Mộ Bắc Yên nói: "Đi, tranh thủ thời gian đi sang xem thử! Nha đầu chết tiệt này, cũng không chịu nghỉ ngơi một lát, lại muốn thể hiện lung tung!"
Hắn vừa nói, vừa mang theo người hầu cùng Tiểu Hoài chạy vội ra ngoài, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tả Ngôn Hi cũng không yên tâm, lảo đảo hướng ra phía ngoài đuổi hai bước, lại cũng cong người, ho khan không thôi.
Cảnh Từ lấy ra thuốc trị thương đưa cho hắn, trầm thấp nói: "Huynh thật đúng là......chính mình tìm đường chết!"
Tiêu Tiêu lại bước nhanh lên trước, nói: "Công tử, không bằng ta cũng đi Kiều phủ một lần? Người áo đen kia cùng ta đối chiêu, Nguyên đại tiểu thư không phải đối thủ của hắn, ta cũng chưa chắc chế ngự được. Nhưng hắn nếu như là cao thủ hoàng cung hoặc ở vương phủ nào, hơn phân nửa sẽ không cùng ta quần chiến."
Tả Ngôn Hi nhiều năm không ở lại kinh thành, không có mấy người biết rõ hắn là ảnh vệ của hoàng thượng; nhưng Tiêu Tiêu đi cùng Lương đế thời gian đã lâu, trong triều đình bên ngoài đều biết hắn là tâm phúc của Lương đế, dám công nhiên làm địch thủ của hắn cũng không nhiều người.
Cảnh Từ liếc đôi mắt đen như mực nhìn bầu trời xanh, trầm thấp nói: "A, đi đi!"
Tiêu Tiêu lĩnh mệnh, phi thân nhảy lên đầu tường, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Cảnh Từ liền nhìn về phía Tả Ngôn Hi, "Chúng ta ở bên cạnh chờ tin tức?"
Tả Ngôn Hi đè nặng vết thương giữa ngực và bụng, cười khổ nói: "Ta không tin huynh có thể an tâm chờ."
Cảnh Từ sắc mặt trầm xuống, đáy mắt thanh đạm thê lương như tuyết.
Tả Ngôn Hi liền thở dài: "Được rồi......Là ta không thể an tâm chờ. Mặc dù ta là kẻ súc sinh, ta cũng không có thể ngồi nhìn Bắc Yên gặp chuyện không may."
Hắn nhịn đau đứng thẳng thân, hỏi: "Huynh còn ủng hộ được ư?"
Cảnh Từ không đáp, cũng đã quay người đi thay y phục.
Tả Ngôn Hi cười đắng chát, nói khẽ: "A Từ, kỳ thật ta cũng là gần đây mới biết được Tham Nhi là người của Dĩnh Vương. Huynh không muốn gặp Tắc Sênh quận chúa, ta thuận tay đẩy thuyền khuyên huynh chuyển nơi ở đến đây, hoàn toàn là do có tư tâm. Ta muốn gặp nàng, cũng muốn cùng nàng nói chuyện thật nhiều với nhau. Nàng có làm nhiều hơn nữa, sai nhiều hơn nữa, ta cũng không buông tay nàng được."
Cảnh Từ đã thay đổi cẩm bào chỉnh tề, quay đầu nhìn về phía hắn, "Mặc dù nàng gả cho Chu Kế Phi, mặc dù nàng có thể trở thành ái thiếp của Dĩnh Vương, huynh cũng không có ý định buông tay nàng?"
Tả Ngôn Hi nói: "A Nguyên cùng Bắc Yên sớm sẽ trở thành vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng, mặc dù mới hôm nay cũng đã như hình với bóng, huynh buông tay được ư?"
Bàn tay đang thắt thắt lưng của Cảnh Từ dừng một chút, rốt cục trầm mặc.
Trong tình cảm nam nữ cái gọi là không buông bỏ, chí ít có hai loại hàm nghĩa. Một loại là tình thế bắt buộc, một loại là để nàng viên mãn.
