Vì sao Hoắc Chấn Bắc chọn sạp hàng này không phải là ngẫu nhiên.
Hắn biết rằng hài tử như Lưu An, cho dù sống cách xa mọi người thì cũng có rất nhiều người biết đến, mà hắn cũng không tin bọn họ rời đi vì không thể chịu đựng được lời bàn tán, dù sao bọn họ đã nhẫn nhịn nhiều năm, không thể nào bây giờ lại không nhịn được, cho nên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến bọn họ phải rời đi.
Y phục trang sức của người Miêu trại, Hoắc Chấn Bắc đã từng thấy trong sách, vì vậy ở trên đường hắn cố tình quan sát những người bán hàng mặc y phục của người Miêu, thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của chủ sạp này, thì đoán trong nhà nàng ta chắc chắn có việc, mang tâm tư muốn thử mà đến, ngược lại không nghĩ tới hắn lấy được kết quả mong muốn, còn có một tin tức khác, đó là một số người ở Miêu trại mắc một loại bệnh kỳ lạ.
Trực giác của Hoắc Chấn Bắc đây là một bước đột phá.
Nhưng hôm nay Hoắc Chấn Bắc đã hỏi quá nhiều, nếu hỏi nữa sẽ bị nghi ngờ, huống hồ nhìn vào thái độ của người nữ nhân này, sợ rằng không còn tin tức nào khác nữa, vì vậy Hoắc Chấn Bắc nghe một hồi chuyện liên quan tới hài tử kia thì không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại hắn ôn hòa nói với chủ sạp: "Nếu ngươi có cần, ta có thể theo ngươi đến trại xem một chút."
Hoắc Chấn Bắc cảm thấy có thể tự mình đến trại để điều tra một chút tình huống là cách tốt nhất, không nghĩ tới rằng nữ nhân trực tiếp từ chối hắn: "Trại của chúng ta không cho phép người ngoài vào, ta có thể đưa nam nhân ta ra ngoài, ngài giúp đỡ xem một chút."
Mặc dù không đạt được mục đích mong muốn, nhưng Hoắc Chấn Bắc vẫn gật đầu nói: "Được."
Nữ nhân lộ ra vẻ mặt cảm ơn nói: "Cảm ơn vị công tử này, ta không biết tìm ngài như thế nào?"
Hôm nay Hoắc chấn bắc cũng là có linh cảm, cũng không nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện này, ánh mắt hắn ở nhìn một vòng xung quanh, chỉ một y quán không xa nói: "Vậy ở chỗ đó đi."
Nữ nhân gật đầu một cái, lại không ngừng nói cảm ơn.
Cho đến khi hai người rời đi, giống như còn có thể nghe được tiếng nàng ta nói cảm ơn.
Từ lúc Hoắc Chấn Bắc mở miệng quan tâm hỏi tình huống của chủ sạp Yến Xu cảm thấy hắn hơi bất thường, nàng không dám làm cái gì ảnh hưởng, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh Hoắc Chấn Bắc, cố gắng trở thành một bình hoa không nói gì, lúc này thấy hai người cách xa sạp hàng kia một chút, rốt cuộc nàng có chút thắc mắc nhìn Hoắc Chấn Bắc, không chắc chắn hỏi: "Hài tử kia là Lưu An hả?"
Hoắc Chấn Bắc không nói với Yến Xu rằng hắn nghi ngờ phụ tử Lưu Phương Bình đến từ Miêu trại, cho nên không giống như Hoắc Chấn Bắc lập tức xác nhận danh tính của bọn họ, nàng chỉ dựa vào hai từ "Lưu gia", "dị đồng", cùng với thái độ của Hoắc Chấn Bắc mà đoán, nhưng vẫn không thể hoàn toàn chắc chắn.
Chỉ thấy Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái, nói: "Chắc là hắn."
Yến Xu mở to mắt: "Vậy tại sao bọn họ ..."
Tại sao phải che giấu bọn họ chuyện này?
Yến Xu vừa mở miệng đã biết câu trả lời, chắc chắn là đề phòng bọn họ, dù sao bọn họ mới trốn ra được từ một nơi.
Nàng không hỏi tiếp, mà nói: "Vậy bọn họ... chúng ta..."
Mặt Yến Xu đầy do dự, không biết sau này nên dùng thái độ cư xử với bọn họ như thế nào.
Hoắc Chấn Bắc không có do dự như Yến Xu, mà trực tiếp nắm tay Yến Xu nói: "Chúng ta? Chúng ta nên tiếp tục đi mua đồ."
Yến Xu đã bị chuyện này làm cho quên mất dự tính ban đầu bọn họ đi ra ngoài, lúc này bị Hoắc Chấn Bắc nhắc đến mới nhớ bọn họ có rất nhiều thứ cần mua, vì vậy cũng không nghĩ đến chuyện phụ tử Lưu Phương Bình nữa, mà vừa nhìn trong danh sách trên tay vừa đi mua đồ.
Thành nhỏ này quả thật không nghèo như Hoắc Chấn Bắc nói, hầu hết những thứ bọn họ muốn mua đều có, thậm chí có nhiều sạp hàng ở bên đường trực tiếp đặt khối vải dầu để bán một ít đặc sản nùi rừng, bên trong có một ít dược liệu gì đó, chất lượng có tốt có xấu, nhưng rẻ hơn nhiều so với hiệu thuốc, vì vậy đống dược liệu mà Yến Xu mang theo có vẻ như nàng lo lắng hơi thái quá.
Tuy nhiên những dược liệu kia đều đã được bào chế, tùy tiện dùng cũng không tệ, cho nên mua nhiều để dành cũng không có gì, sẽ có hữu dụng, mặc dù hầu hết mọi người cũng không hy vọng sẽ sử dụng đến.
Chờ bọn họ vừa đi dạo vừa mua đồ, sau khi mua tất cả mọi thứ, mặt trời đã ở ngã về phía tây, hai người cũng không có ý định trở về phủ để ăn cơm, mà là ở ven đường hỏi thử một người, chọn một tửu lầu đặc sắc ở đây đi ăn một bữa cơm.
Tất nhiên ý tưởng đi ăn món đặc sắc của địa phương Hoắc Chấn Bắc không nghĩ đến, mà là Yến Xu đề nghị, Hoắc Chấn Bắc không phản đối, vì vậy hai người coi như ăn no nê một bữa.
Cái gọi là đặc sắc địa phương, thật ra thì không khác bao nhiêu khi bọn họ ăn ở kinh thành, chỉ là mùi vị hơi nặng một chút, uống nước không ngừng được, ngoài ra chính là lão bản đề cử hai món ăn.
Nghe tên món ăn không biết là thứ gì, chờ bưng lên mới phát hiện một món là nhộng tằm, một món là bò cạp chiên.
Mặc dù Hoắc Chấn Bắc không chú trọng lắm về việc ăn uống, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy những món ăn này vẻ mặt hắn không tốt lắm, ngược lại Yến Xu giống như không ngại một chút nào, thức ăn vừa lên thì cầm đũa lên nếm hai miếng.
Hoắc Chấn Bắc thấy vậy, cũng chỉ có thể ra vẻ không ngại nếm thử mỗi món một ít.
Nhộng tằm và bọ cạp đều được chiên giòn, bỏ rất nhiều gia vị vào, mùi vị rất giòn và thơm, không phải là không thể chấp nhận được như trong tưởng tượng, nhưng chẳng qua những cô nương nhìn thấy loại vật này sẽ là có thái độ như này sao?
Hoắc Chấn Bắc luôn cảm thấy rằng hắn biết tất cả mọi thứ về nữ nhân này như lòng bàn tay, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện gì đó phá vỡ ý tưởng này.
Hắn đặt đũa xuống hỏi: "Nàng có vẻ rất thích đồ ăn này?"
Thật ra thì hắn càng muốn hỏi nàng tại sao không sợ hãi chút nào, thậm chí còn giống như rất quen thuộc.
Yến Xu lắc đầu một cái: "Không có thích lắm, nhưng mùi vị nhà này làm rất tốt."
Câu trả lời này không có được thông tin mà Hoắc Chấn Bắc muốn, hắn chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Trước kia nàng ăn những thứ này rồi?"
“Đúng vậy.” Yến Xu không chút do dự nói đến chuyện này, trên mặt nàng lộ ra vẻ hoài niệm: “Trước kia phụ thân không mua nổi thịt, phụ thân nhìn thấy ta luôn gầy yếu nho nhỏ, hàng năm tới mùa hè sẽ đi bắt rất nhiều nhộng tằm, dùng một cái bát nhỏ hấp cho ta ăn. "
Lần đầu tiên nàng ăn những thứ này có chút không thể chấp nhận được, nhưng nàng nghĩ tới phụ thân đã trèo rất nhiều cây mới bắt được, cho nên không nói hai lời lập tức ăn, nhộng tằm hấp không có ăn ngon như chiên, nhưng mà lại không có hương vị như của phụ thân.
Yến Xu suy nghĩ một lúc trên mặt nàng lại xuất hiện cô đơn.
Hoắc Chấn Bắc không nghĩ đến là nguyên nhân như vậy, thấy dáng vẻ này của nàng, buột miệng nói: "Nếu nàng thích ăn thì sau này ta sẽ bắt về làm cho nàng ăn."
