Lưu đại nhân xem xong, ngồi trên công đường, nói:
- Họ Triệu gặp bản quan sao lại không quỳ? Dám đứng sừng sững giữa công đường?
Triệu thị nghe đại nhân nói vậy, bất giác, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: Xem ra chú em chồng chưa chịu khai nên Lưu gù gọi ta tới làm khó dễ. Thôi đành, bước qua cửa thấp không thể không cúi đầu. Triệu thị nghe xong, vội quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, nô gia từ nhỏ đã giữ mình chốn phòng khuê chưa hề tới chốn công đường, không biết quy luật khi gặp nhà quan. Mong đại nhân khoan dung.
Nói xong vội quỳ xuống.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Triệu thị nghe cho rõ đây. Bởi Ngô Vượng tố cáo các ngươi, chị dâu, em chồng bàn kế hại chết Ngô Tường. Bản phủ cũng đã thẩm vấn Ngô Nhân, hắn nói không hề có chuyện này. Đều do Ngô Vượng nghèo khổ, đến hỏi vay mượn, các ngươi không cho vay, nên trong lòng bực tức, đệ đơn kiện lung tung. Vụ này, bản phủ muốn dẹp yên cho các ngươi, tránh chuyện quật mồ kiểm tra xác chết. Bản phủ muốn hai chị em ngươi phải viết bản cam kết rằng Ngô Tường thực sự chết vì bệnh tật. Chỉ có điều bản phủ không biết lệnh phu mắc chứng bệnh gì mà chết? Ngươi hãy mau viết rõ tên bệnh ra đây.
Triệu thị nghe đại nhân nói vậy, trong lòng thầm kinh hãi. Ta chưa được gặp mặt chú em chồng, không biết hắn khai với đại nhân là Ngô tường chết vì bệnh gì? Ngộ nhỡ hai người khai không giống nhau, chỉ e, Lưu gù lại trở mặt. Triệu thị ấp úng, loanh quanh một hồi, rồi mới bẩm với đại nhân, nói:
- Nô phu mắc phải chứng đau tim, sau canh hai thì qua đời.
Lưu đại nhân nghe Triệu thị nói vậy, nhìn viên thư lại, nói:
- Mau ghi khẩu cung của Triệu thị lại.
Thư lại ứng tiếng, hạ bút viết lên tờ khẩu cung. Lưu đại nhân lại dặn lôi Ngô cử nhân lên. Thừa sai ứng tiếng, đi ra ngoài, không lâu sau đã dẫn cử nhân lên đứng giữa công đường. Cử nhân chấp lễ xong xuôi, đứng sang bên đông. Thấy Triệu thị cũng có mặt trên công đường, bất giác giật mình e sợ. Hắn nhìn sang phía Triệu thị, nói:
- Chị dâu, sao chị cũng lên nha môn? Còn gì là thể diện của quan gia nữa? Phụ nữ trẻ xuất đầu lộ diện bên ngoài còn ra thể thống gì?
Cử nhân còn chưa nói hết câu, Lưu đại nhân ngồi trên công đường đã nói:
- Ngô cử nhân, lệnh huynh mắc phải chứng bệnh gì đến nỗi mất mạng?
Ngô cử nhân nghe hỏi, nói:
- Bẩm đại nhân, cử nhân đã bẩm rõ với đại nhân rồi. Gia huynh chỉ vì uống rượu quá nhiều, trúng gió mà chết.
Lưu đại nhân nghe xong, mỉm cười, quay sang phía viên thư lại nói:
- Đưa bản khẩu cung của Triệu thị khi nãy cho hắn xem.
Thư lại ứng tiếng, xoay mình đi xuống, trao cho Ngô cử nhân bản khẩu cung của Triệu thị. Ngô cử nhân nhận lấy, đưa lên đọc, trong lòng thầm kinh hãi. Hắn lại bẩm lên:
- Bẩm đại nhân, quả là gia huynh có cả bệnh này. Có lẽ cái chết của gia huynh là do hai bệnh này kết hợp lại gây ra.
Đại nhân nghe vậy, ngồi trên công đường vụt hét lớn:
- Ta thấy tên gian tặc ngươi là đồ súc sinh! Cậy có cái miệng dẻo, dám cưỡng từ đoạt lý trên công đường của bản phủ. Ngươi coi Lưu mỗ là hạng người gì? Ngươi cậy ngươi là cử nhân, có đặc ân. Lẽ nào ngươi không biết câu "Vương tử phạm pháp tội như thứ dân" hay sao?
Đại nhân quát xong, quay sang nói với viên thư lại:
- Mau soạn một công văn gửi sang phủ học sĩ, cách bỏ học vị cử nhân của hắn. Có vậy, bản phủ mới có thể dùng hình hỏi cung tên súc sinh này!
- Dạ! Thư lại ứng tiếng, lập tức viết một đạo văn thư gửi sang phủ học sĩ.
