Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 15

Mùa xuân năm sau, Tả thừa tướng Viên Hoài Nguyệt có ý tìm kiếm lang quân như ý cho hai vị thiên kim. Chu Triều Ca thuận theo ý của phụ thân đến Viên phủ dự hẹn. Bất ngờ, lại gặp phải Phong Ly trong phủ.

Phong Ly thản nhiên đi tới chào hỏi hắn: "Chu huynh, lâu rồi không gặp."

"Nghe nói Phong huynh được hoàng thượng trọng dụng vừa thăng làm Giám sát Ngự sử, chúc mừng."

Cách xưng hô xa lạ, ngay cả hai người bọn họ cũng cảm thấy xa lạ.

Thứ nữ của Tả thừa tướng là Viên Tử Tình "phì" một tiếng bật cười: "Sao vậy? Trước đây hai người không phải cùng Trường Uyên Hầu được xưng là 'Đế Đô Tam Huy' sao? Đáng lẽ phải rất thân quen với nhau chứ, tại sao lại giống như mới quen biết vậy?"

Tỷ tỷ của nàng ta là Viên Tử Nhu đột nhiên nhàn nhạt nói: "Tử Tình, không được vô lễ."

Viên Tử Tình lè lưỡi, không nói năng linh tinh nữa.

Chu Triều Ca không dám đi quá gần Phong Ly nên cùng Viên Tử Nhu đứng ở đầu cầu vòm bên hồ nhân tạo. Mà Phong Ly, cũng không chủ động lại gần bọn họ, cùng Viên Tử Tình đứng ở đầu cầu bên kia.

Viên Tử Tình tính tình hoạt bát, hai má ửng hồng không ngừng ghé vào tai Phong Ly thì thầm, Phong Ly thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, khiến nàng ta vui mừng khôn xiết.

Cây liễu rủ xanh mướt theo gió lay động, phủ lên gương mặt Phong Ly một bóng râm, khiến cho nụ cười của hắn ta cũng khi ẩn khi hiện.

Hắn ta vô tình hay cố ý đưa mắt nhìn về phía Chu Triều Ca, mặc cho Chu Triều Ca trốn tránh thế nào cũng không thoát được. Đôi mắt trong như nước vẫn sáng như xưa kia ẩn chứa những mối tơ tình không dứt, quá rõ ràng, quá mập mờ. Một loại d*c v*ng nào đó từng r*n r* thành tiếng trong đêm đang thiêu đốt từng nơi trên cơ thể Chu Triều Ca.

Cách Phong Ly một khoảng, Chu Triều Ca không thể nghe thấy hắn ta và Viên Tử Tình rốt cuộc đã nói những gì, chỉ nghe thấy một tiếng rơi xuống nước, nước hồ trong vắt bắn lên người Viên Tử Tình. Phong Ly đã nhảy xuống nước, để lại những vòng sóng lan tỏa. Chu Triều Ca sững người, một lúc lâu sau vẫn không thấy Phong Ly nổi lên, trong lòng kinh hoảng vô cùng, không còn để ý đến hai vị tiểu thư thiên kim đang sợ đến hoa dung thất sắc, hắn bỗng chốc nhảy xuống hồ.

Nước hồ không phải sâu không thấy đáy, chỉ là dưới đáy hồ rong rêu mọc um tùm.

Vì sợ Phong Ly bị rong rêu quấn lấy không thể bơi lên mặt hồ, Chu Triều Ca vội vàng lặn xuống đáy sâu tìm kiếm bóng dáng của đối phương. Nhưng quan tâm quá sẽ loạn, hắn không hề để ý chân trái của mình đã bị rong rêu quấn chặt, trong lòng căng thẳng, lập tức hít cả nước hồ vào miệng mũi.

Một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo hắn, đôi môi mỏng quen thuộc áp lên môi hắn, khoảng cách giữa hai người không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác. Đôi mắt trong như nước của Phong Ly tựa như những viên đá quý lấp lánh trong làn nước, trong trẻo mà xinh đẹp. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại một chút, chân trái đã thoát khỏi sự quấn quanh của rong rêu, nhưng đối phương vẫn không có ý định buông môi hắn ra.

Chu Triều Ca không biết bọn họ có thể ở đây bao lâu, nhưng hắn đang nghĩ, thật ra chết dưới đáy hồ này cũng không có gì không tốt.

Không chút do dự, hắn vươn hai tay ôm chặt lấy cổ Phong Ly.

