Luxury Man

Chương 57

Chí Hạo chạy trối chết, lái xe như điên suốt một trăm dặm, chờ tim đập dần dần bình phục xuống, mới cảm giác được thân thể mỏi nhừ như muốn rời ra, mỗi đường nối xương đều đau mỏi, nhất là nơi đã trải qua càng đau tới ngồi không nổi, không khỏi rên rỉ một tiếng, ở ven đường dừng xe lại, đem tất cả ghế dựa ngửa ra, thử nằm xuống.

Không phải là chưa trải qua việc ấy, trước kia làm xong, luôn luôn được Cận Thần bế cậu đi tắm, rửa sạch sẽ,, động tác mềm nhẹ cẩn thận, sau đó cậu thanh thản ổn định mà ngủ.

Khi cậu bước vào con đường kia, cái gì cũng không hiểu, lại ngại hỏi, xem không ít tiểu thuyết đồng tính, mỗi lần đọc là một lần hoài nghi, bởi văn vẻ trong sách miêu tả hệt như là đi chết vậy.

Nếu thật khổ sở như thế,  sao còn có người muốn làm cơ chứ? Đau đương nhiên có một chút, nếu không có chất bôi trơn, lần đầu là rất đau, không nên cử động, thích ứng một chút, thả lỏng chút thì tốt rồi.

Nhưng chiếu những thứ trong sách viết, xương sống thắt lưng đau nhức thôi đã là hình dung rất nhẹ nhàng rồi, ngày hôm sau thức dậy thì tình hình cũng không tốt hơn là mấy, giống như bị xé rách nè, đổ máu nè, lại nơi chốn có thể thấy được, quả thực là xem mà cậu hết hồn, nếu bị xé rách rồi đổ máu thì còn ham muốn làm cái gì? Phải lập tức đi bệnh viện mới đúng, không đến mười ngày nửa tháng đảm bảo không xuất viện được.

Cậu lại không chịu quá thương tích nào, đương nhiên cũng không chảy máu. Cậu khi đó ngốc hồ hồ, không biết trên thực tế rốt cuộc là cái dạng gì, luôn cân nhắc suy nghĩ, đến tột cùng là Cận Thần kia không đủ phân lượng, hay là nơi đó của mình không đủ chặt? Vì thế càng nghĩ càng ấm ức, vô luận là do người nào, kết luận tóm lại đều là không tốt, hơn nữa nếu Cận Thần không đủ phân lượng, vậy đương nhiên mình lại càng không đủ, mũi nhọn toàn bộ chĩa lại trên người mình, sự tình này liên quan tới tôn nghiêm đàn ông nha, đại ấm ức!

Cũng là do mình rất ngốc,sau khi ấm ức đủ rồi liền chạy đi hỏi, vì thế liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Cận Thần ngẩn ngơ, khuôn mặt biến sắc, chợt xanh chợt đỏ.

“…… Chúng ta đều đã làm lâu như vậy, cư nhiên còn chưa cho em chảy máu bao giờ, còn luôn đắc ý nói mình rất mạnh……” Chí Hạo chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng.

Cận Thần trừng mắt nhìn cậu nửa ngày, rốt cục vẫn thở dài, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cậu:“Đều làm lâu như vậy, nếu còn khiến em đổ máu, anh sẽ không dám gặp người nữa đâu”

Chí Hạo khó hiểu ý này, kinh ngạc.

“Làm cho người ta đổ máu thực dễ dàng, em hiện tại có muốn thử không, anh cam đoan sẽ cho em nằm bệnh viện trên một tháng luôn, cái đó đâu phải là bản lĩnh gì? Ngay cả bản thân cũng khống chế không tốt, làm cho đối phương bị thương.” Cận Thần mặt lộ vẻ không vui.

Chí Hạo dù ngốc tới đâu cũng biết chính mình hoang đường, đương nhiên đâu dám nhiều lời, chỉ ngây ngô cười.

