Ly Ca Hoàng Triều

Chương 42

Đoạn Thiên Diễn lui lại một bước, che mũi, cố gắng giảm bớt hít vào. Sau đó hắn đuổi theo người kia. Sau khi đuổi ra khỏi cánh cửa, người kia chạy nhanh hơn, mà bước chân Đoạn Thiên Diễn dần dần nhũn xuống.

“Đừng chạy! Hôm nay ta nhất định phải bắt được ngươi!” Một tiếng kệu khẽ truyền đến, Đoạn Thiên Diễn quay đầu, hắn thấy trong một góc khác, Địch Lam Thấm lại đang chạy đến. Địch Lam Thấm đang muốn đi đuổi theo người kia, lại thoáng nhìn sắc mặt khó coi của Đoạn Thiên Diễn, nàng vội vàng xông qua.

“Đoàn công tử, ngươi làm sao vậy? Ngươi giống như không ổn lắm?” Địch Lam Thấm lập tức ôm lấy Đoạn Thiên Diễn, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của hắn.

Một mùi hương nữ tử truyền vào chóp mũi, tim Đoạn Thiên Diễn đập mạnh. Toàn thân hắn đều khẩn trương, hô hấp có chút đình trệ, trêи mặt xuất hiện lau một vệt đỏ ửng khả nghi.

“Đoàn công tử, ngươi không sao chứ?” Địch Lam Thấm lo lắng hỏi.

Đoạn Thiên Diễn rất muốn nói hắn không có việc gì, thế nhưng trúng mê hương, hắn dần dần mất đi khí lực.

“Người, làm sao... lại ở...”

“Là Triều Ca gọi ta đến, nàng nói tối nay ở đây sẽ có người tác quái, muốn ta tới giúp nàng điều tra.” Địch Lam Thấm nghiêm trang, vẻ mặt mười phần nghiêm túc.

Đoạn Thiên Diễn còn chưa nói ra câu nói tiếp theo, mí mắt liền sụp xuống.

“Đoàn công tử, Đoàn công tử?”

Đây là câu cuối cùng Đoạn Thiên Diễn nghe được, sau đó hắn triệt để bất tỉnh. Khóe miệng Địch Lam Thấm dần dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Lúc này, người có tướng mạo dữ tợn từ bên ngoài đi tới.

“Công chúa ”

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, công chúa, người phải đi thật sao?”

Địch Lam Thấm thu hồi nụ cười, nàng nói: “Đại hoàng huynh đưa ta tới Ly quốc là muốn để cho ta tự do, không phải để cho ta bị Địch Phỉ Nhiên lợi dụng.”

“Công chúa... Nhưng một khi người đi rồi, liền phải trốn cả đời.”

“Thì sao? Cùng người mình thích ở bên nhau, dù sao cũng hơn nhốt trong lồng giam.”

“Còn những cái cục diện rối rắm kia, chờ Địch Phỉ Nhiên tự mình dọn dẹp đi.”

“Ta hận không thể giết hắn, đáng tiếc, chuyện này khiến hắn vướng tay chân nhiều lắm, nhưng không cách nào lay động địa vị của hắn. Đại hoàng huynh của ta vẫn phải chịu khổ.” Địch Lam Thấm than nhẹ một tiếng.

“Công chúa, vậy người bảo trọng!” Địch Lam Thấm gật đầu, hai người cùng nhau đặt Đoạn Thiên Diễn lên xe ngựa.

Phượng Nghi Cung.

Triều Ca đứng ở cửa Phượng Nghi Cung, mí mắt sắp nứt, toàn thân run rẩy, lòng sụp đổ, toàn bộ thế giới của nàng đều hủy hoại! Trước cửa Phượng Nghi Cung, nàng nhìn thấy không phải là gương mặt mang nụ cười hiền hòa của mẫu hậu, mà là một trận lửa lớn rừng rực che cả bầu trời.

“Đi lấy nước đi! Đi lấy nước đi!”

“Nhanh dập lửa! Hoàng hậu nương nương ở bên trong!”

Mệnh cách hiện lên trước mắt, Triều Ca triệt để tan vỡ. Triều Ca cực kì đau lòng, nàng không nên rời khỏi, đây là việc khiến nàng hối hận nhất! Ngay sau đó, Triều Ca không chút do dự, đoạt lấy thùng nước trong tay cung nhân, tưới lên đầu mình. Một mình đâm đầu vào trong biển lửa.

“Không tốt! Trưởng công chúa chạy vào!”

“Nhanh cứu hoả đi!”

Trong nháy mắt khi Triều Ca vừa mới vọt vào Phượng Nghi Cung, lửa cháy hừng hực nuốt trọn toàn bộ Phượng Nghi Cung.

Xà ngang ở cửa cung bị thiêu cháy, “ầm” một tiếng rớt xuống, triệt để cắt đứt đường lui của Triều Ca.

“Nhanh cứu người! Nhanh dập lửa a!”

“Làm sao bây giờ, hoàng hậu cùng trưởng công chúa đều ở bên trong!”

