Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 48

Lưu Phương Bình không biết ý của nàng là gì chỉ có thể hỏi: "Ta và Tiểu An có chỗ nào có thể giúp được gì hả?"

 

Lưu An nghe đến tên của mình ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân một cái, Yến Xu cũng vô thức nhìn con mắt khác biệt kia của hắn.

 

Lưu An giống như rất sợ người khác nhìn vào mắt của mình, cho nên lập tức cúi đầu, co rụt lại bên người Lưu Phương Bình.

 

Lưu Phương Bình vỗ về trấn an nhi tử mình, tiếp tục nhìn Yến Xu với ánh mắt khó hiểu.

 

Ông ấy cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Yến Xu, chỉ đưa mắt nhìn cằm của nàng.

 

Yến Xu không trả lời câu hỏi vừa rồi của Lưu Phương Bình, mà đột ngột hỏi: "Đôi mắt của Lưu An ngoài việc làm người khác không thích ra, thì còn mang đến những tai vạ gì cho hắn nữa hả?"

 

Thân thể Lưu Phương Bình cứng đờ một chút, ngước mắt lên một chút, nói: “Không có, đôi mắt của tiểu An thật sự không có vấn đề gì.” Ông ấy nói xong lại cúi đầu nói: “Nếu phu nhân cảm thấy Tiểu An không tốt, vậy thì chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào."

 

Yến Xu lắc đầu một cái, cuối cùng nói ra chuyện chính: "Hôm qua ở trên đường ta nghe được những người ở bên kia cũng có một hài tử dị đồng như vậy, bọn họ còn muốn thiêu chết hắn để tế thần."

 

Sau khi Yến Xu nói lời này, nàng cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của phụ tử Lưu Phương, dường như Lưu Phương Bình đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt của ông ấy không thay đổi nhiều, nhưng đối với Yến Xu, người thường đánh giá tâm trạng qua vẻ mặt không biểu cảm của Hoắc Chấn Bắc mà nói, thay đổi nhỏ này cũng đủ để khẳng định điều gì đó, chưa kể đến việc Lưu An đang ở bên cạnh khi nghe thấy từ tế thần thân thể kiềm chế không được khẽ run một chút.

 

Yến Xu thở dài, cuối cùng vẫn là không có nói hết, chỉ nói: "Trước khi đến đây nhậm chức Hoắc đại nhân đã hiểu rõ tình hình ở đây, người trong phủ nha như thế nào ngược lại không quá quan trọng, nhưng mà bên này có quá nhiều ngoại tộc, hắn luôn muốn hiểu nhiều hơn một chút về tình trạng của bọn họ, cho nên các ngươi nếu biết cái gì, thì hãy nói cho chúng ta."

 

Lưu Phương Bình cúi đầu không nói chuyện, như là thờ ơ đối với lời nói của Yến Xu.

 

Yến Xu nói đến đây cũng cảm thấy đã đến giới hạn, nàng cũng không quen ép người khác làm gì, vì vậy chỉ thuyết phục một câu cuối cùng, nói: "Ban đầu chúng ta cứu các ngươi cũng chỉ là tiện tay, cũng không có suy nghĩ trả ơn gì, chỉ là..."

 

Chẳng qua là câu nói kế tiếp Yến Xu còn chưa nói hết.

 

Thật ra Hoắc Chấn Bắc để cho người theo tới đã coi như là đòi hỏi báo đáp, không biết đối phương có nghĩ như vậy hay không, nhưng cho dù thế nào, Yến Xu nói nửa câu này với hy vọng bọn họ sẽ hiểu và sẵn sàng nói cho nàng biết sự thật.

 

Sau khi Yến Xu nói xong thì đứng dậy rời đi, khi nàng bước ra khỏi phòng, Lưu Phương Bình hô lên: "Phu nhân!"

 

Yến Xu nhìn lại có chút chờ mong, cho rằng ông ấy nguyện ý nói thật, nhưng ông ấy dừng lại một chút, chỉ nói: "Ân tình của phu nhân và đại nhân, ta và khuyển tử sẽ không bao giờ quên."

 

Yến Xu gật đầu một cái, có chút thất vọng trở về sân của mình.

 

Vốn tưởng rằng có thể làm gì đó cho công tử, kết quả làm không công, nàng cầm bức thêu trên tay lên, cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình lại, kết quả lại bị kim đâm vào tay hết lần này đến lần khác, nàng chỉ có thể bỏ đồ thêu qua một bên, ngồi ngẩn người.

 

Thật ra thì từ khi rời khỏi kinh thành, nàng luôn có chút bất an, từ nhỏ nàng lớn lên ở kinh thành, chưa từng rời khỏi nơi đó, chớ nói chi đến một thành trấn nhỏ cách xa kinh thành ngàn dặm, nhưng nàng nguyện ý đi bất cứ nơi đâu với công tử, vì vậy trên đường nàng biểu hiện như thể nàng rất tò mò về thế giới bên ngoài, che giấu sự bất an của mình rất tốt.

 

Nhưng sau khi bọn họ đến nơi, nỗi bất an không hề giảm đi khi bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, thay vào đó nó dần dần lớn lên, nhất là ngày hôm qua khi bọn họ biết được chuyện xảy ra ở Miêu trại, mà người bọn họ cứu rất có thể là đến từ Miêu trại.

 

Nàng biết các thầy tế của Miêu trại có quyền lực rất lớn, những quan viên do triều đình bổ nhiệm như Hoắc Chấn Bắc hầu như không có quyền lực gì, cho nên phần lo lắng bây giờ của nàng, nhiều hơn là vì Hoắc Chấn Bắc, mà lúc này Hoắc Chấn Bắc đã ra ngoài, hắn có lẽ có thể tìm ra một chút tin tức gì đó, nhìn lại bản thân giống như không thể giúp được gì, Yến Xu có chút ủ rũ.

 

Thật ra Hoắc Chấn Bắc cũng không thăm dò tin tức gì như Yến Xu nghĩ, chủ sạp đưa đến người nam nhân đúng như những gì nàng ta miêu tả, bụng rất lớn, nhìn như một nữ nhân mang thai năm sáu tháng, bị sốt nhẹ, thỉnh thoảng bị nôn mửa, nếu hắn ta là nữ nhân sợ rằng thật sự sẽ bị cho là đang mang thai.

 

Kỳ thật Hoắc Chấn Bắc không biết gì về y thuật, cho dù có hiểu thì cũng chỉ là do đã từng đọc qua loại sách này mà thôi, nên không thể làm gì được, nhưng hắn cũng không phải người cố tình lừa người đến đây, hẹn ở y quán này cũng là muốn cho các đại phu của y quán khám một chút, thậm chí hắn mời mấy đại phu tương đối nổi tiếng ở gần đó, để cho họ đều đến khám một lần, nhưng dường như mọi người đều không biết đó là loại bệnh gì.

 

Chủ sạp khóc trong tuyệt vọng, nam nhân kia ở bên cạnh chịu đựng sự khó chịu về thân thể, an ủi bọn họ, Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể tạm thời sắp xếp người vào khách đ**m, hắn giả vờ xem xét tình trạng của hắn ta một lần nữa, rồi nói sẽ quay về nghiên cứu một chút.

 

Nam nhân kia có vẻ cảnh giác hơn nữ nhân rất nhiều, Hoắc Chấn Bắc sợ nếu hỏi quá nhiều sẽ gây ra sự nghi ngờ, cho nên hôm nay hắn cũng không hỏi gì ngoại trừ bệnh tình, cho nên cũng không tồn tại việc hắn thăm dò được tin tức gì như Yến Xu nghĩ.

 

Nhưng thông qua bệnh tình của nam nhân này, hắn mơ hồ có một ý tưởng.

 

Theo những gì bọn họ nói, người mắc phải căn bệnh này không phải chỉ một mình hắn ta, thậm chí ngày càng có nhiều người bị, thậm chí còn vì thế mà nghĩ ra việc mang đứa trẻ dị đồng đi tế thần, vậy nếu như hắn có cách trị căn bệnh này, có phải đã nói lên, ít nhất hắn có thể dựa vào cách này lấy được một chút tin tưởng của bọn họ hay không?

 

Hoắc Chấn Bắc cảm thấy chỉ cần có thể tìm được phương pháp chữa trị, đây nhất định sẽ là một bước đột phá.

 

Vì vậy hắn thu xếp người vào khách đ**m xong cũng không quay về, mà đi khắp nơi tìm kiếm đại phu có thể trị căn bệnh này.

 

Những người trong y quán vừa rồi nói rằng không có cách nào để chữa, vì vậy hắn chỉ có thể hỏi bên đường, ở quê nhà có người nào chữa bệnh tương đối tốt không, cuối cùng thật sự may mắn hắn đã tìm thấy một người nói đã từng thấy qua căn bệnh này.

 

Đối phương là một đại phu vân du bốn phương, nhiều năm đi du ngoạn ở bên ngoài, đi đến chỗ nào thì sẽ ở lại nơi đó một thời gian, cầm tấm vải xem bệnh, dường như cũng không quan tâm liệu người khác có coi y là kẻ lừa đảo hay không.

 

Hoắc Chấn Bắc cũng duy trì thái độ một người cũng không tha, vừa nhìn thấy y liền hỏi có chữa được này không, không nghĩ đến đối phương sờ sờ râu suy nghĩ một lúc nói đã thấy qua căn bệnh này, còn chữa được hay không thì không chắc chắn.

 

Dù sao thì cũng đã thấy qua, Hoắc Chấn Bắc đã tìm cả buổi chiều, đây là người duy nhất có chút hy vọng, cho nên mặc kệ vị này có thể chữa khỏi hay không, hắn trước tiên dẫn người trở về phủ, nghĩ trở về hỏi kỹ lại lần nữa, hoặc ngày mai trực tiếp dẫn người đến xem bệnh một chút.

 

Mặc dù tạm thời đã tìm được chút hy vọng, nhưng hôm nay Hoắc Chấn Bắc tốn rất nhiều thời gian ở bên ngoài, nên khi trở về phủ sắc trời đã tối.

 

Hắn đẩy cửa phòng của mình ra, nhìn thấy Yến Xu đang ngồi ngẩn người trong phòng, liền hỏi: "Nàng đã ăn cơm chưa?"

 

Yến Xu tỉnh táo lại, lắc đầu một cái, nhìn thấy bên ngoài bầu trời gần như đen kịt, nàng mới giật mình nghĩ mình đã ngồi ngẩn ra lâu như vậy, may mà ở đây có nữ đầu bếp, đến giờ sẽ đưa đồ ăn tới, nếu không sợ là ngay cả cơm nàng cũng không được ăn.

 

Nàng nhớ trù phòng có tới hỏi qua có muốn dùng cơm không, hình như là nàng nói chờ đại nhân trở lại, bây giờ người đã trở lại, Yến Xu hỏi: "Chàng ăn cơm chưa?"

 

Hoắc Chấn Bắc làm sao có thể ăn cơm rồi, hắn tìm được người liền về phủ, vì vậy lắc đầu một cái, lại hỏi Yến Xu: "Sao không ăn cơm, đang đợi ta hả?"

 

Yến Xu gật đầu nói: "Đồ ăn trù phòng đã chuẩn bị xong, ta sẽ để bà ấy đưa sang."

 

Sau khi nói xong lại nghĩ đến bên kia có một mình nữ đầu bếp, lại nói: "Thôi để chính ta đi bưng, công tử chàng đến phòng khách chờ trước."

 

Mặc dù có chút xíu đau lòng nàng vì chờ hắn đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, nhưng trong lòng của Hoắc Chấn Bắc lại là bởi vì nàng nghĩ như vậy mà sinh ra cảm giác thỏa mãn, hắn gật đầu một cái, cũng không nói hỗ trợ, cũng không có không để cho nàng bận rộn, mà là nghe theo lời nàng đến phòng khách chờ.

 

Quả nhiên tình cảm của ta đối với nàng không giống như loại giữa nam nhân đối với nữ nhân..

 

Lúc Hoắc Chấn Bắc ngồi trong đại sảnh nghĩ như vậy, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm với nụ cười giễu cợt.

 

Nếu những người khác ở bên một nữ nhân thì sẽ như thế nào đây, không muốn nàng chịu khổ, không đành lòng nàng bị mệt mỏi, không muốn nàng đau lòng, muốn mọi việc đều cho nàng tốt nhất?

 

Hoắc Chấn Bắc cảm thấy đây không phải là trường hợp của hắn, hắn thích nhìn nàng đau khổ vì hắn, mệt mỏi vì hắn, thậm chí cảm thấy đau lòng vì hắn, hắn thích tất cả mọi thứ của nàng đều liên quan đến hắn, tất cả tốt xấu, nếu nàng hạnh phúc không phải vì hắn, thì hắn thà rằng nàng không hạnh phúc.

 

Thứ tình cảm này quả nhiên càng nhiều hơn vẫn là sự thù hận không thể lắng xuống trong lòng của mình.

 

Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ đột nhiên nghĩ tại sao hắn phải hận nữ nhân này, tại sao hắn lại giữ nàng ở bên người.

 

Không biết huynh trưởng và công chúa đã xảy ra chuyện gì?

 

Bọn họ đã hòa li chưa?

 

Chắc là chưa, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh trưởng sẽ viết thư nói cho hắn.

 

Vậy công chúa và nam nhân kia có quan hệ gì, chỉ cần có thể khiến huynh trưởng thoát khỏi công chúa, hắn cũng không ngại đầu của huynh trưởng mình tạm thời xanh một chút, huống hồ công chúa còn nuôi rất nhiều tiểu quan trong phủ, cho dù thực tế không có chuyện gì xảy ra, nhưng thanh danh của huynh trưởng ở bên ngoài đã trở nên khó nghe rồi, giống như bây giờ sẽ không thể tệ hơn nữa.

 

So với việc thoát khỏi công chúa, cái thanh danh này cũng không tính là cái gì.

 

Hắn suy nghĩ về chuyện của huynh trưởng và công chúa, một lúc sau hắn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.

 

Chỉ nhìn thấy nữ nhân kia xách hộp thức ăn trên tay, trên mặt mang theo nụ cười, đang đi từng bước về phía bên này.

Bình Luận (0)
Comment