Lưỡng Thế Hoan

Chương 109

A Nguyên chạy trốn mặc dù nhanh, có thể rốt cuộc cũng kém hơn Phùng Đình Ngạc.

Huống chi, các thị vệ canh giữ ở hành lang gấp khúc cũng đã nghe thấy huyên náo nên xông lên đến đây, chặn đứng bọn hắn không nói, còn hô lớn gọi đồng bọn hỗ trợ: "Bắt thích khách, mọi người nhanh bắt thích khách!"

A Nguyên không ngừng kêu khổ, liền tranh thủ giấu khuôn mặt kĩ hơn chút ít, cầm trong tay Phá Trần kiếm ra sức đối địch.

Nhưng khăn che mặt của nàng tựa hồ không có tác dụng gì rồi. Phùng Đình Ngạc cầm đao cùng nàng mới so hai chiêu, đôi mắt màu đen nặng nề đảo qua kiếm của nàng, rất nhanh nhìn thẳng nàng, "Nguyên đại tiểu thư?"

Được rồi, cởi xuống khăn che mặt, nàng có thể nhận ra hắn, bịt kín khăn che mặt, hắn đương nhiên cũng có thể nhận ra nàng.

Huống chi, nàng dùng vẫn là thanh Phá Trần kiếm lúc trước, thanh Phá Trần kiếm hết sức quý trọng......

Chẳng qua là bảo kiếm sắc bén gặp được Phùng Đình Ngạc là cao thủ như vậy, tựa hồ cũng đã trở thành dao phay.

A Nguyên miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, đã bị bức đến góc tường tại hành lang gấp khúc, ngay cả chạy trốn cũng không có chỗ trốn.

Mộ Bắc Yên ứng phó vài tên thủ vệ bình thường cũng nhẹ nhõm, chẳng qua là mắt thấy người chạy tới càng lúc càng nhiều, lại không tiện thật sự đả thương người, muốn thoát thân cũng không dễ.

Đang vô cùng lo lắng, chợt nghe được A Nguyên kêu lên một tiếng buồn bực, mắt nhìn sang dò xét, thấy A Nguyên bị Phùng Đình Ngạc bức đến bên tường, gắt gao sử dụng kiếm ngăn lưỡi đao của hắn đâm tới, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.

Phùng Đình Ngạc thấy lưỡi đao bị ngăn cản, cũng không rút lui chiêu, dương tay một quyền hướng thẳng vào bụng dưới của A Nguyên.

Mộ Bắc Yên kinh hãi, cũng không để ý sau lưng đang có thủ vệ một kiếm bổ tới, ra sức xông lên trước bổ về phía cánh tay trái của Phùng Đình Ngạc, làm cho Phùng Đình Ngạc rút quyền lại, trở tay bổ về phía Mộ Bắc Yên.

Mộ Bắc Yên tránh thoát một đao kia của Phùng Đình Ngạc, lại không tránh thoát một kiếm của thị vệ sau lưng, trên vai thoáng đau một phát, kêu rên xông về trước vài bước, lại gọi A Nguyên trước mặt, đem A Nguyên bảo vệ sau lưng, thấp hỏi nàng nói: "Nàng sao rồi?"

A Nguyên thở dốc một hơi, chỉ cảm thấy bụng dưới mơ hồ đau, lại chỉ có thể cười lớn nói: "Không ngại, còn có thể đánh một trận!"

Người trong thư phòng hiển nhiên đã nghe được động tĩnh.

Đang có mặt rất nhiều người, Dĩnh Vương, Khương Tham không ra ngoài, Kiều Lập cũng đã đi ra khỏi, đảo qua A Nguyên, Mộ Bắc Yên, quát: "Hai người này có ý muốn hành thích bổn quan, lại làm tổn thương gia nhân của ta, cùng hung cực ác, còn không bắt lấy? Nếu như có chống cự, giết chết ngay tại chỗ!"

Nếu như có khả năng thấy được cái không nên thấy, đã nghe được cái không nên nghe, bắt hay không bắt căn bản chính là nói nhảm, giết chết ngay tại chỗ mới cần gấp nhất, —— điều này đương nhiên không chỉ là ý của hắn.

Phùng Đình Ngạc ngầm hiểu, đao thế trở nên lăng lệ ác liệt tàn nhẫn, tận lực muốn đem hai người một mạch chém giết.

Mộ Bắc Yên mặc dù toàn lực đối phó với địch, nhưng võ nghệ chênh lệch quá xa, không qua mấy chiêu trước ngực lại trúng một đao, lập tức máu phun ra, mà Phùng Đình Ngạc không chút nào buông lỏng, lưỡi đao lóe hàn quang như dã thú đích lạnh lẽo, mạnh mẽ nhắm vào chỗ hiểm của Mộ Bắc Yên.

Hắn cũng không có ý định đi vạch trần khăn che mặt của Mộ Bắc Yên, một lòng muốn đem hắn coi như thích khách chém chết ở đây. Sau này Lương đế truy cứu, cũng có thể đơn giản đem chuyện này qua loa giải quyết.

Mộ Bắc Yên mặc dù là vương hầu cao quý, nhưng nửa đêm xông đến trong phủ đại thần hành thích bị giết, Lương đế cũng không cách nào trách đến Kiều Lập đâu?

A Nguyên thấy thế kinh hãi, cũng không để ý thân thể không khỏe, đang định ra sức cứu giúp, chợt thấy bên cạnh một đạo kiếm quang vượt qua, ánh sáng nhàn nhạt, cùng Phá Trần kiếm độc nhất vô nhị, lại có thể lướt qua mọi người, hoàn toàn ngăn trở lưỡi đao chém về phía Mộ Bắc Yên.

Phùng Đình Ngạc chằm chằm nhìn lên, ánh mắt đã có chút co rút lại, "Là ngươi?"

Tiêu Tiêu thu kiếm lại trước ngực đề phòng, mỉm cười nói: "Là ta!"

Mộ Bắc Yên trên cổ phảng phất đã chạm vào lưỡi đao lạnh giá, không khỏi tóc gáy dựng hết lên, chưa tỉnh hồn mà thở dài nói: "Trẻ trung không cố gắng, khi già sẽ bi thương, cổ nhân thật không lừa ta! Sớm hiểu được hôm nay sẽ bị người đánh cho chật vật như vậy, ta nên ít đi thanh lâu vài lần, luyện thêm vài lần kiếm pháp mới đúng."

Tiêu Tiêu hướng hắn cười một tiếng, "Tiểu Hạ Vương gia có thể lĩnh ngộ đạo lý kia, cũng không uổng công chịu hai đao này!"

Kiều Lập vội hỏi: "Tiêu hộ vệ, nơi đây chỉ có thích khách, ở đâu ra Tiểu Hạ Vương gia? Ngươi cố ý giúp đỡ hai gã thích khách này, chẳng lẽ là một phe?"

Tiêu Tiêu cười nói: "Kiều đại nhân nói ý tứ này, hẳn là có ý định tiếp theo coi ta như thích khách chém chết tại chỗ? Nếu thật sự là như thế, lệnh ái* hướng Hoàng thượng giải thích, chỉ sợ có chút cố sức."

*ý nói Kiều quý tần

Kiều Lập cả giận nói: "Các ngươi đêm khuya mang binh khí xâm nhập bổn quan phủ đệ, không phải thích khách, chẳng lẽ là để làm khách ư?""

Tiêu Tiêu nói: "Tại hạ nghèo hèn, đương nhiên không xứng đến quý phủ của Kiều đại nhân làm khách. Bất quá Tiểu Hạ Vương gia cùng Nguyên đại tiểu thư đích thật là đang làm khách, làm khách tại chỗ của Đoan hầu bên kia. Cũng thật trùng hợp, nơi bên cạnh kia cũng gặp phải thích khách, chúng ta một đường đuổi theo, không biết làm sao lại đuổi tới Kiều đại nhân quý phủ......"

Mộ Bắc Yên đã phục hồi tinh thần lại, giật xuống che mặt khăn, đi ra vài bước, cười nói: "Đúng là như thế! Ta cùng A Nguyên hôn sự sắp tới, có một số việc muốn cùng Ngôn Hi thương nghị, nghe nói hắn đang cùng Đoan hầu ở tại y quán phía đông kia dưỡng bệnh, cùng Ngôn Hi thương nghị một chút, không ngờ có thích khách muốn hành thích Đoan hầu, sau khi bị chúng ta ngăn cản đã nhanh chóng thoát được. Đêm đã khuya, nhà chúng ta cùng chim ưng giúp đỡ huynh đệ truy bắt người, ai ngờ đuổi theo hắn lại dẫn chúng ta đến quý phủ, cũng không hiểu được là Tiểu Hoài nhà chúng ta hoa mắt, hay là thích khách này thật sự tiến vào quý phủ? Vì thế không làm cho Kiều đại nhân hiểu lầm, mới che mặt muốn vào tìm một hồi, không thể tưởng tượng được Kiều đại nhân rõ ràng coi chúng ta như thích khách, hạ lệnh giết chết......"

Tiêu Tiêu tùy theo nói: "Kiều đại nhân, vừa rồi chuyện Tiểu Hạ Vương gia đi y quán, không chỉ có ta, Đoan hầu, Ngôn Hi công tử, đại phu trong tiệm bán thuốc, tiểu nhị, còn có người hầu của Tiểu Hạ Vương gia đều có thể chứng nhận. Ừm, Đoan hầu bệnh tình không nhẹ, nhưng đối với ai dám ám sát hắn cũng rất tò mò, vừa rồi đã có người hầu trở về, đem chuyện thích khách tiến vào Kiều phủ bẩm báo hắn, có lẽ rất nhanh sẽ tới đây hỏi thăm Kiều đại nhân nguyên nhân trước sau."

A Nguyên cũng đã mở khăn che mặt, hướng Phùng Đình Ngạc cười cười, "Ta cũng muốn biết các ngươi không hỏi nguyên do liền thống hạ sát thủ. Chẳng lẽ người muốn hành thích Đoan đầu hầu thật sự ở tại quý phủ, cho nên các ngươi không thể chờ đợi được mà muốn giết người diệt khẩu?"

Phùng Đình Ngạc mặc dù còn nắm lấy đao, lại chỉ nhìn về phía Kiều Lập, trù trừ không dám động thủ.

Mộ Bắc Yên, A Nguyên, hơn nữa Tiêu Tiêu, ba người liên thủ thực lực đã cao hơn hắn. Mặc dù có thị vệ khác tương trợ, có thể loại bỏ hết bọn chúng, dùng thân phận của bọn hắn, cùng với lời vừa rồi Tiêu Tiêu nói, việc này rất khó giải quyết tốt hậu quả. Một điều không tốt, sẽ hủy đi không chỉ là tiền đồ của Kiều Lập hay Phùng Đình Ngạc.

Kiều Lập xoa tay áo nhíu mày trầm ngâm, bên kia đã có người hầu bước nhanh xông lại bẩm: "Đại nhân, đại nhân, Đoan hầu tới chơi!"

Kiều Lập hít vào ngụm khí lạnh, "Bây giờ?"

Người hầu nói: "Đúng ạ! Người hầu không dám ngăn trở, đã......đã nhanh đến bên này!"

Kiều Lập vội đảo mắt nhìn vào thư phòng, vội hỏi: "Đi, mau theo bổn quan ra nghênh đón, đón vào chính sảnh tự thoại! Ba vị, cũng mời cùng đi gặp Đoan hầu! Đoan hầu nhân phẩm quý trọng, nếu do ngài đến nói nguyên do trong đó, sẽ không khó biết rõ thị phi trắng đen."

Nếu để cho Đoan hầu chạy tới nơi này, chẳng lẽ lại để cho hắn tiến thư phòng tự thoại?

Không chỉ có Đoan hầu, đến Tiêu Tiêu, Mộ Bắc Yên cũng không thích hợp ở chỗ này. Bằng không thì Dĩnh Vương trong thư phòng nên như thế nào thoát thân?

Mộ Bắc Yên không cam lòng trừng mắt nhìn thư phòng, đẩy Phùng Đình Ngạc tay đang cầm đao ra, đưa A Nguyên theo Tiêu Tiêu đi về phía trước, miễn cưỡng cười nói: "Vì sao phải do Đoan hầu nói rõ nguyên do? Chúng ta truy thích khách, thế nhưng lại chạy đến Kiều đại nhân quý phủ nha! Kiều đại nhân chẳng những không giúp tra tìm thích khách, còn muốn coi chúng ta là thích khách mà làm thịt, chậc chậc......Kiều đại nhân nên ngẫm lại, làm thế nào nói rõ nguyên do với Đoan hầu đi?"

Cảnh Từ, Tả Ngôn Hi đã bước vào chính sảnh, được nghênh tiếp thượng tọa.

Tiêu Tiêu đã xông về phía trước, nói: "Công tử, ta cùng với Tiểu Hạ Vương gia truy tung thích khách tập kích công tử, được chim ưng của Nguyên đại tiểu thư dẫn vào Kiều phủ. Tiểu Hạ Vương gia, Nguyên đại tiểu thư không tin Kiều đại nhân sẽ chứa chấp thích khách, liền lẻn vào trong phủ xem, không ngờ Kiều phủ ngọa hổ tàng long, lại coi Hạ Vương cùng Nguyên đại tiểu thư là thích khách, ý muốn giết chết tại chỗ."

Hắn không chịu nói tình hình nguy hiểm lúc ấy của hai người, nhưng Cảnh Từ liếc về Mộ Bắc Yên dưới chân không ngừng nhỏ máu, cũng đoán được lúc ấy tình hình mạo hiểm bao nhiêu. Quay đầu nhìn về phía A Nguyên, chỉ thấy nàng tóc mai có chút tán loạn, sắc mặt cũng không tốt, thật sự cũng không thấy bị thương ở đâu.

A Nguyên cũng đang nhìn về phía Cảnh Từ.

Hắn mặc dù gầy, nhưng dáng người cao ngất, mặt mày tối tăm ẩn hàm mũi nhọn, không phải kiểu lạnh nhạt xem trần đời thật đạm mạc như trước kia. Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo qua hai người, cùng ánh mắt A Nguyên chạm nhau, cũng chưa từng dừng lại, mà rất nhanh nhìn về phía Kiều Lập, "Vừa rồi người có ý đồ tập kích bản hầu tại tiệm bán thuốc, thân thủ cũng rất cao cường. Bản hầu không hiểu rõ chuyện triều đình, ngược lại không hiểu được Kiều đại nhân lúc nào nuôi cao thủ như vậy? Lại không biết bản hầu làm sao đắc tội Kiều đại nhân, để Kiều đại nhân hạ độc thủ như vậy?"

Một mực chắc chắn như vậy, giống như Kiều Lập là người đứng sau thích khách vậy.

Kiều Lập cuống quít nói: "Hầu gia minh giám, hạ quan từ trước đến nay theo khuôn phép cũ, nào dám phái người ám sát hầu gia? Trong chuyện này tất có hiểu lầm, hiểu lầm......"

Cảnh Từ nói: "Cái gì hiểu lầm? Đem Hạ Vương coi như thích khách là hiểu lầm, hay là cao thủ ngươi nuôi đến cực hạn tài giỏi là hiểu lầm? Hôm nay Hạ Vương bị thương không nhẹ, Hoàng Thượng ngày mai tất nhiên sẽ truy vấn. Kiều đại nhân không bằng tranh thủ thời gian nói rõ, sau này Hoàng Thượng hỏi, bản hầu cũng thay đại nhân nói tốt mấy câu."

Kiều Lập nói: "Cái này......đều là hiểu lầm, hiểu lầm......Hạ Vương cùng Nguyên đại tiểu thư che mặt mà đến, chúng ta rõ ràng nhận không ra nên coi như thích khách, đích thật là ngu xuẩn! Trong phủ của ta cũng không có cao thủ nào, chẳng qua là tiểu nhi* bất hảo, một lòng muốn học chút ít võ nghệ, ngày sau mới đền đáp tốt công ơn Ngô Hoàng, cho nên ta hôm nay xin cho một cao thủ nhập phủ làm khách, muốn mời hắn giúp đỡ xem con ta nếu tập võ thì tư chất sẽ thế nào, không nghĩ gặp được Hạ Vương che mặt vào phủ, cái này......thật là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

