Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 27

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Bất tri bất giác, đã hết một học kỳ, kỳ thi cuối năm đang tới rất gần, tất cả mọi người đều vùi đầu ôn tập, liều mạng khắc những văn tự khô khan đó vào trong đầu.

Giữa lúc mọi người trong ký túc xá sắp học đến choáng váng hết cả đầu óc thì Lục Hạo đột nhiên đập mạnh quyển sách lên mặt bàn.

“Mẹ nó mẹ nó! Thầy giáo biến thái kia một chút cũng không giới hạn lại, toàn tâm toàn ý muốn chỉnh chết chúng ta.”

“Chu Bân, ngươi là học trò đắc ý của lão đầu kia, đi nói chuyện phiếm với hắn thêm vài câu, nói không chừng hắn sẽ tiết lộ một chút thông tin a!” Lý Quế Bình cũng ném sách lên bàn rồi nói.

“Hôm qua ta mới hỏi qua rồi, ngày hôm nay ngươi cũng đừng mong có thể hỏi thêm cái gì. Coi như hết, các học trưởng khóa trên cũng nói thầy giáo này sẽ không buông tha cho bất cứ ai.” Chu Bân vẫn chăm chú đọc sách, diện vô biểu tình nói.

“Thế nhưng!” Lý Quế Bình đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta có nghe được một thông tin mới!”

‘Tin gì?” Hồng Bảo hỏi.

“Sáng nay Diệp Doanh Doanh đã làm cho thầy giáo ấy tiết lộ cho nàng ba đề mục lớn đó!”

Mọi người kinh ngạc không ngớt, sau đó liền liếc mắt nhìn về phía Chu Bân. Chu Bân chăm chú đọc sách, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy.

“Đại mụ, ngươi không thể chịu thua như thế được!” Hồng Bảo nhíu mày lầm bầm nói.

“Ai, bảo bảo à, này cũng không thể trách Đại mụ của ngươi a, ai bảo hắn lớn lên là nam nhân làm chi!”

“Lẽ nào ngươi nói Diệp Doanh Doanh là lấy sắc dụ thầy giáo tiết lộ đề mục sao?”

Lý Quế Bình cười lớn: “Mỹ sắc đấy thầy giáo già như vậy rồi làm sao mà chịu được, cho nên đành phải cho nàng đề mục để bảo trụ cái mạng nhỏ của mình thôi.”

“Thật hay giả vậy?” Hồng Bảo trừng mắt nhìn hắn hỏi.

“Đương nhiên… là giả đó” Lý Quế Bình thần bí cười, sau đó liền nói ra.

“Xì…” Mọi người trong ký túc cùng nhau kêu lên.

“Chỉ tiếc là lão đầu nhi kia không dạy chúng ta Hán văn, nếu không thì có thể tận dụng cơ hội này được rồi.” Lục Hạo oán giận vạn phần.

“Chính là như vậy a!” Chu Bân bị tê chân liền ngã ra giường rồi nói.

“Trình Vi thật thoải mái, luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hoàn toàn không cần lo lắng về việc thi cử.” Hồng Bảo chống cằm nói.

“Nếu như cha ngươi cũng tặng cho nhà trường một cái sân thể dục, thì ngươi cũng có thể thoải mái như vậy.”

Hồng Bảo lại mếu máo giận dỗi nhưng không nói thêm gì nữa.

Lý Quế Bình vuốt cằm: “Các ngươi nói xem… nếu như Diệp Doanh Doanh chịu giúp đỡ, đi theo hỏi thăm thầy giáo giúp chúng ta, biết đâu sẽ có thể xin được?”

“Ân?”

“Ôi chao?”

“Nga?”

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía Chu Bân. Chu Bân lập tức cảnh giác lùi lại, thế nhưng mọi người làm sao có thể buông ta cho hắn được.

“Vì sao lại là ta?” Chu Bân khó chịu  nói.

“Bởi vì ngươi là lớp trưởng tốt nhất, luôn chăm lo cho đời sống của chúng ta!”

“Bởi vì ngươi là phòng trưởng tốt nhất của chúng ta a!”

“Bởi vì ngươi là Đại mụ vĩ đại của chúng ta!”

“Cũng không biết nàng có chịu nể mặt ta không nữa!” Chu Bân nói.

“Ngươi dùng thân phận bằng hữu tốt nhất của Trình Vi mà nhờ vả, nàng không nể mặt ngươi cũng phải nể mặt hắn a!”

“Ta mới không cần.” Chu Bân hét lên. Tình cảm của Trình Vi hắn đã biết rõ rồi, nếu như còn dùng thân phận như vậy nhờ Diệp Doanh Doanh hỗ trợ, chẳng phải là không có đạo đức hay sao?

“Vậy ngươi có thể dùng thân phận đồng môn đi hỏi nàng mà, mọi người thật sự không thể học thêm được nữa đâu.”

Chu Bân bất đắc dĩ nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Diệp Doanh Doanh nhận được điện thoại của Chu Bân thì biểu hiện rất nhiệt tình, nói một câu liền đáp ứng thỉnh cầu của Chu Bân, không những không miễn cưỡng, trái lại còn thập phần cam tâm tình nguyện.

Đêm đó, Diệp Doanh Doanh mang tin tức tốt lành về các đề mục tới cho bọn họ. Mọi người mừng rỡ muốn chết, hận không thể tôn nàng làm nữ thần. Diệp Doanh Doanh hỏi Chu Bân định đáp tạ nàng như thế nào, Chu Bân nói muốn mời nàng đi ăn. Hình như Diệp Doanh Doanh cũng chỉ chờ có thế, liền nhận lời hắn. Nàng còn bảo Chu Bân gọi mọi người trong phòng đi cùng, nói là nàng thích náo nhiệt một chút.

Mọi người lập tức tiến quân tới một quán ăn nhỏ ở gần trường, vừa ngồi xuống được một lúc thì thấy Diệp đại mỹ nhân thong thả bước tới. Sau khi ngồi xuống nàng liền nhìn xung quanh một chút, sau đó quay ra hỏi Chu Bân sao không thấy Trình Vi tới.

Chu Bân nói cho nàng biết Trình Vi nửa tháng nay chưa từng xuất hiện ở trường, Diệp Doanh Doanh có chút thất vọng. Chỉ là nàng che giấu rất khá, ngoại trừ Chu Bân mơ hồ cảm giác được, những người còn lại hoàn toàn không phát hiện ra nàng có một điểm khác lạ nào.

Diệp Doanh Doanh quả thật là một cao thủ trong giao tiếp, cho dù chỉ có một mình nàng bị nhiều nam sinh vây quanh như vậy nhưng vẫn có thể nói chuyện vô cùng vui vẻ và hào hứng, còn cùng mọi người chơi trò chơi đoán số uống rượu. Hồng Bảo bị nàng chỉnh cho thê thảm, bất quá may là sau đó nàng liền buông tha cho hắn.

Tất cả mọi người đều muốn biết Diệp Doanh Doanh làm cách nào mà lấy được đề mục từ chỗ thầy giáo. Nàng cười cười, sau đó nói cho mọi người biết nàng có quen với cháu trai của thầy, cũng chính là tân hội trưởng hội học sinh năm nay. Chu Bân cùng Lý Quế Bình nghe thế thì liền liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều là cán bộ của hội học sinh, đương nhiên biết được một số chuyện trong hội. Việc chủ tịch hội học sinh theo đuổi Diệp Doanh Doanh chính là một bí mật gần như đã bị công khai trong hội học sinh. Chỉ là bọn hắn không biết chủ tịch lại là cháu đích tôn của thầy giáo mà thôi.

Tất cả mọi người đều uống rượu, trong đó Diệp Doanh Doanh uống nhiều nhất. Mọi người không nghĩ tới một nữ sinh lại có thể uống được nhiều như vậy. Cơm nước xong xuôi, những người khác đều về trước, Chu Bân phụ trách đưa Diệp Doanh Doanh về ký túc xá.

Dọc theo đường đi, Diệp Doanh Doanh đều là nói bóng nói gió với Chu Bân, liên tục lấy chuyện của Trình Vi ra làm trọng tâm câu chuyện. Mà Chu Bân vừa nghe đến hai chữ Trình Vi liền nhớ lại chuyện của bọn họ hôm trước, cảm giác vô cùng mất tự nhiên. Vì vậy hắn cũng không đáp lại nàng mà nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.

Cuối cùng Diệp Doanh Doanh cũng không hỏi tiếp nữa, rượu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi thẳng Chu Bân.

“Ngươi có thể nói cho ta biết số điện thoại mới của Trình Vi được không?”

Chu Bân nghi hoặc hỏi: “Số điện thoại mới?”

Diệp Doanh Doanh nhìn hắn: “Nếu như không phải là hắn đổi số điện thoại, lẽ nào hắn lại tắt máy hơn nửa tháng qua sao?”

“Tắt máy? Ta… gần đây cũng không gọi điện thoại cho hắn, nên cũng không biết.” Chu Bân quanh co nói.

“Vậy sao?” Diệp Doanh Doanh cười cười, cảm giác có chút gượng ép.

Chu Bân cũng hiểu là nàng không tin hắn. Vì người ngoài nhìn vào đều nói hắn là bằng hữu tốt nhất của Trình Vi, Chu Bân sợ Diệp Doanh Doanh cho rằng hắn muốn giấu giếm mà thôi.

“Thật ngại quá, ta là thật sự không biết. Thời gian gần đây ta quá bận rộn, mà bình thường Trình Vi cũng không trở về trường học, sợ là cũng đang bận việc gì đó rồi.”

Hai người trầm mặc đi một đoạn, sau đó Diệp Doanh Doanh đột nhiên mở miệng.

“Thực ra ngươi hẳn là biết rồi chứ?”

Chu Bân ngẩn người: “Biết cái gi?”

“Ta có tình cảm với Trình Vi.” Diệp Doanh Doanh nhìn thẳng vào Chu Bân rồi nói.

Chu Bân cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào. Kỳ thực hắn cũng biết chuyện này. Trước đây hình như hắn không mẫn cảm với loại sự tình này như thế. Nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Diệp Doanh Doanh nhìn Trình Vi, thì hắn lại có chút không thoải mái.

“Tử Mặc có thể đã nói với ngươi chuyện của ta với Trình Vi rồi.” Diệp Doanh Doanh nói.

“Đã từng nói đến một lần.” Chu Bân lại nhớ tới tình cảnh hắn và Trình Vi cãi nhau ở bên hồ, liền lắc đầu, không muốn hình ảnh của người nọ hiện lên trong đầu hắn.

“Tuy rằng Tử Mặc chưa nói nguyên nhân nàng biết được cảm xúc của Trình Vi về ta, nhưng lúc đó ta cũng đoán được, là nàng nhờ ngươi đi hỏi hộ đúng không?”

Chu Bân có chút mất tự nhiên mà gật đầu.

Diệp Doanh Doanh cười nhạt một tiếng: “Thật nhiều chuyện.”

Chu Bân nhíu mày nói: “Nàng cũng là quan tâm đến ngươi mà thôi.”

“Nàng hẳn là có nói với ngươi về tấm hình trong điện thoại đúng không?”

“Ý ngươi là ảnh hai người các ngươi đang hôn nhau sao?”

“Muốn xem không?”

Chu Bân kinh ngạc nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng cười cười với hắn, sau đó mở túi xách lấy điện thoại ra rồi đặt lên tay Chu Bân.

Trong màn hình, hai người đang hôn môi. Thân thể của Trình Vi nghiêng về phía trước, hai tay chống xuống mặt đất. Mà Diệp Doanh Doanh cũng đang ngồi dưới đất, một tay ôm lấy vai của Trình Vi, một tay còn lại thì không thấy trong hình, có lẽ là đang cầm điện thoại để chụp ảnh.

Chu Bân xem tấm hình này xong trong lòng có chút không thoải mái, vô thức mà mím chặt hai bờ môi, hắn trả điện thoại lại cho Diệp Doanh Doanh.

“Vì sao lại muốn cho ta xem cái này?”

“Ta cũng không biết.” Diệp Doanh Doanh đang cúi đầu nói, đột nhiên lại ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng vào Chu Bân, hung hăng nói: “Ta không cam tâm!”

Chu Bân bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ.

Không cam tâm? Có ý gì? Lẽ nào… nàng biết chuyện Trình Vi thích mình rồi sao?

“Không cam lòng cái gì?” Chu Bân cẩn cẩn dực dực hỏi thăm.

“Ngươi có biết người Trình Vi thích là ai không?” Diệp Doanh Doanh vẫn như cũ, nhìn chằm chằm vào Chu Bân rồi nói.

“Cái này… ta không biết.” Chu Bân tim đập càng lúc càng nhanh.

“Hắn không nói gì với ngươi sao?”

Hắn nói hắn thích ta, câu này làm sao Chu Bân dám nói với nàng, đành lắc đầu.

“Không ngờ ngay cả ngươi mà hắn cũng không tiết lộ ra.” Diệp Doanh Doanh có chút thất vọng.

Thấy biểu tình của Diệp Doanh Doanh như vây, Chu Bân rốt cuộc cũng có thể yên lòng. Hẳn là nàng vẫn không biết chuyện kia đi.

“Vậy ngươi có thể tìm một cơ hội giúp ta hỏi Trình Vi một chút, người nọ là ai được không?”

“Trình Vi nói với ngươi là hắn đang thích một người sao?” Chu Bân hỏi.

Thế nhưng Diệp Doanh Doanh không trả lời hắn, mà nàng lại chỉ vào điện thoại của mình: “Ngươi biết tấm ảnh này làm sao mà có không?”

Chu Bân lắc đầu.

“Ngươi có nhớ cái ngày bốn người chúng ta cùng đi ăn không?” Diệp Doanh Doanh  thấy Chu Bân gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Sau đó hai người chúng ta đi mua xe, rồi còn đến quán bar, chúng ta còn chơi trò “True or Dare” với một đám người xa lạ. Nếu ai không chịu nói sự thật thì sẽ phải hôn người đặt câu hỏi đó. Khi đến lượt ta, ta hỏi người Trình Vi hắn chân chính yêu thích là ai, hắn cự tuyệt trả lời, cho nên mới có chuyện chúng ta hôn nhau.”

Cuối cùng Chu Bân cũng đã biết được nguyên nhân hai người bọn họ hôn nhau, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ.

“Vốn ta vẫn cho rằng hắn muốn hôn ta nên mới cố tình không trả lời. Lúc đó ta có một loại cảm giấc rất khác lạ. Đến bây giờ ta cũng hiểu được phán đoán của ta đã sai rồi, ta biết hắn nghĩ chúng ta là cùng một kiểu người.” Diệp Doanh Doanh cười tự giễu một tiếng. “Sau ngày hôm đó thì ta cũng đi ra ngoài với hắn vài lần nữa. Thế nhưng ngoại trừ đến quán bar thì hắn không đi với ta đến bất cứ nơi nào khác. Về sau ta còn cãi nhau với hắn một lần.”

“Vì sao lại cãi nhau?”

“Hắn bắt ta xóa tấm ảnh này đi! Hắn nói ta hại hắn bị người hắn thích hiểu lầm!”  Diệp Doanh Doanh nhìn Chu Bân: “Kỳ thực lúc trước hắn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bức ảnh này.”

Chu Bân ngây ngẩn cả người. Ngày đó hắn vin vào tấm ảnh này mà trách cứ Trình Vi chơi bời lung tung, đùa giỡn nữ nhân, nói như thế là hắn gián tiếp hại Diệp Doanh Doanh rồi.

“Ngoài Trình Vi ra thì ngươi có nói chuyện này cho người nào khác không?”

Chu Bân lập tức lắc đầu.

Tuy rằng trong khoa cũng có tin đồn linh tinh về các mối quan hệ của nàng, nhưng hai lớp bọn họ thì tương đối thanh tỉnh. Ngày từ đầu tuy cũng có hoài nghi, nhưng hai người đó có cùng một chỗ hay không thì nhìn biểu hiện bình thường của hai người cũng biết, cho nên hai lớp cũng chỉ là trêu đùa cho vui mà thôi.

“Quả nhiên đúng như ta suy đoán.” Diệp Doanh Doanh nói.

“Cái gì?” Chu Bân nghi hoặc nói.

“Ngươi nói cũng lâu rồi ngươi không có liên lạc với Trình Vi, kỳ thực cũng không phải bởi vì các ngươi bận rộn, mà là các ngươi cố tình tránh né nhau!”

Chu Bân giật mình một cái, hắn không biết Diệp Doanh Doanh đến tột cùng là muốn nói cái gì, hay là nàng đã đoán được cái gì.

“Chuyện tấm ảnh kia cũng chỉ có bốn người chúng ta biết. Vậy ngươi nói, người Trình Vi thích sẽ là ai?” Diệp Doanh Doanh nắm lấy tay áo của Chu Bân, mùi rượu nhàn nhạt phả lên mặt hắn: “Ta không cam lòng, ta có chỗ nào không bằng Tô Tử Mặc?”

Chu Bân âm thầm kinh hãi, hóa ra Diệp Doanh Doanh hiểu lầm người Trình Vi thích là Tô Tử Mặc!

“Lẽ nào hắn thích tài văn chương của nàng sao? Đừng nói giỡn, bọn họ căn bản là hai người ở hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không có một chút điểm tương đồng.”

Diệp Doanh Doanh căm giận nói.

“Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi, nếu như Trình Vi thích Tô Tử Mặc thì hai người bọn họ đã sớm cùng một chỗ rồi.” Chu Bân nỗ lực giải thích.

“Đó là bởi vì người Tô Tử Mặc thích lại là ngươi!”

“Đó chỉ là mọi người trêu chọc mà thôi.”

“Nếu như ngay cả việc đó mà ta cũng không biết thì ta không phải là Diệp Doanh Doanh. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, cũng chẳng liên quan gì tới ta!” Diệp Doanh Doanh buông áo Chu Bân ra, lảo đảo lùi về sau vài bước.

Chu Bân thấy nàng sắp ngã sấp xuống thì vội vàng đưa tay đỡ nàng, Diệp Doanh Doanh thuận theo mà dựa trên người hắn. Chu Bân từng nghe nói có người uống ngàn chén không say, có người vừa uống vừa say, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có người uống một đống rượu nhưng không say ngay tại chỗ mà một lúc lâu sau mới bắt đầu say.

“Ngươi nên đi nghỉ đi.” Chu Bân nhẹ giọng khuyên nhủ.

Diệp Doanh Doanh cười nhạt, như tự nhủ với bản thân mà nói: “Chu Bân a, ngươi sao lại lúc nào cũng ôn nhu như thế? Nếu ta có thể thích ngươi thì tốt quá, có thể quên đi Trình Vi chết tiệt kia đi thì tốt quá.”

“Đừng nói nữa, chúng ta về thôi, ngươi ở tầng mấy trong ký túc?”

Diệp Doanh Doanh vươn hai ngón tay ra trước mặt Chu Bân.

“Tầng hai? May mà không quá cao, ngươi có thể tự đi lên được không?”

Diệp Doanh Doanh vuốt lại tóc trên trán, sau đó trừng mắt nhìn hắn, ừ nhẹ một tiếng rồi đi vào trong ký túc.

Chu Bân nhìn theo Diệp Doanh Doanh đến khi nàng lên lâu rồi mới quay về. Trên đường về, có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, Trình Vi  bá đạo, Trình Vi  trẻ con, Trình Vi ôn nhu… Khi hắn phát hiện để kể hết chuyện hắn với Trình Vi thì phải tốn rất nhiều thời gian, hắn bất giác không nén được mà thở dài một tiếng. Sau đó hắn lại nhớ đến một chuyện khác, vừa rồi Diệp Doanh Doanh có nói, vậy chuyện Tô Tử Mặc thích hắn là thật sao? Kỳ thực Tô Tử Mặc cũng tốt, không, phải thừa nhận nàng là một nữ nhân rất tốt. Tử Mặc đối với hắn rất đặc biệt, nói chuyện cũng rất hợp, hắn vốn cho rằng đối phương cũng giống như mình, chỉ coi nhau là bằng hữu tốt mà thôi. Thích một người không thích mình cảm giác sẽ thế nào? Hẳn là rất thống khổ đi? Vậy… Trình Vi hiện tại chẳng phải là đang rất khổ sở hay sao?

Chu Bân cảm thấy có chút đau đầu, không biết là do uống rượu hay là do những chuyện Diệp Doanh Doanh vừa nói.
Bình Luận (0)
Comment