Buông tay có thể được, lại không thể buông bỏ lòng mình, còn phải thành toàn cho người trong lòng đạt được ước muốn, cả đời viên mãn.
---------------------------
A Nguyên cầm một cái khăn tay che lại mặt, mượn màn đêm phi thân ẩn than vào Kiều phủ.
Tuy nói đã mang thai gần hai tháng, những ngày này ở trong phủ tĩnh dưỡng, nàng ngược lại không có cảm thấy thân thể có gì không tiện. Hôm nay thật sự phi tường bay lên, mới phát giác được thân thủ đến cùng không nhẹ nhàng bằng lúc trước.
Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của hung phạm, nhưng cũng không muốn bị người ta bắt vì coi như thích khách, vì vậy hành động càng cẩn thận, nhớ lại Tiểu Hoài bị chấn kinh dọa sợ hãi, một đường dán người bên tường chậm rãi đi đến thật gần.
Kiều Lập là một quan văn, dù hai năm qua bởi vì Kiều quý tần thăng phân vị nhanh, tại thời loạn, thời kì người thắng làm vua, cũng không có cách nào so sánh với các tướng lĩnh thực lực cùng đi theo Lương đế vào sinh ra tử. Trong phủ của hắn có lẽ có mấy gia đinh thân thể khoẻ mạnh, còn không đến mức đi nuôi dưỡng cao thủ thật lợi hại.
Nhưng hôm nay hắc y nhân kia bỗng nhiên xuất hiện ở Kiều phủ lại chính là tuyệt đỉnh cao thủ.
Nếu bị phát hiện, dùng thân thủ của A Nguyên căn bản đấu không lại, mặc dù tăng thêm Mộ Bắc Yên, đại khái là tỷ lệ trốn chạy để khỏi chết có thể lớn hơn chút mà thôi.
Đương nhiên, nếu như người đến chính là Cảnh Từ, dùng thân thủ của hắn lúc chưa bị thương, khả năng có thể cùng hắc y nhân kia đánh một trận.
Nàng đến nay nhớ rõ sự kinh diễm cùng kinh hãi khi lần đầu thấy hắn thi triển khinh công tại sườn núi lúc đó.
Lồng ngực A Nguyên bỗng nhiên lại đau thật sự, bàn tay vịn tường không hiểu sao có chút phát run.
Nàng hít thở sâu hai cái, cõi lòng phiền muộn, lại biết ban đêm không khí vẫn như ban ngày cực nóng, khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn nóng rát.
Cảnh Từ, Cảnh Từ chết tiệt.....
A Nguyên im ắng lầm bầm hai câu, mới đem nam tử đã không còn quan hệ gì với nàng quăng ra sau đầu, lại bí mật đi về phía trước một hồi, liền thấy có nô bộc dẫn theo đèn lồng từ đối diện đi tới, một đường trầm thấp nói chuyện với nhau.
Nô bộc làm việc được một năm nói: "Rốt cuộc là đại nhân vật nào đến đây?"
Có nô bộc khác già hơn cảnh cáo nói: "Ta nói ngươi cũng không phải mới ở trong phủ vài ngày, sao còn ngu xuẩn như thế? Nhớ kỹ, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên hỏi thì đừng hỏi! Lòng hiếu kỳ lớn như vậy, sau này chết cũng không biết chết thê thảm thế nào!"
Nô bộc còn trẻ lại nói: "Thật ra cũng không muốn nhìn nhiều hỏi nhiều. Nhưng mà cô nương đi vào sau kia thật sự đẹp mắt, là nam nhân đều phải nhìn nhiều vài lần!"
Nô bộc già nhân tiện nói: "Ngươi được lắm! Lại nhìn vài lần, không chừng tròng mắt đều móc ra cho người ta! Ngươi nhất định không biết kiếm khách trông coi bên ngoài phòng là ai, là......"
