Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 13

"Đế Đô Tam Huy", danh hiệu này là dấu ấn thanh xuân của ba người bọn họ.

Ban đầu, chỉ là do một người kể chuyện vô danh xưng hô, dần dần, danh hiệu này lan truyền khắp các ngõ hẻm Đế kinh, cuối cùng trở thành đại danh từ của bọn họ.

Phong Ly, Chu Triều Ca, Cao Vũ Tễ, Đế Đô Tam Huy, ba chàng trai hoa niên, dung mạo Phan An, tài hoa Tử Kiến, là những điểm xuyết hiếm có trong Đế kinh. Từng lui tới chốn thanh lâu, vung tiền như rác, chỉ để nghe danh kỹ Đế kinh Dương Tố Tố hát một khúc; Từng say khướt bên bến đò, thuyền không dám cập bờ, người không dám làm phiền giấc mộng thanh của bọn họ; Từng đoạt trước Lục Phiến Môn, phá tan các sơn trại ác bá…

Một cuộc sống có chút hoang đường, một quãng thời gian khí phách hăng hái. Mười mấy năm sau, khi nghe cung nhân nhắc lại một chuyện xưa nào đó, hắn cảm thấy đó là câu chuyện của người khác.

Trong một buổi hoàng hôn rất lâu sau này, nữ nhi của Chu Triều Ca là Chu Hoài Sương ngẩng đầu hỏi hắn trong ánh tà dương: "Cha ơi, Chu Triều Ca phong lưu lãng tử đó thật sự là cha sao?"

Đó đúng là hắn. Cùng một người với thiếu niên lạnh lùng hay quên, từng là thư đồng của tiên đế đó; Cùng một người với Chu Tổng Quản đã vì tân đế Thừa Ân mà dẹp yên nội loạn, chấn chỉnh lại tam cung. Nhưng hắn lại có cùng một câu hỏi với nữ nhi của mình, thậm chí từ nghi vấn đã biến thành sự nghi ngờ chính mình. Hắn không khỏi tự hỏi lòng mình một câu: Chu Triều Ca đó, có thật sự là hắn không?

Năm đó vừa tròn mười chín, khi cùng Phong Ly, Cao Vũ Tễ bàn luận thiên hạ, tại sao hắn lại có dũng khí để đi gây chuyện cùng với bọn họ? Lúc đó hắn cảm thấy cái gì mà Đế kinh, cái gì mà hoàng thượng, cái gì mà tam cung, những gông cùm xiềng xích trói buộc hắn, tất cả mọi thứ sau lưng đã không còn quan trọng nữa.

Hắn đã say sưa, quên tình để làm những việc hắn chưa từng làm.

Không đợi hắn trả lời, nữ nhi lại nói: "Con thích người cha đó." Nụ cười ngây thơ trong sáng không mang bất kỳ toan tính nào. Nếu có thể, hắn muốn mãi mãi giữ gìn nụ cười này của nữ nhi.

"Tại sao?" Hắn ngồi xổm xuống, cố ý làm ra vẻ tức giận, nhưng nữ nhi hoàn toàn không sợ hắn, ngược lại còn cười khanh khách.

"Bởi vì người cha lúc đó nhất định vui vẻ hơn bây giờ." Tuổi còn trẻ, một tiểu cô nương chưa đầy mười tuổi, đôi mắt to tròn long lanh đã nhìn thấu tâm sự của hắn. Rất nhiều lúc, hắn thà rằng cô bé ngốc nghếch một chút.

Hắn hỏi: "Cha trông có vẻ không vui sao?"

Nữ nhi vụng về vươn bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt hàng lông mày hơi nhíu chặt của hắn: "Cha luôn nhíu mày, người vui vẻ sao lại nhíu mày chứ?"

Hắn cười khổ, người khác không hề biết, con đường mà "Đế Đô Tam Huy" đi, ngay từ đầu đã không giống nhau.

Bọn họ, chẳng qua chỉ có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trên đường, sau đó cũng phải lướt qua nhau. Quay đầu nhìn lại, đã không còn tìm thấy dấu chân bọn họ đã cùng đi qua.

….

"Tiểu Ca, hứa với ta, sau này khi già yếu rồi, ngươi cũng không được quên ta, cho dù có mất trí nhớ, ngươi cũng phải nhớ dáng vẻ và tên của ta. Cho dù sau khi chết xuống hoàng tuyền, uống nước Vong Tình của sông Vong Xuyên, ngươi cũng phải vì ta mà đau lòng."

Phong Ly l**m láp cánh môi của Chu Triều Ca, đầu lưỡi từng bước dò tìm chiếc lưỡi đang ẩn sau hàm răng của đối phương, những sợi tóc xanh hòa lẫn mồ hôi của hai người quấn quýt vào nhau. Trong màn trướng, là bóng tối chồng lên nhau của hai người bọn họ.

Chu Triều Ca không còn giãy giụa nữa, cắn chặt môi dưới cố gắng thả lỏng bản thân, chịu đựng sự khó chịu do bị vật khổng lồ xâm nhập từ phía sau.

"Ly Nhi, ngươi thật sự không quay đầu lại sao?"

Câu hỏi vốn tưởng sẽ mãi mãi chôn sâu trong lòng, lúc tình mê ý loạn lại dễ dàng nói ra như vậy.

"Người đó, có quay đầu lại không?"

Phong Ly không dám trả lời hắn, đành phải chuyển dời tầm mắt đi nơi khác.

Hắn ta đè hai bả vai hắn xuống, như một con thú hoang vĩnh viễn không biết no đủ, cắn lên cần cổ hắn từng dấu răng một.

Chu Triều Ca không còn để ý đến việc sẽ làm tổn thương hậu đình của mình, dùng sức đẩy Phong Ly ra, khiến cho d**ng v*t của hắn ta cũng bị buộc phải rút ra. Trên tóc truyền đến một cơn đau giật, mấy lọn tóc quấn vào nhau đột ngột đứt phựt.

Chưa đạt đến cao trào, Phong Ly gắng gượng kiềm chế d*c v*ng của mình, tự mình v**t v*, không dây dưa với hắn nữa, buông tha cho hắn như hắn mong muốn: "Lúc đó ngươi không nên xuất hiện trước mắt ta, không nên hỏi ta tên khúc nhạc đó."

Cùng một lời nói, Phong Ly cũng không biết đã nói với hắn và với chính mình bao nhiêu lần, nhưng hắn ta vẫn không biết chán nói lại một lần nữa.

Chu Triều Ca quay lưng về phía hắn ta mặc lại quần áo, nhàn nhạt nói: "Vậy thì, bây giờ hãy để ta rời đi trước." Hắn cúi người xuống, rất nhanh đã đi xong tất.

Phong Ly lạnh lùng nhìn theo bóng lưng hắn, không nói một lời nào, nửa nằm trên giường nhìn hắn, không níu giữ. Mãi cho đến khi hắn đi giày xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Phong Ly mới lại mở miệng: "Trong mộng không biết mình là khách, nhất thời tham lam vui mừng. Tiểu Ca, cần gì phải vội vàng để mình tỉnh lại? Trời còn chưa sáng."

Tiểu Ca.

Ly Nhi.

Bởi vì cả hai người đều chưa từng được nếm trải sự dịu dàng, cho nên bọn họ luôn tìm đến nhau để an ủi trong những đêm khuya vắng lặng, gọi đi gọi lại hai cái tên này, trút hết những nỗi khao khát dịu dàng mà bọn họ mong có được lên d*c v*ng của chính mình.

Tựa như đã nghiện thuốc phiện, rõ ràng biết là không thể, lại hết lần này đến lần khác lún càng lúc càng sâu. Bọn họ đều đang tận hưởng mối quan hệ cấm kỵ đó, và cả cái kh*** c*m sa đọa trong đó.

Bình Luận (0)
Comment