“Làm sao vậy?” Cận Thần lắp bắp kinh hãi, có chút thất thố, nhưng vẫn ôn nhu hôn vào giọt lệ nơi khóe mắt cậu.
“Anh muốn cái gì?” Chí Hạo chỉ lẳng lặng ngưng thần, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, trong mắt có một loại hoang mang cùng bi ai không biết làm sao.
“Làm sao vậy?” Cận Thần hơi biến, chống tay ngồi lên.
“Làm cũng đã làm xong, cũng chứng minh được rồi, rằng anh là vô cùng có mị lực, mà tâm của tôi cho tới bây giờ đều trốn không thoát khỏi tay anh, như vậy hiện tại anh rốt cuộc muốn điều gì, có thể nói không?”
Một khắc kia, khi Chí Hạo từ trên đỉnh rơi xuống, khoảnh khắc khó khăn lắm mới hoàn hồn, cậu nhìn thấy trên mặt Cận Thần lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Là một loại kích thích, kích thích có thể khiến người mê loạn, cũng có thể khiến người thanh tỉnh.
Mà tỉnh ngộ, cũng là một loại cảm giác, tựa như nước tràn qua, cuốn trôi đi những thứ mơ hồ, làm tất cả đều trở nên rõ ràng.
Đêm nay, người này, làm hết thảy mọi thứ đều thật hoàn hảo, giống như trong mộng, mà mộng thì không phải thật.
Đây là một hồi mộng được dày công trau chuốt, cậu đột ngột ngã vào, mắt mờ thần mê, không ý thức được đi theo, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là thật, thật nhưng lại là giả!
Tựa như cách nhau một bức tường kính, cậu thấy được, vươn tay muốn chạm vào, lại đụng phải lớp thủy tinh lạnh như băng.
Không, không chỉ có đêm nay, bao nhiêu đêm trước kia, hầu hết thời gian, anh đều hư giả như vậy, ôn nhu, đẹp đẽ, động lòng người, nhưng không thể chạm đến.
Chí Hạo bỗng nhiên cảm thấy chính mình chưa nhận rõ được anh, hoặc là đến giờ phút này, cậu mới nhìn rõ được con người của anh.
“Làm sao vậy?” Cận Thần vẫn đang thực trấn định, biểu đạt hoang mang đúng mức, nhưng tứ chi không tự giác lại co rút, ngôn ngữ thân thể luôn ở trong lúc vô ý mà đem hết thảy đều bán đứng.
“Tôi thích anh, cái gì cũng đều có thể cho anh, trừ bỏ tương lai của tôi là thứ anh không thể lấy đi, hết thẩy của tôi hiện tại anh đều có thể nắm giữ, muốn hay không để tôi lấy cho anh xem một chút, tim là hình dáng ra sao?”
“A Hạo?” Cận Thần có chút chột dạ, biểu tình mờ mịt mà khốn đốn.
Chí Hạo dắt tay anh đặt lên ngực mình:“Tôi là thật sự.” Cậu dừng một chút:“Mà anh, là giả.”
Cận Thần chấn động, thần sắc rốt cục đại biến.
Thiên địa làm nhà, bọn họ ngồi đối diện với nhau ở dưới ánh trăng cùng bầu trời đầy sao, dùng khuôn mặt nguyên sơ nhất mà nhìn vào nhau.
Rốt cục, là Cận Thần cúi đầu trước.
“Anh có thể không thương tôi, có thể không để ý tới tôi, có thể đem tôi tùy tiện dứt bỏ, cũng không cần đem tôi để ở trong lòng, nhưng anh không thể vừa mới nói yêu tôi, ngay lập tức lại cho tôi một con người đầy giả tạo, tôi không phải một diễn viên trong vở kịch tình yêu của anh.” lệ trong mắt Chí Hạo đã khô rồi, đôi mắt đen như mực, u lượng như minh hỏa.
Ánh mắt Cận Thần lóe ra không ngừng, lại trầm mặc.
“Lần này anh đã đổi kịch bản, nhưng vì sao không đổi một diễn viên mới? Là bởi vì tôi vừa vặn xuất hiện sao? Hay là bởi vì tôi vẫn còn mê luyến anh, sẽ không khiến anh thất vọng; Hoặc là tôi da dày thịt béo, có thể tùy tiện vứt bỏ, không cần phải bứt rứt?” Chí Hạo đứng lên, lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống.
“Thực xin lỗi.” Cận Thần có chút luống cuống:“Không phải……” Anh đã mở miệng, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Chí Hạo nhớ rõ khi bản thân hoàn toàn không biết phải làm sao, cũng chỉ có thể nói thực xin lỗi, như vậy người này có phải hiện giờ cũng không biết làm sao hay không? Vô luận thế nào thì chuyện này cũng coi như nằm ngoài dự kiến của Cận Thần, coi như là thành tựu hạng nhất của anh đi! Chí Hạo nhận định bản thân hiện tại hẳn đã trấn định, nhưng cậu cũng phải mất hơn 5 phút đồng hồ mới đem quần xỏ vào, áo sơmi thì vướng víu, vò thành một đống cầm trong tay.
Đứng lên, Chí Hạo tự nhủ mình phải mỉm cười, thanh âm phải ôn nhu giống như khi bình thường Cận Thần hay nói hẹn gặp lại:“Tôi muốn đi trước, vô luận thế nào cũng thập phần cảm tạ anh đã mời tôi làm diễn viên.”
Làm người quan trọng nhất là phải làm ra tư thế dễ nhìn, nếu thời điểm theo đuổi đã thực ác hình ác trạng, như vậy lúc rời đi càng phải thêm thong dong, ánh mắt Chí Hạo nhìn ra phía xa, cái gì cũng không thấy, hít sâu một hơi, vững vàng xoay người, sau đó rời đi.
Quên đi giày, Chí Hạo đi chân trần dọc theo bên hồ, những hạt cát mịn len vào kẽ chân.
Sau lưng không có tiếng bước chân, đó là đương nhiên. Cận Thần cũng không cần giữ lại kẻ đã ra đi, anh vĩnh viễn thỏai mái bình tĩnh. Chí Hạo thở dài một hơi, may mắn, thật sự là may mắn, cậu thật sự nên đi, bằng không nếu mô phỏng mấy cái đoạn kết trào lưu của phim ngôn tình, trong đó diễn viên chính phải níu kéo đến chết, ngược lại cậu thật không biết phải kết thúc thế nào nữa.
Chí Hạo cười khổ, đúng vậy, không muốn quay đầu lại, đúng hơn là không dám nhìn lại.
Người kia, được bọc bởi một lớp giấy rực rỡ hoa lệ, tình yêu của anh, tất cả những gì của anh, đều là như vậy.
Anh nói anh yêu, cái này là thật, nhưng bên ngoài cái tình yêu kia lại được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp lý trí cứng rắn, không thể chạm đến, ái tình của anh tinh mỹ như một tuồng kịch, kịch bản khúc triết léo lắt lòng người, mà đạo diễn cũng là chính anh, anh khống chế tất cả, trong tình cảm giữa anh cùng đối tượng, anh sẽ không để cho mình bị thương tổn.
Là người thì luôn luôn bị phồn hoa kia mê hoặc, ngay từ đầu bất quá chỉ cầu được diễn một lần dù là vai gì. Nhưng lòng người sao có thể thỏa mãn, làm được long sáo(1) thì muốn làm thai từ (2), làm thai từ rồi thì muốn lên vai phối giác (3), phối giác được rồi lại nghĩ muốn thăng làm nam nhị (4), làm nam nhị lại nói tôi đã đủ tư cách để vào vai nam chính. Thời điểm bắt đầu đều nói chỉ cần tiến thêm một bước, là có thể thỏa mãn, chính là được voi đòi tiên, luôn muốn càng nhiều, hơn nữa tuyệt không muốn mất đi.
Nhưng có ai có thể ở trong tràng kịch này cướp đi vai diễn của Cận Thần? Nếu kết quả nhất định là phải thất vọng, còn không bằng sớm nên tránh đi.
——————————————– Chú thích(1) Long sáo: Nghĩa là người đóng vai quần chúng, như phu xe,người qua đường … thường chỉ im lặng hoặc hát ngân mấy câu A, Í …(2) Thai từ: Là người dẫn truyện trong hí kịch, nghĩa là 1 ngôi thứ 3 để dẫn dắt người xem vào câu chuyện.(3) Phối giác: Là vai phụ ^^(4) Nam nhị: Là diễn viên chính thứ 2 nhưng không trọng yếu bằng nam chính.( Theo baike)–
= v = Tìm hiểu mấy vai này mà mún khóc ghê. Tính đổi sang tiếng việt lun cho thuần cơ mà nàng Nguyệt kêu đó là tên riêng của tuồng / hí kịch nên cứ để nguyên vẫn hơn. Nếu ta có chú thích sai xót thì các nàng góp ý giùm ta nhé. Ta tìm trên baike đó thui à