Bọn hắn một đường nói xong, đã đi qua rừng cây A Nguyên ẩn thân, dần dần đi xa. A Nguyên mặc dù dựng thẳng lỗ tai nghe, lại nghe không rõ kiếm khách kia là người nào.
Nghe trong ngôn ngữ kính sợ, nghĩ đến kiếm khách kia chính là cao thủ hắc y nàng muốn tìm.
Mà hắn lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài thư phòng bảo vệ.
Như vậy, trong thư phòng, ngoại trừ Kiều Lập, Khương Tham, còn có ai? Ai có tư cách sai khiến cao thủ như vậy vì hắn mà bán mạng?
Hồi tưởng phỏng đoán lúc trước, A Nguyên mơ hồ đoán được chút ít, trên trán liền nhịn không được mà đổ mồ hôi.
Chẳng qua là đã đến một bước này, không có lí nào lại lùi bước
Phỏng đoán dù sao cũng là phỏng đoán, nếu không thể nghiệm chứng, cuối cùng không thể giữ lời. —— dù là nghiệm chứng kết quả, đồng dạng sẽ để cho Nguyên phủ cùng Hạ Vương phủ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng so như cả đời hồ đồ.
Nàng mấp máy môi, phi thân hướng thư phòng.
-------------
Trong, ngoài thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Hai gã nô bộc dùng cây trúc đuổi đi mấy con ve đã đêm còn hú hí, rón ra rón rén thối lui đến xa hơn một chút đến hành lang gấp khúc. Còn có mấy tên trên người đeo đao kiếm đứng ở xa, cũng không dám tới gần.
Một người duy nhất thủ vệ trước thư phòng là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, trên eo đeo một thanh đao, thân hình cao lớn khôi ngô, mặt mũi đầy râu quai nón, một đôi mắt lõm sâu đang cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
A Nguyên nấp trong hành lang gấp khúc, đằng sau có bóng cây chập chờn ẩn hiện, cẩn thận dò xét khí thế cùng dáng người kia, quả nhiên cùng với hắc y nhân ngày đó giao thủ tương tự.
Cửa thư phòng và cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng người đi lại bên trong, trong phòng có nhiều người đang phẩm trà nói chuyện với nhau, nhưng A Nguyên nghiêng tai lắng nghe thế nào, chỉ nghe được ngoài phòng cành lá xào xạc, không nghe thấy trong phòng đang nói cái gì.
A Nguyên do dự một chút, thừa dịp một hồi gió đêm thổi qua, mượn tiếng gió và bóng cây yểm hộ, như con báo yên lặng nhảy xuống cây, linh hoạt mà nghiêng người, chạy xuống sau lưng thư phòng, ẩn vào dưới khung cửa sổ trong bụi cỏ.
Hành động liên tiếp vô cùng tốt, lưu loát gần như hoàn mỹ, mặc dù chưa mang thai, ước chừng cũng không làm tốt như vậy.
Thế nhưng nam tử mang bội đao rõ ràng đã nghe ra chút động tĩnh, A Nguyên vừa mới che dấu tốt thân hình, hắn liền đã bước nhanh chạy vội tới sau thư phòng, rút đao ra cầm trong tay, nhìn sang hướng bóng cây đen.
A Nguyên nín thở, ngồi kề sát bên tường, cũng đã lặng lẽ nắm chặt Phá Trần kiếm trên lưng.
Dáng người nàng gầy, lại ẩn vào chỗ sâu trong bụi cỏ, lúc này vẫn không nhúc nhích, cùng cỏ cây hòa vào làm một thể, mặc dù ban ngày chợt nhìn lại, cũng chưa chắc có thể nhìn ra được khác thường. Nhưng nam tử nhìn cực cẩn thận, ước chừng phát hiện tại bụi cỏ có dấu vết ngã vào, lại muốn đi gấp đến bên tường xem.
Trong lòng bàn tay A Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi, đang nghĩ ngợi nên theo góc độ gì đâm người này một kiếm, khiến khả năng đắc thủ càng lớn, chợt nghe trên bầu trời đêm truyền đến tiếng chim ưng vỗ cánh.
