Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 14

Mối quan hệ của bọn họ bắt nguồn từ một sự thương cảm đồng bệnh tương liên, được xây dựng trên d*c v*ng sảng khoái tột cùng. Bắt đầu rất dễ, kết thúc cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Mối tơ tình tưởng đã đứt nhưng vẫn còn vương, không thể nào níu giữ được bước chân của Triều Ca, cũng không thể nắm chắc trong tay của Phong Ly.

"Phong Ly, không phải ai cũng giống như ngươi, cái gì cũng không sợ. Ta cũng sẽ bị thương, sẽ đau, sẽ sợ hãi bị tổn thương."

"Tiểu Ca, cuối cùng ngươi cũng đã tự mình đưa ra lựa chọn rồi phải không?"

Phong Ly cười hỏi, nhớ lại cái đêm đầu tiên bọn họ ôm nhau ngủ. Khi đó, hắn ta đã luôn tức giận vì hắn không biết nắm bắt cuộc sống của mình, nhưng khi Chu Triều Ca tự mình đưa ra lựa chọn, hắn ta lại hoài niệm Chu Triều Ca của ngày xưa.

Thật ra, Phong Ly là một kẻ ích kỷ, ích kỷ muốn chiếm hữu toàn bộ cuộc sống của Chu Triều Ca, nhưng lại không cho phép người khác chiếm hữu cuộc đời của Chu Triều Ca.

Chu Triều Ca quay đầu lại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người hắn, vẽ nên những đường nét ưu mỹ trên dáng hình hắn. Lúc này Phong Ly mới nhận ra Chu Triều Ca không gầy yếu như hắn tưởng tượng. Sự gầy yếu của Chu Triều Ca chỉ là ảo giác hắn mang lại cho người khác, bản thân hắn có chiều cao xấp xỉ với Phong Ly, cũng không gầy hơn Phong Ly là bao, hắn chỉ thiếu đi một chút khí thế mạnh mẽ so với Phong Ly.

Bây giờ, lồng ngực rắn rỏi của Chu Triều Ca đã có thể trở thành chỗ dựa cho một nữ tử, vòng tay mạnh mẽ có thể che mưa chắn gió cho một nữ tử, đôi vai rộng cũng có thể gánh vác cái gọi là gia đình và trách nhiệm. Chu Triều Ca đã sớm không cần hắn ta nữa, còn hắn ta cũng không có năng lực, không có tư cách để bắt hắn ở lại thêm một khắc nào.

Đã từng, có một thiếu niên gầy gò, có chút ngốc nghếch, khiến người ta muốn yêu thương muốn bảo vệ. Nhưng hoá ra thiếu niên đó đã bị năm tháng gột rửa đi mất, thay vào đó, là nam nhân trước mắt này, trong vẻ lãnh đạm ẩn chứa lưỡi dao sắc bén.

"Ly Nhi, ngươi sẽ vui mừng cho ta chứ?" Có lẽ, đây là lần cuối cùng Chu Triều Ca gọi hắn ta là Ly Nhi.

"Ta chỉ cảm thấy trong lòng âm ỉ đau."

"Phong Ly, ngươi có còn nhớ Du Vương không?"

"Thập hoàng tử?"

"Năm đó ông ấy khải hoàn trở về, không cần quan cao lộc hậu, vàng bạc châu báu, chỉ cầu Thánh thượng cho ông ấy trở về Giang Nam đoàn tụ với người yêu." Chu Triều Ca dịu giọng nói: "Có lẽ từ rất lâu trước đây, ta đã muốn gặp một người như vậy, vì ta nguyện vứt bỏ tất cả những gì người ấy vốn mang trên vai, cùng ta nắm tay đi chung đường, cùng ngắm hoa xuân trăng thu. Nhưng ta biết, ta không có được may mắn của người đó để gặp được một Du Vương khác. Ta đã gặp ngươi."

