ bị lạnh thì sao? Như vậy chẳng phải sẽ chậm trễ hành trình."
Lời nói này hơi miễn cưỡng, vì thời tiết bây giờ đã ấm áp, ở trong sân đợi một lúc cũng sẽ không bị lạnh, hơn nữa bọn họ đã đến Dĩnh Châu, cho dù như thế nào cũng sẽ không chậm trễ hành trình. Chỉ là dù Yến Xu biết những điều này, nàng cũng không có ý định trực tiếp vạch trần ra, nàng chủ động thừa nhận sai lầm nói: "Vâng, ta biết, ta sai rồi, sẽ không có lần sau."
“Còn có lần sau?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.
"Không có, không có, không có lần sau nữa." Yến Xu vội vàng nói.
Hoắc Chấn Bắc có chút hài lòng gật đầu, nhưng sau khi ánh mắt bắt gặp khoảng cách quá gần giữa Yến Xu và Lưu An, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng hơn trước: “Không phải ngươi muốn tìm phụ thân ngươi à, sao bây giờ không đi? "
Lưu An dường như hoàn toàn không để ý đến giọng điệu lạnh lùng của Hoắc Chấn Bắc, nghe hắn nói lời này, lập tức đứng dậy chạy đến chỗ Lưu Phương Bình, không thèm chào hỏi Yến Xu một tiếng nào.
Yến Xu không ngờ hài tử này sẽ phản ứng như vậy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm không kịp phản ứng.
Lúc này Hoắc Chấn Bắc giọng lành lạnh nói: "Nàng nhìn một chút nàng dỗ người lâu như vậy, người ta cảm kích không?"
Với hành động thình thoảng phóng tên ngầm dội nước lạnh* của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu đã quen, nàng cãi lại nói: "Ta không cần hắn cảm kích."
* phóng tên ngầm dội nước lạnh: hành động ngầm giễu cợt đã kích người khác
Nàng nói xong lại giận Hoắc Chấn Bắc nói: "Hơn nữa, chàng đừng hù dọa một hài tử như vậy, hắn vẫn còn nhỏ mà."
"Còn nhỏ? Hắn nhỏ chỗ nào, mười hai, mười ba tuổi thì nên tự mình đảm đương một phía." Giọng nói của Hoắc Chấn Bắc có chút khinh thường, giống như lúc hắn lớn như vậy đã có thể làm gì nghi thức tiêu chuẩn ra sao, chỉ là hắn suy nghĩ chuyện về lúc mình mười hai, mười ba tuổi, phát hiện ra đã đã quá xa xôi, nghĩ không ra, vì vậy mới thôi.
Bởi vì lời nói của Hoắc Chấn Bắc mà Yến Xu mới nhớ tới Hoắc Chấn Bắc hình như cũng chỉ lớn hơn hài tử này mấy tuổi, bởi vì lúc bình thường hắn cho nàng cảm giác lớn hơn nhiều, lâu rồi, nàng bất giác quên rồi người trước mặt này còn thật sự nhỏ hơn mình.
Nghĩ như vậy, Yến Xu cảm thấy mình có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, ngẩng đầu lần nữa nhìn Hoắc Chấn Bắc với ánh mắt rạng ngời giống như của mẫu thân, vẻ mặt nàng đầy cưng chiều giống như muốn nói: "Vâng vâng vâng, chàng nói gì cũng đúng."
Hoắc Chấn Bắc bị ánh mắt của Yến Xu nhìn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn hơi ho khan một tiếng có chút mất tự nhiên nói: "Hài tử của người khác có gì phải chăm sóc, nếu nàng thực sự thích thì không bằng sinh cho ta một đứa."
Nói đến chuyện sinh hài tử này, Yến Xu vẫn có chút ngượng ngùng, nàng dậm chân, mặt đỏ bừng nói: "Chàng, chàng đang nói cái gì vậy?"
Nói là vậy, nhưng Yến Xu đột nhiên nhớ ra rằng kể từ khi nàng và công tử ở cùng nhau vào năm ngoái, công tử muốn nàng số lần cũng coi như là thường xuyên, hơn nữa sau chuyện này bọn họ cũng không uống thuốc tránh thai gì, có một đoạn thời gian nàng cũng đặc biệt lo lắng mang thai, nhưng cho đến bây giờ bụng nàng cũng không có động tĩnh gì.
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt của nàng đều rất khó chịu, nghe nói người như vậy là cung hàn, khó có hài tử, nàng chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, hai má Yến Xu lúc nãy vẫn còn hơi đỏ, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng cắn chặt môi muốn hỏi Hoắc Chấn Bắc, nhưng lại không dám hỏi.
Thân phận của nàng vốn dĩ có chút không xứng khi thành thân với Hoắc Chấn Bắc, nếu thật sự khó có hài tử, nàng làm sao có mặt mũi để cho hắn lấy mình.
Lời nói của Hoắc Chấn Bắc vốn dĩ chỉ là thuận miệng, hiện tại tuổi tác của hắn bây giờ không muốn có hài tử, chưa kể nếu đã ở một nơi xa xôi như vậy, thì mấy năm này không thích hợp có hài tử, cho nên trừ lần đầu tiên hắn bị bất ngờ, nên hắn mới yêu cầu đại phu cấp cho mỗi mình hắn uống, nhưng không ngờ rằng, lúc này nữ nhân này lại có phản ứng như thế này.
Hắn cau mày lo lắng hỏi: "Nàng bị sao vậy?"
Chẳng lẽ không muốn có sinh hài tử cho mình?