Nam tử cầm bội đao lập tức dừng lại, nhìn con chim ưng bay qua mái hiên, trầm thấp nói: "Hẳn lại là cái con kia?"
Hắn nhảy thân lên, dọc bên cạnh cây cao, muốn chém về phía chim ưng.
A Nguyên thấy chiêu thức hắn xuất đao, độ mạnh yếu càng dám khẳng định người này chính là người áo đen ngày đó.
Mà con chim ưng mà Hắc y nhân muốn giết kia chính là Tiểu Hoài. Cũng may Tiểu Hoài nếm thiệt thòi lớn từ hắn, xa xa nhìn thấy nam tử ánh đao chớp động, sớm đã cả kinh cao cao bay lên, trong màn đêm không biết ẩn đi nơi nào.
Nam tử đã biết con chim ưng kia cổ quái, đầy trời tìm hướng đi của Tiểu Hoài, lại chẳng quan tâm A Nguyên bên này.
A Nguyên kinh hỉ, lại lo lắng, suy nghĩ Tiểu Hoài lanh lợi, có lẽ không đến mức bị bắt được, liền tiếp bước chân, tìm chỗ gần cửa sổ ẩn dấu thân mình, mới lặng lẽ chấm nước bọt thấm ướt cửa sổ giấy, xem xét kỹ động tĩnh bên trong.
Trong phòng quả nhiên có ba bốn người đang phẩm trà.
Khương Tham mặt mày dịu dàng, dáng người uyển chuyển, đang thay một quan viên trung niên châm trà. Nhìn tuổi tác khí độ của quan viên kia, phải là phụ thân của Kiều Quý Tần, Đại Lý Tự khanh Kiều Lập.
Ngồi phía trên lại là một thanh niên hai mươi tuổi, đang thêm trà.
A Nguyên không phải Nguyên Thanh Ly ngày đó mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thực sự nhận ra người này đúng là Dĩnh Vương Chu Hữu Khuê.
Thời điểm đưa tang lão Hạ Vương, hắn từng cùng Bác Vương, Quân Vương, Đoan Hầu cùng theo Lương đế đến phúng viếng.
Dĩnh Vương ngày thường có phần anh tuấn, khóe môi có chút cong lên, mặc dù không bằng Bác Vương ung dung ôn nhã, nhưng trông cũng rất hòa ái dễ gần, thật bình dị gần gũi, cũng nhìn không ra lúc hắn theo cha mình đi chinh chiến xa trường, coi mạng người như cỏ rác.
Hắn đang hướng văn sĩ trung niên đứng hầu đằng sau, khẽ cười nói: "Thiệu Phổ, Tham Nhi nhà các người đi ra ngoài lâu như vậy, tính tình ngược lại càng chững chạc!"
Văn sĩ phía sau hắn, phải là dưỡng phụ của Khương Tham - Đinh Thiệu Phổ.
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Bàn Long là trong truyền thuyết dân gian Hán tộc Trung Quốc ở ẩn trên mặt đất mà không lên trời. Vẻ ngoài uốn lượn vờn quanh. —— trích từ bách khoa
Được rồi, đây là quyển cuối cùng. Cảm ơn mọi người đoạn đường này đã ủng hộ và tha thứ!
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai Chương 211: Năm đó Chu phu nhân bị Chu Thực mạnh mẽ ép lấy, Khương Tham bởi vì không có người chiếu cố mà bệnh nặng, Chu phu nhân hơn phân nửa chính là nhờ Đinh Thiệu Phổ thu dưỡng, hai mẹ con mới có thể một mực giữ liên lạc.
A Nguyên sau khi án Chu Thực kết án, còn có chút điểm đáng ngờ chưa hiểu, từng cải trang vào lại Từ Tâm am, lấy cớ muốn ở tiểu viện của Khương Tham, thám thính lai lịch Khương Tham, lúc ấy sư thái tiếp đãi đã nói, đó là nữ quyến của đại thần trong kinh.
