Đây là ném đá giấu tay mắng Kinh Triệu Duẫn?
Người vây xem đều bị cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, mặt kinh ngạc nhìn Lê Hi, chỉ cảm thấy người này có phải điên rồi không. Kinh Triệu Diễm bị tức tới thất khiếu bốc khó, đưa tay hung hăng vỗ xuống kinh đường mộc (cái cây mà trong phim cổ trang mấy ông quan phán hay gõ xuống á).
"Tốt, tốt. Lục Vân Hi ngươi tốt lắm. Bổn quan xem người tuổi nhỏ, cho ngươi cơ hội, ngươi nếu như không biết tốt xấu, dựa theo quy củ dùng đại hình!"
"Ngu xuẩn." Lục Duy Diệu quỳ ở một bên môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động trào phúng. Nha dịch bốn phía cũng mang theo hình cụ định bắt Lê Hi.
"Ai dám!" Lê Hi vững vàng đứng, giọng nói không nhanh không chậm:"Đại nhân hoàn toàn không điều tra, hai không khám nghiệm tử thi, ba thiếu nhân chứng, lại dám đem tội danh đặt lên đầu ta. Ta ủy khuất nói hai câu đã muốn theo quy củ trọng hình. Ta nhưng không biết quy củ này là từ đâu có? Đại Chu luật pháp rõ ràng, học tử có công danh không cần quỳ, không sỉ nhục, không dụng hình. Nếu ta thật sự phạm phải tội lớn, ngươi phạt ta ngược lại có chút đạo lý. Hôm nay ta gánh vác oan tình, ngươi không điều tra rõ, mưu toan vu oan giá họa, ngươi không sợ ta xảy ra việc bất trắc, kinh thành tái diễn ngày không mặt trời, tháng sáu đầy sương?"
"Lục Vân Hi người cũng nhanh mồm nhanh miệng, ngươi vừa mạnh mẽ ngụy biện, bổn quan cho ngươi chết minh bạch (rõ ràng)." Lê Hi một phen nói trào phúng mắng đến Kinh Triệu Duẫn cẩu huyết lâm đầu nhưng lại từng chữ có đạo lý, hắn không thể phản bác. Miễn cưỡng đem tức giận đè xuống, quay qua nói với Lục Duy Diệu:"Đại công tử, dựa theo quy trình xử án, cần trước mặt mọi người nghiệm thi, ngươi xem.."
"Này.." Lục Duy Diệu hơi do dự, Lục Hầu chết thế nào gã biết rõ. Nghe được phải ở trước công chúng nghiệm thi, tự nhiên có chút chần chừ. Nhớ đến mẫu thân căn dặn lại mở miệng nói:"Người đã chết, vốn là phải yên tĩnh an nghĩ. Nhưng phụ thân chết không minh bạch, mẫu thân hôn mê bất tỉnh không thể cứ tiếp tục như vậy. Đại nhân nếu muốn nghiệm thi, Lục Duy Diệu bất hiếu, gan lớn làm chủ. Nhất định phải cho người nào đó nợ máu trả bằng máu!"
Ngôn từ Lục Duy Diệu khẩn thiết, ra vẻ kiên cường quả thực cảm động thiên địa.
Dù sao là song nhi được nuông chiều từ nhỏ, hôm nay nhà thay đổi, cũng chỉ có thể thay phụ mẫu chờ lệnh, chỉ nhìn đã cảm thấy khổ cực không thôi.
Thấy thương xót từng những người xung quanh, tầm mắt gã đảo qua vẻ đắc ý.
Quả nhiên mẫu thân nói không sai. Lục Vân Hi chỉ có chút khôn vặt, thật là tính toán cũng chỉ có chết.
Chỉ là mấy người gỗ cùng hài tử cũng đủ để cho hắn thân bại danh liệt, ngay cả mạng cũng không bảo trụ.
"Công tử đại nghĩa, hạ quan phái người tới Hầu phủ. Cũng thỉnh đại công tử nén bi thương, bi thương quá mức không tốt cho cơ thể."
"Tạ đại nhân quan tâm" Lục Duy Diệu cung kính, miễn cưỡng thu nước mắt, hết sức phối hợp.
"Sách! Diễn không tệ." Lê Hi cười lạnh, ngăn lại nha dịch cầm công văn cho Lục Duy Diệu ký tên mang tới Hầu phủ lĩnh thi thể, trước một bước ký tên mình vào:"Đầu óc không tốt thì thôi, ánh mắt đúng là có hạt. Thứ này ngoại trừ ta, cũng chỉ có trưởng bối Lục thị mới có thể chạm. Lục Duy Diệu thì tính là cái gì, đừng đem ngoại nhân đưa vào Lục gia ta!"