Vừa nghĩ tới khả năng này, tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên không tốt, hiện tại hắn không muốn sinh hài tử hay đối phương không muốn sinh hài tử cho hắn, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy sau khi Yến Xu lắc đầu, nghiêm giọng hỏi: "Nàng không muốn sinh hài tử cho ta sao?"
Yến Xu nhanh chóng lắc đầu, "Không, đương nhiên có, nhưng..."
Khi Yến Xu nói lời này, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Chấn Bắc, cắn chặt môi dưới, không biết nên nói như thế nào.
“Nhưng có khả năng là ta sẽ không thể có hài tử?” Chẳng lẽ nàng nói như vậy à? Sau khi nói ra câu này, nàng phải giải quyết thế nào, khuyên hắn lấy người khác?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đối phương mặc y phục tân lang, mà tân nương không phải là nàng, Yến Xu cảm thấy dù có thuyết phục bản thân như thế nào cũng không thể chấp nhận được cảnh đó.
Vậy không nói ra thì sao?
Vậy thì có thể kéo dài bao lâu, đến cuối cùng không thể che giấu được nữa?
Nhưng có thể giấu nó trong bao lâu? Ba năm, năm năm?
Yến Xu cảm thấy đầu óc mình bây giờ hỗn loạn, không nghĩ ra được chút nào.
Hoắc Chấn Bắc không để cho nàng trốn tránh, mà là trực tiếp hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Yến Xu siết chặt hai tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói như tự giận bản thân mình: "Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ta cũng không có mang thai. Ta sợ... ta sợ..."
Khi Yến Xu nói đây thì không nói được nữa, thân thể khẽ run lên theo.
Thì ra là nàng lo lắng chuyện này, Hoắc Chấn Bắc thở phào nhẹ nhõm, sợ nàng suy nghĩ nhiều, hắn cũng không định nói cho nàng biết hắn đang uống thuốc, chỉ ôm Yến Xu vỗ lưng nàng: "Ta tính ít nhất phải sau lễ đội mũ mới có hài tử, vì vậy nàng không phải lo lắng những cái này, bây giờ chỉ cần điều dưỡng thân thể của nàng thật tốt là được. "
Đúng vậy, không cần biết nàng có thể sinh hài tử hay không, cũng cần điều dưỡng cơ thể của nàng, Hoắc Trấn Bắc cảm thấy thân thể gầy gò quá mức trong ngực mình, với chuyện nuôi người trong ngực mập lên một chút hết sức cố chấp.
"Nếu như, ta thật sự ..." Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc ôm yên tĩnh một chút, nhưng một lát sau vẫn nhịn không được hỏi.
Chuyện sinh hài tử rất quan trọng, bây giờ công tử có thể không vội muốn, cho nên tỏ ra không quan tâm đến những chuyện này, nhưng đến lúc cần hải tử rồi, nếu chờ khi công tử qua hai mươi tuổi vẫn không thể mang thai được thì sao.?
“Sẽ không, nàng không cần phải lo lắng, hơn nữa ta không thích hài tử lắm.” Hoắc Chấn Bắc tiếp tục vỗ lưng nàng an ủi.
Thấy Yến Xu vẫn không nói, hắn suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nói giống như hết sức có lý đề nghị: "Hay là chúng ta cố gắng nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn cơ hội nhất định sẽ lớn hơn một chút."
Có trời mới biết xác suất này, chỉ cần hiệu lực của thuốc còn trong cơ thể hắn thì cơ bản sẽ không tăng lên chút nào.
Nhưng Yến Xu lại không biết suy nghĩ của Hoắc Chấn Bắc, ngược lại nàng cảm thấy đề nghị này rất hợp lý, tuy rằng bọn họ không cố gắng quá nhiều, nhưng càng cố gắng nhiều lần thì khả năng mang thai càng lớn. Yến Xu càng nghĩ càng cho là đạo lý này, nên với tâm lý muốn thử xem mình có sinh được hay không, bây giờ nàng chỉ muốn thử nhiều một chút.
Rõ ràng là đại phu còn ở trạm dịch chưa kịp rời đi, nàng lại bị Hoắc Chấn Bắc dẫn dắt sai lệch như vậy, thì hoàn toàn quên mất nên đi khám đại phu sẽ càng đáng tin cậy hơn một chút, chờ lúc nàng muốn thức dậy thì đại phu đã mang hòm thuốc nhỏ rời đi từ lâu rồi.
Đương nhiên đại phu cũng không có thời gian xem, ban ngày thử cũng đã muộn, đến buổi tối Hoắc Chấn Bắc cảm nhận được sự khẩn trương của Yến Xu, khi Hoắc Chấn Bắc hết lần này đến lần khác phát tiết vào trong cơ thể của Yến Xu, nàng vừa khóc vừa giữ mình lại, Hoắc Chấn Bắc không biết mình nên vui hay nên buồn.
Nhưng khi ngủ ôm người đã sớm ngất đi rồi, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Lưu Phương Bình nên ốm thêm mấy ngày nữa.
Đương nhiên tình huống hôm nay, hắn chưa kịp nói cho Yến Xu biết về chuyện phụ tử Lưu Phương Bình.
Ngày mai đi, có thể ngày mốt cũng được.
Hoắc Chấn Bắc đã âm thầm trì hoãn thời gian ở lại trạm dịch thêm mấy ngày.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hoắc tiên sinh lại tiếp tục cặn bã.
Hoắc cặn bã: Nương tử, chúng ta hãy hắc hắc hắc hắc...
Yến Xu đỏ mặt: Không muốn... đừng có ngừng...