Nói cách khác, Từ Tâm am lại để Khương Tham ở đó. Bảo vệ, cũng không phải bởi vì Chu phu nhân hoặc Chu gia công tử, mà là trong kinh thành có người an bài.
A Nguyên nghi hoặc càng lớn, nín hơi lắng nghe.
Lại nghe Đinh Thiệu Phổ cười nói: "Tham Nhi nhiều bệnh, ta đến cùng cũng nuông chiều chút ít, thời điểm nhu thuận thì hoàn toàn nhu thuận, nhưng lúc tính tình nóng nảy cũng thật khiến người ta đau đầu!"
Dĩnh Vương nói: "May mắn là còn biết sử dụng một ít thiên tính, bằng không thì còn không biết làm cho người ta điên cuồng thế nào. Nghe nói một Chu nhị công tử điên rồi, mắt thấy vị Ngôn Hi công tử ở Hạ vương phủ vị kia cũng nhanh sắp điên rồi......Phụ hoàng đối với Tả Ngôn Hi có phần là tín nhiệm, nếu có thể lại để cho hắn cho ta sử dụng, cũng là một chuyện tốt."
Đinh Thiệu Phổ nói: "Nhưng hắn đối với Tham Nhi đã có cảnh giác, lại cả ngày cùng Đoan Hầu ở một chỗ, chỉ sợ càng hướng về Đoan Hầu nhiều hơn."
Kiều Lập cũng cau mày nói: "Thân thế của Đoan Hầu dù chưa nói rõ, nhưng đến cùng coi như là con trai trưởng, lại rất được Hoàng Thượng sủng ái. Một khi Hoàng Thượng đem thân thế công bố, lệnh hắn nhận tổ quy tông, đến lúc đó cũng là kình địch!"
Dĩnh Vương nói: "Điều này cũng không cần lo lắng. Cảnh Từ tuy có tài, đến cùng không phải trước mặt phụ hoàng lớn lên, trong triều những đại thần kia chưa hẳn biết hắn, chính hắn giống như cũng không động tâm tư này. Còn có, thái y cũng nhanh nhảu, ta rốt cuộc hỏi được rồi. Hắn vốn có tật cũ trên người, khó có thể khỏi hẳn, mấy tháng này lại tra án, lại từ hôn, huyên náo bệnh tình càng trầm trọng, phụ hoàng mới lệnh cho Tả Ngôn Hi ngày đêm đi theo bên cạnh hắn khám và chữa bệnh điều trị. Tình huống này, chưa hẳn còn có thể sống bao lâu, lại càng không phải nói cùng ta tranh giành ngôi vị. Chúng ta lưu tâm nhất, vẫn là bên Bác Vương."
Kiều Lập liền vô cùng lo lắng mà đứng người lên, chắp tay đi qua đi lại, than thở, "Các người xem, Hoàng Thượng đây là đang nghĩ gì thế? Không để con trai thân sinh làm thái tử, vẫn còn suy nghĩ muốn truyền ngôi cho Bác Vương......"
Đinh Thiệu Phổ nói: "Chỉ vì Bác Vương tâm cơ quá sâu, ngươi xem cái ý chí vì thiên hạ kia, từ trên xuống dưới chuẩn bị tốt lắm, lại để cho những lão thần lão tướng kia tranh nhau giúp hắn nói chuyện, Hoàng Thượng cho dù muốn truyền ngôi cho vương gia nhà chúng ta, cũng sẽ do dự khó quyết......"
Ngoài cửa sổ, A Nguyên đã không biết từ lúc nào ngã ngồi xuống, chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo theo lòng đất dâng lên, đến máu cũng nguội lạnh. Trên trán vẫn như cũ đổ mồ hôi, nhưng mồ hôi lại không biết lúc nào đã lạnh xuống. Gió đêm thổi qua, nàng lại ôm vai, không tự chủ được mà run rẩy.
Cảnh Từ......bệnh rất nặng? Thậm chí sống không được bao lâu?