Thân hình Phong Ly chấn động một cái, đôi mắt trong như nước mở to hiện lên vẻ khó tin, đôi môi đang dán chặt kia đột ngột tách ra. Hắn ta dùng hết sức lực đưa Triều Ca lên mặt nước. Có lẽ vì lông mi đều dính đầy nước, khiến hai người vừa nổi lên đã cảm thấy ánh nắng trưa càng thêm chói mắt.

Phong Ly giơ chiếc vòng ngọc trong tay lên về phía Viên Tử Tình, cao giọng nói: "Xin lỗi! Nước ấm quá thoải mái, khiến ta suýt chút nữa ngủ quên trong nước. Viên nhị tiểu thư, Phong mỗ nói một là một, không hai, vòng ngọc của ngươi ta tìm lại được rồi!"

Viên Tử Tình trước tiên là ngây người, sau đó "oa" một tiếng khóc lớn. Viên Tử Nhu rõ ràng bình tĩnh hơn muội muội nhiều, vừa an ủi muội muội, vừa chỉ huy gia nhân vớt hai người lên.

Thì ra trong cuộc nói chuyện vừa rồi, chiếc vòng ngọc trên tay Viên Tử Tình đột nhiên tuột ra rơi xuống hồ, Phong Ly đã nói sẽ giúp nàng ta tìm lại. Nhưng một lúc sau cũng không thấy tăm hơi đâu, sau đó Chu Triều Ca rơi xuống nước rồi cũng không nổi lên, nàng ta sớm đã hoảng loạn không nói nên lời, không biết phải phản ứng thế nào. Bây giờ thấy hai người không sao, cuối cùng không nhịn được khóc lớn.

Phong Ly ôm chầm lấy Chu Triều Ca, nói bằng một giọng chỉ hai người nghe thấy: "Tiểu Ca, ngươi rõ ràng là xuống nước cứu ta, sao ngược lại lại được ta cứu?"

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Triều Ca đỏ bừng lên vì ngượng ngùng, hận không thể cắt phăng cái lưỡi độc của Phong Ly xuống, buồn bực nói: "Hôm nay ngũ hành của ta kỵ thủy, được chưa?"

Phong Ly ôm hắn chặt hơn: "Vừa rồi, ta đã nghĩ không làm gì cả, cứ như vậy cùng ngươi chết dưới đáy hồ."

Người khác cứ tưởng bọn họ sau khi thoát chết mới không nhịn được ôm chặt lấy nhau, không ai biết được đằng sau cái ôm này có bao nhiêu tình cảm phức tạp.

"Vậy, tại sao cuối cùng ngươi vẫn đưa ta lên?"

"Bởi vì tiểu Ca ngươi đã ôm ta." Phong Ly buông hắn ra, giọt nước nơi khóe mắt khiến Chu Triều Ca không phân biệt được rốt cuộc là nước hồ hay là nước mắt: "Trong lòng ta có một tiếng nói mách bảo, ta không thể để ngươi chết ở đây."

Chu Triều Ca cười khẽ: "Phong Ly, lúc đó, thật ra ta có dũng khí để cùng ngươi chết dưới đáy hồ, nhưng cuối cùng ngươi vẫn từ bỏ."

Chuyện vừa mới xảy ra, nhưng từ trong miệng Chu Triều Ca nói ra lại giống như đã cách rất lâu, khiến cả người Phong Ly cũng trở nên mông lung. Điều không đổi là, hắn ta vừa bỏ lỡ một cơ hội để cùng Chu Triều Ca vĩnh viễn không xa rời.

"Tiểu Ca, ngươi nghe ta nói…"

Trong lòng có ngàn lời muốn nói, nội tâm trăm mối ngổn ngang đồng thời xuất hiện, hắn ta phải làm sao, mới có thể nói rõ cảm giác chân thật nhất của mình?

"Phong Ly, đừng gọi ta là tiểu Ca nữa, đừng dùng giọng nói dịu dàng của ngươi gọi ta là tiểu Ca nữa. Ta không cần loại dịu dàng có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào này!"

Chu Triều Ca đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt, nhưng hắn lại cảm thấy dường như không bao giờ lau hết được. Lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, hoá ra đây không phải là nước hồ, mà là nước mắt của hắn.

Bởi vì, nó ấm nóng.

Từ đó, Phong Ly không còn gặp lại Chu Triều Ca nữa. Sợi dây liên kết giữa hai người bọn họ cuối cùng đã đứt rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment