Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 43

Những suy nghĩ cẩn thận này của Hoắc Chấn Bắc đến Yến Xu không phát hiện ra, nàng còn nghĩ rằng bọn họ ở lại đây là vì phụ tử Lưu Phương Bình.

 

Mặc dù Yến Xu vẫn còn lo lắng cho thể chất của thân thể mình, bởi vì nơi này mời đại phu quá bất tiện, hơn nữa đại phu lần trước đến cũng đã khá lớn tuổi, nàng không nở lòng nào để người ta đi tới đi lui, cho nên nàng định đợi đến khi đến huyện Lễ ổn định rồi tính tiếp.

 

Hơn nữa qua những ngày lo lắng ban đầu, nàng cũng tỉnh táo lại, phát hiện rằng bây giờ bọn họ không thích hợp để có hài tử, tuy nói rằng bọn họ ngầm thừa nhận đã thành thân, nhưng không có nghi lễ đàng hoàng, cũng không có đăng ký với quan phủ, nếu có một hài tử, thân phận của hài tử làm sao bây giờ?

 

Coi là hài tử tư sinh* hả? Yến Xu không quan tâm đến bản thân, nhưng nàng không thể để hài tử của mình như vậy.

* tư sinh : con riêng

 

Vì vậy sau khi hiểu được những điều này, nàng cũng không còn lo lắng như ban đầu nữa, chỉ nghĩ việc chính là trước tiên phải điều dưỡng thân thể của mình, về phần Hoắc Chấn Bắc, sau khi có lo lắng như vậy, nàng không muốn ngay lập tức chứng minh rằng nàng có thể mang thai, vì vậy sự nhiệt tình mà nàng phải bỏ mặt mũi cũng không còn, trở lại với dáng vẻ ban đầu, bộ dáng có phần nhút nhát và dè dặt.

 

Mặc dù Hoắc Chấn Bắc cảm thấy đáng tiếc về điều này, nhưng hắn cũng có thể hiểu rằng có lẽ nàng đã nghĩ thông, vì vậy hắn chỉ tiếc một chút, không nói gì, nhưng chuyện kéo dài hành trình lúc này cũng chấm dứt.

 

Mặc dù bệnh tình của Lưu Phương Bình vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng đến chuyến đi, vì vậy mọi người tiếp tục đến huyện Lễ trong trong thời tiết nắng ấm.

 

Trạm dịch nhỏ này không tiện mua xe ngựa, cho nên vốn trên xe ngựa ba người trở thành năm người, phụ tử Lưu Phương Bình không chịu vào xe ngựa, cho nên bên người phu xe lại có thêm hai người, cuối cùng Yến Xu nhìn thấy ba người bọn họ thực sự quá chật, cưỡng ép Lưu An vào trong xe ngựa ngồi cùng bọn họ.

 

Lưu An không nói chuyện hay lên xe, chỉ là cứ ngồi một tư thế ở chỗ đó, cảm giác tồn tại cực nhỏ.

 

Tất nhiên ngoài tính cách bản thân như vậy ra, Lưu Phương Bình còn đặc biệt dặn dò hắn không được làm phiền đại nhân và phu nhân.

 

Có lẽ người luôn có một điểm giống nhau, nếu một người ngồi bên cạnh ngươi trong một thời gian dài mà không nói chuyện, ngươi có thể sẽ muốn nói điều gì đó với hắn, đặc biệt khi người đó là một hài tử, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.

 

Vì vậy một lúc sau, Yến Xu mới chủ động hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Lưu An cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay không lên tiếng, giống như hoàn toàn không có nghe thấy giọng nói của nàng.

 

Yến Xu đã phát hiện hài tử này có chút khác người bình thường, hai ngày nay Hoắc Chấn Bắc cũng đã nói cho nàng biết chuyện của hai phụ tử bọn họ, cho nên nàng không ngại thái độ thờ ơ của Lưu An, nàng lại nhẫn nại, lặp đi lặp lại: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Lưu An dường như vẫn không có ý định trả lời.

 

Hoắc Chấn Bắc không thể nhìn Yến Xu dịu dàng với người khác ngoài mình như vậy, sắc mặt tối sầm nói: "Bộ dáng hắn như vậy nàng không cần nói chuyện với hắn."

 

Không ngờ hắn vừa dứt lời, hài tử kia giống như đối nghịch lại, chậm chạp đáp: “Mười hai.”

 

Yến Xu trở nên vui vẻ khi đối phương trả lời, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Hoắc Chấn Bắc, tiếp tục hỏi Lưu An: “Ngươi lớn lên ở đây à?"

 

Thiếu niên lại phớt lờ Yến Xu.

