Bên kia chữa bệnh trong một hai ngày tạm thời không nhìn ra hiệu quả gì, ngược lại Hoắc Chấn Bắc nói bái thiếp thật sự lục tục mà đến.
Trên thực tế nơi nhỏ như huyện Lễ này nếu thật sự tính theo thân phận mà nói, trong nhiều nữ quyến như vậy, thân phận của Yến Xu là cao nhất, dĩ nhiên là trong tình huống tất cả mọi người cam chịu nàng là phu nhân của Hoắc Chấn Bắc.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc nói qua, Yến Xu cũng sắp xếp lại một lần mối quan hệ của những người bọn họ có thể qua lại, phát hiện quan hệ bên trong cũng không quá phức tạp.
Tổng kết lại chia làm hai loại, một loại là nữ quyến của cấp dưới Hoắc Chấn Bắc, một loại là nữ quyến nhà giàu trong thành, bên cấp dưới kia, từ sớm Hoắc Chấn Bắc đã nói với Yến Xu bọn họ không đáng tin cậy, cho nên nữ quyến bên kia cũng không quá dụng tâm, về phần bên phía nhà giàu, bọn họ là thương, mà Hoắc Chấn Bắc là quan, thân phận rõ ràng, cho nên không cần quá đắc tội với người là được rồi.
Những bái thiếp này Yến Xu cũng không lập tức trả về, mà chờ vài ngày sau, lục tục lấy ra mấy cái mà nàng cho rằng quan trọng, lại lấy qua hỏi ý kiến Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy Yến Xu lấy mấy tấm bái thiếp kia, nhìn một cái, từ giữa rút ra một cái nói: “Nếu nàng dự định dự tiệc, đi chỗ này là đủ rồi.”
Bái thiếp Hoắc Chấn Bắc lấy ra chính là của phu nhân sư gia, mời nàng ngắm hoa.
Lúc này quả thật các loại hoa nở rực rỡ nhất, nhưng bình thường ngắm hoa đều là ở mùa xuân, xem chính là hiếm lạ, hiện tại thời gian này, các nhà các nơi hoa đều nở một mảnh rực rỡ, thật sự là không cần thiết phải đi phủ người khác ngắm hoa, vị phu nhân sư gia lấy lý do này không biết là có lệ hay là đơn thuần, mà Yến Xu lấy bái thiếp này nguyên nhân là nàng cảm thấy vị sư gia này có chút quan trọng mà thôi.
Đương nhiên ý tưởng của Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu không mưu mà hợp.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ vài cái ở tấm bái thiếp nói: “Yến tiệc của vị phu nhân này chắc là mời tất cả những người đã gửi bái thiếp cho nàng, cho nên nếu nàng muốn quen biết những người này, thì đến đây là đủ rồi.”
Việc này đương nhiên Yến Xu cũng hiểu được, nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng: “Ta chỉ đi một nơi này, những người khác có thể ở chỗ đó hay không?”
Nếu chọn đi mấy nhà, còn có thể nói là nàng bận nên không đến, cho nên chọn mấy nhà đều so sánh trọng yếu, nhưng mà chỉ chọn một nhà, thì có vẻ thái độ làm người có chút cao ngạo, Yến Xu có chút lo lắng việc này sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Hoắc Chấn Bắc.
“Không sao đâu.” Hoắc Chấn Bắc nói: “Có lẽ bọn họ cũng có ý vui vẻ nhìn đến tình huống này kìa.”
Huyện lệnh mới đến là một con mọt sách, cái gì cũng không hiểu, phu nhân mới đến cũng không khéo đưa đẩy, như vậy bọn họ tự nhiên sẽ có rất nhiều không gian phát huy.
Nếu muốn cho người diệt vong, trước tiên phải cho người điên cuồng.
Hoắc Chấn Bắc cảm thấy nguyên tắc này vẫn có thể áp dụng.
Huống hồ, bắn chim đầu đàn, một mình phu nhân huyện lệnh đến dự yến tiệc, ai có thể biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Yến Xu nhìn bộ dáng chắc chắn của Hoắc Chấn Bắc, gật đầu đồng ý, thì đáp trả về một cái bái thiếp, sau đó từ chối tất cả những cái còn lại.
Chờ đến khi xử lý tốt xong, nàng trở về thấy vẻ mặt thoải mái của Hoắc Chấn Bắc, nhịn không được mà hỏi: “Làm huyện lệnh nhàn rỗi như vậy hả?”
Ở suy nghĩ của Yến Xu, làm huyện lệnh chắc chắn sẽ bận rộn nhiều việc, dù sao hộ nhà người ta mất con gà, con lợn giống như đều có thể đến nơi huyện lệnh để phân xử, nhưng mà qua nhiều ngày, nguược lại chỉ có hắn ra ngoài, phủ nha không có chuyện gì tìm hắn.
Yến Xu nghĩ nghĩ, giống như cho đến bây giờ Hoắc Chấn Bắc chưa mặc bộ quan phục kia một lần.
Yến Xu nghĩ vậy lại đánh giá một lần y phục ở nhà Hoắc Chấn Bắc đang mặc, chắc chắn mình nhớ không lầm, tiếp tục nói: “Sao phủ nha giống như không có một chút việc gì vậy.”
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy vô thức cười lạnh một chút nói: “Đương nhiên là không có việc, người phủ nha này rất nguyện ý san sẻ thay ta nha.”
Đoán chừng là bộ dáng vô dụng ngày đầu tiên của Hoắc Chấn Bắc thể hiện đã quá ấn tượng vào lòng người, theo lý thuyết tân quan nhận chức phải đốt lửa ba lần, đúng là bọn họ đã làm xong mọi chuyện trước hắn, mà hắn hỏi cũng chỉ nói là không có việc gì lớn, Hoắc Chấn Bắc đoán bọn họ đây là muốn thử một chút, hắn là người một lòng hăng hái nổ lực muốn giúp đỡ người, hay là người ngồi ăn chờ chết, nếu chính mình thật sự thể hiện ra ý muốn thể hiện bản lĩnh, đoán chừng những việc có thể đến tay hắn cũng chỉ là các việc vặt lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Yến Xu không nghe được những tiếng lòng của Hoắc Chấn Bắc, nhưng nàng cũng vô thức cảm thấy mấy người kia trong nha môn nhìn giống như cũng không phải là người có năng lực, bởi vậy trực giác cảm thấy không thích hợp.
Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoắc Chấn Bắc, hy vọng hắn có thể nói chút tình huống cho nàng, cũng tránh cho nàng không hiểu gì, về sau gặp chuyện không biết nên ứng biến thế nào.
Hoắc Chấn Bắc hiểu ý của nàng, nhưng mà nói: “Không có việc gì, tạm thời không cần để ý đến bọn họ.”
Chính Hoắc Chấn Bắc nhìn ra, tân quan đến nơi này, người nên để ý quan tâm nhất chắc hẳn là người có thực quyền ở đây——Đại tế ti của Miêu trại, kết quả hắn cố ý án binh bất động nhiều ngày như vậy, cũng không nghe được tin tức gì của ông ta, điều này làm cho hắn không khỏi nghi ngờ, tình huống của Miêu trại có phải còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn?
Mấy tên cấp dưới không lớn không nhỏ kia hắn không để ở trong lòng, nhưng chuyện bên phía Miêu trại hắn muốn biết càng nhiều càng tốt, đôi phu thê kia tuy rằng được hắn sắp xếp ở khách đ**m chữa bệnh, nhưng hắn cũng không có đi qua, cũng nhìn ra được, mỗi lần đề cập đến tình trạng của Miêu trại, bọn họ đều thể hiện rất cẩn thận, cho nên Hoắc Chấn Bắc cũng không thể biết được nhiều tin tức từ họ.
Nghĩ như vậy, mày của Hoắc Chấn Bắc nhíu lại.
Thời gian hắn tới quá ngắn, có một số việc vẫn phải từng bước từ từ đi.
Yến Xu nhìn thấy vẻ mặt của hắn hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra hả?”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: “Không có gì.”
Tuy rằng đối phương chỉ yêu cầu nàng chỉ cần nghe lời là tốt rồi, nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn có chuyện cũng không nói với mình, Yến Xu lại cảm thấy có chút tức giận, nhưng nàng vẫn nhịn lại, dịu dàng nói: “Công tử, ta và chàng một đường từ kinh thành đến đây, cũng hy vọng có thể chia sẻ một chút vì chàng.”
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy, liếc nhìn Yến Xu một cái, nhưng không để trong lòng, chỉ nói: “Không cần, ta không cần nàng chia sẻ cái gì, nàng làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được rồi.”
Chuyện thuộc bổn phận?
Chuyện thuộc bổn phận là gì đây?
Giặt y phục? Nấu cơm? Hay là ấm giường?
Có lẽ ở nơi này thái độ của tất cả mọi người xem nàng là phu nhân nên cho nàng can đảm, hay là nỗi bất an ở nơi xa lạ cuối cùng cũng bùng nổ, Yến Xu lúc này đột nhiên có chút không nghĩ đè nén tính tình của mình nữa, nàng hỏi: “Công tử, vì sao chuyện gì chàng cũng không nói với ta?”
Yến Xu cảm thấy giọng điệu của mình mang theo vài phần chất vấn đã thể hiện ra sự tức giận của bản thân, nhưng ở trong mắt Hoắc Chấn Bắc nhìn đến lại là bộ dáng nàng thật uất ức.
Vì thế hai tình huống mà Yến Xu mong chờ là đối phương sẽ tức giận, hoặc là có thể giải thích đều không xảy ra, mà biến thành đối phương ôm nàng vào trong lồng ngực, an ủi nàng.
Chuyện bị đối phương ôm vào trong lồng ngực, ngồi trên đùi đối phương Yến Xu đã quá quen, nhưng lúc này rõ ràng là mình tức giận, lại biến thành tư thế này, Yến Xu cảm thấy có chút không thích hợp, vì thế lần đầu tiên thể hiện kháng nghị với tư thế này, ở trong lồng ngực Hoắc Chấn Bắc giãy dụa đứng lên.
Hoắc Chấn Bắc cũng không để trong lòng động tác nhỏ của nàng, hai tay hắn nắm thật chặt, cuối cùng Yến Xu cũng không đứng dậy nổi.
Nhìn người trong lòng giống như còn không yên tĩnh, hắn thấp giọng nói một câu: “Đừng quậy!”
Giọng điệu như dạy dỗ hài tử này làm cho mặt Yến Xu lập tức đỏ lên.
Một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.
Yến Xu cũng không giãy dụa, một bộ dáng không từ bỏ nói: “Ta không quậy, chàng cái gì cũng không chịu nói với ta.”
“Nàng muốn ta nói gì với nàng?” Hoắc Chấn Bắc cúi đầu hỏi người trong lòng.
Yến Xu: ". . ."
Nhất thời nàng không nói được gì.
Sao nàng biết hắn phải nói cái gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hắn giấu nàng rất nhiều việc, đột nhiên có chút buồn mà thôi.
Chỉ là đối phương đã hỏi, nàng cũng không thể nói thẳng không có chuyện gì, vì vậy đầu óc nàng chuyển một vòng, hỏi: “Chuyện trong nha môn rốt cuộc có nguy hiểm không?”
“Không có.” Hoắc Chấn Bắc trả lời rất nhanh, việc này cũng nói lên việc này quả thật không quan trọng.
Yến Xu “Ồ” một tiếng, còn nói thêm: “Bộ dáng của chàng gần đây là thật hay là giả?”
“Bộ dáng gì? Bộ dáng không có chuyện gì?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.
Yến Xu gật đầu.
“Thật sự.” Hoắc Chấn Bắc đáp.
Lần này biến thành Yến Xu nhíu mày, nàng hỏi: “Vậy sao bộ dáng của chàng giống như không để ý?”
Hoắc Chấn Bắc nở nụ cười với độ cong nhỏ nhất: “Nơi này vốn chẳng có chuyện gì cần để ý cả.”
Yến Xu cảm thấy có điểm không đúng, không nhịn được nói: "Tốt xấu gì nơi này cũng là nơi chàng quản lý, dù không được cũng phải quản một chút chứ."
Hoắc Chấn Bắc không nói lời nào, chỉ cười nhìn nàng, nhưng mà ý cười lại như không đến đáy mắt, đột nhiên Yến Xu phát hiện, giống như nàng quan tâm quá nhiều, có một số việc, có thể nàng hỏi được, mà cách thức đối phương giải quyết công việc, còn chưa đến nổi để cho nàng khoa tay múa chân.
Trong nháy mắt này, đột nhiên nàng nhận ra giống như vừa rồi nàng có chút cố tình gây sự. Nàng lập tức ngậm miệng không còn tâm trạng hỏi nữa.
Có gì thất vọng hơn khi ngươi vừa mới tát yêu một cái, lại nhận ra đối phương không phải là người mà ngươi có thể ương ngạnh làm nũng đây?
Cố tình lúc này giống như Hoắc Chấn Bắc chưa nhận ra cái gì, còn tiếp tục hỏi: “Hử? Sao không nói, nàng muốn biết cái gì?”
Yến Xu không biết nên nói cái gì, đột nhiên nhớ lại từ lúc hai người ở chung, lại phát hiện thái độ và địa vị của nàng đối với đối phương chưa từng thay đổi, mà biến hóa trong đó chỉ có chính mình mà thôi.
Dáng vẻ mặt hắn lạnh lùng nói ra câu lấy thân báo đáp và dáng vẻ lúc hắn nói về bộ mũ phượng khăn quàng vai đặt ở bên giường nàng hình như không có gì khác nhau.
Đột nhiên Yến Xu có chút muốn cười, nhìn đi, cho tới bây giờ, thấy không rõ chỉ có nàng mà thôi.
Đột nhiên nàng không muốn hỏi nữa.
Nàng cúi đầu, lắc lắc nói: “Hết rồi.”
Quả thật vừa rồi Hoắc Chấn Bắc cảm thấy sự cáu kỉnh của Yến Xu không dịu ngoan như bình thường, mặc dù trong nháy mắt cảm thấy nàng có chút thoát khỏi tầm tay của hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn tha thứ cho nàng, nhưng lúc này lại cảm thấy nàng trở nên buồn bả, còn có chút phiền muộn, hắn nói: “Nàng muốn biết việc gì cứ nói thẳng, không cần làm bộ dáng này.”
Bộ dáng này là bộ dáng gì?
Tâm trạng Yến Xu vừa mới trải qua thay đổi nhanh chóng, lúc này nghe giọng điệu của hắn chỉ cảm thấy bản thân đa tình, nàng muốn mở miệng hỏi hắn một câu, nhưng cuối cùng vẫn ngăn lại sự xúc động, chỉ nói: “Không biết ta phải làm gì cho công tử hài lòng, ta sẽ sửa lại.”
Lời này làm cho người nghe có chút qua loa cho có, Hoắc Chấn Bắc không hiểu đang nói chuyện tham gia yến tiệc thật tốt, cuối cùng biến thành bộ dạng này, hắn cũng không giỏi an ủi người, suy nghĩ cuối cùng nói: “Nếu nàng không thích, vậy cũng không cần đi yến tiệc của phu nhân sư gia nữa.”
". . ."
Yến Xu có chút không đuổi kịp ý nghĩ này, sủng sốt một chút mới phản ứng lại Hoắc Chấn Bắc nói cái gì, nàng vô thức trả lời: “Ta không nói không thích đi mà.”
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy vẻ mặt càng kém, giọng điệu kiểu “Sao nàng không hiểu chuyện như vậy” nói: “Vậy hôm nay nàng cáu kỉnh cái gì?”
Ta? Cáu kỉnh?
Yến Xu cảm thấy cái này giống như là đang nói giỡn, gần hai mươi năm qua của nàng, cáu kỉnh gần như chưa từng xuất hiện trên người nàng, bây giờ có người hỏi nàng, nàng đang cáu kỉnh cái gì?
Yến Xu vô thức đã nghĩ phản đối, nhưng nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, lại giống như giống mấy phần, nàng không nhịn được nhìn thoáng qua vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc.
Trên mặt thiếu niên vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không đổi kia, nhưng lúc này lại nhiều hơn một chút nôn nóng, giống như Yến Xu thật sự mang đến phiền hà thật lớn cho hắn.
Nghĩ đến thái độ của hắn đối với mình cho đến bây giờ, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện, hắn cũng không phải giống như suy nghĩ của nàng không có thay đổi một chút nào?
Yến Xu cẩn thận nhớ lại hằng ngày hai người ở chung, ít nhất mình là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn, như vậy, đây không phải là nói, có một số việc không phải không thể thay đổi được?
Có lẽ một mặt khác của chính bản thân mình không phải luôn ngoan ngoãn và nghe lời?