“Nhanh bẩm báo bệ hạ!”

Trước Phượng Nghi Cung hỗn loạn tưng bừng, đám cung nhân luống cuống tay chân, lại không có một ai có can đảm vọt vào.

Hoàng cung Đông Huyền môn.

Một chiếc xe ngựa chạy nhanh, tiến về phía cửa Đông Huyền môn.

“Người nào! Mau dừng lại!”

Thủ vệ Đông Huyền môn chen nhau lên, buộc xe ngựa dừng lại.

“Ngươi là ai? Đêm khuya xuất cung có chuyện gì quan trọng?” Thủ vệ thống lĩnh hỏi xa phu xe ngựa.

“Ta là người đi theo hầu Tam công chúa Càng quốc, ra ngoài làm một ít chuyện cho người.” Xa phu xe ngựa hạ giọng, cau mày, nói xong đưa một cái lệnh bài cho thủ vệ thống lĩnh.

” Tam công chúa Càng quốc? Trễ như thế có chuyện gì muốn làm? Kéo xe ngựa ra, bên trong có cái gì?” Xa phu đưa tay xốc lên màn xe lên, chỉ thấy bên trong có một cái rương lớn bị khóa.

“Mở rương ra!”

“Đây là đồ vật của Tam công chúa Càng quốc, các ngươi nhất định phải mở ra à? Đây là đồ vật mười phần khẩn cấp, muốn trình cho Càng Hoàng, nếu làm hư, phá hỏng hai nước quan hệ, các ngươi gánh chịu nổi không?”

Nghe được những lời này, thủ vệ môn do dự, nhưng vẫn không cho đi. Gã xa phu gắt gao siết chặt ngón tay, lúc đang nghĩ ngợi phải làm thế nào xông ra thì một thanh âm quen thuộc truyền đến.Thân hình hắn chấn động, hô hấp cũng khẩn trương theo.

“Trễ như thế, đây là người nào vậy?”

Tất cả mọi người quay đầu đi, chỉ thấy Địch Phỉ Nhiên treo một nụ cười, chậm rãi đi tới.

“Tham kiến tam hoàng tử, ngài tới rất đúng lúc, người này cầm lệnh bài, tự xưng là Tam công chúa vận chuyển đồ khẩn cấp về Càng quốc, ngài xem.”

Gã xa phu nhìn Địch Phỉ Nhiên, ngón tay bất giác bấu vào lòng bàn tay. Ra quân bất lợi, vạn lần không nghĩ tới, Địch Phỉ Nhiên lại xuất hiện, nàng lập tức bại lộ!

“Lệnh bài là thật, gã xa phu này hình như ta đã gặp. Hôm nay quả thực nghe nói Hoàng muội muốn mang thứ gì về cho phụ hoàng mang.”

Địch Phỉ Nhiên không vạch trần Địch Lam Thấm mà còn che giấu cho nàng.

Địch Lam Thấm khϊế͙p͙ sợ nhìn Địch Phỉ Nhiên, trong lòng không biết là tư vị gì, cũng không biết Địch Phỉ Nhiên có ý gì.

“Đã như vậy thì ngươi đi đi!” Thủ vệ vung tay lên, cho đi.

Địch Lam Thấm không để ý nhiều như vậy, giơ roi, nhanh chóng chạy khỏi cung.

Địch Phỉ Nhiên ý vị thâm trường nhìn xe ngựa Địch Lam Thấm dần dần biến mất tại trong tầm mắt, khóe miệng treo một nụ cười âm trầm.

“Tam Hoàng muội chạy cho tốt, có thể tuyệt đối đừng trở về.”

Ở trêи xe ngựa tim Địch Lam Thấm đập mạnh, nàng không biết tại sao Địch Phỉ Nhiên muốn giúp nàng, thế nhưng biết hắn nhất định nhận ra nàng! Địch Phỉ Nhiên không phải là thứ tốt lành gì, hắn nhất định đang mưu đồ gì đó! Hoặc là trong cung nhất định đã xảy ra chuyện gì! Nhưng bây giờ nàng đã không có đường lui, chỉ có thể rời đi thật xa, bảo đảm chính mình an toàn. Địch Lam Thấm vung roi, tăng thêm tốc độ: “Giá!”

Triều Vân Cung, bóng đêm tràn ngập mặt đất, ánh trăng dần dần bị mây đen che phủ. Lúc Minh Húc trở lại Triều Vân Cung, vừa vặn thấy cửa tẩm điện Hạ Triều Ca mở rộng, Xuân Liễu đang ở bên trong dọn dẹp cái gì đó.

“Triều Ca trở về rồi?”

“Hồi Thiếu tướng quân, công chúa vừa mới trở về, bất quá sau khi xem phong thư này, thần sắc bối rối rời đi.”

Trong lòng Minh Húc nghi ngờ, hắn đi vào, cầm lấy thư Triều Ca để lại xem. Càng xem, thần sắc hắn càng khó nhìn, chân mày nhíu chặt, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên. Năm ngón tay hắn vò lại, tiêu hủy thư thành bột phấn. Sau đó, hắn liền không dám dây dưa, nhanh chóng xông đến Phượng Nghi Cung.