Tả Ngôn Hi giống như đã từng nói qua, Cảnh Từ nếu như không dưỡng tốt thân thể, khả năng sống không được vài năm.
Nhưng Cảnh Từ đương nhiên có thể có được y sư cũng thuốc thang tốt nhất, phương pháp khám và chữa bệnh tốt nhất, cho nên hắn đương nhiên còn có thể sống cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cùng Tắc Sênh quận chúa mà hắn yêu thành thân, thậm chí sinh rất nhiều những đứa con, thẳng đến con cháu đầy cả sảnh đường......
Nhưng tin tức Đoan Hầu bệnh nặng sắp chết, lúc trước hầu như cùng với tin Đoan Hầu đến cùng lúc xuất hiện. Về sau Cảnh Từ cũng thừa nhận, mượn bệnh nặng tránh không gặp người khác, là kế hoạch tốt lúc hắn chưa quay về Lương quốc, —— tuy nhiên hoàn toàn chính xác hắn có thương tích trên người, nhưng dù thế nào cũng không chết được.
Có lẽ, lúc này Cảnh Từ lại muốn dùng bệnh nặng để tránh đi phân tranh ngôi vị? Ít nhất, dưới mắt Dĩnh Vương sẽ không cho rằng Cảnh Từ đang ngăn cản con đường của hắn, nếu không cũng nên coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể thống khoái trừ đi.
A Nguyên nghĩ như vậy, cảm thấy rốt cục thanh thản đi chút ít, lúc này mới có thể tiếp tục nghe người trong phòng nói chuyện.
Dĩnh Vương nói: "......Muốn đối phó Dương Thế Hậu, chỉ sợ chẳng phải dễ dàng."
Kiều Lập nói: "Nếu như thật muốn làm, cũng chỉ tốn thêm nhiều một phen tay chân mà thôi, có khi so với Mộ Chung là Thăng Ninh còn dễ làm hơn."
Đinh Thiệu Phổ vội hỏi: "Dùng thuộc hạ xem ra, lần trước đã đánh rắn động cỏ, tạm thời vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dương Thế Hậu lãnh binh bên ngoài, binh cường mã tráng, cũng không phải có thể so sánh với lão Hạ Vương ở nhà tĩnh dưỡng. Huống chi lần trước giá họa cho Mộ Bắc Yên không thành, đã khiến cho hắn cảnh giác. Gần đây hắn tựa hồ vẫn còn truy tra bản án lão Hạ Vương và Thăng Ninh trưởng công chúa, căn bản không có ý định dừng tay."
Kiều Lập khinh thường nói: "Tra thì như thế nào? Mộ Chung tuy có chút ít căn cơ, nhưng ai lại sẽ đem tiểu tử này để ở trong lòng?"
Đinh Thiệu Phổ nói: "Kiều đại nhân, ngươi đừng quên, thứ nhất Hoàng Thượng nhớ kĩ tình cũ với lão Hạ Vương, sẽ đối với Tiểu Hạ Vương đặc biệt tha thứ, thứ hai hắn đã là con rể Nguyên phủ, Nguyên phu nhân rốt cuộc là người được Hoàng Thượng yêu suốt bao nhiêu năm, tâm cơ lại thâm sâu, chỉ cần gió thổi bên gối, chỉ sợ không thua *lệnh ái. Ba là Dương Thế Hậu cùng lão Hạ Vương có mối sinh tử chi giao trên chiến trường kiếm đao máu chảy, đối với Mộ Bắc Yên nhất định đặc biệt trông nom. Nghe nói hôm kia Dương Thế Hậu tấu lên Hoàng Thượng, vẫn còn nghi vấn nguyên nhân cái chết của lão Hạ Vương. Việc này không phải nói, nhất định là Mộ Bắc Yên truyền ra."
* lệnh ái thường chỉ con gái của người đối thoại hoặc thuộc gia đình quyền quý. Ý nói con gái của Kiều Lập là Kiều quý tần.
Dĩnh Vương thở dài: "Còn có, năm đó Dương Thế Hậu cũng xưng thần dưới váy Nguyên phu nhân. Nguyên phu nhân là một người thông minh, nhìn có vẻ cũng không muốn cuốn vào phân tranh của ta cùng Bác Vương. Nhưng nếu như bà ta phát hiện ta đối phó Hạ Vương cùng Dương Thế Hậu, liền khó nói!"
Đại tướng Dương Thế Hậu, lão Hạ Vương Mộ Chung, Thăng Ninh trưởng công chúa......
Âm mưu động trời, ngay tại đây những người này đơn giản như nói chuyện phiếm mà lộ ra.
A Nguyên vừa kinh vừa sợ, hàm răng không nhịn được run khanh khách.
Nàng vội ổn định tâm thần, lúc đang cần lắng nghe, chợt thấy bên cạnh bóng đen lóe lên, vội ngừng thở nắm Phá Trần kiếm, người nọ đã mượn bụi hoa yểm hộ ẩn dấu thân hình, cẩn thận nhìn hướng này xem xét.
Hắn mặc dù cũng che mặt, nhưng vẫn là quần áo vải xanh ban ngày, nhưng đôi mắt hoa đào tươi sáng, ẩn hàm vô cùng lo lắng, —— đúng là Mộ Bắc Yên.
Nàng thoáng nhóm người, giơ tay về phía hắn.
Mộ Bắc Yên nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức cười đến cong cong như vầng trăng, trong con ngươi đều giống như bao hàm ánh trăng nhu hòa. Hắn khẽ bước tiến lên, kề đến bên người nàng ngồi xuống, cầm chặt cánh tay nàng, cười nhẹ nói: "Nàng thật đúng là gan to bằng trời. Ta nhìn thấy người kia! Là thủ hạ đệ nhất cao thủ của Dĩnh Vương, Phùng Đình Ngạc, hai chúng ta có nhân đôi thành bốn người cũng không thể đánh thắng được!"
Hắn nói xong, nhịn không được lại nhìn vào trong cửa sổ, chỉ vào bên trong hướng A Nguyên đưa tới một ánh mắt hỏi thăm.
Nếu như Phùng Đình Ngạc thân ở bên ngoài thủ vệ, như vậy Dĩnh Vương tất ở trong thư phòng?
A Nguyên đối với người bên cạnh Dĩnh Vương cũng không hiểu rõ, mắt thấy Mộ Bắc Yên một ngụm nói ra danh tính lai lịch của người này, liệu người này hoàn toàn vô cùng lợi hại, vội nhẹ nhàng gật đầu, "Bọn họ đều ở bên trong."
Nàng rất lo lắng Dĩnh Vương nhắc lại cái chết của Hạ Vương, làm Mộ Bắc Yên thất thố, hướng hắn ra hiệu muốn rời đi, nói nhỏ: "Biết rõ hắn là người của Dĩnh Vương cũng đủ rồi, chúng ta đi trước!"
Mộ Bắc Yên nghiêng tai nghe ngóng, đang nghe Dĩnh Vương tại phân phó Kiều Lập nói: "Quý Tần chỗ đó, ta đến cùng không nên thường xuyên đến, còn cần làm phiền Kiều Đại ngươi thường xuyên đi đi lại lại."
Kiều Lập nhanh chóng gật đầu, "Cái này là đương nhiên, đương nhiên. Hoàng Thượng già nua, giàu sang phú quý nhà chúng thần toàn bộ dựa vào Vương gia ngày sau giúp đỡ, vi thần nào dám không tận tâm? Vương gia yên tâm, Quý Tần chỗ đó tất nhiên sẽ hết sức khích lệ Hoàng Thượng sớm quyết định. Nếu có ý định khác, cũng sẽ lập tức sai người nói cho vi thần, sẽ không trì hoãn."
Mộ Bắc Yên nhíu mày, nắm cánh tay A Nguyên, cũng rất nhanh buông ra, cười nhẹ nói: "Dù sao nàng cũng đã nghe được không tệ lắm, tranh thủ thời gian thoát thân quan trọng hơn! Cũng may mà Tiểu Hoài lanh lợi, tại gần đó bay tới bay lui, phân tán lực chú ý của Phùng Đình Ngạc, bằng không thì muốn từ dưới mí mắt hắn mà lẻn qua tìm nàng, thật đúng là không dễ dàng!"
Nếu như Phùng Đình Ngạc chính là hắc y nhân cao thủ ngày đó cùng Tiết Chiếu Ý, người thuyết thư, thì chân tướng lão Hạ Vương bị ngộ hại đã có câu trả lời. Chẳng qua là hắn còn muốn biết chân tướng phụ thân bị hại, cũng phải trước tiên nghĩ đến mạng nhỏ của mình và A Nguyên. Về phần dã tâm của Dĩnh Vương, cùng với Dĩnh Vương cùng Kiều Lập âm thầm cấu kết, cũng không phải hiện tại nên suy tính.
A Nguyên nghĩ đến thân thủ của Phùng Đình Ngạc, trong nội tâm cũng có chút sợ hãi, gật đầu nói: "Được, đi nhanh lên......Tiểu Hoài đâu? Chớ để cho Phùng Đình Ngạc làm cho bị thương!"
Hai người đối với Phùng Đình Ngạc này rất là kiêng kị, sau nửa ngày cẩn thận xem xét, xác định Phùng Đình Ngạc hoàn toàn không có ở trong phạm vi tầm mắt, lúc nãy lặng lẽ rời thư phòng, thuận lợi ẩn thân đến sau bồn cây cảnh trên hành lang gấp khúc, vào đến rừng cây vừa rồi nhẹ nhàng thở ra.
Phùng Đình Ngạc đến cùng chỉ có một người, còn phải canh giữ ở gần thư phòng, cũng không thể phân thân. Chỉ cần rời khỏi thư phòng, dùng thân thủ của bọn hắn, theo như thủ vệ bình thường, muốn thoát thân có lẽ không khó khăn như vậy.
Hai người đang bèn nhìn nhau cười, chợt nghe đỉnh đầu một tiếng kêu vui sướng, tiếng cánh xé gió, nhiệt tình lao về phía A Nguyên.
"Tiểu Hoài......"
A Nguyên hoảng hốt, muốn thấp giọng cũng không được.
Phùng Đình Ngạc đang nhìn chằm chằm Tiểu Hoài, lập tức phát hiện chỗ ẩn thân của A Nguyên, kinh hãi, lập tức cầm đao thả người chạy đến.
Tiểu Hoài đã nghỉ trên vai A Nguyên, vẫn đắc ý vỗ cánh, bày ra bộ dáng chính mình không sợ gian khổ dũng cảm tìm chủ nhân, kiên trinh bất khuất.
Mộ Bắc Yên thiếu chút nữa bắt nó quăng xuống đất, kéo A Nguyên liền trốn, "Chạy mau......"
Thật sự là thành cũng Tiểu Hoài, bại cũng Tiểu Hoài......
Hắn không nên xem trọng trí lực của con chim ưng này, cho rằng nó là đang giúp hắn dẫn dắt rời đi lực chú ý của Phùng Đình Ngạc. —— nó rõ ràng chẳng qua là đang tìm kiếm chủ nhân của nó, mạo hiểm bị đại cừu nhân mạnh nhất chém tới đích, mạo hiểm tìm kiếm chủ nhân của nó mà thôi......
A Nguyên ẩn náu rất kín, cho nên nó lâu như vậy mới có thể tìm được nàng.
Đáng tiếc nó không kịp tố cáo A Nguyên, liền bị Mộ Bắc Yên rất không biết điều mà một tát bay đi, mà A Nguyên cùng Mộ Bắc Yên đã đột nhiên chạy trốn như bay......
- -- đề lời nói với người xa lạ--
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai