Ly Ca Hoàng Triều

Chương 41

“Triều Ca bái kiến mẫu hậu.”

“Triều Ca, sao con lại tới đây? Sao con còn mang theo quần áo?” Trong đôi mắt đẹp của Bạch Tâm Lăng đầy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.

“Nhớ mẫu hậu thôi, muốn tới chỗ mẫu hậu ăn bám vài ngày. Mẫu hậu sẽ không ghét bỏ con chứ?”

Bạch Tâm Lăng cười, nàng nắm lấy tay Triều Ca ngồi xuống, ôn nhu nhìn nữ nhi của mình, trong mắt đầy tràn cưng chìu. “Sao lại thế được, chỉ là tự nhiên con có chuyện, mẫu hậu cũng không nhận ra chỉ là con nhớ mẫu hậu thôi.” Triều Ca le lưỡi, dáng vẻ nghịch ngợm.

“ Minh Húc kia còn ở trong cung của con?” Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Đúng ạ, giống như một tên vô lại, ăn vạ không đi.”

“Rốt cuộc các con xảy ra chuyện gì? Hắn đối với con có thật lòng không?” Tâm Lăng lo lắng hỏi.

“Có lẽ thật?” Triều Ca cũng không dám chắc chắn.

“Vậy còn con? Con đối với hắn thế nào?”

“Mẫu hậu, người ta thật vất vả mới đến chỗ người vài ngày, sao người cứ hỏi vấn đề này mãi vậy.” Triều Ca nhào vào lòng Tâm Lăng.

“Con gái lớn không dùng được nha.” Tâm Lăng cười nói: “Thật ra không cần hỏi, biểu tình của con đã nói rõ tất cả rồi.”

“Thật sao?”

“Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, con không giấu được.” Triều Ca bất đắc dĩ cười, dường như trước mặt ai nàng cũng không giấu được.

“Vậy con dời đến Phượng Nghi Cung tới làm gì? Cãi nhau à?” Triều Ca lắc đầu.

Triều Ca không nói, Tâm Lăng cũng không hỏi tiếp, bà chuyển đề tài.

“Nghe nói vài ngày trước Tam công chúa Càng quốc có đến ở trong cung của con vài ngày?”

“Nàng cũng là một tên vô lại” Triều Ca bĩu môi.

“Thật không nghĩ tới, các con vẫn có thể ở chung một chỗ, thật khiến mẫu hậu ngoài ý muốn.” Tâm Lăng cười khẽ vuốt đầu Triều Ca.

“Cuối cùng cũng đi ”

“Trong cung còn có hai hoàng muội, cũng không thấy các con thân thế này, tất nhiên nếu họp lại cũng đỡ trống trải hơn chút ít.”

“Biết rồi ạ, mẫu hậu thật dong dài.”

“Con tới chỗ ta mà không muốn nghe ta dong dài sao?”

Triều Ca cười, dính trong lòng Tâm Lăng, nhẹ ngửi khí tức nhàn nhạt trêи người mẫu thân.

“Triều Ca, mẫu hậu không yên lòng về con, cũng không biết về sau con có thể sống thật tốt hay không.” Tâm Lăng thở dài một tiếng.

Triều Ca trong lòng rơi lộp bộp, câu nói này sao nghe kỳ quái vậy? “Mẫu hậu, người phải nhìn con xuất giá, nhìn con sinh hài tử, sao lại không biết?”

“Đứa nhỏ ngốc” Tâm Lăng sờ sờ đầu Triều Ca.

“Ta cảm thấy việc hôn nhân của con nên quyết định rồi.”

“Mẫu hậu, con còn muốn bên người thêm hai năm, việc này tạm thời không đề cập tới, tạm ngưng đi nha.”

Tâm Lăng bị phản ứng của Triều Ca chọc cười.

Màn đêm buông xuống, Triều Ca ở lại trong tẩm cung của Tâm Lăng, mẫu tử hai người cùng giường. Lý Băng không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn vác vẻ mặt sầu khổ về Càn Khôn Cung của mình.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tâm Lăng ở trong phòng đọc sách, Triều Ca ở trong sân hóng mát.

“Sư muội, ngày hôm qua ta đều kiểm tra hết trong ngoài, cũng không có gì dầu hỏa gì.”

“Ừm, việc này không thể phớt lờ, còn phải tăng cường đề phòng.”

“Được”

“Địch Phỉ Nhiên bên kia có tin tức gì không?”

“Hắn bằng lòng cắt ba tòa thành Ly quốc, yêu cầu của hắn là muốn muội.”

“Kết quả thì sao? Hoàng thượng không hứa, nói quân sư đã không còn tung tích.”

Nói như vậy, phụ hoàng của nàng đã biết chuyện này. Nhưng biểu hiện của Địch Phỉ Nhiên thật có chút cổ quái.

“Mọi chuyện hắn đều đặt lợi ích đặt lên đầu, cũng không phải kẻ yêu mỹ nhân bỏ giang sơn.”

“Vậy sư muội có ý kiến gì?” Tố Y cũng không hiểu.