Thứ hắn muốn, không phải là pháo hoa thoáng qua rồi vụt tắt, mà là hoa xuân trăng thu vĩnh hằng không đổi.

Chỉ là người hắn yêu nhất lại không thể cho hắn điều đó.

"Tiểu Ca…"

Chu Triều Ca cười có chút lạnh lùng, khiến hắn ta cảm thấy xa lạ: "Phong Ly, ta nhất định sẽ quên ngươi, ngươi quá bá đạo. Trước khi chức vị Tam Cung Tổng Quản hoàn toàn chi phối cuộc đời ta, lúc này đây, ta không muốn bị ngươi khống chế."

Hắn không biết mình có thể làm được không, nhưng, hắn sẽ cố gắng.

Về sau, Phong Ly vẫn luôn nghĩ, nếu lúc đó hắn ta hạ mình xuống cầu xin Triều Ca ở lại, cho dù Chu Triều Ca có muốn rời đi, bóng lưng của hắn có lẽ cũng sẽ không quyết tuyệt đến vậy?

Đây là một câu hỏi không có câu trả lời.

Không chỉ một lần, mà rất nhiều lần, nhìn theo bóng lưng của Chu Triều Ca, hắn ta đều có thể mở miệng gọi hắn ở lại, nhưng hắn ta vẫn luôn cắn chặt răng, đưa mắt nhìn Chu Triều Ca đi xa. Bởi vì hắn ta quá cao ngạo, là nhi tử của thái tử Thừa Ân, cho dù thân phận vĩnh viễn không được thừa nhận, hắn ta vẫn có loại khí chất kiêu hãnh thuộc về hoàng tộc này.

Lời nói níu giữ, hắn ta một câu cũng không nói ra, một câu cũng không.

Bởi vì, hắn ta đã từng chủ động nắm lấy Chu Triều Ca một lần, khi Chu Triều Ca một lần nữa rời khỏi cuộc đời hắn ta, hắn ta không muốn hèn mọn mở miệng cầu xin.

Mùa thu năm chia tay Chu Triều Ca, trong buổi săn bắn, hắn ta đã chặn trước mặt thái tử, xin được tỷ kiếm với thái tử. Thân hình Cao Vũ Tễ khẽ nhúc nhích một chút, dường như muốn xông đến kéo hắn ta lại, nhưng cuối cùng vẫn lùi lại làm một người đứng xem. Dưới con mắt của bao người, trong vòng trăm chiêu, hắn ta đã đánh bay bảo kiếm của thái tử, như ý nguyện dùng chính kiếm pháp mà thái tử đã học để đánh bại đối phương. Thái tử không để lộ vui buồn, ánh mắt Mậu Đế sâu thẳm, không ai biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.

Ánh mắt mang theo ý cười của Phong Ly chuyển đến trên người Chu Triều Ca, lại phát hiện ánh mắt của nam nhân cao gầy đó căn bản không hề dừng lại trên người hắn ta. Trong thoáng chốc, niềm vui trong lòng đã bị sự lạnh lùng của Triều Ca dập tắt hoàn toàn.

Nhìn con nhạn lẻ loi bay lượn trên trời, hắn ta bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Một phần trống rỗng trong lòng vừa được lấp đầy, thì một nơi khác lại đột nhiên trống rỗng.

Bởi vì từ nhỏ không được phụ mẫu yêu thương, cho nên sau khi lớn lên, hắn ta mới muốn theo đuổi sự công nhận của thái tử. Trong đêm yến tiệc đó, thái tử đã ban cho hắn ta "Thất Tinh Long Uyên Kiếm", hắn ta không rõ người cha mà hắn ta vẫn luôn muốn đuổi kịp kia đang giả vờ, hay đang thật sự công nhận hắn ta.

Thứ hắn ta vẫn luôn liều mạng theo đuổi, lúc đó hắn ta mới bừng tỉnh hiểu ra rằng thật ra nó cũng không quan trọng đến vậy…

Bình Luận (0)
Comment