Không phải chỉ bắt mấy con nhộng tằm đặt ở trong chén hấp lên à? Hoắc Chấn Bắc nghĩ việc này hẳn là rất dễ, hắn rất không thích dáng vẻ này của nữ nhân này, như thể nàng có một thế giới của riêng mình, mà thế giới đó hắn không vào được.
Yến Xu không ngờ Hoắc Chấn Bắc lại nói như vậy, nàng sửng sốt một chút, lắc đầu một cái, cười nói: "Cảm ơn công tử, nhưng mà khi đó bởi vì không có gì ăn, bây giờ công tử đối xử tốt với ta như vậy, ta cũng không cần ăn những thứ này."
Nàng vừa nói vừa gắp một con nhộng tằm cắn một miếng nói: "Lần này chỉ là thỉnh thoảng nếm thử một chút mà thôi, công tử không cần phải tốn tâm tư những thứ này vì ta, đối với ta mà nói mọi thứ mà công tử cho ta bây giờ còn tốt hơn trước kia rất nhiều.”
Lời nói kia của Hoắc Chấn Bắc vốn dĩ được nói ra trong vô thức, giờ nghe Yến Xu từ chối cũng không kiên trì, chỉ là đối với bản thân luôn dễ dàng bị nữ nhân trước mắt dẫn dắt cảm xúc có chút phiền muộn, vì vậy giọng điệu hắn nói chuyện cũng không quá tốt.
"Tùy nàng." Hắn nói.
Yến Xu đã rất quen với thái độ này của Hoắc Chấn Bắc, cũng biết hắn không thực sự tức giận, cho nên cũng không hoảng sợ như lúc đầu, vẫn cười híp mắt đi theo Hoắc Chấn Bắc ăn cơm xong trở về phủ.
Khi về đến phủ, Yến Xu thấy vẻ mặt công tử đã bình thường, thậm chí khi nàng đang bận bịu mang đồ vật mua được đi vào trong phòng trang trí, công tử cũng sẽ giúp đỡ.
Bên ngoài Yến Xu nhìn như bình thường, nhưng trong lòng thầm nghĩ quả thật chỉ cần nắm chắc phương pháp thì sống chung với công tử vẫn rất dễ dàng.
Nàng cũng tạm thời quên mất chuyện thân phận của phụ tử Lưu Phương Bình, khi nhớ lại thì đã là ngày hôm sau.
Một mặt Yến Xu cảm thấy bọn họ có nổi khổ mới che giấu thân phận, rốt cuộc nàng cảm thấy bọn họ sống không được tốt lắm, mặt khác nàng cũng biết chuyện về Miêu trại quan trọng như thế nào đối với Hoắc Chấn Bắc, vì vậy sau khi nàng nhớ tới chuyện này thì luôn rối rắm có nên đâm thủng tầng giấy cửa sổ mỏng này hay không.
Sáng sớm hôm nay chủ sạp hôm qua đã chuyển tin tức đến, nói rằng nàng ta đã đưa trượng phu nàng ta đến đây, cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình Yến Xu, nàng cũng không tìm được ai để hỏi ý kiến.
Nàng trong phòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cảm thấy chuyện của công tử quan trọng hơn, nên trong nội tâm làm nháp một lần, quyết định lát nữa sẽ nói gì, lập tức đi đến nơi ở của phụ tử Lưu Phương Bình.
Giữa nam nữ đương nhiên là phải kiêng kỵ, chỉ là nơi này của bọn họ cũng không người hầu, cho nên khi Yến Xu nói chuyện đã để Lưu An ở trong sân, cửa phòng và cửa sổ cũng mở toang.
Thật ra thì có lúc Yến Xu có chút không hiểu tại sao những thứ trong kịch hoặc là trong thoại bản, những người đó muốn nói chuyện gì đó thì đóng hết toàn bộ cửa sổ, cửa phòng lại, ngược lại nàng cảm thấy như vậy càng có cảm giác giấu đầu hở đuôi, hơn nữa có người ở ngoài nghe lén bọn họ cũng không biết, ngược lại như vầy thoải mái hơn, nhìn cực kỳ bình thường, người khác cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng không có ai đứng ở cạnh cửa, dưới cửa sổ các nơi nghe lén.
Yến Xu lơ đễnh nghĩ đến chuyện này, không có lên tiếng trước.
Ngược lại Lưu Phương Bình đợi bên cạnh một lúc, có chút lo lắng nói: "Không biết phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
“À… hôm qua ta và công tử ra ngoài mua ít đồ.” Yến Xu lời đến bên miệng nhưng vẫn rất do dự.