“Triều Ca, nàng nhất định phải chờ ta, nàng không thể có chuyện gì!” Trong lòng Minh Húc cực kì lo lắng.

Bên trong Phượng Nghi Cung, thế lửa mãnh liệt kì dị, mọi nơi đều bị thiêu cháy thành một biển lửa. Triều Ca dựa vào trí nhớ vọt vào trong tẩm điện Tâm Lăng. Lửa lớn nuốt trọn cả tòa cung điện, mắt bị cay đến không mở ra được. Một câu mệnh cách lại hiện lên trong đầu Triều Ca. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị nhiều như vậy, rõ ràng nàng đã an bài xong tất cả, thế nào lại phát sinh? Lẽ nào thật sự không thể nghịch chuyển mệnh cách sao? Nếu là như vậy, những chuyện nàng làm kia, há chẳng phải là chuyện cười sao? Triều Ca một hơi vọt vào tẩm cung, trêи đỉnh đầu, một thanh xà rơi xuống, vừa vặn nện ở trước mũi chân nàng. Triều Ca ngừng bước chân, ngẩng đầu một cái vừa nhìn thấy Tâm Lăng ở trong biển lửa.

“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Triều Ca hét lớn.

Tâm Lăng vốn đang nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, bà khϊế͙p͙ sợ nhìn Triều Ca trong biển lửa. “Triều Ca, sao con lại tiến vào? Tại sao con có thể xông vào, con biết nơi đây nguy hiểm cỡ nào không!”

Sắc mặt vốn trấn định của Tâm Lăng lập tức trở nên cực kì bối rối.

“Mẫu hậu, là con tới cứu người! Mẫu hậu, người mau tới đây!” Triều Ca tự tay đẩy cột lửa trước mặt ra, trêи tay cháy đen một mảnh.

“Không được, con đừng qua đây!” B Tâm Lăng lui lại một bước. Triều Ca khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu nhìn về phía Tâm Lăng.

“Mẫu hậu, vì sao?”

Tâm Lăng chẳng biết lúc nào đã rơi lệ đầy mặt, trong ánh lửa nổi bật lên vẻ thê mỹ.

“Triều Ca, là ta sai, nên để ta kết thúc, không có quan hệ với các con, đi đi, con đi đi!” Tâm Lăng hét lớn.

“Sai? Lỗi gì? Nhìn lầm Mục Cảnh Thước sao? Ai lúc tuổi nhỏ chưa từng gặp phải mấy cái kẻ đồi bại đâu?”

Thân thể Tâm Lăng chấn động, bà khϊế͙p͙ sợ nhìn Triều Ca.

“Con, làm con sao biết?”

“Mẫu hậu, không cần chết, không cần chết có được hay không? Con van cầu người, đừng để con trở thành hài tử không có mẫu thân.”

Nước mắt Triều Ca chảy xuống, loại cảm giác trơ mắt nhìn người thân tìm chết, sợ hãi, đau lòng, vừa sợ vừa không thể cứu vãn. Tâm Lăng khóc lắc đầu, bà nói: “Không kịp rồi, ta không muốn nhưng ta sai, hại con, hại Thiên Túng, còn Lý Băng... Ta chết, người sẽ không còn nhược điểm gì.” Tâm Lăng vừa nói vừa hướng về phía cháy lui lại mấy bước.

“Không, mẫu hậu, người mau trở lại!”

“Triều Ca, con mau ra đi, mẫu hậu cầu xin con, đừng khiến mẫu hậu chết không nhắm mắt...” Nhưng vào lúc này, một cái xà ngang bị cháy từ trêи mái rơi xuống, triệt để khóa kín Tâm Lăng bên trong.

“Không...” Triều Ca bất chấp cái nóng, trực tiếp dùng tay đẩy xà ngang trước mặt ra.

“Ầm” một tiếng, lại một cây xà ngang rơi xuống, chỉ lát nữa là đập phải Triều Ca.

Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy Triều Ca từ phía sau, kéo nàng lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát xà ngang rớt xuống. Triều Ca khϊế͙p͙ sợ quay đầu, thấy vẻ mặt sợ hãi lo lắng của Minh Húc.

“Chàng, làm sao chàng tới đây?” “Nếu ta không đến, nàng liền không ra ngoài phải không?” Giọng Minh Húc cực kì lo lắng.

Triều Ca quay đầu trở lại, nhìn về phía Tâm Lăng sâu trong biển lửa, nàng hét lên: “Mẫu hậu, con van cầu người, người ra ngoài có được hay không?”

Một thanh lại một thanh xà ngang từ trêи mái ngói rơi xuống, khoảng cách giữa Triều Ca cùng Tâm Lăng càng ngày càng xa.

“ Minh Húc, đáp ứng với ta, chiếu cố tốt Triều Ca, đừng để nó bị cuốn vào trận sóng gió này.” Tâm Lăng kêu khóc nói: “Đáp ứng ta!”
Bình Luận (0)
Comment