Tên dở hơi họ Lý bên ngoài cửa sổ nghe thấy cả, sợ đến mất mật. Mắt thấy đèn trong phòng đã tắt, Lý Cửu trong lòng thầm kinh hoàng, không dám nói câu nào, vội rón rén bỏ đi. Không lâu sau đã về tới nhà mình, vội vàng vào nhà, cài chặt cửa lại, khêu ngọn đèn đang leo lét trên bàn cho sáng lên, hạ thấp giọng, nói:
- Mẹ ơi. Khi nãy con đi đại tiện trên đường...
Rồi kể lại cho mẹ nó nghe một lượt chuyện gặp Cẩu Nhục Vương về nhà, nó muốn vào mua thịt chó, nghe được chuyện Vương Bát giết Hà thị ra sao, đem đầu người ném vào cửa hàng ăn như thế nào. Trần thị nghe xong, bất giác trong lòng run sợ, nói:
- Cửu à con ra ngoài tuyệt đối không được kể chuyện này ra. Nếu con không kín mồm kín miệng, nói ra, để sai nhân nghe được người ta sẽ bắt con đi đấy.
Tên dở hơi họ Lý này vốn rất thật thà, lại rất hiếu thuận với mẹ. Lời mẹ nói đối với hắn chẳng khác gì thánh chỉ. Lý Cửu vội nói:
- Mẹ à, Cẩu Nhục Vương giết người, chẳng lẽ con phải đền mạng hay sao?
Trần thị nói:
- Không liên can gì đến con, nhưng cũng không nên ăn nói linh tinh. Mau cởi quần áo, lên giường đi ngủ đi.
Nói xong, hai mẹ con họ lại đi ngủ tiếp. Chuyện không cần kể đến nữa.
Lại nói chuyện trong quán ăn nhà họ Triệu có một người làm công họ Tống, tên gọi Tống Nghĩa. Trời còn chưa sáng, anh ta đã dậy đi vệ sinh. Vào tới vườn sau, cởi dây dải rút ra. Vừa dợm ngồi xổm xuống đi vệ sinh, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh mình có một vật tròn xoe như một quả dưa hấu. Anh ta tới gần, nhìn kỹ lại, bỗng sợ hãi rụng rời. Thì ra đó là một cái đầu người. Anh ta cố nén sợ hãi, nhìn thật kỹ, nói:
- Quái lạ! Đây giống như đầu của Tôn nhị tẩu. Ai giết chị ta vậy? Rồi lại đem đầu lâu vứt vào đây? Theo ta nghĩ, hung thủ chắc chắn phải có thù oán với ông chủ. Ta phải vào báo với lão Triệu xem ông ta có ý gì không.
Nói xong, vớ một đống củi khô phủ lên cái đầu người rồi sải bước đi vào trong. Gặp ngay ông chủ Triệu Tử Ngọc từ trong phòng ngủ bước ra. Tống Nghĩa thấy vậy, sắc mặt vẫn còn kinh hoảng nói:
- Ông chủ, chúng ta ra đằng sau, tôi có điều này muốn nói.
Triệu Tử Ngọc thấy Tống Nghĩa sắc diện biến đổi, trong lòng chợt sinh nghi nhưng không nói năng gì, vội tới bên bức tường rào phía sau, đứng lại. Tống Nghĩa hạ giọng, nói:
- Ông chủ ơi. Không hay rồi! Tai họa từ trên trời rơi xuống, giờ phải làm sao đây?
Triệu Tử Ngọc nghe vậy, bất giác nổi cả da gà, nói:
- Tiểu nhị, có tai họa gì? Mau nói cho ta nghe!
Tống Nghĩa nói:
- Khi nãy tôi ra vườn sau đại tiện, nhìn thấy một cái đầu phụ nữ.
Triệu Tử Ngọc giật mình, vô cùng kinh hoảng, nói:
- Tiểu nhị, có thật vậy không?
Tống Nghĩa nói:
- Tôi nói sai ư? Tôi đã nhìn rất kỹ. Chẳng phải ai xa lạ, đó chính là đầu của Hà Nguyệt Tố, vợ của Tôn Hưng, trưởng công trong nhà Lý tài chủ. Không biết chị ta bị ai giết rồi cắt đầu ném vào đó. Đúng là tạo hóa. May mà tôi nhìn thấy, không dám làm rùm beng vì sợ người đi đường nghe được. Chủ quán ơi, ông khó lòng thoát tội. Chẳng biết phải làm sao, tôi đành lấy củi phủ lên trên rồi lén đi báo cho ông biết.
Họ Tống vừa nói vừa đưa tay gạt đống củi phủ trên cái đầu lâu ra, để lộ ra cái đầu của Hà thị máu me bê bết. Triệu Tử Ngọc vốn là người thực thà, lại rất nhát gan, thấy vậy, lập tức mặt xám như tro đất, khắp mình run rẩy, người mềm như bún.
Triệu Tử Ngọc vốn người trung hậu, sợ lên quan lại phải tốn tiến. Thấy cái đầu người bê bết máu thì sợ đến dựng tóc gáy mặt vàng như nghệ, bước giật lùi về sau, run rẩy, sợ mất hồn, vội túm lấy Tống Nghĩa, kêu:
- Tiểu nhị, đại họa từ trên trời giáng xuống ta sao biết được là ai đã giết Tôn nhị tẩu rồi cắt đầu ném vào vườn sau nhà ta? Kẻ này rắp tâm hại ta, không biết ai là kẻ phạm pháp? Ta với hắn có thù hận gì? Ngày thường, ta đâu có đắc tội với hàng xóm láng giềng. Nếu ta lên báo quan, quan tư hỏi tới, ta phải ăn nói sao đây? Nay có đầu người, trong vườn sau nhà ta, Tôn Hưng chắc chắn sẽ đi tìm. Nếu hắn vu cho ta là người gây nên vụ này, chỉ e, tình ngay lý gian, khó lòng biện bạch. Vụ án giết người cắt đầu này nếu báo lên quan, chắc chắn quan tư sẽ dùng đến cực hình để thẩm vấn. Chịu không nổi tất phải khai nhận, đang yên đang lành đột nhiên trở thành oan hồn quỷ không đầu. Ai giết người lại bắt ta đền mạng, chết rồi còn không được chôn cất thi thể.
Tống Nghĩa nắm lấy Triệu Tử Ngọc, hạ thấp giọng, nói.
Triệu Tử Ngọc sợ phải lên quan, Tống Nghĩa lại muốn nhân vụ này kiếm lợi, bèn đưa tay ra nắm lấy Triệu Tử Ngọc, hạ thấp giọng, nói:
- Ông chủ, chớ quá sợ hãi. Hai chúng ta hãy bàn với nhau. Trời đã sắp sáng rõ rồi, khó làm việc. Ngày thường, ông đối xử rất tốt với tôi, tôi chẳng biết phải báo đáp ra sao cho đúng. ông chủ ông chớ nóng ruột. Cứ giao vụ này cho tôi.
Triệu Tử Ngọc nghe hắn nói vậy đổi buồn làm vui, nói:
- Tống tiểu nhị, anh có lòng tốt như vậy, chịu đứng ra thay tôi lo liệu việc này, tôi chẳng biết phải trả công anh thế nào, đành nguyện tạ ơn anh trăm lạng bạc.
Triệu Tử Ngọc tuy là người biết chữ nhưng lại không hiểu lý. Người làm ăn buôn bán đâu hiểu gì hình luật? Giết người là giả, di họa là thật. Nếu trị tội theo luật thì người ấy chẳng có tội gì. Triệu Tử Ngọc lúc này chẳng biết phải làm sao, đành phải nghe theo ý của Tống Nghĩa, coi đó là diệu kế, nói:
- Ý này của anh hay lắm. Không thể đợi tới khi trời sáng được Ta không nên chậm trễ, mau mau xử lý cho xong.
Nói xong, hai người không chút trễ nải. Họ vội tìm một cái thùng gánh phân, cho đầu người vào trong đó, khiêng ra ngoài, đào một cái hố, bỏ cái đầu người xuống, lấp đi. Chợt thấy bên cạnh có tiếng người vang lên.
- Tống nhị thúc, các vị chôn cái gì vậy?
Người ấy vừa nói vừa xồng xộc bước tới. Tống, Triệu hai người nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là con trai của người nhà hàng xóm Vương Hưng Lập ở phía tây nhà mình tên gọi vương Bảo Nhi. Nó dậy từ sớm, khoác quang gánh đi hót phân. Năm ấy nó mới mười ba tuổi. Triệu Tử Ngọc chưa kịp nói năng gì Tống Nghĩa đã nói:
- Cháu đi mà hót phân của cháu!
Vương Bảo nói:
- Cháu không muốn đi, muốn ở lại xem?
Nó vừa nói vừa tiến lên, tới trước cái hố, dừng lại, nhìn xuống. Thì ra, vật dưới hố là một cái đầu người bê bết máu me.
Vương Bảo nói:
- Hay thật. Chẳng trách nào không cho cháu xem. Các người giết ai vậy? Tống nhị thúc nói cho cháu biết được không?
Tống Nghĩa nghe nói vậy, liền nói:
- Bảo Nhi, chớ làm ầm lên. Ngày mai thúc thúc sẽ mời cháu một bữa.
Tống Nghĩa vừa nói vừa nghĩ thầm trong bụng.
- Không ổn. Thằng nhãi tiểu oan gia này đã nhìn thấy, liệu nó có chịu giữ kín miệng không nói với người khác không?
Tới lúc sự việc vỡ lở, Triệu Tử Ngọc giết người là giả, còn ta đi chôn đầu lâu lại là thật. Vụ kiện cáo này lại trút lên đầu ta mất rồi! Cũng đành, việc đến đâu thì hay đến đó vậy. Đã làm thì phải làm cho trót! Sao ta không nhân lúc thằng nhãi này không đề phòng, ghè một nhát vào đầu cho nó chết đi rồi chôn luôn cả thi thể nó với cái đầu lâu này một lượt. Diệt được cái miệng của Tiểu Bảo Nhi, còn ai là người làm chứng chống lại ta nữa?
Tống Nghĩa nghĩ xong, mặt chợt đanh lại, sát tinh đã nhập vào người hắn. Lúc này, trong lòng hắn đã quyết ý làm ác, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tươi cười, nói:
- Tiểu nghiệp chướng, hôm nay ta chôn thứ này, ngươi một mực đòi xem. Thứ này đâu phải hàng cấm, ta sợ ngươi nắm đầu hay sao? Thằng nhãi khốn kiếp, muốn xem, mời xem này!
Miệng hắn giả lả, thân hình khẽ lắc, tay vung cây thuổng sắt, mình hơi cúi xuống, dùng sức đập mạnh. Tiểu Bảo Nhi không biết đó là kế độc, hai mắt nó vẫn chăm chăm nhìn xuống dưới hố. Tống Nghĩa thấy vậy, không chút chậm trễ. Tống Nghĩa không chút chậm trễ, sát tinh nhập vào thân thể hắn. Hắn lạnh lùng, hai tay vung cao cây thuổng sắt nhằm đầu Bảo Nhi phang xuống không chút nương tay. Chỉ thấy "chát" một tiếng, đỉnh đầu đứa bé bị đánh vỡ, máu đào văng tung tóe. Nó lăn "huỵch" ra đất, hai tay khẽ co, hai chân khẽ giật giật khiến chủ quán ăn Triệu Tử Ngọc sợ hãi rụng rời, oán trách Tống Nghĩa tùy tiện hành hung người, nói:
- Chúng ta vì sợ liên quan nên mới đem đầu người đi chôn, tại sao ngươi lại hại cả mạng của Bảo Nhi? Nay đã gây ra tội này, tính mạng ta coi như nằm dưới lưỡi đao rồi.
Tống Nghĩa phẩy tay, nói:
- Không sợ? Đánh chết thằng oan gia này diệt khẩu, quỷ thần không biết vụ việc này, lo gì phải lên chốn cửa quan. Ông chủ hãy mau ra tay, chúng ta cố gắng đào một cái hố, chôn thằng oan gia này xuống cho tuyệt họa hại, chúng ta về nhà là xong.
Triệu Tử Ngọc gật đầu, nói:
- Chỉ còn cách ấy mà thôi.
Hai người nói xong không chút chậm trễ, chỉ trong chớp mắt đã chôn xong thủ cấp và thi thể vào một chỗ. Hai người bọn họ hớn hở trở về. Chuyện của họ ta tạm gác qua một bên.
Giờ lại nói tới chuyện của mụ già họ Tống. Mụ vừa thấy trời sáng, vội vàng tới thẳng vườn sau. Không lâu, mụ đã tới trước gian nhà lá, đúng ngoài cửa sổ nghe động tĩnh. Thấy bên trong im ắng như tờ. Mụ Tống hắng giọng ho khan hai tiếng, thấp giọng khẽ gọi:
- Nhị tẩu.
Lại nói:
- Phong lưu đại tướng công, trời đã sáng rõ, mau dậy thôi, tạm thời chia tay, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.
Gọi liền mấy tiếng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Bất giác, mụ thầm kinh nghi: "Sao người bọn họ ngủ say như chết vậy? Thế còn gọi gì là tình ái vụng trộm nữa?" Mụ vội vàng nhấm thủng giấy dán cửa, ghé mắt nhìn vào trong. Thấy trên giương không có ai ngủ, dưới đất có một thi thể nằm ngay đơ. Thi thể ấy chỉ có từ cổ trở xuống mà không thấy đầu đâu, máu me lênh láng trên mặt đất. Mụ Tống thấy vậy, sợ hãi rụng rời, run như cầy sấy, sắc mặt xám xanh, miệng lẩm bẩm: "Sợ chết đi thôi" rồi quay mình vùng bỏ chạy. Vòng qua lối nhỏ chạy về phía sau, chạy một hơi về phía nhà trên. Vừa tới nơi, mụ đã kêu to liền hai câu:
- Tướng công nương tử.
Lại nói:
- Đại tướng công giết chết Tôn nhị tẩu rồi. Lúc này, con dao hung khí còn bê bết máu. Nương tử mau nghĩ cách đi hỏi đại tướng công xem sao?
Mụ Tống nói xong khiến giai nhân Triệu Tố Dung sợ hãi rụng rời.