Cảnh Từ bỗng dưng đi đến cửa sổ, nhìn đường đi bên dưới bị đêm tối bao phủ.
Khách điếm này cùng Hoa Nguyệt Lâu đều ở phố bắc, trong màn đêm có thể miễn cưỡng nhìn thấy trà lâu.
A Nguyên hồi tưởng chuyện phát sinh trước khi Tiểu Ngọc cùng Phó Mạn Khanh bị hại, không khỏi càng nghĩ càng kinh ngạc, hỏi vội: "Tiểu Lộc, em ngồi cùng thuyết thư tiên sinh lâu như vậy, có phát hiện dấu hiệu khả nghi nào hay không?"
Tiểu Lộc ngạc nhiên nói: "Khả nghi? Ông ấy là một người thuyết thư, có khả nghi gì?"
A Nguyên cười lạnh nói: "Không thể nghi ư? Một người thuyết thư, nếu như biên chút truyện cũ để kiếm cơm ăn, cũng là không kỳ lạ, nhưng sao ông ta lại có tai mắt mà nói về chuyện tranh giành ngai vị ở Yến quốc? Về sau ta rảnh rỗi ngồi nghe, rõ ràng không hề lầm, mà ông ta nói cũng cẩn thận hợp lý nhiều lắm. Chuyện này xảy ra nửa năm trước, nếu như ông ta từ Yến quốc đến, nghe được chút ít tin tức cũng không kỳ quái, nhưng ông ta là một kẻ thảo dân, tại sao lại viết kĩ càng như vậy?"
Tiểu Lộc nói: "Già như vậy. Trong giang hồ, ỷ vào việc này để kiếm cơm ăn, mỗi lần đến một nơi tấy nhiên sẽ nghe ngóng chuyện khác. Tiểu thư xem, chẳng phải ông ấy dựa vào em để nghe nóng chi tiết bản án Hạ Vương hay sao?"
A Nguyên nói: "Đó là em ngu xuẩn! Bàn về bản phận của người trong nha môn, cho dù là bản án trộm giật móc túi, cũng không thể nói bậy nửa chữ ra bên ngoài! Ta lại chiều hư em! Lại lắm mồm không biết nặng nhẹ, quay về để Lý đại nhân phạt đánh em, cho em ghi nhớ thật lâu!"
Tiểu Lộc nghiêng đầu tưởng tượng, đột nhiên nói: "Đúng rồi, em thay ông ấy đun nước dưới lò có nhặt được một vật, em thấy có chút cổ quái, không giống đồ bình thường người ta hay dùng, liền nhặt lên định hỏi ông ấy, về sau chỉ lo trò chuyện việc ở Hạ Vương phủ, liền quên mất."
A Nguyên vội hỏi: "Vật gì?"
Tiểu Lộc móc ra một vật trong lòng, bên cạnh nói: "Giống như một cái lệnh bài ở quý phủ nào đó, mặt trên còn có chữ, em cũng không nhận ra. Chắc là ông ấy nhặt trong trà lâu trong lúc thuyết thư? Cho nên mới không đếm xỉa tới mà vứt vào lò. Nhưng mà đây là đồng, không có cách nào làm củi đốt mà!"
A Nguyên nhận lấy nhìn kỹ, quả nhiên là miếng lệnh bài khắc như ý vân mây, mặt sau ở giữa khắc chữ "Dĩnh".
Nàng không khỏi thất thanh nói: "Dĩnh Vương! Là lệnh bài của Dĩnh Vương phủ!"
Dĩnh Vương Chu Hữu Khê, là con trai thứ ba của Lương đế Chu Hoảng, đường đường là con ruột nhiều tuổi nhất của hoàng đế.
Từ Tâm am sở dĩ được quan phủ khiêm nhường, hương khói thịnh vượng, chính là bởi vì trụ trì Diêu Phong năm đó từng cứu Lữ thị.
Lữ thị tuy là kỹ nữ hèn mọn trong doanh, nhưng cũng là ở Từ Tâm am mà sinh hạ Dĩnh Vương, bởi vậy mà sau khi về kinh, cho dù không được Lương đế sủng ái nữa, nhưng vẫn chiếm một chỗ.
Thẩm Hà đến cùng không phải là kinh thành, tại sao lệnh bài của Dĩnh Vương phủ lại xuất hiện ở trong bếp của một tên thuyết thư nghèo hèn?
Cảnh Từ nghe tiếng đã đi tới, cầm lệnh bài nhìn xem, lông mày hắn dần nhíu lại.
A Nguyên thở dài: "A Từ, thuyết thư tiên sinh này chỉ sợ không tầm thường. Huynh ở nơi này nghỉ ngơi đi, ta đi trước thăm dò ông ta."
Cảnh Từ nhìn nàng liếc, "Ta đã ngủ nửa ngày, đã sớm không sao. Nếu như nàng mệt rã rời, ở chỗ này nghỉ ngơi cũng không ngại."
A Nguyên hậm hực, "Ta lại không có bệnh, nghỉ ngơi cái gì? Nếu như huynh chịu đựng được, liền cùng đi chứ! Chẳng qua là đánh nhau bắt người, giao cho ta là được rồi!"
Cảnh Từ cũng không đáp lời, sờ nhuyễn kiếm bên hông, đẩy cửa đi ra ngoài.
A Nguyên đã biết hắn cao ngạo, cậy mạnh, sẽ không chịu không đi, đối với bóng lưng của hắn đang đi xa, vội vàng đi theo.
--------------
Trên đường, Tiểu Lộc đã nhịn không được truy vấn: "Vì sao bởi vì một tấm lệnh bài lại nghi ngờ Trương tiên sinh? Quán trà kia rất náo nhiệt, mỗi ngày không biết bao nhiêu người lui tới, nếu như là có người ở Dĩnh Vương phủ đi qua, rơi mất tấm lệnh bài kia, đâu đó bị Trương tiên sinh nhặt đi, cũng không lạ?"
A Nguyên bất đắc dĩ, đáp: "Em có thể nhớ rõ Tiểu Màn Thầu từng nói qua, trước khi Tiểu Ngọc bị hại, từng đến trà lâu nghe sách? Lúc ấy chúng ta từng bởi vậy kết luận, ít nhất là ban ngày Tiểu Ngọc vẫn chưa nghe được tin tức của mẫu thân. Sau đó người thuyết thư liền bị bệnh, em còn thăm dò dược, nói cuống họng không tốt, nghỉ ngơi bốn ngày."
Tiểu Lộc nói: "Đúng, ngày đó ông ấy bệnh, em vừa vặn mới đi nghe. Nhưng như vậy thì sao?"
A Nguyên nói: "Suy đoán của chúng ta, bởi vì Tiểu Ngọc là vì đi trà lâu thấy ai đó, mới bị hại? Mà người thuyết thư lại trùng hợp như vậy ngã bệnh, có phải ngày đó đã xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là đã biết cái gì, nên trong lòng có quỷ?"
Tiểu Lộc mơ hồ nói: "Thuyết thư tiên sinh...cùng với Tiểu Ngọc...tám đời cũng không liên quan tới nhau mà!"
Cảnh Từ đột nhiên nói: "Sau khi Phó Mạn Khanh bị ám sát, ban đầu cũng không biết chính mình vì sao bị hại, nàng cũng không có nhắc tới Tả Ngôn Hi, mà là dốc sức liều mạng suy nghĩ nguyên do mình bị giết. Nếu là Tả Ngôn Hi từng lấy khăn lụa đi, nhất định là giết người diệt khẩu, làm sao nàng ta lại không biết nguyên do? Có thể thấy người giết nàng ta không phải làTả Ngôn Hi, mà là người mà nàng ta không biết."
A Nguyên nói: "Nhưng khăn lụa giá họa Mộ Bắc Yên nhất định là lấy từ chỗ nàng ta. Mặc dù nàng ta không biết khăn lụa đó đã giá họa cho Mộ Bắc Yên, nhưng Tả Ngôn Hi cũng xuất hiện ở đó, nàng chỉ sợ đã đoán được cùng bản án của Hạ Vương có quan hệ."
Tiểu Lộc sợ hãi nói: "Chẳng lẽ người giết nàng ta là thuyết thư tiên sinh?"
A Nguyên nói: "Không phải. Thuyết thư tiên sinh ngay ở trà lâu đối diện, hai người đều giao lưu nhiều người, không có khả năng không biết. Nếu như thuyết thư tiên sinh thật sự giết nàng ta, nàng ta tạm thời có cơ hội, phải nói ra!"
Tiểu Lộc khó hiểu, "Cái chết của Phó Mạn Khanh cùng thuyết thư tiên sinh có quan hệ gì!"
Cảnh Từ đã quyết nhưng nói: "Khăn lụa có lẽ bị ông ta lấy! Rất có thể lấy cớ gì đó để có được khăn lụa của Phó Mạn Khanh, Phó Mạn Khanh một mực chưa từng đem cái kia khăn lụa liên hệ với bản án của Hạ Vương phủ, nhưng lúc ông ta lấy khăn lụa chắc chắn có gì cổ quái, cho nên một khắc cuối cùng nàng ta cũng nghĩ ra, nhưng cũng đã nói không lên lời."
Hắn nhìn phương hướng trà lâu, thở dài: "Nàng một mực chỉ vào phương hướng ngoài cửa sổ, lúc ấy ta cho rằng nàng ta muốn chỉ gì đó, nhưng ngoài cửa sổ không xa chính là đường đi, sau đó là trà lâu. Nàng ta muốn nói, đúng là trà lâu."
Đang khi nói chuyện, chợt nghe bên kia có tiếng người huyên náo, một đám người giơ bó đuốc vọt ra, đứng đầu chính là đám người Mộ Bắc Yên cùng Tỉnh Ất.
A Nguyên bề bộn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tỉnh Ất cuống quít đáp: "Tiết Chiếu Ý chạy trốn!"
"Cái gì?"
"Chúng ta vốn ở bên ngoài trông coi, thấy bên trong có tiếng kêu to, về sau không có động tĩnh, cho rằng tiện nhân kia đã cam chịu số phận! Ai ngờ về sau đi vào nhìn, khách mua nàng ta một đêm đã ngã xuống đất, bị một cây kim trâm đâm vào ngực chết!"
"Bị......Kim trâm đâm chết? Không nghe thấy kêu thảm thiết?"
"Đúng. Chúng ta đã tra xét, nước trà trong phòng có thuốc mê. Khách kia bị hôn mê trên mặt đất, cho nên lại lặng yên không một tiếng động mà bị một cây kim trâm nho nhỏ đâm chết!"
A Nguyên nhìn Mộ Bắc Yên hai mắt đỏ bừng, bộ dáng vừa hận vừa thương xót vừa giận dữ, mạnh mà tỉnh ngộ lại, bật thốt lên: "Đêm đó Hạ Vương bị ngộ hại, đã uống qua trà của Tiết Chiếu Ý mang tới! Tiết Chiếu Ý còn đổi trà Hạ Vương uống lúc trước!"
Lúc này liền Tiểu Lộc đều nghe rõ, "Hung thủ đúng là Tiết Chiếu Ý! Nàng ta làm Hạ Vương hôn mê, sau đó dùng Mạch Đao giết chết Hạ Vương!"
Bọn họ nhận định Hạ Vương là bị người mạnh bạo giết chết, điều kiện tiên quyết là Hạ Vương thần trí thanh tỉnh.
Nhưng nếu như Hạ Vương bị hôn mê. Mặc dù Tiết Chiếu Ý là nữ tử cũng có thể nhấc Mạch Đao lên đâm xuống.
Tay của nàng nhanh chóng có lẽ cũng không quá nhanh, Hạ Vương bị đâm sau, lập tức thanh tỉnh, trợn mắt phát hiện là ái thiếp thường ngày hầu hạ, đương nhiên trợn mắt tròn xoe.
Nhưng lúc đó đã bị đâm trúng chỗ hiểm, mê dược phát vẫn phát huy tác dụng, căn bản không có sức phản kháng, rốt cục giữ nguyên khuôn mặt kinh hoàng cùng đôi mắt trợn tròn xoe mà chết.
Tiểu Lộc thậm chí nghĩ lấy ra, Mộ Bắc Yên đương nhiên cũng nghĩ được.
Thực tế nhớ tới phụ thân chinh chiến nơi sa trường, cả đời anh hùng, cuối cùng bị người bên gối dùng thủ đoạn, chết không nhắm mắt, Mộ Bắc Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt quyền đã đem móng tay cắm vào thịt.
Hắn nghiến từng chữ từ kẽ răng: "Cho dù lật tung thành Thẩm Hà, ta cũng muốn tìm cho ra nàng ta, nghiền xương thành tro!"
Nếu như Hạ Vương là Tiết Chiếu Ý giết, thuyết thư lại lấy khăn lụa chỗ Phó Mạn Khanh, sau đó đương nhiên bị Tiết Chiếu Ý đặt ở hiện trường mưu sát, dùng để giá họa cho Mộ Bắc Yên.
Như vậy Tiết Chiếu Ý cùng người thuyết thư có quan hệ gì?
A Nguyên bật thốt lên: "Ta nghĩ, chúng ta có thể tìm ra Tiết Chiếu Ý! Tiểu Lộc, mau dẫn đường!"
Tiểu Lộc há to mồm, "Đi......Ở đâu?"
"Tới tìm sư phụ tốt của em, người thuyết thư kia! Ông ta là đồng mưu!"
-------------
Chỗ đó không xa, là tiểu viện đằng sau ngõ hẻm kia, nhà đơn, cổng và sân cũ nát.
Mộ Bắc Yên cũng không đợi kêu cửa, xông lên đạp, đã đem cửa đá văng.
Còn chưa và nhảy vào, chợt thấy bên trong chật ra một bóng đen, nhảy lên tường vây, hướng ra phía ngoài chạy như bay.
A Nguyên biết rõ tất nhiên có quan hệ với hung thủ, thanh quát lên: "Trốn chỗ nào!"
Nàng rút...Phá Trần kiếm, ra sức đuổi theo tiến đến.
"A Nguyên!"
Cảnh Từ kêu một tiếng, tung người nhảy qua.
Động tác của hắn mau lẹ, tốc độ so A Nguyên nhanh hơn tây nhiều, chạy đi mấy trượng lảo đảo, vội vàng đỡ lấy gốc cây bên cạnh mới đứng vững, sắc mặt cũng trắng bệch.
Hắn gập cong người nhìn hai chân run rẩy, trên trán nhỏ xuống giọt hồ hôi lớn.
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Sủi cảo chúc tết mọi người! 2016 hồng hồng hỏa hỏa, hạnh phúc vui vẻ!
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor) Edit + Beta: Hàn - Mai