*ý nói con trai của Kiều Lập

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 213:

Cảnh Từ cười nói: "Vậy thương tích của Hạ Vương chẳng lẽ cũng là hiểu lầm? Nếu bản hầu không nhìn lầm, cao thủ nhà ngươi sử dụng đao kiếm chính nhắm vào chỗ hiểm của hắn, một lòng muốn lấy mạng hắn? Bọn họ vào phủ tìm người mà thôi, lại chưa từng tổn thương đến ngươi mảy may, ngươi dựa vào cái gì nhất định cho rằng bọn họ vì ám sát ngươi mà đến, lại dựa vào cái gì mà hạ lệnh giết chết? Kiều đại nhân đây là đắc tội bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện nhận không ra, đến thích khách là ai phái tới đều lười thẩm vấn, chỉ muốn tranh thủ thời gian giết người diệt khẩu?"

Kiều Lập không ngớt lời kêu oan nói: "Hạ quan một kẻ văn sĩ, tay trói gà không chặt, làm gì biết giết người diệt khẩu? Cao thủ kia không rõ nguyên nhân, có lẽ là cho rằng cừu nhân gây hấn, ra tay mới hơi nặng......"

Tả Ngôn Hi thấy vết thương của Mộ Bắc Yên chảy máu không ngớt, rốt cuộc lo lắng, đi lên trước thấp giọng nói: "Bắc Yên, ta trước dẫn đệ đi băng bó miệng vết thương."

Mộ Bắc Yên nói: "Cút!"

Hắn thoáng nhìn Cảnh Từ hướng bên này nhìn chăm chú, lại càng giữ chặt tay A Nguyên, thân mật nói: "A Nguyên, bên này giao cho Đoan hầu xử lý là được, chúng ta đi về trước đi! Tên trời đánh đích Phùng Đình Ngạc, ra tay thật đúng là nặng! Lại phải vất vả phu nhân của ta rịt thuốc trị thương cho ta!"

A Nguyên đoán được Cảnh Từ nhận được tin tức, đặc biệt chạy đến giải vây, không khỏi trầm ngâm cứ như vậy trứ đi trước có phải có chút không có phúc hậu hay không, ngược lại suy nghĩ một chút nữa, có Tiêu Tiêu, Tả Ngôn Hi ở bên, chắc Kiều Lập cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi Cảnh Từ cũng không giống bộ dạng bệnh nặng, dùng thân thủ của hắn, Phùng Đình Ngạc muốn đối phó hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Huống chi, điều Dĩnh Vương hôm nay nên làm, là mau chóng rời khỏi, để tránh nhiễm thêm hị phi, khiến Lương đế nghi ngờ?

Nếu như bọn họ ở lại đây bên cạnh đã không trợ giúp được gì, đích thật là rời khỏi đây mau chóng giúp Mộ Bắc Yên xử lý miệng vết thương mới là chuyện gấp.

Lúc A Nguyên nghĩ như vậy, liền giúp đỡ Mộ Bắc Yên, cười dịu dàng nói: "Tốt. Chắc hẳn chuyện hôm nay, Kiều đại nhân tất nhiên sẽ cho chúng ta, cho Đoan hầu một câu trả lời thỏa đáng!"

Kiều Lập nghe thấy trong lời nói của nàng giấu dao găm, âm thầm kêu khổ cuống quít. Hắn vốn đang có lý, bị lời của Đoan hầu cắm xuống tay, thích khách đã thành người truy tìm thích khách, ngược lại khắp nơi bị động, chẳng những không cách nào truy cứu chuyện hai người xông vào phủ, còn phải trăm phương ngàn kế trước tiên đem mình và Dĩnh Vương tách ra.

Bên kia Cảnh Từ vẫn đang khẽ thở dài: "Ai, Kiều đại nhân nói cũng là có lý. Xem ra là bản hầu nhát gan, vừa cầu kiến Kiều đại nhân một kẻ văn sĩ, rõ ràng trong lòng run sợ, xem như tiến vào đầm rồng hang hổ......"

A Nguyên đã dắt Mộ Bắc Yên đi tới cạnh cửa, nghe được trong lời nói của hắn không hiểu sao lại có cảm giác thê thảm, ngực buồn bực, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Cảnh Từ.

Nam tử kia tựa hồ đã cùng nàng rất lạ lẫm, nhưng lại không khỏi khiến nàng sinh lòng thân cận, vẫn như cũ từ trên cao nhìn xuống, không đếm xỉa từng bước lùi lại ép sát, hoàn toàn không có ý buông tha Kiều Lập.

Mắt thấy nàng cùng Mộ Bắc Yên dắt tay rời đi, đáy mắt hắn phảng phất có một tia cười, lại phảng phất không có.

Tay của hắn đang phủ lên một cái hầu bao trên thắt lưng.

Hầu bao màu xanh, đặc tính chế tác không có gì tốt, lại mộc mạc không hoa văn, trông có vài phần quen mắt.

A Nguyên đi ra khỏi Kiều phủ, đi ra một đoạn, mới bỗng dưng nhớ tới, khi ở Thấm Hà hắn thường xuyên đem một cái hầu bao như vậy.

Trong hầu bao kia, là năm mươi bảy hạt đậu đỏ.

Năm mươi bảy hạt đậu đỏ, năm mươi bảy tình lang kỳ thật A Nguyên căn bản chưa từng có.

Không ít chuyện cũ, nàng nhớ rõ ràng, cùng những đoạn ngắn mơ hồ, bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó giống như thủy triều dâng lên.

Trong ngực A Nguyên rầu rĩ, lập tức như nứt ra mấy khe hở.

Vỡ tan như đang kịch liệt đau nhức, giống như có chất lỏng đắng chát tuôn ra rồi chảy xuôi khắp mọi nơi.

Lục phủ ngũ tạng, tính cả huyết dịch lưu động, đều bị ngâm đến đắng chát không chịu nổi.

Nàng khó chịu đến cơ hồ không thở nổi.

Lúc trở lại Nguyên, đã vào lúc canh ba.

Nguyên phu nhân nghe nói hai người bị thương trở về, kinh hãi không ít, liền khoác áo trên vai tiến đến nhìn, A Nguyên đã giúp Mộ Bắc Yên xử lý xong miệng vết thương, hạ nhân cũng chuẩn bị xong bữa ăn khuya đưa lên. Hai người giằng co hơn nửa ngày, sớm đã bụng đói kêu vang, đang rửa sạch tay ăn canh ăn điểm tâm trong phòng, nhìn xem vẫn còn gió êm sóng lặng.

Nhưng Nguyên phu nhân nhìn trên mặt đất máu đen còn chưa lau, cùng với vài thị nữ đáy mắt chưa tiêu hết sợ hãi, liền biết Mộ Bắc Yên bị thương không nhẹ.

Bà cười khổ nói: "Các con đây là đi nơi nào trước hoa dưới trăng*? Kỳ thật Nguyên phủ cùng Hạ vương phủ phong quang cũng không tệ mà."

*ý nói hẹn hò nam nữ

Mộ Bắc Yên đã đứng dậy đón bà đi vào, cười nói: "Đều là con gây chuyện, khiến A Nguyên mệt mỏi bôn ba đi theo, cũng làm cho nhạc mẫu phí tâm!"

Nguyên phu nhân cười nói: "Ta ngược lại không có gì, A Nguyên hoàn toàn không thể mệt mỏi, gần đây khí sắc cũng không tốt. Đến tột cùng có chuyện gì, khiến các con giày vò thành như vậy?"

Mộ Bắc Yên do dự, nhất thời không dám nói thẳng, chỉ cười nhìn về phía A Nguyên.

A Nguyên do dự một chút, liền đem chuyện nàng đi tìm Mộ Bắc Yên, cùng Mộ Bắc Yên theo dõi Khương Tham cũng như chuyện dò xét Kiều phủ đêm nay, tính cả nhóm người Cảnh Từ, Tiêu Tiêu tiến đến giải vây, đều nhất nhất nói ra.

Bọn họ tiến đến Kiều phủ điều tra, cuối cùng lại hầu như vạch mặt náo loạn như vậy một hồi, Kiều Lập, Kiều quý tần tuy không cần phải nói, ngay cả Dĩnh Vương chỉ sợ cũng sẽ đối với bọn họ sinh lòng nghi kị.

Việc này quan hệ đã không chỉ là nàng hoặc Mộ Bắc Yên, thậm chí không chỉ là Nguyên phủ hoặc Hạ vương phủ, hiển nhiên không thể giấu diếm.

Mà Mộ Bắc Yên thẳng đến lúc này mới biết được, đám người Dĩnh Vương đã nói về việc mưu hại lão Hạ Vương, trưởng công chúa, không khỏi hận càng tăng thêm, tiếp nhận trà Tiểu Lộc mang đến, uống hai phần, lại cảm thấy cả miệng cả ngực đều thật cay, nhẫn nại đến mức trong lòng không ngừng tăng lên ác khí, vung tay ném chén trà nhỏ trên mặt đất, khiến chén trà vỡ nát bấy, mảnh sứ vỡ bắn ra bốn phía.

Đám thị nữ đã bị sai ra ngoài, mặc dù từ xa xa nghe tiếng, nhất thời cũng không dám đi đến, chỉ có Tiểu Lộc canh giữ ở cửa kinh hãi liếc về phía bên trong nhìn quanh, vô tội nhìn Tiểu Hoài trao đổi, thầm nghĩ tính tình cô gia mới quả thật rất xấu.

A Nguyên liếc nhìn hắn, đưa tay đưa cho hắn thêm một cái chén khác, thực sự cũng u sầu phiền não, nói ra: "Hôm nay chuyện này, thật sự phiền toái. Mục đích của Dĩnh Vương là kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu có người ngăn trở hắn, bất luận là Đại tướng hay là lão thần, chỉ sợ hắn cũng sẽ không buông tha."

Nguyên phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, ôn nhu nói: "Chớ sợ. Theo như lời con nói, Dĩnh Vương cũng không biết các con đã nghe được bao nhiêu, đoán được nhiều ít. Thật muốn không khiến hắn nghi ngờ, ta tìm cơ hội khi ở trước mặt hắn giả bộ làm kẻ hồ đồ, không chừng còn có thể qua loa vượt qua. Chẳng qua là hắn rõ ràng chính là kẻ chủ mưu đứng sau việc giết Hạ Vương cùng trưởng công chúa, lại hết lần này tới lần khác là hoàng tử có khả năng kế vị nhất, sau này cảnh giới của chúng ta, vô luận thế nào đều có chút khó xử."

"Khó xử thế nào?"

Mộ Bắc Yên nghiến răng nói ra, lại cười đến rực rỡ, tựa như hoa đào ngày xuân kiều diễm nở rộ khắp chốn, "Chẳng lẽ con còn dựa vào việc hắn đã giết cha con, đến sau khi kế vị sẽ buông tha con ư? Hay là nuốt xuống khẩu khí nô nhan mị sắc này hướng hắn lấy lòng cầu tha thứ, lại trơ mắt nhìn hắn đạt được tâm nguyện, còn phải phủ phục trước mặt hắn, đối diện với hắn ba lạy chín bái, hô lên vạn tuế?"

A Nguyên biết rõ Mộ Bắc Yên trông áo quần lụa là, nhưng tính tình lại khác, chưa từng bỏ qua mối thù giết cha cho dù bất cứ ngày nào, mà Nguyên phu nhân vì bảo vệ bản thân chu toàn, sớm thành thói quen khéo đưa đẩy xử thế, cũng không muốn cuốn vào chuyện hoàng tử đoạt vị, cũng đau đầu, nói: "Dĩnh Vương vì ngôi vị hoàng đế không từ thủ đoạn, đến Đại tướng như cánh tay đắc lực hoàng thượng cũng chưa từng có, tâm địa ác độc như thế, không để ý đại cục, ngày sau nếu kế vị, chỉ sợ không phải là phúc của Đại Lương."

Nguyên phu nhân nghe ý của hai người, cũng không chịu dừng tay như vậy, cũng là không ngoài suy nghĩ, chỉ có chút nhíu mày, khẽ nhấp hai phần trà, mới trầm thấp nói: "Có phải phúc của Đại Lương hay không, kỳ thật không có quan hệ với chúng ta. Thiên hạ của Lý gia cũng thế, thiên hạ của Chu gia cũng thế, chúng ta chỉ cần giữ được nhà mình cao thấp bình an, cũng đã đủ rồi! Chẳng qua trông tình hình hiện nay, nếu là Dĩnh Vương kế vị, chúng ta thật sự sẽ gặp bất lợi sâu sắc."

Nếu A Nguyên chẳng qua là Nguyên tiểu thư, bứt ra tự bảo vệ mình ước chừng cũng không khó nhưng A Nguyên cùng Mộ Bắc Yên lập thành hôn ước, Nguyên phủ liền không thể không cùng Hạ Vương phủ vui buồn cùng nhau.

Thành như lời Mộ Bắc Yên, Dĩnh Vương ngoan độc, đã giết lão Hạ Vương, đề phòng Mộ Bắc Yên biết được sau này sẽ báo thù cho cha, sau khi kế vị có khả năng sẽ trảm thảo trừ căn*. Lúc đó A Nguyên tất nhiên đã gả vào Hạ Vương phủ, lại làm sao có thể một mình an toàn?

*chém đầu để trừ hậu hoạ

A Nguyên thấy Nguyên phu nhân mặt mày trấn tĩnh, không khỏi an tâm không ít, hỏi: "Nếu như Hoàng Thượng biết rõ là do Dĩnh Vương gây nên, còn có thể lại để cho Dĩnh Vương kế thừa ngôi vị hoàng đế ư?"

Nguyên phu nhân lạnh lùng cười cười, "Kế thừa ngôi vị hoàng đế? Nếu có chứng cớ xác thật, hắn có thể bảo trụ mạng nhỏ của mình cũng không dễ dàng!"

Cái gọi là quân thần phụ tử, vốn là quân thần, sau đó mới là phụ tử. Bất luận cái gì quân vương đều khó có khả năng dễ dàng tha thứ người khác ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, cho dù là chính cốt nhục của mình. Huống chi, Lương đế tính nóng như lửa, ngày đó Đại hoàng tử chính là bị ông ta nghi kị không có lòng thần phục, thiếu chút nữa chém giết tại chỗ.

A Nguyên liền thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Hôm nay mặc dù không có chứng cớ xác thật, nhưng Dĩnh Vương vô luận liên quan như thế nào, mẫu thân có lẽ có thể tìm cơ hội ở trước mặt hoàng thượng góp lời một chút?"

Nguyên phu nhân nói: "Tuỳ cơ ứng biến, lại để cho hắn không được Hoàng Thượng chào đón, cũng là không thể không khả năng, nhưng là không thể....... quá quyết liệt. Hoàng Thượng đa nghi, với những chuyện nhạy cảm như thế này, nếu như ta đây giả vờ như cũng không hỏi đến việc này, nhưng lại vô cớ đề cập, ngược lại sẽ khiến ngài nghi ngờ."

Sóng mắt bà lưu chuyển, bên môi nở một nụ cười yếu ớt, "Hắn rõ ràng còn muốn mưu hại Dương Thế Hậu?"

A Nguyên nhớ lại đám người Kiều Lập, Dĩnh Vương đối thoại, nói: "Trước kia có lẽ đã động đậy tay chân, nhưng không thể thành công. Bọn hắn có ngữ điệu đánh rắn động cỏ, nói rõ Dương đại tướng quân đã có chỗ cảnh giác."

Nguyên phu nhân gật đầu, "Dương Thế Hậu cũng là hảo hữu của ta, cũng hoàn toàn thiên vị Bác Vương, nhưng ước chừng cũng không muốn nhằm vào Dĩnh Vương. Ta ngày mai viết thư cho hắn, nói cho hắn biết việc này, bảo hắn tận lực nâng đỡ Bác Vương, tiễn đưa Dĩnh Vương kia đi đoạn đường này!"

A Nguyên nghe bà nói như mây trôi nước chảy, bất giác kinh ngạc cười, "Mẫu thân đây là có ý đối phó Dĩnh Vương?"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
Bình Luận (0)
Comment