Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 7

Ký ức mông lung giống như những trang sách được lật nhanh, những hình ảnh mơ hồ trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Rất lâu trước đây, hắn và Phong Ly đã từng gặp nhau. Khi đó, Phong Ly một thân quần áo trắng, thổi cùng một khúc nhạc, ngâm rằng: "Thanh phong tống biệt ly nhân lệ." Hắn ta đã hứa với Chu Triều Ca, nếu bọn họ có cơ hội gặp lại, hắn ta sẽ nói cho hắn biết tên khúc nhạc.

Mậu Đế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc truy tìm hung thủ đứng sau cái chết của Du Vương. Bóc kén tìm tơ, manh mối lần lượt lộ ra ánh sáng. Cho đến khi tất cả mọi dấu vết đều chỉ thẳng vào chính Thái tử, vụ án này, đột ngột khép lại.

Chân tướng, mãi mãi chìm sâu dưới đáy biển, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.

Mậu Đế không phải không muốn đòi lại công đạo cho Du Vương, Thái tử cũng không phải không biết sự việc đã bại lộ, nhưng hai cha con này lại có một sự ăn ý cùng nhau lựa chọn im lặng. Bọn họ một người là hoàng đế, một người là thái tử, luôn quá thông minh, quá bình tĩnh, hiểu rõ cái gì là đại cục, hiểu rõ cái gì là giang sơn.

Để bảo vệ quyền lực, thái tử đã không chút lưu tình g**t ch*t người huynh đệ uy h**p đến mình; Để ổn định chính cục, Mậu Đế đã nén lại nỗi đau, đè nén hận thù, từ bỏ việc báo thù cho ái tử.

Có những lúc, để có được, để bảo vệ, trước tiên phải biết từ bỏ.

Sống ở nơi cao nhất của Đế kinh, nơi cao chẳng thể chịu nổi cái lạnh. Ở nơi này, để bảo vệ những thứ của mình, trước tiên phải hủy hoại hoặc cướp đoạt những thứ của người khác. Đế kinh rộng lớn không huy hoàng như người khác tưởng tượng, nó không dung chứa nổi một tia dịu dàng, cũng không dung chứa nổi một khắc do dự. Bất luận là ai, đều phải biết từ bỏ một chút, rồi lại từ bỏ một chút, hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Mậu Đế chỉ hỏi Thái tử một câu: "Tại sao?"

Thái tử cười khổ nói: "Phụ hoàng năm xưa khi còn là thái tử, có từng hỏi chính mình tất cả là vì sao không?"

"Hoàng nhi, ngươi giống trẫm." Giọng nói bi ai của Mậu Đế nghe vẫn lạnh như băng.

Thái tử vẻ mặt bình thản, từng chữ từng chữ mạnh mẽ đáp lời: "Nhi thần của hôm nay chính là phụ hoàng của ngày xưa, con đường nhi thần đang đi, chính là con đường phụ hoàng ngày xưa đã đi qua."

Đôi mắt của hắn ta sắc bén đến mức sẽ làm người ta bị thương, mỗi một ánh nhìn đều nhuốm đầy kịch độc.

Hoặc có lẽ vì thái tử quá giống Mậu Đế của ngày xưa, tàn nhẫn, trầm ổn, cho nên Mậu Đế mới xem hắn ta là trữ quân lý tưởng nhất.

Trước mặt mọi người, hoàng đế nhân hậu, thái tử khiêm tốn, cảnh cha hiền con hiếu tự khắc trở thành một giai thoại của Đế kinh. Thế nhưng những vướng mắc yêu hận sau lưng họ, người ngoài sao có thể hiểu được?

Chu Vĩnh Dạ vẫn luôn nói với Chu Triều Ca: "Chúng ta chẳng qua chỉ là những kẻ bàng quan, không cần phải hiểu, cũng không nên nhúng tay vào." Là độc đinh của Chu gia, là Tam Cung Tổng Quản tương lai, hắn, Chu Triều Ca, chỉ cần cúi mình tận tụy với hoàng đế Đại Mậu, đến chết mới thôi.

Hắn cần phải quen với điều đó, nhưng hắn lại luôn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.

Vụ án của Du Vương đi đến hồi kết. Đế đô là một nơi lạnh lùng bạc bẽo, vị Du Vương cao khiết thoát tục ấy đã định sẵn là con mồi của nó, sống sờ sờ bị nó xé nát thành từng mảnh vụn.

Khoảng nửa năm sau khi Du Vương qua đời, chính là ngày sinh nhật ba mươi lăm tuổi của thái tử. Thật ra cũng không phải là đại thọ hay thọ tròn, vốn không cần phải quá phô trương. Chỉ là niềm vui khi đánh lui quân Khiết Đan man rợ đã khiến cả Đại Mậu trở nên tràn ngập sức sống, tái hiện lại cảnh tượng thịnh thế của trăm năm về trước, sinh nhật của thái tử tự nhiên cũng phải được tổ chức rộn ràng, cùng vui với thiên hạ.

Chu Triều Ca không biết Mậu Đế đã lấy tâm trạng gì để chúc mừng sinh nhật thái tử, cũng không biết thái tử đã lấy tâm trạng gì để đáp tạ lời chúc phúc của Mậu Đế. Dù là cha con, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ đều có một cái gai, không thể nào nhổ ra được, chỉ có thể mặc cho nó hòa vào máu thịt, trở thành một nỗi đau không thể chạm tới.

Hôm đó, Mậu Đế mở tiệc mời bách quan để chúc thọ cho thái tử, trong hoàng cung khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, ánh đèn mờ ảo khiến Chu Triều Ca lúc đó cảm thấy có một cảm giác không chân thực.

Có lẽ là vì quá xa hoa, khiến hắn nhìn thấy đằng sau sự phồn hoa ấy là một nét mỏi mệt và tang thương của Đế kinh, tựa như một đóa hoa diễm lệ, đẹp đến cực điểm rồi tàn lụi, phảng phất như một người già, đang bước những bước chân nặng nề về phía cái chết.

Chính trong biển đèn ấy, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng sáo. Thoạt đầu nghe du dương, thanh nhã, bình lặng, không buồn không vui, nhàn nhạt, không có cao trào, không có trầm lắng, tựa như không mang bất kỳ cảm xúc nào. Thế nhưng lắng nghe kỹ hơn, lại có thể cảm nhận được trong sự bình hòa ấy lại ẩn chứa những con sóng dâng trào.

Một thứ tình cảm khó nói thành lời vừa lạnh lẽo lại vừa bỏng cháy, sự mâu thuẫn của băng và lửa khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng.

Từng bước từng bước đi về phía tiếng sáo truyền đến, cuối cùng hắn đã tìm thấy người thổi sáo bên hồ sen.

Ngũ quan tinh xảo, quần áo trắng phấp phới, đó là một thiếu niên xinh đẹp trạc tuổi hắn.

Thiếu niên áo trắng nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của Chu Triều Ca, một đôi mắt trong veo sáng ngời tựa như vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Toàn bộ linh khí của đất trời khi đó đều tập trung vào người thiếu niên, hoa sen mùa hạ dường như cũng đang nở rộ vì hắn ta.

Dần dần, thiếu niên áo trắng thả chậm nhịp điệu, để cho khúc nhạc không biết đã đến hồi kết hay chưa dần tắt hẳn.

Chỉ còn dư âm vẫn còn quanh quẩn bên tai Chu Triều Ca, mãi không tan.

Bình Luận (0)
Comment