Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 26

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Không nghĩ tới lần đầu tiên đi dã ngoại đã xảy ra sự cố như vậy, bất quá điều khiến Chu Bân cảm thấy cảm động chính là tất cả mọi người đều ngầm ấn định với nhau là không đề cập tới chuyện lần này. Bởi vì lúc trước mọi người đều nghĩ nếu báo cáo hoạt động lần này với trường học thì sẽ có rất nhiều thủ tục phiền phức, cho nên bọn hắn cũng không có đề xuất lên nhà trường việc ra ngoài cắm trại lần này. Mà nếu như sự cố này bị nhà trường phát hiện hoặc là bị truyền tới tai thầy giáo, hai lớp trưởng là Chu Bân cùng Tô Tử Mặc chắc chắn sẽ phải đứng mũi chịu sào mà chịu phạt.

Từ sau lần đó, danh tiếng của Chu Bân trong khoa của Tô Tử Mặc dâng cao đến không ngờ. Các nàng nếu như gặp Chu Bân trong trường, nhất định sẽ chạy tới chào hỏi, có rất nhiều nữ sinh thậm chí Chu Bân còn không biết là các nàng là ai.

Mà trong khoảng thời gian này Chu Bân thường xuyên phải gặp Tô Tử Mặc để giải quyết vài vấn đề. Tất cả mọi người đều nghĩ hai người bọn họ đứng chung với nhau rất xứng đôi, có thể coi như là kim đồng ngọc nữ. Mặc dù có tin đồn là hai người đang bí mật gặp gỡ, thế nhưng mọi người không tin vào tin đồn này lắm. Bởi vì… đây là chuyện tốt, đâu có gì phải bảo mật cơ chứ. Tin đồn được nhiều người ủng hộ nhất là hai người bọn họ chính là tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Vì thế mọi người đều ôm tâm trạng chờ chuyện vui được công bố ra.

“Bân ca, chị dâu tới tìm ngươi này!” Một nam sinh tươi cười vỗ vai Chu Bân, hướng hắn nhìn về phía cửa sau của phòng học.

Chu Bân quay đầu lại nhìn, thấy Tô Tử Mặc đem một quyển sách đặt vào tay Chu Bân, cười nói: “Cảm ơn ngươi đã giới thiệu cho ta. Bình thường ta chỉ đọc sách văn học, không ngờ sách kinh tế cũng có nhiều điều thú vị như vậy!”

Chu Bân nhận lại cuốn sách: “Muốn đọc thêm một quyển khác không? Kinh tế kết hợp với triết học, hơn nữa giọng văn của tác giả hài hước ngắn gọn, ta nghĩ quyển sách này ngươi sẽ rất thích đó.”

“Ân! Quả thật rất thú vị, cảm ơn ngươi! Được rồi, ta ở ngay phòng học đối diện, đợi lát nữa cùng nhau đi ăn được không?”

“Hảo, không thành vấn đề.”

Chu Bân trở lại phòng học, mấy người Lý Quế Bình vẻ mặt lưu manh cứ chăm chú nhìn hắn. Chu Bân cũng không buồn liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên ngồi vào chỗ. Sau đó bọn họ tiến lên vây lấy hắn.

“Các ngươi chằm chằm nhìn ta như vậy làm gì?” Chu Bân hỏi.

“Mau đưa quà ra đây!”

“Quà cái gì chứ?”

“Chính là cái mà Tử Mặc muội muội đưa cho ngươi đó!”

“Có bệnh à?”

“Hắc hắc, ngay cả huynh đệ cũng muốn dối trá hay sao?”

“Chúng ta chỉ là bạn bè, chỉ là nói chuyện hợp gu một chút!” Chu Bân khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ: “Những người khác nhiều chuyện đã đành, các ngươi lại cũng ồn ào theo họ hả?”

“Chúng ta chỉ là quan tâm đến sinh hoạt tình cảm của ngươi mà thôi!” Lục Hạo nói.

“Cảm tạ, thế nhưng sinh hoạt tình cảm của bản thân ta tạm thời không có bất luận một cái nội dung giá trị cần các ngươi quan tâm đến đâu.”

“Thiết, thực sự là phí của trời!”

“Ngươi thấy đáng tiếc thì ngươi tiến tới đi.” Chu Bân nói.

“Ta có muốn tiến tới thì cũng phải được người ta tạo cơ hội cho mới được. Đừng nói là ngươi không cảm nhận được Tử Mặc muội muội đối tốt với ngươi nhé?” Lục Hạo dương dương tự đắc nói với Chu Bân.

“Lẽ nào nàng đối với các ngươi có gì không tốt sao?”

“Đến đây, đến đây, để ta mở mang đầu óc cho Chu đồng môn của chúng ta nào.” Lý Quế Bình khoác tay lên vai Chu Bân: “Trong trường học có rất nhiều đàn anh chú ý đến Tử Mặc, thế nhưng Tử Mặc muội muội đều một mực lễ phép đối đãi và giữ một khoảng cách nhất định. Duy chỉ có Chu đồng môn của chúng ta là có thể cùng nàng chuyện trò vui vẻ a.”

“Đó là bởi vì chúng ta trò chuyện với nhau rất đắc ý. Hơn nữa, nào có khoa trương như các ngươi nói chứ, chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu mà thôi.”

“Một đôi mới yêu nhau không phải đều là bắt đầu từ quan hệ bằng hữu hay sao?”

“Nói gì thì nói, chính là không giống như những điều các ngươi đang nghĩ đâu, ta cũng sẽ không có ý gì với nàng cả.”

“Nói cho ngươi biết, muốn tìm tình nhân, thì phải tìm người giống Diệp Doanh Doanh. Nhưng nếu là tìm lão bà, thì nhất định phải tìm người giống như Tô Tử Mặc. Ngươi hiện tại có thể cùng một chỗ với Tô Tử Mặc, đây chính là phúc khí a. Mà ngươi lại trì độn như vậy hết lần này tới lần khác, thực sự là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp a!”

Chu Bân đột nhiên bật cười.

“Ngươi cười cái gì a?” Lý Quế Bình hỏi hắn.

“Không, chỉ là nghĩ cái tên Hồng Bảo gọi ngươi không có sai a, Tiểu Quế Tử!”

Hồng Bảo cũng cười theo. Lý Quế Bình nhíu mày nhìn hắn, thấy vậy Hồng Bảo lập tức le lưỡi trêu tức hắn, sau đó lại thỏa mãn nhìn Lý Quế Bình trừng mắt nhìn mình mà không làm gì được.

“Uy, Trình Vi, ở đây!” Lục Hạo ngồi ở phía sau đột nhiên kêu lên.

Chu Bân nghe thấy cái tên kia, lưng lập tức cứng đờ.

Trình Vi vừa mới đi vào phòng học, mọi người trong ký túc đều bắt chuyện với hắn, chỉ có Chu Bân vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Trình Vi đi tới, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Chu Bân không biết làm sao. May mà lúc này chuông vào học lại vang lên, giáo viên cũng bước vào lớp rồi, hắn lập tức cúi đầu đọc sách, bộ dạng chuyên tâm học tập. Kỳ thực hắn luôn cảm giác ánh mắt của Trình Vi vẫn luôn dán lên mặt hắn, thế nhưng hắn vẫn làm bộ như không biết, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Rốt cuộc Chu Bân  cũng gian nan vượt qua được tiết học này. Khi tan học, Chu Bân đang định ôm sách bỏ chạy, nhưng mà vẫn là Trình Vi nhanh tay hơn, hắn vừa mới đứng lên thì tay hắn đã bị Trình Vi kéo lại.

“Cùng nhau đi ăn được không?” Trình Vi hỏi hắn.

“Không được, ta có hẹn rồi!” Chu Bân lập tức cự tuyệt.

“Không sao hết, có thể cùng nhau ăn cũng được.”

“Ngươi không biết sao…” Lục Hạo trêu chọc nói: “Hắn hẹn Tử Mặc muội muội ăn cơm, ngươi chắc cũng không muốn đi làm bóng đèn đúng không?”

Trình Vi nghe xong, rất mất hứng nhìn thẳng vào Chu Bân.

Chu Bân thu tay về: “Vậy ta đi trước! Ngươi cùng mọi người đi ăn đi.”

Chu Bân giống như kẻ trộm đang tẩu thoát, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng học. Cho đến khi nhìn thấy Tô Tử Mặc hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía sau.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Tô Tử Mặc nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng không biết có có cái gì quá đặc biệt khiến cho người này chú ý, nàng liền hỏi: “Ngươi chạy tới đây sao? Đầu đầy mồ hôi rồi kìa!”

Chu Bân lấy tay sờ trán, xác thực là có mồ hôi.

“Hôm nay ta mặc hơi nhiều áo.” Chu Bân qua loa giải thích.

“Không phải chứ?” Tô Tử Mặc cười nói: “Ngày hôm nay lạnh như thế, ngươi mặc thế này mà cũng tính là nhiều áo sao?”

Chu Bân cũng không thể nói là hắn sợ Trình Vi đuổi theo hắn, nên mới một đường chạy thẳng tới đây, tâm tình cực độ khẩn trương cho nên mới đổ mồ hôi nhiều như vậy. Vì thế Chu Bân cũng không thể làm gì khác hơn là cười cười cho qua chuyện, mà Tô Tử Mặc cũng không hỏi tiếp nữa.

Sau khi bọn họ được cứu ra khỏi sơn động, Chu Bân không biết phải đối mặt với Trình Vi như thế nào. Hắn rất hận bản thân lúc đó tại sao lại mất đi lý trí, hắn cũng không hiểu tại sao lại phát sinh chuyện như vậy với hai người bọn họ.

Bất quá cũng có chút may mắn chính là khi hắn đang né tránh Trình Vi thì người kia cũng biến mất vài ngày. Cũng không có ai biết hắn đi đâu, nhưng Chu Bân cũng không quản nhiều như vậy. Bởi vì… việc này đối với hắn không phải là chuyện xấu. Hiện tại hắn chỉ cần vừa thấy Trình Vi liền khẩn trương không ngớt, không chỉ tim đập nhanh, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy chột dạ.

“Sao gần đây không thấy Trình Vi đi cùng với ngươi nữa?” Khi hai người đang ngồi ăn, Tô Tử Mặc đột ngột hỏi.

“Vậy sao?” Nhắc tới Trình Vi, Chu Bân có vẻ mất tự nhiên, hắn nói: “Thời gian này hắn chưa có tới trường.”

“Nga, trách không được. Hắn là sinh bệnh hay là có chuyện gì nên mới không đến trường vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm, bất quá hắn vẫn luôn khỏe mạnh, hẳn là không phải sinh bệnh. Có thể là đi nơi nào đó chơi mà thôi.”

“Vậy sao?” Tô Tử Mặc khó hiểu nói: “Ta vốn nghĩ ngươi sẽ luôn hiểu rõ mọi chuyện của hắn chứ.”

“Đây là mọi người ngộ nhận mà thôi. Mỗi người đều có việc riêng của bản thân, ta cũng không muốn hỏi đến việc cá nhân của người khác.” Chu Bân thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc vấn đề này thôi.

Tô Tử Mặc cười cười không nói thêm gì nữa.

“Có chút hâm mộ đi…” Tô Tử Mặc than thở: “Nếu chúng ta có thể thích đến trường thì đến, muốn đi chơi là đi được ngay thì thật tốt biết bao.”

Chu Bân nhún vai không nói gì, rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Ăn cơm xong, Chu Bân đưa Tô Tử Mặc về ký túc xá. Trước khi quay về phòng, Chu Bân phải gọi điện cho Hồng Bảo nói bóng nói gió để thăm dò, đến khi biết được Trình Vi đã quay về khách sạn thì hắn mới thở phào mà quay về ký túc.

“Chu Bân!”

Chu Bân vừa mới bước chân vào ký túc xá thì có người kéo tay hắn lại. Nghe thấy thanh âm của người nọ, trái tim Chu Bân bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.

“Ngươi không phải là đã quay về khách sạn rồi sao?” Chu Bân miễn cưỡng duy trì thanh âm bình tĩnh để nói.

“Ngươi đang trốn ta có phải hay không?” Trình Vi nhìn thẳng vào hắn mà hỏi.

“Buông tay ta ra trước đã, ở đây có nhiều người qua lại, ngươi chú ý một chút!”

Trình Vi không buông hắn ra, ngược lại còn kéo hắn ra bên ngoài, đưa hắn đến rừng cây bên cạnh ký túc xá.

“Vì sao lại trốn ta?” Ngữ khí của Trình Vi có chút lo lắng hỏi.

“Ta không có.” Chu Bân nhỏ giọng nói.

“Vậy ngươi nhìn ta rồi nói.”

Chu Bân không có nhìn hắn, ánh mắt dán vào vai của đối phương.

Trình Vi hít một hơi, nói: “Ta không muốn đoán tới đoán lui nữa, chúng ta thẳng thắn với nhau được không?”

Chu Bân không lên tiếng.

Trình Vi trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Ta thích ngươi!”

Chu Bân kinh ngạc ngẩng đầu lên. Lúc trước hắn cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng hắn không ngờ được Trình Vi sẽ nói thẳng với hắn như vậy.

“Ta là nam nhân!”

“Ta biết.”

“Ngươi là GAY?” Chu Bân nghi hoặc hỏi.

“Ta không biết. Ta chỉ biết là ta muốn trở thành người yêu của ngươi, loại cảm giác này trước đây ta chưa từng có.”

“Trình Vi…” Đối mặt với biểu tình thẳng thắn của Trình Vi, Chu Bân nhất thời không biết phải nói gì.

“Chúng ta có thể ở cùng một chỗ mà!” Trình Vi mạnh mẽ ôm lấy hai bờ vai của Chu Bân.

“Xin lỗi, ta không muốn như vậy!” Chu Bân lui lại phía sau một bước.

“Chu Bân, ngày đó ở trong sơn động…”

“Ngày đó là ngoài ý muốn. Ta khi đó đang lạnh đến choáng váng cho nên đầu óc không tỉnh táo. Nếu như ngày đó làm cho ngươi hiểu lầm, giờ ta đành hướng ngươi xin lỗi vậy. Ta vẫn biết chính xác tính hướng của  mình. Ta sẽ không cùng một chỗ với nam nhân!” Chu Bân sau khi nói xong một hơi, liền âm thầm thở dốc không ngừng.

“Ngươi là đang muốn nói cho ta biết, tất cả những cảm giác trước đây đều là do ta hiểu lầm? Nụ hôn ngày hôm đó là ngoài ý muốn sao? Cho nên tất cả đều là do ta tự huyễn hoặc mình?”

Tim Chu Bân đập rất nhanh. Hắn cảm thấy có một tia bất an cùng sợ hãi, hắn nghĩ chỉ cần ở cùng Trình Vi thêm một giây nữa thì hắn sẽ rơi vào vực sâu vĩnh viễn không thể gượng dậy, vạn kiếp bất phục!

“Đúng!” Chu Bân chỉ thốt ra được một từ, bởi vì lúc này thanh âm của hắn đang run rẩy không ngừng, hắn không muốn lộ ra một tia mềm yếu nào trước mặt Trình Vi.

Trình Vi nghe xong vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, Chu Bân cũng không dám nhìn vẻ mặt của hắn.

Ba mươi giây, bốn mươi giây, năm mươi giây, thời gian cứ như vậy chậm rãi mà trôi qua, Chu Bân nghĩ bản thân mình cũng sắp bị không khí trầm mặc ở đây trùm lấy rồi.

“Xin lỗi!” Chu Bân bỏ lại một câu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Bình Luận (0)
Comment