"Này.." Nha dịch cầm công văn tiến không được lùi không xong. Mà câu này cũng để cho mọi người hiếu kỳ với Lục Duy Diệu.
Lục Duy Diệu là dưỡng tử Hầu phủ rất nhiều thế gia quyền quý biết cũng là mơ hồ, chỉ biết Lục Hầu rất thương song nhi này. Còn những bình dân nghe còn chưa nghe, chỉ biết đại công tử Hầu phủ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Hôm nay nghe được một câu này của Lê Hi, trực tiếp vén lên tấm màn trên người gã, bại lộ chuyện của gã trước mặt mọi người.
Ngực gã phập phồng vô cùng tức giận. Hung hăng nhìn chằm chằm Lê Hi, hận không thể lập tức phản bác. Gã mới không phải là con nuôi chó má, mà là chủ tử Hầu phủ đường đường chính chính.
Rõ ràng là tiền phu nhân ỷ vào thân phận đích nữ đoạt đi vị trí của mẫu thân, còn Lục Vân Hi này càng là chiếm đi vị trí trưởng tử của gã 16 năm.
Hôm nay ngược lại bóp méo, dùng thân phận áp chế bản thân gã sao có thể nhịn.
Mỹ nhân xin đẹp vặn vẹo cũng trở nên dữ tợn, chỉ có điều gã kêu oan trước, lúc này phẫn nộ cũng để mọi người hiểu sai, cho là bị Lê Hi làm tức giận mới mất chừng mực.
"A." Thấy Lục Duy Diệu gần như mất lý trí, Lê Hi thuận tiện đẩy thuyền, cười lạnh một tiếng, thêm mồi hỏa:"Những câu ta nói đều là thật, không có bịa đặt vô căn cứ. Huống chi, ngươi cũng không cần ở đây giả bộ hiếu tử. Năm đó phụ thân người đang ngủ vào ban đêm, lại mạc danh kỳ diệu chết, tiếp theo là mẫu thân ta cơ thể tự nhiên trở nên suy yếu. Ngươi và mẫu thân ngươi ngay cả tang lễ nhà mình cũng không để ý tới ngược lại tới Hầu phủ hầu hạ mẫu thân ta, ngay cả chuyện thô sử nha hoàn cũng ôm trên người. Còn Từ gia bên kia, mãi đến khi đưa tang, mới vội vàng trở về. Dù sinh phụ chết có kỳ lạ hay không cũng không quan tâm, đá nói lên thái độ của ngươi. Đối đãi với thân phụ còn lạnh lùng như vậy nhưng hôm nay lại thay dưỡng phụ khóc lóc kêu oan. Từ Duy Diệu, người không cảm thấy mình diễn quá mức sao?"
"Lục Vân Hi hiện tại đang là chính sự, người đứng có mà càn quấy!" Lục Duy Diệu không thể nhịn được mở miệng cắt ngang.
Những lời này của Lê Hi đem án cũ Hầu phủ vài chục năm trước lấy ra. Chuyện năm đó, tuy người biết nội tình rất ít, nhưng dù sao cũng có thể tra. Dù sao thủ đoạn kế phu nhân thương vị cũng không phải vinh quang chuyện tốt gì, dù với luật pháp thì không sao, nhưng lại dính miệng lưỡi thế gian.
"Ta tự nhiên đang làm chính sự. Vừa rồi đã tới Hầu phủ đi nghiệm thi, vừa vặn chỗ ta cũng có một đơn kiện." Thuận miệng phản bác lời của gã, từ trong tay áo Lê Hi lấy ra đơn kiện vừa nãy viết tại yến tiệc đưa cho Kinh Triệu Duẫn.
Thái độ dứt khoát của hắn là Kinh Triệu Duẫn bắt đầu mơ hồ, không rõ hắn muốn là gì, đầu óc mơ hồ sai người tiếp đơn kiện:"Ngươi cáo chuyện gì?"
Lê Hi kéo vạt áo, quỳ gối ở công đường, dập đầu cao giọng nói:"Học tử cáo trạng mẫu thân Lục Duy Diệu lẫn lộn đích thứ, dâm loạn hậu trạch, mưu tài sát mệnh (giết người đoạt tài sản), muốn đoạt gia sản!"
Thiếu niên một thân trang phục trắng, cứng cỏi nghiêm nghị. Dù quỳ kêu oan, lại không tổn hại tới phong tư. Chỉ là cặp mắt lạnh lùng, đã rút đi châm chọc và giễu cợt, lại chỉ còn tối đen như vực sâu, băng lãnh, thê lương, lại bi ai tới cực hạn. Môi của hắn tuy cười nhưng so với Lục Duy Diệu mặt đầy nước mắt càng thêm bi thương, càng để cho người cảm động theo.
Kinh Triệu Duẫn cúi đầu nhìn đơn kiện, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thứ nhất, đơn kiện của Lê Hi kinh tài tuyệt diễm, văn chương nổi bật. Nhưng nội dung bên trong lại đều là việc xấu hậu trạch, thời gian, địa điễm, nguyên nhân, trải qua, đều tự thuật hết sức rõ ràng, thậm chí lúc đó có ai đều khai báo rõ, chỉ cần dựa đó tìm người xác định là được.
Thứ hai, chính là chữ. Chữ của Lê Hi rất đặc thù, nhìn như ôn nhuận nhã trí, thực ra lại ngạo ý nghiêm nghị, mỗi nét cong lên hạ xuống đều thể hiện ra khí khái. Quan trọng nhất, nó rất khác chữ trên người gỗ, vậy chữ trên người gỗ hơn phân nửa là mô phỏng viết theo.
"Đại nhân!" Thấy Kinh Triệu Duẫn vẻ mặt khác thường, Lục Duy Diệu hô:"Đại nhân không nên bị hắn nói ba xạo mê hoặc tâm trí, Lục Vân Hi vốn thông minh. Trước đó mới hồi phủ đã đem phụ thân dụ xoay quanh, hôm nay trò cũ giở ra, chỉ là muốn vì mình cởi tội."
Song lần này, Kinh Triệu Duẫn không lập tức trả lời, ngược lại ra lệnh:"Đi thỉnh hai vị biểu thiếu gia Vương gia, cùng quản gia Hầu phủ, Lục lão thái quân cùng viện thủ thái y viện, cùng nhau lên công đường."
"Không cần đến thái y viện, ta đã tới." Kinh Triệu Duẫn vừa dứt lời, một người đi cùng nha dịch đến Hầu phủ nhận thi thể cùng nhau tiến vào. Mặc quan bào màu tím, bên người có tiểu đồng lưng cõng hòm thuốc, là viện thủ thái y viện.
"Mạc đại nhân." Lê Hi gật đầu thi lễ.
"Nhị gia khách khí." Nghiêng người tránh lễ của Lê Hi, ánh mắt viện thủ nhìn Kinh Triệu Duẫn mang theo đồng tình. Vị đồng liêu (cùng là quan) cũng thực sự là vụng về, lại nhìn không ra chủ nhân ngọc bội bên hông Lê Hi. Rút râu cọp còn không biết, không chừng sau này còn mất mũ quan.
"Khi Lục Hầu chết ta cũng ở đó, thấy ngỗ tác ( tên một chức lại để khám xét các người tử thương) định nghiệm thi, ta cũng đi theo một chuyến, Kinh Triệu Duẫn đừng cảm thấy ta vướng bận."
"Làm sao sẽ, Mạc đại nhân ngài khách khí." Kinh Triệu Duẫn cũng cười xòa:"Vậy theo ngài, Lục Hầu vì sao chết?"
"Trúng độc hơn nữa lửa giận công tâm, không thể cứu, không có một chút liên quan tới vu cổ." Viện thủ nói xong, ra hiệu ngỗ tác nói tiếp.
Ngỗ tác nhìn Kinh Triệu Duẫn, sau khi được cho phép mới giải thích.
Qua thi thể, Lục Hầu tuy là bị tức chết, nhưng nguyên nhân lớn hơn là bởi vì độc mãn tính trong cơ thể. Vốn loại độc mãn tính này đã theo thời gian ngấm vào cốt nhục, rất khó kiểm tra. Nhưng đã có viện thủ nói thêm chỉ điểm một câu để cho hắn kiểm tra trái tim, quả nhiên phát hiện. Còn cái liên quan tới vu cổ chỉ là mồi dẫn hỏa khiến Lục Hầu tức giận, là phát hiện người gỗ bên trên viết sinh thần của kế phu nhân.
"Điểm mấu chốt là Lục Hầu chết vì trúng độc mà không phải là chú thuật." Ngỗ tác giọng chắc như đinh đóng cột, đồng thời cũng có chút nghi ngờ nhìn Lục Vân Hi và Lục Duy Diệu, bồi thêm một câu:"Chữ viết phía trên người gỗ kế Hầu phu nhân nhìn như của Lục trạng nguyên nhưng là như mô phỏng viết lại, cũng không phải chân chính Lục trạng nguyên viết. Đến nỗi cái xuất hiện trong sĩ tử yến tiệc cũng không sai biệt."
"Còn có một chuyện, không biết có nên nói hay không..." Ngỗ tác cau mày, ánh mắt nhìn Lê Hi lộ ra đồng tình, sau đó dưới sự thúc giục của Kinh Triệu Duẫn nói một câu.
Mà chính là lời này, làm cho cả công đường nha phủ đều kinh ngạc.