“Hắn lấy muội làm ngụy trang.”

“Ngụy trang?”

“Ừ, khi hai nước đàm phán, nhìn có vẻ như vì muội mà buông tha ba tòa thành, bằng không thì…” Đôi mắt thâm thúy của Triều Ca lóe lên.

“Rốt cuộc hắn có ý gì?”

“Không biết, nhưng hắn nhất định có quyền lợi lớn hơn ba toàn thành, mới có thể dễ dàng buông tha như vậy.”

“Quyền lợi lớn hơn ba tòa thành! Còn có cái gì nữa? Đây chính là quốc thổ nha!” Tố Y kinh ngạc không thôi.

“Lần này người chủ sự đàm phán là ai?”

“Thừa tướng Mục Cảnh Thước.”

“Sư tỷ, làm phiền tỷ thông báo cho Đoạn Thiên Diễn một chút, để hắn đi một chuyến đến Tri Tất Các ở Bích Ba sơn trang, muội muốn tất cả tư liệu của Mục Cảnh Thước.”

“Được ”

“Ý? Đúng rồi, bức thư lần trước đưa cho Đoạn Thiên Diễn hắn có xem chưa? Thế nào?” Triều Ca hỏi.

Tố Y hé miệng cười trộm, nàng nói: “Không hiểu ra sao, nhưng vẫn tin muội, cũng không biết ngày bị bán hắn sẽ có phản ứng gì.”

“Nhân quả tuần hoàn, thiên lý báo ứng, trước đây lúc hắn bán đứng muội trước mặt phụ hoàng, nên nghĩ đến sẽ có ngày này.” Triều Ca cũng cười theo.

Đối với chuyện báo ứng vừa nói, Triều Ca vẫn tin tưởng không nghi ngờ. Sớm biết như vậy, cũng không cần tổn thương lẫn nhau. Thời gian hai ngày vội vã trôi qua, lúc Đoạn Thiên Diễn từ Bích Ba sơn trang trở về, vừa may đúng ngày ước định đến lãnh cung gặp mặt.

Lúc Đoạn Thiên Diễn trở lại hoàng cung, sắc trời đã tối lại. Hắn đi một chuyến đến Triều Vân Cung, nhưng không thấy Minh Húc, cũng không thấy Triều Ca. Đoạn Thiên Diễn cảm thấy có chút khó hiểu, hắn để tư liệu của Mục Cảnh Thước lại cho Xuân Liễu, sau đó liền đến trước cửa lãnh cung.

“Lão yêu bà này, cũng không biết trong hồ lô bán cái gì, không thể hiểu được gọi ta tới, còn cọn nơi âm u thế này!”

Đoạn Thiên Diễn vừa đi vừa lải nhải oán giận: “Đừng lại lừa ta nhá” Đi một đoạn, Đoạn Thiên Diễn đến cửa lãnh cung. Sắc trời đã tối đen, xung quanh không có bất kỳ ai. Đương kim Hoàng đế cực kì ít phi tần, lãnh cung cũng trống không. Gió đêm mùa hè trong lãnh cung bỗng nhiên truyền ra tiếng sột soạt khiến người ta rùng mình.

“Lão yêu bà? Đừng giả thần giả quỷ! Làm cái gì đấy?” Đoạn Thiên Diễn không nhịn được hét lớn một tiếng.

Chờ một hồi, không thấy Triều Ca, Đoạn Thiên Diễn quay đầu bước đi.

“Đừng đi...” Một tiếng khóc nức nở của nữ từ trong lãnh cung truyền đến, Đoạn Thiên Diễn nghe mà lạnh cả sống lưng.

“Ai? Ai ở đâu? Mau ra đây!” Trong lòng Đoạn Thiên Diễn sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm đi vào trong.

Hắn đẩy cửa lãnh cung ra, trong yên tĩnh phát ra một tiếng cọt kẹt đặc biệt bất ngờ. Trong viện rỗng tuếch, mượn ánh sáng của ánh trăng Đoạn Thiên Diễn thấy trêи mặt đất đầy tro bụi, có một chuỗi dấu chân. Hắn cong môi khẽ cười, theo dấu chân đi vào, hắn muốn nhìn ai đang giả thần giả quỷ, hồ lô của lão yêu bà lại đang bán cái gì.

Hắn vừa đi lại nghe được tiếng khóc yếu ớt. Đi một hồi, hắn đứng ở cái sân hẻo lánh nhìn thấy một cánh cửa đang mở rộng. Dường như có bóng người lay động. Hắn đi từng bước một tới, quả nhiên thấy có người ngồi chồm hổm dưới đất đưa lưng về phía hắn. Tiếng khóc truyền đến từ trêи người đó.

Đoạn Thiên Diễn nhẹ bước đi tới, chính là muốn tập kϊƈɦ đằng sau người đó. Ai biết được hắn còn chưa đụng tới người kia, kẻ đó đã xoay đầu, một khuôn mặt khủng bố chợt phóng đại trước mặt hắn.

Ban đêm ở Phượng Nghi Cung đặc biệt mát mẻ, gió nhè nhẹ thổi, mang đến từng tia mát lạnh. Triều Ca cùng Tâm Lăng ở trong sân hóng mát, hai mẹ con đang nói chuyện phiếm.

“Triều Ca, con còn nhớ thứ mẫu hậu đã từng giao cho con, dặn con phải bảo quản thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào biết không?” Tâm Lăng hỏi.

“Nhớ kỹ ạ, con cất kĩ lắm! Chỉ là vì sao mẫu hậu bỗng nhiên nhắc tới cái này?”

“Triều Ca, tự mình mang nó tới, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho con.” Sắc mặt Tâm Lăng nghiêm túc.

Triều Ca có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời. “Vậy mẫu hậu chờ chốc lát, con về Triều Vân Cung lấy.” Triều Ca nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tố Y, Tố Y gật đầu, ở lại Phượng Nghi Cung cùng Tâm Lăng.

Triều Ca một thân một mình ra khỏi Phượng Nghi Cung, trở về Triều Vân Cung. Triều Ca vừa mới đi, tỳ nữ liền Phượng Nghi Cung báo Tam công chúa Tuyết Mạn cầu kiến. Tâm Lăng đi về tẩm cung, tiếp kiến Tam công chúa Tuyết Mạn bên trong đại điện.

Bên kia, sau khi Triều Ca trở lại Triều Vân Cung, lấy từ trong vách kín ở đầu giường ra một cái hộp, mở hộp ra kiểm tra một lần, đồ vật quả thực vẫn còn ở đó. Lúc này, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào.

“Công chúa, Đoàn công tử vừa mới tới.”

“Ồ? Hắn đưa ngươi một phong thư phải không?”

“Vâng, công chúa, thư ở chỗ này.” Xuân Liễu hai tay dâng một phong thư.

Triều Ca lập tức mở thư ra. Nàng để Đoạn Thiên Diễn trở về Tri Tất Các điều tra bối cảnh Mục Cảnh Thước, bên trong phong thư này chính là bối cảnh quan hệ của Mục Cảnh Thước. Nhưng mà, trong một khắc nhìn thấy nội dung trong thư, tay nàng bắt đầu run rẩy. Chớp mắt sau đó, sắc mặt nàng trắng bệch, chân mày nhíu lại, năm ngón tay siết chặt.

“Công chúa, người không sao chứ?”

Triều Ca hít sâu một hơi, đem phong thư còn đang ở đầu giường, vội vàng vọt đi. Một cỗ dự cảm không tốt tự nhiên xuất hiện.

Nàng vẫn cho rằng Tâm Lăng cùng Lý Băng là mai trúc mã, cuối cùng yêu nhau, thuận buồm xuôi gió, nước chảy sông dài, cảm tình sâu đậm. Nhưng nàng lại chưa từng nghe nói, Mục Cảnh Thước đã từng xuất hiện ở trong thế giới của Bạch Tâm Lăng, là khách qua đường tình cảm của người! Trong thư viết rõ ràng, năm đó Tâm Lăng 15 tuổi vừa mới cập kê, tính cách phản nghịch, không thể kiềm chế mà thích Mục Cảnh Thước ăn nói phong nhã, tuổi trẻ tài cao! Khi đó, Bạch Tâm Lăng vì ông ta mà hủy hôn ước với Hạ Hạo Miểu, thậm chí cùng ông ta bỏ trốn! Chỉ là về sau không biết vì sao, Mục Cảnh Thước lại mang Tâm Lăng trở về. Sau đó bọn họ như người dưng nước lã, Tâm Lăng gả cho Hạ Hạo Miểu, Lý Băng dùng hoàng quyền trong tay mình, xóa sạch đoạn kí ức này.

Từ đó về sau, chưa từng có bất kỳ người nào nhắc tới! Cho tới hôm nay, Triều Ca thấy tư liệu phủ đầy bụi gần hai mươi năm trong Tri Tất Các! Càng nghĩ, Triều Ca càng cảm thấy sợ hãi, toàn thân lạnh run, ngay cả hô hấp đều run rẩy. Nàng tăng tốc đi về phía Phượng Nghi Cung, một chút cũng không dám dây dưa, chỉ hận chính mình không mọc cánh để bay qua!

Bên trong lãnh cung, ánh trăng hơi lạnh. Đoạn Thiên Diễn nhìn khuôn mặt cực kì khủng bố trước mắt, hai mắt lớn đến không thể tưởng tượng, môi đỏ tươi như vừa uống máu, còn có khuôn mặt vặn vẹo kinh tởm, hắn sợ đến mức hét to một tiếng, lui lại một bước. Lúc này, gương mặt kia cười quỷ dị, sau đó phun ra một ngụm khói trắng về phía hắn. Đoạn Thiên Diễn vội che mũi, lui lại hết mấy bước. Quả nhiên là mê dược! Lúc này, thân hình người kia bỗng nhiên lóe lên, xông ra ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment