Lưỡng Thế Hoan

Chương 75

Mộ Bắc Yên đã chỉ rõ.

Hắn thật sự là một người thương hương tiếc ngọc từ trước đến nay chỉ biết yêu thương nữ nhân chứ không biết tra tấn nữ nhân bao giờ.

Nhưng hắn phong lưu đã quen.

Hắn biết rõ Tiết Chiếu Ý là do người nào đó phái đến.

Thân mang quần áo tang, lại ở thanh lâu tầm hoan tác nhạc, vốn là tội lớn.

Nhưng người hắn đầy sát khí ngồi dưới lầu uống rượu, những cô nương của Hoa Nguyệt Lâu không ai dám đến gần hắn - tiểu Hạ Vương gia nổi tiếng phong lưu.

Ai cũng không thể nói rõ đôi mắt đào hoa của hắn ngày trước cười lên như mèo con lười biếng, hôm nay làm sao đôi mắt lại lạnh lẽo thâm trầm làm cho người ta đi qua khiếp sợ không dám nhìn thẳng.

Vì vậy, Tiết Chiếu Ý bị xử lý thế nào, không một ai dám đến ngăn cản.

Ở góc trà lâu đối diện, A Nguyên cùng Cảnh Từ ở một bên uống trà, một bên nghe tin tức nha dịch truyền đến.

A Nguyên chậc chậc kêu kỳ lạ, hỏi Cảnh Từ: "Không phải nói Tả Ngôn Hi và Mộ Bắc Yên, hai huynh đệ bọn họ không vui vẻ gì ư? Nhưng đây là Mộ Bắc Yên quyết tâm muốn thay Tả Ngôn Hi rửa sạch tội danh."

"Vui vẻ không hòa thuận, cùng việc có cảm tình với nhau hay không, có tín nhiệm nhau hay không, thật ra là hai việc khác nhau. Tình huynh đệ từ nhỏ, cũng không phải người ngoài nào cũng biết được. Tả Ngôn Hi thấy khăn lụa ở hiện trường, cũng nhận định chính Mộ Bắc Yên bị giá họa?" Cảnh Từ khoan thai uống trà, nói: "Kỳ thật có Tiêu Tiêu đi ra làm chứng, Tả Ngôn Hi cơ bản có thể xóa bỏ hiềm nghi. Mộ Bắc Yên không chỉ muốn vì Tả Ngôn Hi rửa sạch tội danh, còn muốn tra ra hung thủ sát hại phụ thân."

A Nguyên nhìn thần sắc của hắn, hỏi: "Nhưng hành tung của Tả Ngôn Hi quỷ dị như vậy. Huynh cùng Tả Ngôn Hi quen thuộc như vậy, nên biết hắn mượn cớ đến nhà thăm bệnh, đến tột cùng là người nào?"

"Không biết."

"Không biết?"

"Hắn là bằng hữu của ta, ta hiểu rõ hắn là đủ rồi, không cần thiết phải biết bằng hữu của hắn, càng không phải đi theo dõi hành tung của hắn."

"Hắn thà đeo trên lưng tội danh giết cha, cũng không chịu nói với huynh hành tung của hắn, để cho huynh thay hắn kiểm chứng, còn sự trong sạch của hắn....huynh còn tin hắn như vậy?"

"Ta tin hắn. Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn nhắc tới, không muốn nói ra bí mật của mình. Ta có, nàng cũng có. Có chút bí mật, hoàn toàn so với mạng sống còn quan trọng hơn, cận kề cái chết không chịu nói ra, cũng không có gì lạ."

Cảnh Từ trả lời, đưa hầu bao trong tay ra, lấy ra vài viên đậu đỏ, vuốt vuốt.

A Nguyên lập tức nhớ tới hạt đậu này chính là mấy hạt trong năm mươi bảy hạt đậu đỏ lúc trước, lập tức đỏ mặt, nói ra: "Huynh thích đậu đỏ như vậy, không bằng cho ta, hôm sau nấu cho huynh ăn! Tránh cho huynh mỗi ngày đều nhớ thương."

Cảnh Từ nói: "À, không cần. Ta thấy đậu đỏ này nhìn rất thú vị mà, định giữ lại chơi đùa "

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như u tuyền, "Huống chi dạ dày của ta không tốt, ăn đậu đỏ không khỏe, Hạ cô cô lại làm khó dễ nàng!"

A Nguyên khinh thường nói: "Bà ấy dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Ta không làm khó dễ bà ấy, bà ấy còn phải cười trộm!"

Mặc dù mặc nam trang, nhưng đôi mắt sáng trong, khóe môi cong một nụ cười vui vẻ, tự tin, giống như làn gió mát sượt qua cành cây, trong lúc lơ đãng liền có thể làm hồ nước trong vắt gợn sóng lăn tăn.

Đó căn bản cũng không phải là tiểu Miên Vãn khúm núm đi phía sau Hạ cô cô, thậm chí cũng không phải tiểu Miên Vãn hay để ý thần sắc của hắn......

Cảnh Từ một hồi lâu mới có thể dời ánh mắt, đảo qua con đường phía trước, thay đổi chủ đề, "Lúc trước nàng cùng Tiểu Lộc thỉnh thoảng đến trà lâu nghe sách, là chỗ này sao?"

A Nguyên nói: "Trong trà lâu náo nhiệt rồng rắn lẫn lộn, ta có việc thường qua đây xem, thuận tiện bắt mấy tên trộm nhỏ, ngược lại không nghe sách. Tiểu Lộc lại rất thích, rảnh rỗi thường chui vào đây."

Đang nói chuyện, Tiểu Lộc đi tìm tiểu nhị hỏi tin tức đã hậm hực chạy đến, nói: "Em muốn lấy tin tức ở trà lâu này, còn có thể thuận tiện nghe một chút chuyện! Ai ngờ Trương tiên sinh hôm nay lại bị bệnh, nói hai ngày nay ông ấy không tới đây."

"Trương tiên sinh? Là thuyết thư tiên sinh?" A Nguyên xì mũi coi thường, "Nhìn em cuồng nhiệt như thế, thật đúng là có ý định bái ông ta làm thầy? "

Tiểu Lộc cười hì hì nói: "Em nghĩ cẩn thận rồi! Nếu như em không có nhan sắc như tiểu thư, càng không tài tình được như tiểu thư, nếu như học được một tay bản lĩnh thuyết thư cũng không tệ. Sau này tiểu thư bắt trộm mệt rồi, không muốn làm nữa, em cũng có thể dựa vào nghề thuyết thư để nuôi tiểu thư!"

A Nguyên nhìn khuôn mặt tâm cơ cười cười, sau nửa ngày mới có thể nói: "Có chí khí! Có chí khí! Ta thật sự....rất đa tạ em lại chu đáo như vậy!"

Tiểu Lộc nhân tiện nói: "Bây giờ em phải đi thăm Trương tiên sinh một cái! Ông ấy ở cách đây không xa. Muốn nịnh nọt ông ấy dạy thuyết thư cho em, không bằng liền thừa dịp ông ấy sinh bệnh đi thăm chút xíu, nhất định làm chơi ăn thật!"

A Nguyên vỗ trán nói: "Tốt, tốt......Học được ăn nói, về sau có thể giúp ta cãi nhau mắng chửi, rất tốt."

Tiểu Lộc được tiểu thư đồng ý, hoan hô một tiếng, đã chạy vội đi ra ngoài.

Cảnh Từ nhìn hai người nói chuyện, đôi mắt thanh lãnh màu đen dần nhu hòa. Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Lộc suy nghĩ nhiều rồi. Ta mặc dù không có thiên phú gì, nhưng nuôi dưỡng nàng không ngại. Mặc dù ta nhất định sẽ chết sớm, sẽ để lại cho nàng cả gia tài, cả đời giàu có."

A Nguyên ngạc nhiên, "Huynh.....huynh nói cái gì?"

Cảnh Từ nói: "Ta nói, chờ xử lý tốt việc này, nàng theo ta hồi kinh! Đoan hầu phủ mặc dù vắng vẻ, nhưng cũng thanh tĩnh."

A Nguyên chợt nghe được hắn nói trắng ra như thế, lập tức vừa thẹn vừa mừng, chân tay luống cuống, vội vàng cúi đầu che dấu đôi má nóng như lửa của mình, nói: "Kỳ thật.....à... Cũng là ý kiến hay. Nhưng mà dù sao ta cũng là con gái của Nguyên gia, còn muốn cùng mẫu thân thương nghị.....Ta không nhớ sự tình lúc trước, nhưng Nguyên phủ có lẽ đã sớm chuẩn bị đồ cưới rồi?"

Lúc trước nàng đào hôn, đó là bởi vì không cách nào đối mặt, cũng không cách nào tưởng tượng gả cho một người xa lạ sắp chết là kiểu gì. Hôm nay nàng đã thấy Cảnh Từ, xác định tâm ý của nhau, đương nhiên nguyện ý quang minh chính đại gả đi, từ nay về sau sống cùng hắn, không biết sẽ vui thế nào!

