Lời nói của Kinh Triệu Duẫn lần nữa đánh vỡ cục diện vừa mới hòa hoãn.
Án vu cổ Hầu phủ chỉ trong vòng nửa canh giờ, lại mấy lần chuyển hướng, khó bề phân biệt hoàn toàn làm người không thể phân rõ chân tướng.
Duy nhất có thể xác định, đó chính là Lục Vân Hi mang hiềm nghi lớn nhất lại vẻ mặt trấn định, không sợ, giống như thật sự trong sạch.
Mà bên Hầu phủ, mẫu tử kế phu nhân lại tay cầm bằng chứng, trước một bước cáo trạng bẩm báo Kinh Triệu Duẫn, nhất định phải đem Lục Vân Hi đi đền tội.
Mọi người trong lúc này đều ngậm miệng không nói. Chuyện liên quan đến hình ngục, đã không phải là những người chỉ có công danh không phải viên chức có tư cách định luận, bọn họ có thể làm chỉ là đợi kết cục.
"Như vậy, xin mời đại nhân." Lê Hi cẩn thận cất đơn kiện vào trong tay áo, chủ động đi tới nha phủ, bước chân không nhanh không chậm, lộ ra một cổ phong lưu nhã trí, không giống như là bị người gọi đi hỏi tội, ngược lại giống như đi tới nơi hẹn gặp giai nhân (người đẹp).
Thị vệ của vương phủ tự động đi theo phía sau hắn, tách ra khoảng cách giữa hắn và đám người. Tư thái bảo vệ như vậy trong mắt người khác xem ra lại giống như dáng vẻ giam cầm.
"Nhiếp chính vương từ trước đến nay không để ý tới loại chuyện nhỏ này, lần này tự mình tham gia yến tiệc sĩ tử cũng là xưa nay chưa thấy. Hiện tại phái ra thị vệ giúp đỡ áp giải, chẳng lẽ Lục Vân Hi này thực làm chuyện gì không thể chấp nhận được?" Kinh Triệu Duẫn và các vị lão giả đối mặt, suy đoán đối với Lê Hi càng thêm vài phần khó thể tưởng tượng nổi. Nhưng cũng chỉ có thể mang người cùng nhau đi. (Hạ: Lầm to)
Mà cùng lúc đó, bên người thị vệ thủ hộ Lê Hi lại lặng yên không tiếng động xuất hiện thêm một người. Tuy là trang phục bình thường, nhưng khí thế quanh thân lạnh lùng lại ung dung quý khí lại làm cho không người nào có thể bỏ qua.
"Tại sao lại tới?" Lê Hi biết rõ còn hỏi.
Nhiếp chính vương không trả lời, mà cởi xuống ngọc bội bên hông đưa cho hắn.
Đế vương phỉ thúy chạm rỗng tạo hình Cửu Long (9 rồng) sinh động như thật, tinh xảo hoa lệ giống như chủ nhân của nó, chính giữa vây một vầng trăng sáng, ở chính giữa dùng chữ tiểu triện khắc chữ 'Uyên', là đồ vật bên người nhiếp chính vương, có thể dựa vào thứ này hiệu lệnh toàn bộ thế lực trong tay y. Lúc này giao cho Lê Hi, là do lo lắng hắn và mẫu tử kế phu nhân giằng co thì sẽ bị ủy khuất.
Lê Hi tự nhiên nhìn ra được dụng ý của y. Hắn thưởng thức một hồi, nghiêng đầu nhìn y:"Bách Lý Uyên là tên húy của huynh?"
"Ừ." Nhiếp chính vương gật đầu.
"Trang tử hữu vân, nghê hoàn chi thẩm vi uyên, chỉ thủy chi thẩm vi uyên, lưu thủy chi thẩm vi uyên. Tên rất hay."
Lê Hi vừa nói vừa vuốt ve ngọc bội.
Đầu ngón tay trắng như sứ thong thả ung dung sờ qua, dưới màu trong suốt của phỉ thúy càng hiện ra ám muội. Mà ánh mắt của Lê Hi không đặt trên ngọc bội, ngược lại đảo quanh trên người nhiếp chính vương.