 

Thấy vậy, Yến Xu suy nghĩ một chút, nghĩ đến tình huống vừa rồi, nàng quay sang Hoắc Chấn Bắc nói: "Chàng nói chuyện với hắn, xem hắn có để ý chàng không."

 

Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Yến Xu một cái, hiển nhiên cũng không muốn để ý đến nàng, huống hồ còn nói gì với người thiếu niên này.

 

Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc bằng ánh mắt năn nỉ.

 

Sau một lúc, Hoắc Chấn Bắc khịt mũi lạnh lùng lặp lại câu hỏi của Yến Xu với thiếu niên: "Ngươi lớn lên ở đây phải không?"

 

Thiếu niên cũng không nói gì như Yến Xu tưởng tượng, hắn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu ngón tay của mình, như thể có thứ gì đó kỳ lạ trong ngón tay của mình.

 

Yến Xu cũng theo thiếu niên ánh mắt nhìn ngón tay, tò mò một chút hỏi: "Trong tay của ngươi có cái gì hả?"

 

Có vẻ như vì Yến Xu hỏi đúng vấn đề, lần này hài tử nhanh chóng trả lời: "Có sâu."

 

"Sâu? Sâu gì?" Yến Xu lại gần nhìn kỹ trên tay hắn, phát hiện không có sâu gì, ngay cả móng tay cũng bị cắt rất sạch sẽ.

 

“Sâu, bò vào trong.” Vẻ mặt thiếu niên lộ ra sợ hãi, vỗ ngực mình một cái, bộ dáng rất sợ.

 

Mặc dù Yến Xu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nàng cũng hiểu được cảm xúc muốn thể hiện qua hành động của hắn, nàng nhìn kỹ bàn tay của hắn một lần nữa, có chút không hiểu hắn đang nói gì.

 

Mà Hoắc Chấn Bắc ở một bên nhìn bọn họ qua lại, vốn bởi vì hành động dùng hắn xong rồi vứt bỏ của Yến Xu mà cả người đều áp suất thấp, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ sau khi đến chỗ ở thì sẽ dạy dỗ nữ nhân kia như thế nào, lúc này đột nhiên giống như có thứ gì thoáng qua đầu hắn, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Lần này hắn chủ động hỏi thiếu niên: “Có phải chỗ ngươi ở có người nuôi cổ hay không?”.

 

Nếu như có người nuôi cổ, có thể chắc chắn rằng ngay cả khi thiếu niên này không sống ở Miêu trại, nhất định không thoát khỏi liên quan đến những người ở đó.

 

Nhưng lúc này thiếu niên không nói nữa, chỉ nhìn vào tay mình và lặp đi lặp lại: "Có sâu."

 

Ngược lại ở một bên Yến Xu lại sửng sốt trước từ "nuôi cổ", nàng ngạc nhiên nhìn Lưu An và Hoắc Chấn Bắc, hỏi: "Chẳng lẽ hắn có liên quan gì đến người ở Miêu trại?"

 

Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng mẫu thân hắn là một người Miêu, cho nên ta nghĩ bọn họ chắc chắn không thể nào không có liên quan gì."

 

Sau khi Yến Xu nghe câu trả lời này, lại nhìn Lưu An, dường như hắn không có bất kỳ phản ứng nào đối với hai chữ "Miêu trại" và "Mẫu thân."

 

Vì vậy Yến Xu chỉ có thể theo suy nghĩ trước đó mà hỏi: "Ngươi là nhìn thấy có người bắt sâu hả?"

 

Ngay cả khi Hoắc Chấn Bắc không nói gì, Yến Xu cũng biết hắn đang suy nghĩ về chuyện Miêu trại ở huyện Lễ, nàng không ngờ rằng tiện tay cứu một thiếu niên lại có liên quan đến bọn họ, cho nên câu hỏi cũng không tùy tiện như trước, ngược lại có mấy phần dò hỏi tin tức.

 

Mà người thiếu niên kia rõ ràng là có phản ứng với cách hỏi này, chỉ nghe hắn nói: "Nuôi sâu, trong lọ, thả vào trên tay, chui vào."

 

Hắn nói lời nói lộn xộn, nhưng Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc ở bên hiểu ý của hắn, bọn họ nhìn nhau một cái, xác định ý tưởng của riêng mình.

 

Sâu được nuôi trong lọ, còn sẽ chui vào thân thể người, tám chín phần là cổ, nhưng không biết mối quan hệ thiếu niên này và bọn họ là gì.

 

Xem ra lời nói của phụ thân hắn, ông ấy cưới mẫu thân hắn thì cắt đứt liên lạc căn bản là nói dối, cũng may vừa mới bắt đầu Hoắc Chấn Bắc cũng không có tin tưởng lời giải thích của ông ấy.

 

Hoắc Chấn Bắc ra hiệu cho Yến Xu tiếp tục hỏi, hắn muốn biết người thiếu niên này còn biết gì nữa.

 

Nhưng để cho bọn họ thất vọng là người thiếu niên chỉ nói đi nói lại một chuyện này, còn những thứ khác, hắn phớt lờ không để ý hoặc trả lời vô nghĩa.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Yến Xu còn đang muốn nói chuyện với người thiếu niên này, liền nói: "Đừng hỏi nữa, ngoài những thứ này hắn không còn biết bất cứ thứ gì khác."

 

Yến Xu trả lời: "Ta biết, ta không định hỏi hắn những thứ này nữa, ta chỉ nghĩ rằng lúc bình thường hắn thiếu giao tiếp với mọi người, ta nói chuyện với hắn nhiều hơn, không chừng hắn có thể sẽ tốt hơn một chút."

 

Vừa rồi Hoắc Chấn Bắc còn cảm thấy nữ nhân này nghe lời hiểu chuyện, khi nghe lời này lập tức vẻ mặt lập tức không tốt, hắn lạnh lùng nói: "Muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn, cũng không nhìn một chút hắn không để ý tới nàng hay không."

 

"Không sao, ta không ngại, hơn nữa, chàng thấy đó, hắn thực sự rất đơn thuần, chàng chỉ cần hỏi theo suy nghĩ của hắn, hắn sẽ trả lời chàng: "Yến Xu vừa nói vừa giống như chứng minh với hắn, thuận miệng hỏi thiếu niên một cái vấn đề, hắn thật sự trả lời.

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc càng kém hơn, mãi cho đến trạm dịch kế tiếp, hắn luôn nghe thấy nữ nhân này nói chuyện huyên thuyên không ngừng với thiếu niên, giống như hắn là người thừa trong xe ngựa vậy.

 

Cho nên sau khi xe ngựa dừng ở trạm dịch, hắn lập tức vén rèm đi xuống, cả người tản ra một loại cảm xúc "Ta rất tức giận, đừng chọc ta."

 

Yến Xu thấy Hoắc Chấn Bắc có vẻ thật sự tức giận, cũng có chút lo lắng, vội vàng kêu phụ thân thiếu niên chăm sóc cho hắn, nàng vội vàng xuống xe ngựa đi tìm Hoắc Chấn Bắc.

 

Kết quả là nàng xuống xe ngựa mới phát hiện Hoắc Chấn Bắc không hề đi xa, chỉ đang đợi nàng cách đó không xa.

 

Nàng sững sờ một chút, không xác định rõ hắn có tức giận hay không.

 

Hoắc Chấn Bắc quả thật đang đợi Yến Xu, nhưng khi nhìn thấy Yến Xu đứng ở yên ở nơi đó như tảng đá, giọng nói của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn: "Sao nàng lại đứng đó như tảng đá làm gì, chờ ta khiêng đi hả?"

 

Yến Xu nhanh chóng chạy vài bước đến bên cạnh Hoắc Chấn Bắc.

 

Sau khi đi đến bên cạnh hắn, nàng phát hiện bước chân đối phương dường như nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, Yến Xu đành phải tăng tốc độ, đồng thời cẩn thận nhìn vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc.

 

Chờ đến khi nàng gần như chạy chậm mới đuổi kịp Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng nàng mới ngập ngừng hỏi: "Công tử, chàng giận à?"

 

Thật ra Yến Xu cũng không nghĩ ra được tại sao vừa rồi công tử lại tức giận, khi hai người cùng ngồi trên xe ngựa, rất ít khi nói chuyện, nàng cảm thấy hôm nay không khác gì mọi khi, ngoại trừ có nhiều thêm một người hơn trong xe, nàng đã nói chuyện với người đó một lúc mà thôi.

 

Nghĩ đến đây, nàng thấy Hoắc Chấn Bắc không lên tiếng, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Ta nói chuyện với Lưu An ồn ào đến chàng à?"

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc càng lạnh hơn, nhưng hắn vẫn không có trả lời.

 

Lần này Yến Xu thật sự không biết nguyên do, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn rõ ràng còn kém hơn trước, nàng biết chắc là có liên quan chuyện nàng nói chuyện với Lưu An nãy giờ.

 

Đột nhiên một ý nghĩ rất khó tin xuất hiện trong đầu Yến Xu : Chẳng lẽ là công tử đang ghen?

Bình Luận (0)
Comment