Nhưng Cảnh Từ trước mặt nàng lại chậm chạp không trả lời.

A Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu lên, mới phát hiện môi Cảnh Từ trắng bệch, hắn đưa tay ôm chặt ngực, hai con ngươi ảm đạm khép chặt, đang thở dốc.

Nàng vội bổ nhào qua, hỏi: "A Từ, làm sao vậy?"

Cảnh Từ miễn cưỡng cười cười, "Không có việc gì. Nghỉ ngơi một chút là được."

A Nguyên không biết rõ, Cảnh Từ mấy ngày nay rõ ràng đã khỏe lên, tại sao bỗng nhiên lại bị bệnh.

Tuy nói lúc đang tra án mà bàn luận chuyện hôn nhân, cũng có chút lỗi thời. Nhưng bất luận nói thế nào, hôn nhân luôn là chuyện vui, huống chi lại là Cảnh Từ chính mình nói ra, cái gọi là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, nào có nói đến việc vui mà ngược lại bị bệnh?

Mắt thấy Cảnh Từ không khỏe, lại không bỏ xuống được tình tiết vụ án, A Nguyên đành phải đi khách điếm gần đó, để hắn nghỉ ngơi.

Cảnh Từ bệnh mãi cho đến vào đêm sau mới dần dần giảm bớt, khoác áo nhìn về phía Hoa Nguyệt Lâu xa xa.

A Nguyên bưng chén cháo loãng đến, lại hỏi: "Bệnh của huynh làm sao vậy? Y thuật của Tả Ngôn Hi tốt như vậy, cũng không chữa khỏi được?"

"Không phải đã nói sao, bệnh từ trong bụng mẹ, ta so với người bình thường yếu hơn chút ít. Nếu như không điều dưỡng tốt, lại không buồn phiền giận dữ, ta không thể sống quá mười năm!"

Cảnh Từ không đếm xỉa tới mà đáp, phảng phất chuyện đang nói nhàn nhã như không phải chuyện của mình.

A Nguyên lập tức nhớ tới hắn bị người thân thiết phản bội, đánh gãy chân vứt bỏ ở nơi đàn sói núi hoang, không khỏi rùng mình một cái.

Bằng hắn cương nghị thâm trầm như vậy, bất phàm, phải thật sự áp chế mới không giận giữ. Dẫn đến tái phát bệnh cũ, chính là sự tình trong dự liệu.

Cảnh Từ đã đi đến trước bàn, nhìn chén cháo, đôi mắt đen như cảnh đêm mới lóe sáng, "Nàng nấu cháo?"

A Nguyên nói: "À, thấy huynh ngủ rồi, dù sao ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không có tin tức truyền tới, nên đi nấu chút cháo. Nếu như lòng buồn bực không khỏe, ăn cái gì cũng chán ngấy, ăn chút cháo có lẽ sẽ tốt hơn."

Nàng chưa nói xong, Cảnh Từ đã ngồi vào bên cạnh bàn, cầm thìa nói: "Là gạo tẻ và ngô luộc cùng nhau?"

A Nguyên gật đầu, "Ta nghĩ thuốc bổ không bằng ăn bổ, ngô cùng gạo tẻ, tính ôn vị cam, thanh đạm, đối với tạng phủ rất tốt.."

Cảnh Từ cũng không nói gì, một muỗng một muỗng ăn, không ngờ một lát hắn đã ăn hết.

A Nguyên thấy thế cực kỳ vui vẻ, cười nói: "Lao lực cả ngày, đã sớm đói bụng. Huynh có muốn ăn thêm một chén không?"

Cảnh Từ để thìa xuống, lắc đầu nói: "Hiện tại không cần, ăn khuya không nên ăn nóng, như vậy là đủ rồi. Nếu như bệnh, cũng chỉ có thể ăn ít nhiều vậy thôi....."

A Nguyên luôn miệng nói: "Được, nếu như huynh thích ăn, sau này ta sẽ nấu cho huynh. Hạ cô cô muốn tìm tật xấu, tìm không ra trong cháo nha?"

Cảnh Từ lặng im một lát, đáp: "Dùng cháo điều dưỡng thân thể, vốn là bà ấy dạy nàng."

"A...? Bà ấy?"

"Nàng mặc dù không nhớ rõ, nhưng cách nấu cháo đều giống hương vị trước đây."

"Ta......trước kia?"

A Nguyên vừa cầm cái chén, chuẩn bị bưng ra ngoài, nghe vậy không khỏi ngẩn người.

Nhìn đáy mắt hắn không rõ là tuyệt tình hay hi vọng, trong đầu nàng có chút hỗn độn.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 148:

Trong thoáng chốc, nàng phảng phất nghe được âm thanh của thiếu nữ kia: "Sư huynh nếu huynh thích ăn cháo muội nấu, mỗi ngày muội đều nấu cho huynh, được không?"

Nam tử phảng phất cười một tiếng, chưa từng đáp lời của nàng, quay người cho nàng một cái bóng lưng lãnh đạm...

Tấm lưng ấy cao gầy, đi vào sương mù dường như không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại biết rõ, chính là hắn, chính là Cảnh Từ.

"Sư huynh......"

Nàng gần như dốc sức liều mạng gọi, đều muốn phá vỡ ảo giác trước mặt.

"Leng keng" tiếng vỡ vụn, A Nguyên ôm lấy đầu đang muốn đau nứt ra.

"Miên Vãn!"

Có người trầm thấp gọi, trên người của nàng liền ấm áp.

A Nguyên thở phì phò, cố gắng điều hoà hô hấp, rốt cuộc tỉnh lại từ trong ảo giác.

Cái chén đã rơi xuống đất.

Cảnh Từ không biết lúc nào đã đem nàng ôm trong ngực thật chặt.

Thanh âm của hắn trầm thấp, khó nén kinh hoảng, "Đừng sợ, sư huynh ở đây...."

A Nguyên nghiêng mặt qua, liền thấy khuôn mặt thanh tú tái nhợt của hắn, con mắt đen kịt vô cùng lo lắng, đều không có lãnh đạm và kiêu ngạo như bình thường.

A Nguyên run rẩy.

Nàng nhìn đôi mắt ấy, thở dốc thật lâu, mới nói ra tiếng: "Sư huynh? Sao lại là sư huynh?"

Cảnh Từ buông lỏng nàng.

Hắn ngưng mắt nhìn nàng một lát, sắc mặt tuy nhiên tái nhợt, thần sắc đã dần dần khôi phục thanh đạm bình tĩnh như lúc đầu. Hắn nói: "Bởi vì lúc trước có một sư muội, bộ dáng sợ hãi cùng nàng có chút giống nhau. Có lẽ bệnh của ta không nhẹ, vừa có chút hồ đồ, lại phân biệt không rõ."

A Nguyên trong đầu nửa là sự thật nửa là ảo giác, hỗn độn nói: "Ta lại cảm thấy huynh chính là sư huynh của ta?"

Đôi mắt Cảnh Từ đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng hốt của nàng, hô hấp dừng lại một lát, mới nói: "Ta lớn lên ở Trấn Châu, nàng là Nguyên gia đại tiểu thư lớn lên ở Biện Kinh, làm sao có thể có sư huynh là ta?"

A Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, hàm hồ đáp: "Rõ ràng, rõ ràng....."

Nàng phảng phất đã nghe rất rõ ràng, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Cảnh Từ lau mồ hôi trên trán âm thầm thở dài một tiếng lại ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đừng suy nghĩ. Ta hỏi qua Tả Ngôn Hi, ngày đó đầu nàng bị thương, cho nên đau đầu, mê muội sinh ra ảo giác đều rất bình thường."

"Là......thật không?"

Nhưng tại sao trong ảo giác của nàng lại luôn có Cảnh Từ, có sư huynh, thậm chí còn có nàng nấu cháo?

Nàng đã không nhớ rõ nàng đã từng nấu cháo, mà hắn lại rõ ràng nhớ hương vị cháo.

Theo như lời hắn, hắn lớn lên ở Trấn Châu, nàng ở Biện Kinh, nàng là Nguyên gia đại tiểu thư ngay cả cửa phòng bếp cũng không biết ở đâu, rốt cuộc là lúc nào lại nấu cháo cho hắn? tại sao Hạ cô cô cũng xuất hiện?

Hạ cô cô đối với nàng, không chỉ là có thành kiến, quả thực có thể dùng hận thấu xương để hình dung.

Nàng đầy bụng nghi hoặc, muốn hỏi thêm nữa...Cảnh Từ đã khẽ thở dài: "Đừng có lại nghĩ đến nàng lúc trước thế nào. Nguyên đại tiểu thư là thế nào, kỳ thật người biết cũng không nhiều. Ta đã nói cho nàng, về sau mới hiểu được sai. Hôm nay......Nàng như vậy, đã rất tốt rồi....."

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tiếng nói trong dường như có một tia nghẹn ngào, lại như có mơ hồ chờ mong.

A Nguyên nghe hắn thì thầm giống như trầm thấp nói xong, đều không có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách thường ngày, lại như có loại rượu, ấm đến đáy lòng, suy nghĩ mất trật tự lại bay xa.

Nàng giương mắt nhìn đôi mắt sâu đen của hắn, hai tay hoàn toàn để ở bên eo của hắn, tựa ở trước ngực hắn cảm thụ hô hấp ôn hòa, nàng liền tin tưởng bọn họ hoàn toàn hiểu nhau, quen biết đã lâu.

Cảm giác ấm áp mà an tâm này, lại rất quen thuộc như thế..

Cảnh Từ đội mắt nhìn nàng, đáy mắt sáng chói, như phản chiếu một dải ngân hà, rõ ràng như vậy, nhưng lại xa ngút ngàn dặm không thấy đáy, lại càng phát ra tia dụ hoặc không rõ.

A Nguyên duỗi ngón tay, vuốt vuốt vành mắt của hắn, dục vọng đã khiến nàng nhìn hắn rõ ràng hơn.

Nàng xoa mắt hắn, chợt thấy hắn cúi đầu xuống, phủ lên môi của nàng.

A Nguyên rung động kinh hãi, thể xác và tinh thần đều đã như nước mùa xuân mềm mại.

Nàng nhón chân lên như dây leo dây dưa với hắn, đáp lại hắn.

Nàng giống như ngã vào hồ nước ôn hòa thích nghi, lại ở trong đó rong chơi, sa vào say như chết, không thể dứt ra.

Mê ly như thế, nàng giống như quay lại ngày đó, bị Mộ Bắc Yên tính toán. Nóng lòng mà khao khát.

Nguyên đại tiểu thư xưa nay rất trung thành với chính mình ***, Nguyên đại tiểu thư muốn cùng Cảnh Từ thân mật dù chưa thành thân.

Cho nên nàng thuận theo nội tâm của mình, thò tay vào rút dây thắt lưng của Cảnh Từ, ngón tay ấm áp đơn bạc luồn vào áo trong của hắn.

Thân hình Cảnh Từ chấn động.

Lúc này, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Tiểu Lộc: "Tiểu thư, tiểu thư, em tìm được tiểu thư rồi!"

Cánh cửa bị "cạch" một tiếng đẩy ra, lập tức nhìn không sót gì, tay của A Nguyên đang làm gì cũng bị Tiểu Lộc nhìn thấy.

Tiểu Lộc nhìn hai người, há to miệng, sau đó mới reo lên: "Tiểu thư, tiếp tục, tiếp tục! Em ở ngoài cửa trông coi giúp!"

Nàng khẽ vươn tay, lại "cạch" Mà đem cánh cửa đóng lại, sau đó thân hình nhún xuống, quả nhiên tận chức tận trách mà ngồi ở ngưỡng cửa trông coi.

A Nguyên ngạc nhiên nhìn qua khe cửa thấy bóng lưng của Tiểu Lộc, nhất thời không biết còn muốn tiếp tục làm nữa hay không.

Cảnh Từ cúi đầu liếc mắt nhìn, hắn đã đè tay nàng đang để bên eo hắn lại.

A Nguyên không dám nhìn ánh mắt của hắn, cười khan nói: "Kỳ thật...lúc này không nên đúng không? Ta biết, tốt xấu cũng phải để huynh dưỡng bệnh tốt đã, có phải hay không?"

Cảnh Từ không đáp, buông nàng ra, đi đến bên cạnh bàn lấy chén trà nhỏ, uống cạn, sau đó lại một chén, lại uống cạn, lại một chén nữa......

Một mạch uống ba chén trà nhỏ, hắn không nhanh không chậm mà cài lên dây thắt lưng, cử chỉ như thường ngày, lạnh nhạt, bình tĩnh.

A Nguyên cũng có chút khát, cũng không nên cùng hắn đoạt trà, đi qua mở cửa, đá đá trúng Tiểu Lộc, hỏi: "Đi chơi giờ này mới về, em đi đâu?"

Tiểu Lộc nhảy người lên, cười hì hì nói: "Cũng không có đi đâu. Bởi vì Trương tiên sinh không có ở nhà, em nghĩ ông ấy đi tìm đại phu, cho nên đi mấy nhà đại phu gần đó, cũng không tìm thấy người, sáng em quay lại, Trương tiên sinh đã ở nhà, liền nói chuyện với ông ấy lâu một chút. Về sau nhìn trời đã muộn, tranh thủ thời gian trở về tìm tiểu thư, tìm cả buổi mới nghe nha dịch nói hai người ở đây."

Nàng chắp tay nhìn gian phòng một phen, thấy giường vẫn chỉnh tề, chắc tiểu thư hôm nay không đắc thủ, liền có chút ít tiếc nuối, thở dài: "Sớm biết như vậy em chậm nửa giời nữa mới về, còn có thể lãnh giáo bí quyết thuyết thư của Trương tiên sinh."

A Nguyên ngạc nhiên nói: "Em cùng vị Trương tiên sinh kia ngồi nói chuyện lâu vậy mà? Cũng không lãnh giáo bí quyết thuyết thư? Vậy em đi làm gì vậy?"

Tiểu Lộc nói: "Ông ấy bị bệnh, em liền cho ông ấy thuốc tiên nấu nước. Từ hôm em tặng ông ấy thước gỗ ô đàn tiểu thư dặn, ông ấy đối với em rất ôn hoà, còn nói muốn thu em làm nữ đệ tử đó! Nhưng mà Trương tiên sinh thật đúng là làm hết phận sự chuyên nghiệp, nghe nói em trong kinh đến, lại hầu hạ tiểu thư, nghe ngóng các loại sự tích của tiểu thư, nói về sau có thể biên soạn trong chuyện xưa đi."

A Nguyên vỗ trán, "Em nói hết ư?"

Tiểu Lộc nói: "Vì sao không nói? Dưới gầm trời này còn có nữ tử nào truyền kỳ như tiểu thư? Đúng rồi, Trương tiên sinh cũng rất quan tâm bản án của Hạ Vương phủ, em nói hết, hỏi ông ấy, nếu như là thuyết thư mà nói, ai có khả năng nhất là hung thủ giết hạ Vương....."

Cảnh Từ đứng dưới mái hiên cũng không khỏi nhíu mày. A Nguyên nói: "Tiểu Lộc, em thật không có đầu óc, nói hết rồi ư? Đây là bản án lớn kinh động đến Hoàng thượng! Không tốt, trong triều đình không biết có nhiều quan lớn bị liên lụy hay không, sao em lại cùng một lão đầu thuyết thư bàn tới?"

Tiểu Lộc giật mình, vò đầu nói: "Em không nghĩ nhiều. Ông ấy là một kẻ bình dân mà thôi, có thể nói cho ai chứ? Huống chi ông ấy đã đáp ứng là không đem bản án của Hạ Vương biên trong truyện xưa, cho nên em thuận miệng đã kể hết rồi!"

Cảnh Từ chợt hỏi: "Ông ta có phải hỏi rất cẩn thận không?"

Tiểu Lộc cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Giống như rất cẩn thận, còn hỏi em Tả công tử có phải đã hồi phủ hay không, lại hỏi tình hình ở Hoa Nguyệt Lâu, còn hỏi Tiết Chiếu Ý sau khi bị mang tới đó đã nói gì, cử chỉ ra sao......"

Sắc mặt của Cảnh Từ cùng A Nguyên đều không tốt.

Tiểu Lộc vội hỏi: "Ông ấy nói, ông ấy đối với mấy cái này kỳ thật không có hứng thú, chỉ là muốn ở ngoài suy đoán đến tột cùng ai có khả năng là hung thủ nhất mà thôi."

Cảnh Từ hỏi: "Vậy ông ta suy đoán cuối cùng là ai?"

Tiểu Lộc nói: "Ông ấy nói, nếu như Tả công tử đã có nhân chứng, Tiết Chiếu Ý lại không thể làm Mạch Đao động đậy, chứng minh hung phạm không tìm được, cần một lần nữa loại bỏ......"

A Nguyên cả giận nói: "Đây không phải nói nhảm đi!"

Trong mắt Cảnh Từ đã hiện lên nghi hoặc, trầm ngâm nói: "Ông ta.....là ám chỉ Tiết Chiếu Ý không phải hung thủ?"

Tiểu Lộc nhớ lại tình hình lúc đó, nói ra: "Hình như là vậy! Ông ấy nói kỳ thật rất hàm hồ......Có thể ông ta không rõ Hạ Vương có bao nhiêu nữ quyến, tất nhiên chỉ có thể hàm hồ."

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai
Bình Luận (0)
Comment