Mắt phượng điệt lệ trong trẻo mang theo khiêu khích không chút che giấu, chỉ một ánh nhìn đã câu y tới toàn thân nóng lên. Phối hợp với động tác trên tay hắn, nhiếp chính vương chỉ cảm thấy Lê Hi không phải đang sờ ngọc bội mà là giống như sờ lên người y.
Quá, quá trắng trợn!
Nhiếp chính vương cùng Lê Hi nhìn nhau, sắc mặt vẫn trấn định như trước,thậm chí chỗ sâu trong đáy mắt mơ hồ đè nén ý muốn chiếm làm của riêng do bị hắn khơi mào. Nhưng lỗ tai giấu sau tóc lại nhiễm chút sắc đỏ, lộ ra chút cứng nhắc.
Lê Hi nháy mắt mấy cái, cố ý làm trò trước mặt của y đem ngọc bội mang ở trên ngọc đai (thắt lưng), chỉ trên ngọc bội đối với thân hình Lê Hi mà nói có hơi dài, đi qua đi lại nhẹ nhàng xẹt qua chân hắn, từng sợi từng sợi, vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt nhiếp chính vương cũng vì vậy trở nên càng u ám, sau đó trong tay của y nhiều thêm một vật hơi lạnh, là khối ngọc bội Lê Hi mang theo trên người.
"Đầu chi đào lý, báo chi quỳnh dao." Nhéo nhéo tay y, Lê Hi đem ngọc bội thắt trên hông y:"Đi trước chờ đệ, an tâm, đệ sẽ không có việc gì. Làm việc nên đến nơi đến chốn, có thù hận, chỉ có thể từ đệ tới thay Lục Vân Hi giải quyết."
Lời nói của Lê Hi mang theo ám chỉ nhưng nhiếp chính vương lại nghe hiểu. Giống như y đã biết Lục Vân Hi hiện tại và Lục Vân Hi trước kia không phải là một, ý tứ của Lê Hi y lập tức rõ.
"Ừ." Y gật đầu, sau đó nhìn kỹ Lê Hi một hồi mới biến mất rời đi.
- ----------------------------------------------------
Trên đường tới nha phủ Kinh Triệu Duẫn đã loạn thành một đoàn. Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Lục Duy Diệu toàn thân trắng như tuyết, tay cầm đơn kiện bằng máu, ba bước quỳ, chín bước lạy, mang theo mấy vị quản gia chủ sự tỏng nhà từ Hầu phủ một đường khóc tới nha phủ, muốn cáo trạng trưởng tử Lục Hầu Lục Vân Hi sử dụng vu cổ, sát mẫu sát phụ, thiên địa khó dung.
Dung mạo vốn tuyệt thế kinh hoa của Lục Duy Diệu, nay toàn thân tang phục càng lộ vẻ xuất trần. Hơn nửa gương mặt khóc lê hoa đái vũ, cùng một thân quần áo dính bụi cát vì quỳ lạy, bộ dáng vô cùng chật vật nhưng càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, làm lòng người ê ẩm đau đớn, không hẹn mà đi theo sau gã vì gã tạo thế.
Nha phủ Kinh Triệu Duẫn trước nay luôn thẩm vấn công khai, vì vậy người tới xem náo nhiệt cũng bị đuổi, tất cả vây bên ngoài nha phủ.
Còn những tiểu tư được kế phu nhân sắp xếp xong lẫn trong đám người còn là nhân cơ hội tẩy não đám người, để cho bọn họ có ấn tượng cho rằng đều là do Lê Hi tặng tận thiện lương, tội ác tày trời, cặn bã ác ôn.
Vì vậy khi chờ đoàn người Lê Hi tới, đối mắt chính là khinh thường cùng tức giận mắng chửi từ dân chúng vậy xem, thậm chí có người lấy ra trứng gà đồ ăn ném lên người Lê Hi. Nhưng dưới sự bảo vệ của thị vệ nhiếp chính vương, Lê Hi không bị thương tổn chút nào. Kinh Triệu Duẫn vừa mới chạy đến cũng đúng lúc phái ra nha dịch trấn an quần chúng vậy xem, để người liên quan tới án đi vào công đường.
Tuy mấy lần xuyên qua cổ đại, nhưng với tư cách là tù nhân bị người khống cáo lên quan phủ vẫn là lần đầu tiên.
