Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 50

Ngày hôm sau, Yến Xu thức dậy muộn không có gì đáng ngạc nhiên, thậm chí nàng còn không biết Hoắc Chấn Bắc đã đi lúc nào.

 

Cho nên khi tỉnh dậy nàng xoa cái eo mỏi lưng đau, không khỏi cảm khái thể lực của người trẻ tuổi thật sự quá tốt, có phải nàng đã già rồi hay không.

 

Có trời mới biết người chạy hết cả ngày ở bên ngoài là đối phương, phấn đấu hơn nửa đêm cũng là đối phương, nhưng mà mệt không dậy nổi lại là mình.

 

Dĩ nhiên đã bỏ lỡ bữa sáng, nhưng nàng vẫn hỏi một chút Hoắc Chấn Bắc là rời đi lúc nào, khi nàng biết hắn rời đi cùng với người hôm qua mang về, nàng mới biết hắn chắc là đi đến chỗ trượng phu của chủ sạp.

 

Hôm qua nghe hắn nói đầy tự tin, nhưng không biết bây giờ đã tìm ra cách chữa trị bệnh chưa.

 

Phương pháp đáng tin cậy là không có, nhưng phương pháp thử một lần vẫn là có, tối hôm qua đại phu kia đi theo Hoắc Chấn Bắc trở về, lật lại bản ghi chép tay của chính mình cả một đêm, lặp đi lặp lại chính mình ghi chép ca bệnh tương tự ở nơi đó, chờ buổi sáng sau khi gặp người thật, cắn bút, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định viết một toa thuốc, nhưng cũng bày tỏ có thể dùng được, cũng không bảo đảm có thể trị hết bệnh.  

 

Theo y nói bệnh này chắc là bởi vì nguồn nước không sạch gây nên, cho nên trước hết phải đảm bảo người bệnh tuyệt đối không được chạm vào nước ở đó nữa, y trước tiên kê một chút thuốc thử hiệu quả với người bệnh, bình thường ăn uống người bệnh cũng cần chú ý tránh ăn những thức ăn thô, quá nóng, dễ gây k*ch th*ch, như vị này trước mặt y, bụng đã lộ rõ thì không nên ăn trứng gà, thịt bò, thịt dê các thứ, ăn uống cố gắng thanh đạm chủ yếu là rau, trái cây và thức ăn lỏng.

 

Mặc dù đại phu trước mặt nói không chắc có thể trị hết bệnh, nhưng chủ sạp thấy y nói chi tiết như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có hy vọng chữa khỏi rất lớn, trượng phu nàng ta còn coi như khá tốt, trong trại bọn họ có người mắc bệnh này, sốt cao mấy ngày liền mất, cũng có kéo dài mấy tháng thì qua đời, tóm lại đến hiện tại không có người sống sót, đối với nàng ta mà nói, chỉ cần có hy vọng thì phải chữa, không chữa chính là chết, vì vậy nàng ta nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc và đại phu cảm ơn, thậm chí chẳng có tâm tư suy nghĩ rõ ràng là Hoắc Chấn Bắc nói chính hắn tinh thông y thuật, tại sao lại trở thành hắn ra ngoài dẫn người khác tới khám. 

 

Hoắc Chấn Bắc thấy nàng ta trừ cảm ơn cũng không nói gì khác, thì giả bộ dáng vẻ một lòng nhiệt tình, cố ý nhắc tới: "Ta nhớ ngươi từng nói nhiều người trong trại cũng đang mắc bệnh này, nếu phương pháp này có hiệu quả, chúng ta không ngại khám cho bọn họ một chút? "

 

Chủ sạp vẫn đang huyên thuyên nói lời cảm ơn nhưng nghe đến đây thì lập tức ngừng nói, nàng ta do dự hồi lâu mới nói: "Ta đi về hỏi thử?"

 

Trong trại bọn họ không thích người ngoài đi vào, xem bệnh luôn có vu y của bọn họ, nàng ta đã hết đường rồi mới nghĩ tìm một đại phu bên ngoài xem thử, thậm chí mang trượng phu ra ngoài cũng là tìm cớ gạt người trong trại, nàng ta cũng không chắc Đại tế ti sẽ đồng ý nàng ta dẫn đại phu đi vào, thậm chí nàng ta sợ bởi vì nàng ta tự ý ra ngoài tìm thầy sẽ chọc cho Đại tế ti không vui, nhưng mà nàng ta cảm thấy nếu thật có thể trị hết căn bệnh đáng sợ này, đối với trong trại cũng coi như là một chuyện tốt, huống chi đại phu còn nói bệnh này là do nguồn nước gây ra, bọn họ cũng nên tra rõ là nước chỗ nào không sạch, để tránh có người tiếp tục bị bệnh.

 

Nàng ta nói xong, sợ thái độ do dự của mình sẽ khiến người khác không vui, lại tiếp tục nói thêm: "Không phải ta không tin tưởng công tử, chỉ là trong trại chúng ta..."

 

Nàng ta cũng không biết giải thích thế nào về tình hình trong trại.

 

Hoắc Chấn Bắc một bộ dáng tốt bụng nói: "Không sao, nếu có nỗi khổ thì không cần nói cho chúng ta biết, huống chi bây giờ cũng không xác định có thể chữa khỏi hay không, tất cả chờ chữa khỏi hãy nói sau."

 

Chủ sạp nghe lời này đương nhiên lại cảm kích một phen, ngay cả đại phu bị Hoắc Chấn Bắc kéo tới cũng cảm thấy hắn thực sự là một người tốt bụng và nhân hậu.

 

Bản thân y là một người yêu y thuật đến phát cuồng, chỉ muốn cứu tế giúp người thiên hạ, nếu không sẽ không chu du khắp nơi tìm đủ thứ bệnh lạ nan y, cũng không màng tiền xem bệnh, lần này y có ấn tượng rất tốt với Hoắc Chấn Bắc, lúc xem bệnh cũng là hết sức tận tâm, thậm chí sau khi xem bệnh xong Hoắc Chấn Bắc định đưa y trở về phủ, y nói rằng sẽ ở lại đây để quan sát tình trạng của bệnh nhân bất cứ lúc nào.

 

Thật ra Hoắc Chấn Bắc cảm thấy để người ở trong tầm mắt thì càng dễ nắm trong tay, nhưng đối phương không có quan hệ gì đến hắn, mình cũng không khống chế được y, hơn nữa nhìn y cũng không giống người nhân cơ hội rời đi, cho nên mặc dù trong lòng Hoắc Chấn Bắc cảm thấy không muốn, nhưng lại giả vờ rất hiểu chuyện, mở một gian phòng bên cạnh bệnh nhân cho y, còn nói nếu cần gì cũng có thể đến tìm hắn.

 

Nếu đại phu đã đi theo Hoắc Chấn Bắc trở về phủ, đương nhiên biết thân phận của hắn là huyện lệnh, cho nên y càng cảm thấy vị quan phụ mẫu mới được nhậm chức này thực sự là một vị quan tốt quan tâm đến dân chúng, nghĩ đến đối phương từng nói, hắn và miêu trại bên kia có thể có chút hiểu lầm, hiện tại cũng đừng nói cho bọn họ biết thân phận của hắn, y cũng âm thầm nhớ trong lòng, hơn nữa còn bày tỏ có quan phụ mẫu tốt như vậy, cuộc sống hai bên dùng biện pháp hòa bình để giải quyết trong tầm tay.

 

Đương nhiên Hoắc Chấn Bắc không biết trong lòng vị đại phu hắn tùy tiện tìm ở ven đường có đánh giá hắn cao như vậy, hắn như cũ vì y không về phủ cùng mình mà có chút không vui, mặc dù hôm nay trước khi ra cửa hắn đã thông báo không thể làm lộ thân phận của hắn, nhưng cũng không biết y có nhớ hay không, mới vừa rồi trước khi đi hắn đã nhấn mạnh lại với y một lần nữa, nhưng mà đối phương thật có thể tìm được phương pháp chữa trị căn bệnh kia, Hoắc Chấn Bắc vô cùng vui mừng.

 

Vì vậy ngay khi trở về phủ, hắn đã nói cho Yến Xu biết tin này.

 

Yến Xu tự nhiên rất vui mừng, sau khi vui mừng xong, có chút không chắc chắn hỏi: "Nếu vị đại phu kia thật sự có thể chữa khỏi bệnh, có phải bọn họ sẽ không bắt Lưu An lại nữa chứ?"

 

“Cho dù sự việc này không liên quan gì đến hài tử kia, nhưng đối với bọn họ mà nói, hắn sinh ra mang theo xui xẻo, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn sẽ đổ lỗi cho hắn.” Thái độ của Hoắc Chấn Bắc đối với chuyện này không hề lạc quan, huống hồ bọn họ đã chạy trốn ra ngoài, đối với những người đó cũng coi như là phản bội bọn họ, cho nên Hoắc Chấn Bắc cảm thấy bọn họ trong mắt người Miêu trại dù thế nào cũng không có chuyển biến tốt.

 

"Ồ" Yến Xu cũng hiểu rõ ràng đạo lý này, gật đầu một cái, giọng có chút mất mác.

 

"Sao vậy, nàng muốn cho bọn họ trở về?" Hoắc Chấn Bắc hỏi.

 

Khi nhìn thấy bộ dáng Yến Xu để ý bọn họ, ngược lại hắn thực sự muốn bọn họ quay trở về, mặc dù bọn họ vẫn còn giá trị hữu ích, nhưng hắn không quan tâm lắm, đơn giản chính là muốn biết một chút tình hình của Miêu trại mà thôi, cũng không phải là không thể biết được qua những con đường khác, đặc biệt là hài tử kia, ở trước mặt chính mình mà còn đến gần nữ nhân này làm cho hắn hết sức để ý.

 

Giờ phút này hắn hoàn toàn quên mất hài tử kia bị hắn làm cho hoảng sợ, xung quanh không có người khác, so với Hoắc Chấn Bắc dường như muốn đánh hắn, đương nhiên hắn càng dựa gần vào Yến Xu, người luôn kiên nhẫn nói chuyện với hắn.

 

Yến Xu không biết suy nghĩ của Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt nàng rối rắm nói: "Cũng không phải muốn bọn họ trở về, chỉ là nhìn bộ dáng của hài tử kia, ta cảm thấy hắn chắc là không thích rời đi hoàn cảnh nơi hắn đã quen thuộc."

 

“Có thể vậy.” Hoắc Chấn Bắc nói: “Nàng có thể hỏi một chút, nếu bọn họ muốn trở về, ta không ngại để bọn họ trở về.”

 

Xem, nữ nhân này thực sự rất quan tâm đến hài tử kia, thật sự, bọn họ nếu muốn rời đi, thì tốt hơn hết là nhanh chóng rời đi, hắn thật sự không để tâm chút nào, Hoắc Chấn Bắc nghĩ thầm.

 

Lần này Yến Xu nghe thấy giọng điệu của Hoắc Chấn Bắc dường như có chút mong chờ, nàng hỏi: "Chàng không thích bọn họ ở lại đây sao?"

 

Nàng nhớ rõ ban đầu hắn muốn người ta đi theo hắn, nhưng sao bây giờ lại lộ ra vẻ chán ghét.

 

Hoắc Chấn Bắc cười một chút, nụ cười rất dịu dàng mà giả dối, hắn nói: "Sao có thể, ta cùng ý tưởng như nàng mà thôi."

 

Yến Xu liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái, không nhịn được lại liếc hắn một cái, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng nàng không phải người sẽ đập vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, cho nên nếu không đoán ra được thì nàng cũng không nghĩ về nó nữa.

 

“Vậy thì ngày nào ta sẽ hỏi ý của bọn họ một chút.” Yến Xu nói: “Nhưng mà vẫn phải chờ đến khi thực sự được chữa khỏi bệnh đã, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không muốn thừa nhận rằng bọn họ đến từ nơi đó?”

 

“Ừ, được.” Hoắc Chấn Bắc nói, trên mặt là nụ cười giả tạo kia.

 

Yến Xu nhịn một chút, vẫn là không nhịn nổi nữa nói: "Công tử, mặc dù ta cảm thấy chàng cười lên rất đẹp mắt, nhưng cười như vậy có chút kỳ lạ."

 

"Sao thế? Nàng không thích hả?" Hoắc Chấn Bắc cười càng dịu dàng hơn, chỉ cần nàng nói một câu không thích, hắn lập tức có thể thay đổi tám trăm kiểu cười, cho đến khi nàng thích mới thôi.

 

Trong lòng Yến Xu rùng mình một cái, nở một nụ cười khô khan nói: "Không có, không có, công tử như thế nào đều rất tốt."

 

“Vậy nàng thích không?” Hoắc Chấn Bắc một bộ dáng không nhận được câu trả lời không bỏ qua.

 

Yến Xu ngay lập tức không chút do dự đáp: "Thích!"

 

Âm thanh còn không nhỏ.

 

Cái gì nữ nhân nhút nhát, xấu hổ đều bị nàng quên mất.

 

Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với công tử, nếu nàng trả lời có chút không hài lòng, lát nữa sẽ xảy ra chuyện mà nàng có thể không chấp nhận được, tuy rằng nàng không biết tại sao mình lại có trực giác như vậy, càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không hiểu sao có một trực giác như vậy, hơn nữa...

 

Yến Xu âm thầm xoa xoa eo vẫn còn hơi mỏi, cho dù không phải chuyện gì đáng sợ, nàng cũng cảm thấy mình có lẽ không thể chấp nhận được, thể lực của người già hoàn toàn không theo kịp người trẻ tuổi.

 

Hoắc Chấn Bắc tinh ý nhận ra động tác của Yến Xu, vì vậy rất tự nhiên vươn tay ôm nàng vào lòng, xoa eo thay nàng, ghé vào tai nàng hỏi: "Tối hôm qua có mệt không?"

 

Yến Xu đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không ... không có?"

 

"Ồ ~" Hoắc Trấn Bắc nhướng mày: "Vậy tối nay thử lại lần nữa?"

 

Yến Xu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể thừa nhận: "Mệt mỏi, mệt mỏi."

 

Nói xong nàng gần như muốn vùi đầu xuống đất, bên tai lại nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm thấp.

 

Mặt Yến Xu càng đỏ hơn, chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân, dù gì đêm nay có thể ngủ một giấc thật ngon.

Bình Luận (0)
Comment