Không lâu sau, thư trả lời đã tới. Lưu đại nhân lập tức ngồi trên công đường dặn xuống:
- Lột mũ của hắn xuống!
Lúc này Ngô cử nhân mới chịu quỳ.
Lưu đại nhân lại quát vang:
- Tên tội đồ nghe đây: Rốt cuộc tại sao Ngô Tường lại chết? Trên công đường của bản phủ, hãy mau chóng trả lời cho rõ? Nếu có nửa lời sai quấy, cái mạng chó của ngươi chắc khó bảo toàn.
Ngô cử nhân nghe hỏi, vội dập đầu, nói:
- Bẩm thanh thiên đại nhân, gia huynh vốn bị cảm gió đột tử. Chị dâu của tiểu nhân vốn không biết rõ bệnh tật của anh ấy là gì? Cúi xin đại nhân đèn trời soi xét. Cầu cho con cháu của đại nhân đời đời thăng chức.
Ngô cử nhân còn chưa nói hết câu, Lưu đại nhân đã nói:
- Tội đồ, người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Người giỏi ăn nói tới đâu cũng vô dụng thôi. Tả hữu đâu, mau mau chuẩn bị đại hình.
Đám công sai nghe lệnh, dạ ran, hiệp côn bày đầy trên công đường. Ngô Nhân thấy vậy, trong lòng thực sự sợ hãi, đứng trên công đường run cầm cập. Đại nhân ngồi trên cao, dặn xuống.
- Đánh tên súc sinh kia cho ta!
Đại nhân chưa dứt lời, đám công sai trên công đường đã cuống cả lên, nhất tề ứng tiếng, xông lên, đè Ngô cử nhân xuống lột đôi giày ra. Gậy vụt xuống tới tấp, đại nhân dặn: "Trói hắn lại" Tả hữu dạ rân, vừa trói hắn lại, Ngô cử nhân đã kêu lên một tiếng: "ôi cha" rồi nhắm tịt hai mắt lại. Một viên công sai mặc áo màu xanh, trong tay cầm một cái bát sứ, đưa lên miệng, ngậm một ngụm nước, phun thẳng vào mặt Ngô Nhân. Ngô Nhân lại kêu một tiếng: "ối chà", tỉnh lại. Hắn vội nói:
- Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân không hề gây ra chuyện này, đánh đập, ép cung, bắt tiểu nhân nhận tội, thực là oan ức quá!
Đại nhân nghe hắn nói vậy thầm nghĩ: "Tuy hai đứa chúng khai không khớp với nhau, chắc chắn bên trong còn phải có ẩn tình. Nay đã vô cớ cách bỏ học vị của hắn, nhất định hắn sẽ đệ đơn kiện ngược lại mình. Việc này ta phải thật cẩn thận. Nếu không mất chức quan chỉ là chuyện nhỏ, chỉ e phải để lại tiếng xấu về sau". Lưu đại nhân nghĩ xong, nói:
- Các người mau dừng tay lại! Đợi lúc khác sẽ hỏi tiếp.
Đám công sai dừng tay, tháo hình cụ trên mình Ngô cử nhân ra. Lưu đại nhân nhìn Triệu thị nói:
- Triệu thị, chồng người là Ngô Tường rốt cuộc tại sao lại chết?
Triệu thị nghe hỏi, dập đầu, nói:
- Bẩm đại nhân, nô gia trẻ tuổi, lại không hiểu biết về bệnh lý, y đạo. Chỉ biết chồng nô gia là Ngô Tường, canh hai đêm hôm hai mươi bảy mới về tới nhà, vào tới phòng là ngã lăn ra giường, bất tỉnh nhân sự. Nô gia lay gọi, anh ấy cũng không nói năng gì, tới canh ba thì chết. Nô gia thấy anh ấy trước khi chết đưa hai tay lên ôm ngực nên khi nãy mới bẩm với đại nhân nói anh ấy bị đau tim mà chết.
Kính thưa quý vị độc giả, Triệu thị nói những câu này rất hợp tình, hợp lý. May người điều tra vụ này là Lưu đại nhân, nếu không, chắc đã bị chúng lừa. Lại nói chuyện Lưu đại nhân nghe Triệu thị nói vậy, thấy rất có lý. Lưu lão gia trầm ngâm một hồi, nói:
- Mau truyền người bán quan tài!
- Dạ!
Thừa sai ứng tiếng, hai người đi ra, không lâu sau đã dẫn người bán quan tài là Vương thị vào. Vương thị dập đầu lạy đại nhân, nói:
- Người bán quan tài Vương thị xin khấu đầu lạy chào đại nhân.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Người chính là người bán quan tài sao?
- Dạ. Tiểu phụ chính là người bán quan tài.
Lưu đại nhân nghe xong, chỉ tay xuống dưới nói:
- Dẫn Triệu thị xuống, canh giữ cẩn thận, ngày mai bản phủ sẽ hỏi tiếp.
- Dạ!
Triệu thị được lôi xuống. Đại nhân dặn lính cổng gióng ba tiếng trống bãi đường. Đại nhân lui xuống, những người khác cũng tản đi cả.
Lại nói chuyện đại nhân về thư phòng, ngồi xuống, tên người hầu dâng trà lên. Trà nhóc xong xuôi, lại bày cơm lên.
Đại nhân dùng cơm xong, tên người hầu đuổi hết kẻ khác ra, quay vào, đứng sang một bên. Lưu đại nhân nhìn tên người hầu, nói:
- Trương Lộc hãy chuẩn bị cho ta mấy bộ quần áo cũ rách, một chiếc mũ và hai đôi giày, tất.
Tên người hầu ứng tiếng, đi ra ngoài. Không lâu sau đã đem đủ những thứ đại nhân cần tới, bước vào thư phòng, đặt xuống. Đại nhân xem qua, thấy có một tấm áo vá màu lam, một chiếc ruột tượng bằng vải xanh. Một đôi giày bố màu trắng, một chiếc mũ dã thung lỗ chỗ. Hỏi ra mới biết, đống đồ này mượn của gã mã phu. Xem cách ăn vận, gã mã phu này cũng là người Sơn Đông. Đại nhân xem xong, nói:
- Trương Lộc mau bảo đầu bếp Lý Năng làm mấy chiếc bánh khô, chuẩn bị cho ta thêm một đôi vòng kim cang. Làm xong, hãy cho tất cả vào sọt, tối nay ta cần dùng tới.
Tên người hầu úng tiếng, đi ra ngoài, nghĩ thầm:
- Lão gia hôm nay lại đi vi hành, không biết tối nay sẽ làm gì? Chắc lại bày trò, làm phiền đám thuộc hạ đây.
Trương Lộc vừa đi vừa nghĩ, thoáng chốc đã tới nhà bếp, dặn Lý Năng chuẩn bị những thứ đại nhân cần. Người đầu bếp tưởng đại nhân thích ăn bánh, nói:
- Cơm canh của đại nhân đã chuẩn bị xong cả rồi.
Tên người hầu nói:
- Đưa cho tôi?
Rồi cho cơm canh vào trong hộp, bưng ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt đã vào tới thư phòng, đặt lên bàn bát tiên. Hắn mở hộp ra xem có nhũng món gì trong đó? Xem nào. Một bát tương, hai củ hành, một bát đậu phụ. Đó chính là món Lưu đại nhân thích ăn nhất. Có cả hai cái bánh nướng và một bát cháo hoa.
Trương Lộc bày cả ra bàn. Đại nhân nói:
- Lộc con, mau xuống nhà bếp hỏi Lý Năng xem đã làm xong bánh chưa? Mau mang lên đây cho ta!
- Dạ!
Tên người hầu ứng tiếng xong, xoay mình đi ra. Lúc này đại nhân mới ngồi xuống ăn cơm. Chỉ một lúc sau đã ăn xong.
Đại nhân không chút chậm trễ, cởi chiếc mũ quan trên đầu ra, cởi bộ quần áo trên mình xuống, thay bộ đồ của gã mã phu lên người, bỏ thêm mấy chục tiền vào trong ruột tượng. Không biết đại nhân đã chuẩn bị một chiếc tẩu hút thuốc từ khi nào, với tay lấy túi đựng thuốc cũ kỹ đeo vào bên sườn. Hóa trang xong xuôi bèn ngồi ghế đợi. Lại thấy tên người hầu mang giỏ bánh tiến vào. Vừa nhìn thấy đại nhân trong bộ dạng ấy, hắn đã bật cười nói:
- Sao đại nhân lại phải cải dạng như vậy?
Lưu đại nhân nghe hỏi, nói:
- Con à, bản phủ cải trang thế này, tất có ẩn tình của nó.
Tên người hầu không dám hỏi nữa, đứng sang một bên.
Đại nhân nhìn hắn, nói:
- Trương Lộc nghe ông nói đây: Hôm nay ông rời phủ nha làm việc công, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Tất cả cũng chỉ vì vụ của tên Ngô cử nhân, hai chị em chúng không chịu khai nhận tội. Bản phủ cần có được chứng cứ của chúng, nhưng lại không dám đào mộ khám nghiệm tử thi. Chẳng còn cách nào khác ông đành phải rời khỏi nha môn đi thăm dò tin tức. Chỉ mong được trời cao phù hộ, chỉ lối cho ta giải được mối oan này.
Có điều nếu con không thấy ta trở về, hãy truyền lệnh rằng bản phủ mắc bệnh đang nằm trong nha phủ.
Tên người hầu ứng tiếng, nói:
- Dạ. Lệnh của đại nhân, tiểu nhân nào dám không tuân?
_________