Lê Hi thong thả ung dung vào nha phủ, hứng thú quan sát xung quanh. Còn Lục Duy Diệu, hắn nhìn cũng không thèm nhìn.
Thân là trạng nguyên, có công danh trong người, vì vậy dù thân ở vị trí bị cáo, cũng không cần quỳ chờ xét xử.
Toàn thân học sĩ màu trắng không có gì đặc biệt, nhưng toàn thân trên dưới đều lộ ra nhã trí và quý khí.
Dung mạo ôn nhuận tinh xảo, một đôi mắt phượng điệt lệ, như ngọc trong hàn đàm, lộ vẻ hoa lệ ưu nhã.
Còn Lục Duy Diệu, gã bên ngoài là công tử Hầu phủ, nhưng vẫn là con tiền phu theo chân mẫu thân tái giá, danh không chính ngôn không thuận, dù là tư thái người bị hại, cũng chỉ có thể quỳ nói.
So sánh trên dưới, liền thấy đối lập.
Dung nhan dù đẹp đến mấy khi chân chí so phong thái trưởng tử, thì chẳng qua là hoa trong nước, trăng trong giếng, nhìn như hoa lệ, lại đều là giả dối.
Giống như đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lê Hi thu hồi tầm nhìn cúi xuống cùng Lục Duy Diệu đối mặt, một bộ nhìn từ trên cao xuống, càng lộ ra Lục Duy Diệu là một con kiến hôi ti tiện.
"Đại nhân!" Lục Duy Diệu sao chịu được Lê Hi áp chế, chỉ có thể lớn tiếng dọa người, ủy khuất kêu oan, mượn đó để hòa nhau. Ngôn tử khẩn thiết đau thương, mấy câu đã đẩy Lê Hi vào khốn cảnh.
Căn cứ chính xác mà gã trình lên cũng là có lý, dù nhìn từ góc độ nào người có tội vẫn là Lê Hi.
"Lục Vân Hi đại nghịch bất đạo, khẩn cầu đại nhân cho Lục gia công đạo!" Lẫn nữa dập đầu, Lục Duy Diệu vẫn duy trì tư thế quỳ ngửa đầu nhìn Kinh Triệu Duẫn, dáng vẻ vô cùng bi thảm bất lực. Mà thiếp thân thị nữ đưa lên hộp gỗ cũng là rương quần áo của Lê Hi, trong đó lục soát ra bao kim đã chứng minh người gỗ là do hắn làm.
"Lục Vân Hi ngươi có biết tội của ngươi không!" Kinh Triệu Duẫn sau khi nghe xong lớn tiếng hỏi Lê Hi.
Mà Lê Hi lại không e ngại, hỏi người lại hắn:"Không biết ta đã phạm tội gì?"
"To gan!" Kinh Triệu Duẫn chỉ chỉ những bằng chứng kia:"Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn muốn ngụy biện!"
" Tai bay vạ gió, sao ta phải nhận? Nhân chứng vật chứng lấy được cũng là do Lục Duy Diệu lấy, cũng không phải người ngoài tìm, ai biết hắn có hãm hại hay không? Huống chi dù vô cổ liên quan đến quỷ thần, nhưng là lời nói vô căn cứ. Nếu không.." Dừng một chút, Lê Hi không e dè nói thẳng:"Phụ thân và kế phu nhân đồng thời bị nguyền, phụ thân đã chết, sau kế phu nhân lại còn sống?"
"Ngươi!" Lục Duy Diệu khiếp sợ mở to mắt:"Mẫu thân sau khi xảy thai mất máu quá nhiều, mệnh treo một đường, nhờ có đại phu trong phủ diệu thủ hồi xuân, nhặt được một mạng. Ngươi hại chết phụ thân, lại giết đệ đệ chưa ra đời, hôm nay còn vô liêm sỉ như vậy, lấy mẫu thân may mắn làm lý do để cởi tội cho mình? Lục Vân Hi, ngươi ác độc như vậy, chẳng lẽ sách thánh hiền đều đọc đến bụng chó?"
Gã tức giận mắng, như chìm vàng oanh đang khóc, từng chữ từng chữ rưng rưng, người nghe trong lòng chua xót, tâm đau, ngay cả Kinh Triệu Duẫn cũng vô thức sinh ra đồng tình.
Dù sao Lục Duy Diệu cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, hôm nay cửa nát nhà tan, tuy khóc lóc kể lể hơi bất kính công đường, cuối cùng vẫn là không cắt lời.
Còn những người vây xem càng lòng đầy căm phẫn, tiếng mắng chửi không dứt.
"A" Lê Hi cười lạnh, cũng không vì mình biện giả, ngược lại hỏi Kinh Triệu Duẫn:"Công đường hỗn loạn như thế, đại nhân không tăng thêm quản chế? Ta cũng không biết, từ khi nào nha phủ lại trở thành chợ bán thức ăn, gì ngưu quỷ xà thần đều có thể chỉ điểm giang sơn?"
"Làm càn! Công đường tự có bẩn quan quyết định!" Lời của Lê Hi quá trực tiếp, nhưng lại tuân thủ quy củ, Kinh Triệu Diễm bị châm chọc như vậy mà lâm vào thế bí. (Hạ: Tức quá chửi không được, háhá)
Nhưng Lê Hi không có ý định bỏ qua cho hắn, tiếp tục nói:"Đã như vậy, ta cũng muốn nói thêm hai câu, nói vậy chắc đại nhân rộng lượng, cũng sẽ không không cho ta mở miệng. Trước mắt Lục Duy Diệu cầm cái gọi là sự thật gì đó vu khống ta hại người, đại nhân lại tin vào lời nói một phía của hắn, làm cho ta nhớ lại một chuyện. Trước đây Vân Hi ở Giang Nam, từng gặp qua hai cọc án oan. Một cọc là tiểu cô tử (em gái chồng) tố cáo quả tẩu (chị dâu mà chồng mất), nói quả tẩu hại chết phụ mẫu tham ô gia sản còn muốn bán nàng đi. Một cọc khác là mẫu gia tức phụ (vợ) cáo nữ tế (con rể), nói là ái thiếp diệt thê hại chết ngoại tôn (cháu ngoại) của họ. Hai án tử này khi khai đường cũng giống như hiện tại. Tiểu cô tử khóc vô cùng đau khổ, chỉ mấy câu mấy giọt nước mắt đã khiến cho quả tẩu vào đại lao. Không ngờ tới, làm trộm lại kêu bắt trộm, tiểu cô tử là dưỡng nữ (con nuôi) vì mưu đoạt gia sẩn cùng đồ cưới của quả tẩu cố ý hại chết phụ mẫu giá họa quả tẩu, một mũi tên trúng hai con chim. Còn chính thê kia càng là buồn cười, hài tử trong bụng cũng không phải của tướng công, ngược lại là của tiểu tư thiếp thân. Ngươi nói hai vụ án này thú vị sao?"
Dưỡng nử mưu đoạt gia sản, tức phụ đội nón xanh cho tướng công.
Tịch thoại (kể lại) tuy dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Kinh Triệu Duẫn, nhưng ánh mắt không rời Lục Duy Diệu. Trong miệng hai người xấu, thân phận cũng đúng với mẫu tử Lục Duy Diệu. Trong lúc này không có biện pháp phân biệt là hắn chỉ cây dâu mắng cây hỏa hay vẫn là thuận miệng nói.
"Thực ra hai đoạn án tử này còn có tiếp." Thấy mọi người không nói, Lê Hi tiếp tục nói:"Khi đó hôn quan (quan ko công bằng, quan ác) bị mỹ nhân mê hoặc, nhất thời nhẹ dạ, không tra rõ đã định tội, chém quả tẩu và nữ tế. Ai ngờ được hai người này thù hận tựa như biển, đầu người vừa rớt trên đoạn đầu đài chính là tháng sáu tuyết bay, không thấy mặt trời. May mà sau này nhi tử quả tẩu áo gấm về làng vì mẫu thân rửa sạch oán an, thuận tiện thay nữ tế kia rửa sạch. Còn cẩu quan kia, giết người bừa bãi cũng đi theo rớt đầu. Quá trình tuy khúc chiết, nhưng kết quả miễn cưỡng coi như hả lòng hả dạ, không biết đại nhân ý thế nào."