Vợ của Lý Văn Hoa là Triệu Tố Dung nghe mụ Tống nói vậy sợ đến kinh hồn, thất sắc, lập tức sai người đi mời Lý Văn Hoa tới, kể lại cho hắn nghe một lượt những lời mụ Tống vừa nói khi nãy. Lý Văn Hoa nghe vợ là Triệu Tố Dung kể xong, lập tức hồn phi phách tán, mặt vàng như nghệ. Hắn cũng kể lại một lượt chuyện tối qua của hắn ra. Mụ Tống nói:
- Đại tướng công, người ta nói rất đúng: Là người thì phải ngủ, lúc ngủ có khác gì chết. Xem ra, nhất định là do đạo tặc nửa đêm mò vào phòng khua khoắng, thấy Hà thị diện mạo xinh đẹp, đòi gian dâm nhưng không được chấp thuận nên đã ôm hận giết chết chị ta, cắt lấy đầu mang đi. Vì vậy cho nên thi thể mới không có đầu. Nay tôi có ý này: Đợi Tôn Hưng trở về thấy thi thể, không biết ai giết chết vợ mình. Nhất định anh ta sẽ khóc lóc vang lên rồi báo chuyện này lên tướng công. Đại tướng công vờ như không biết, hãy gợi ý cho anh ta thông báo với hương trưởng trong vùng, viết một lá đơn dâng lên trên huyện. Chỉ nói là đêm hôm khuya khoắt kẻ gian lẻn vào giết chết Hà thị, khẩn cầu quan phủ phê chuẩn đi tróc nã hung thủ. Tới khi tìm ra đầu người ở nhà ai thì kẻ đó chính là hung thủ. Bắt lấy hắn đòi đền mạng, không liên can gì đến nhà ta.
Lý Văn Hoa nghe xong, lập tức chuyển buồn thành vui, nói:
- Kế này diệu lắm.
Chuyện tạm gác qua một bên.
Lại nói chuyện Tôn Hưng đi đòi nợ cho Lý Văn Hoa trở về, nộp tiền lên, kể rõ mọi chuyện rồi trở về nhà trong vườn sau, đưa tay ra gõ cửa "cốc, cốc, cốc. " Gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy có người thưa. Chàng bực bội, lẩm bẩm tự nói với mình:
- Mặt trời đã lên bằng ba con sào mà vẫn chưa chịu dậy, gọi cửa cũng không chịu tỉnh. Ta phải xô cửa xông vào xem xảy ra duyên cớ gì. Ngày thường nàng đâu có vậy, tại sao hôm nay lại như thế? Chắc hẳn phải có chuyện gì đây. Đợi ta phá cửa vào sẽ rõ cả thôi.
Nói xong, xô bừa cửa, xông vào bên trong. Vừa vào tới trong phòng, tới trước phòng ngủ, vung tay đẩy mạnh cánh cửa, nói:
- Đã trưa trật rồi, đừng ngủ nữa.
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Vừa đẩy cửa đi vào trong, dõi mắt nhìn vào, thấy ngay một cỗ thi thể nằm quay đơ dưới đất, mình bê bết máu, khắp nền nhà cũng bê bết máu tươi thì giật mình kinh hãi - Hà thị, nhưng thi thể không có đầu nữa! Thoáng chốc đầu óc chàng trống rỗng, cũng chẳng kịp kêu khóc trong bụng nghĩ thầm:
- Không ổn.
Rồi xoay mình chạy thẳng ra ngoài.
Tôn Hưng không chút chậm trễ, vội xoay mình chạy vụt ra ngoài, vừa chạy vừa kêu gào, hai hàng nước mắt đầm đìa, miệng gào lớn:
- Hại chết người rồi! Tối qua kẻ nào đã hành hung? Giết chết vợ tôi ở trong phòng, cắt đầu đem đi đâu mất, hàng xóm láng giềng hãy qua đây giúp tôi bắt lấy hung thủ. Chàng vừa chạy vừa hò hét, gào khóc. Người quanh đó nghe vậy cũng náo loạn cả lên, xô tới hỏi:
- Anh chỉ nói càn. Ai hành hung giết chết vợ anh? Án mạng đâu phải là chuyện nhỏ.
Tôn Hưng vừa khóc vừa kêu:
- Các vị nếu không tin xin hãy đi cùng tôi. Mọi người cùng tới xem tận mắt? Đã giết người còn cắt đầu lấy đi, không biết hung thủ tên họ là gì.
Hàng xóm nghe vậy, chẳng chút chậm trễ, lập tức gọi nhau:
- Mau đi gặp đại tướng công họ Lý? Án mạng xảy ra trong phòng thuộc khu vườn nhà anh ta, phải gọi cả bảo chính cùng đến, rồi bẩm rõ lên tri huyện để truy tìm hung thủ. Vụ án này liên quan đến mạng người, chẳng thể đùa được.
Rất đông hàng xóm đi theo khổ chủ Tôn Hưng. Không lâu sau họ đã kéo tới trước cổng lớn nhà họ Lý, kể rõ chuyện với quan gia. Lý Cố nghe xong, không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào bên trong, lên phòng lớn bẩm lại với đại tướng công. Lý Cố kể lại chuyện của Tôn Hưng một lượt. Lý Văn Hoa nghe xong làm bộ kinh hãi, nói:
- Sao lại có chuyện ấy xảy ra án mạng đâu phải nhỏ.
Rồi dặn dò Tôn Hưng mau đi mời bảo chính cùng tới xác minh. Lý quản gia ứng tiếng, bước ra ngoài, tới trước cổng lớn gặp Tôn Hưng, truyền đạt lại lời của đại tướng công. Tôn Hưng cùng đám hàng xóm không dám chậm trễ, lập tức đi gọi hai viên bảo chính tới nhà Tôn Hưng xem cho rõ. Chỉ thấy thi thể nằm ngang trong nhà mà không thấy đầu đâu, một con dao vấy máu vứt lăn lóc cạnh thi thể. Mọi người thấy vậy, cùng bàn nhau, nói:
- Ta phải mau mau viết đơn dâng lên quan.
Tôn Hưng đứng bên cạnh gào khóc, nói:
- Vợ hiền chết oan hãy mau hiện hồn, tróc nã hung thủ báo thù chồng này có xuống suối vàng cũng được nhắm mắt!
Tôn Hưng thương vợ, vừa khóc vừa gào oan hồn vợ là Hà thị hãy nghe lời mình nói. Quả nhiên, oan hồn của Hà thị nhập vào một con chó. Con chó ấy chợt chạy thẳng vào trong phòng, bới lục lung tung cả lên, lôi ra cái hộp ngày thường Hà thị vẫn dùng đựng gương lược. Chợt một cơn gió lạ lùa vào, thổi bay bức di thư của nàng lên. Tôn Hưng đang khóc bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bức thư bay xuống đất. Bất giác, trong lòng chàng nảy sinh nghi ngờ, bèn dõi mắt nhìn qua.
Tôn Hưng nhặt bức di thư của Hà thị lên, nhìn vào, nhận ra đó là bút tích của vợ. Chàng đọc kỹ một lượt mới rõ vụ gian tình này. Chàng nghĩ vụ này do Lý Văn Hoa hành hung, đâu ngờ do Cẩu Nhục nương hại mạng vợ! Tôn Hưng tuy chỉ là một người dân ngu muội nhung trong lúc cuống quýt, chàng vẫn giữ được sự tinh tế, bèn gấp phong di thư lại, giấu vào trong tay áo. Ngoài miệng không nói năng gì nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu nay ta nói trắng ra là do Lý Văn Hoa gian dâm hại mạng người thì sẽ chẳng đâu vào đâu. Ngộ nhỡ hắn sai người cướp lấy bức di thư, tới lúc lên công đường, ta biết lấy gì làm bằng chúng? Có cách rồi. Tạm thời ta không nên nói trắng ra đây, ta hãy cùng bọn họ lên nha môn trình báo. Tới khi lên trên công đường gặp huyện lệnh đại nhân, lúc ấy ta sẽ kêu oan, trình bức cả thư này lên. Mạng người là trọng, lo gì quan phủ không nghe. Người xưa từng nói: Bút sa gà chết. Nay đã có di thư, có bạc làm tang chứng, cho dù hắn có gia tài vạn bạc cũng khó lòng mua nổi luật pháp triều đình. Gian dâm hại mạng. Phải giết được kẻ thù, mối hận trong lòng ta đây mới được hóa giải, cũng chính là làm rạng danh tiết liệt cho Hà thị vợ ta.