Sau đó, cậu mới dần dần hiểu được, là thật, muốn đổ máu bị thương thì rất dễ dàng, xằng bậy thì tốt rồi, làm là phải ôn nhu săn sóc,  có dụng tâm, kiên nhẫn, phải biết khắc chế.

Cận Thần rất ít khi bày tỏ biểu cảm lên trên mặt, dường như lần đó anh có hơi tức giận, nhưng giận cái gì nhỉ?

Chí Hạo nằm ở trong bóng tối, răng nanh gắt gao cắn lấy cổ tay áo, áo sơ mi này có phần hơi lớn, cậu lấy nhầm rồi, thời điểm mặc vào liền phát hiện, chính là cũng không có biện pháp quay lại để đổi, hoặc là kỳ thật cậu cũng không muốn đổi.

Áo này là của người kia, nhiễm đầy hương vị của anh, nước mắt tầng tầng dâng lên, Chí Hạo rốt cục rơi lệ, không tiếng động mà mãnh liệt, xô ngã thành trì  phòng ngự cuối cùng.

Cậu là người mau nước mắt, từ nhỏ đã thế rồi, đây cũng không phải là thói quen tốt, cậu rất coi thường mình vì điều này, nhưng giờ đây không có cách nào để kềm lại, chỉ muốn khóc và khóc, là chuyện duy nhất cậu nghĩ mình làm được vào lúc này.

Rời khỏi Cận Thần giống như bỏ đi một phần quan trọng của đời người, cậu sẽ chỉ muốn khóc một lần này thôi, nhưng mắt lại chỉ chảy qua một vài giọt lệ, rơi xuống  hai má liền khô, tại sao mình không khóc được, cậu cũng không hiểu, cứ tưởng rằng bản thân đã vượt qua bao nhấp nhô cuộc đời thì sẽ trưởng thành hơn. Hiện tại mới biết được không phải, nguyên lai chuyện khổ sở đau đớn nhất chính là không khóc được, biết khóc cũng vô dụng, khóc cho ai xem.

Một khắc khi giọt nước mắt xoẹt qua hai má, nếu không ai xóa đi lệ nơi khóe mắt, thật sự là tịch mịch phải không?

Cậu không muốn khóc, kỳ thật cậu vẫn chờ mong, không chịu mất đi hy vọng, cậu mong có một ngày, thời khắc nước mắt chảy xuống, người kia sẽ hướng cậu vươn tay……

Nhưng mà tất cả kì vọng vô ý hay hữu tâm đều chỉ lưu đến giờ phút này, cậu đột nhiên tuyệt vọng.

Cận Thần nói, lúc này đây đến lượt anh truy đuổi người khác? Cho anh mặt mũi…… Anh nói hẳn là anh yêu cậu.

Chí Hạo không tin, rằng trong lòng người kia có tình yêu, quan hệ của bọn họ nếu giải thích thành ỷ lại hoặc là hợp tác thì hợp lí hơn nhiều, Cận Thần cần một người làm bạn, mà cậu cũng nắm lấy cơ hội này. Chỉ cần không thương, vì thế tất cả đều có thể bình thường, tâm không cần đau khổ.

Cận Thần không có ủy khuất cậu, Cận Thần đối với cậu không tồi, đúng vậy, Cận Thần không đủ thương, hay quý trọng cậu, nhưng …thật đáng chê cười…… Anh vốn không thương cậu.

Kỳ thật cho tới bây giờ cậu thật tâm chưa từng hận Cận Thần, cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy Cận Thần bội tình bạc nghĩa, nhưng cậu lại không cảm thấy được điều đó, bọn họ hai người vốn đã nói điều kiện ngay từ lúc bắt đầu, Anh không có làm chuyện gì sai.

Chính là hiện tại, không còn giống nữa.

Đây là tâm lý kỳ cục gì vậy, thời điểm Cận Thần nói không thương cậu, hết thảy cậu đều có thể nhận, chính là khi Cận Thần nói với cậu rằng anh muốn theo đuổi cậu, thì cậu lại không thể nhận.

Chí Hạo oán hận, thật là một người tàn nhẫn, anh rõ ràng đã nói rất yêu cậu, nhưng đến phút cuối cậu mới hiểu được, tình yêu của anh bất quá chỉ đến thế này thôi.

Anh nói anh yêu, thế nhưng tình cảm này với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho dù mất đi cũng không thể khiến anh thương cân động cốt.

Nhưng mà trong nháy mắt đó, khi Cận Thần nói yêu cậu, sau khi cơn cảm xúc mãnh liệt qua đi, cậu bỗng nhiên hiểu được mình yêu người này nhiều đến thế nào, cái yêu này không giống như những gì cậu vẫn nghĩ, không phải là đam mê của một người giàu với chiếc xe hơi cổ, cũng không phải là nhất thời mê luyến, nhất thời động tình, nhất thời điên cuồng, sau khi tất cả qua đi chỉ còn cảm xúc mỏi mệt đọng lại.

Phân yêu này tựa như một phần của xương cốt, bản thân nghĩ rằng nó đã tiêu thất, kỳ thật vào lúc nhất xúc tức sinh, khai chi tán diệp, dùng máu của tim cậu làm chìa khóa mở ra cánh cổng về nó, cho dù ở khoảnh khắc tất cả dần dần hé mở, tâm cậu rất đau còn bộ não lại bảo cậu đừng nhìn, thế nhưng con tim lại vẫn kiên trì cố chấp muốn thấy mọi thứ sau cánh cổng kia.

Chí Hạo vẫn luôn cho rằng cậu chỉ yêu anh một đoạn thời gian mà thôi, cậu muốn tô cho sinh mệnh bình thường của mình thêm chút màu sắc, cậu nghĩ là mình có thể nhẫn xuống, nhưng mà sau tất cả mọi chuyện, Chí Hạo hiểu được chỉ cần một nụ cười thôi, chỉ cần anh cười với cậu là mọi thứ sẽ lập tức được hóa giải, cậu là thật tâm yêu anh, khát vọng sớm sớm chiều chiều cùng anh thiên trường địa cửu.

Càng vì tình cảm sâu đậm như thế, lại càng không thể tiếp tục dây dưa, nam nhân kia là không thể ràng buộc, huống chi tình yêu của anh chỉ dành cho cậu chỉ có thế mà thôi.

Chí Hạo lui vào một góc sáng sủa trên ghế, cả người cậu rất đau, mà trong lòng lại càng đau hơn. Không gian yên tĩnh mà tối đen, thỉnh thoảng có tiếng còi xe gào rú lướt qua, ánh sáng chói mắt từ xa đến gần, sau đó xa xa rời đi.

Qua một hồi cậu mới buông lỏng xuống, cho xe đi thật chậm, chậm chạp đi tới thị trấn nhỏ phía trước, trực tiếp đến bệnh viện rồi phát sốt nặng nằm trong phòng bệnh.

Trên thế gian này luôn có rất nhiều người thích tìm cái chết, nhưng hơn phân nửa trong số họ vẫn còn có hi vọng, cho dù làm điều gì cũng sẽ có người đến cứu, còn người chân chính tuyệt vọng thì sẽ tự chiếu cố tốt bản thân mình, bởi vì không có cách nào mượn tay của người khác.

Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm lạnh, ông chú trực ban thập phần nhã nhặn, cái gì cũng không hỏi nhiều, giúp cậu lấy hộp thuốc, đổ ra một vài viên an thần, Chí Hạo nằm ở trên giường bệnh, không bao lâu cũng ngủ say.

Thân bệnh sẽ có bác sĩ chạy chữa, tâm bệnh thì chỉ có thể tự mình chữa, Chí Hạo nghĩ, khi cậu tỉnh lại, cũng nên bắt đầu tự chạy chữa cho tâm của mình.
Bình Luận (0)
Comment