Nghĩ vậy Tôn Hưng bèn mở hòm tìm hai mươi lạng bạc oan nghiệt kia, dùng bức tử thư bọc lại, giấu vào trong lòng. Thu xếp xong xuôi, chàng ra khỏi phòng, đóng cửa, chốt lại kỹ lưỡng, rồi cùng bảo chính nhằm hướng huyện Cú Dung thẳng tiến.
Dọc đường đi chẳng nói năng gì. Tới cổng nha môn gặp đúng lúc Vương tri huyện đăng đường xét việc. Tôn Hưng cùng bảo chính không chút chậm trễ, lập tức khiêng cỗ thi thể thẳng công đường, dập đầu quỳ lạy, trước công án, bẩm lên:
- Bẩm huyện lệnh thái gia, ngoài cửa bắc, cách huyện thành mười lăm dặm có một thôn làng. Trong thôn có một hộ nhà giàu họ Lý, chủ hộ tên gọi Lý Văn Hoa. Trong vườn nhà này có một nhà họ Tôn sinh sống, người chồng tên gọi Tôn Hưng, vợ họ Hà tên gọi Nguyệt Tố. Do cưỡng gian không thành nên vào lúc nửa đêm, không biết Hà thị đã bị ai giết chết, cắt đầu vứt đi đâu mất. Tiểu nhân giữ chức bảo chính trong thôn không dám không báo lên.
Tri huyện huyện Cú Dung là Vương Thủ Thành nghe bảo chính bẩm vậy, giật mình kinh hãi.
Quan tri huyện ngồi trên công đường, nói:
- Bảo chính lắng nghe ta nói, giết người ta rồi cắt đầu mang đi, nhất định trong vụ này phải có nguyên nhân của nó.
Rồi lại cao giọng gọi thân nhân của cỗ tử thi. Tôn Hưng dưới công đường cao giọng ứng tiếng. Tri huyện nói:
- Hà Tố Nguyệt là vợ của ngươi, bị người ta giết chết, lẽ nào ngươi lại không biết? Bản phủ muốn ngươi trên công đường hãy thực thà khai báo. Nếu có nửa lời sai trá, nhất quyết không tha.
Tôn Hưng nghe hỏi, lệ tràn đầy mặt, trả lời, nói:
- Bẩm huyện lệnh lão gia, tiểu nhân gặp phải nỗi oan vô hạn, mong Thanh thiên đại lão gia lắng nghe lời tiểu nhân. Tiểu nhân vốn người nhà nông, làm công trong nhà họ Lý tại thôn Công Nghĩa. Tiểu nhân thường nghĩ, công ơn của chủ đối với mình sâu như biển, không ngờ, hắn là kẻ vạn ác không từ, nay đã gây nên chuyện bất công. Bởi hắn thấy vợ của tiểu nhân là Hà thị nên một lòng muốn được gần gũi với nàng. Vợ của tiểu nhân là người trung trinh, tiết liệt, nàng đã nổi giận quyết không chịu nghe. Độc kế của ác tặc không thành, trăm phương ngàn kế của hắn đều đổ sông đổ biển. Không ngờ hắn là kẻ tham dâm hiếu sắc lại lớn gan, ngấm ngầm bày kế, bảo mụ già họ Tống vốn là gia nhân trong nhà hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ nói với vợ tiểu nhân rằng: Tặng cho hai mươi lạng bạc, sau khi toại nguyện sẽ đưa thêm một phong. Nếu không chịu nghe lời hắn sẽ trở mặt, đòi đưa hai vợ chồng tiểu nhân lên huyện, đòi lại khoản tiền bán thân. Hà Tố Nguyệt chẳng đặng chẳng đừng, đành phải giả vờ thuận theo, rồi nàng viết một phong thư kể rõ đầu đuôi sự việc cất lại cho tiểu nhân làm bằng chứng, sau này tiện bề giải oán rửa hận cho nàng. Ngờ đâu Lý Văn Hoa vô cùng độc ác, đêm ấy quả nhiên đã mò tới nhà tiểu nhân. Vợ tiểu nhân dù chết quyết không chịu thất thân. Ác tặc trong cơn tức giận đã trở mặt vô tình, giết chết vợ tiểu nhân là Hà thị, cắt lấy đầu mang đi đâu không rõ. Vụ án oán này của tiểu nhân, chỉ mong được Thanh thiên đại lão gia tra xét rõ. Nay tiểu nhân có bức di thư của Hà thị cùng hai mươi lạng bạc làm chứng.
Tôn Hưng nói xong dập đầu lạy.