Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 8

"Khúc nhạc này, tên là gì?"

Thiếu niên không trả lời, chỉ mỉm cười với hắn, nụ cười ấy lạnh lẽo đến thế, cũng xinh đẹp không gì sánh bằng.

"Thanh phong tống biệt ly nhân lệ." Một lúc lâu sau, thiếu niên áo trắng quay người rời đi, lúc đi còn quay đầu lại khẽ ngâm một câu, sau đó nói tiếp: "Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Thời gian lặng lẽ trôi đi, bọn họ không gặp lại nhau, chỉ là những người khách qua đường của bờ bên kia. Sau đó khi nhớ lại thiếu niên áo trắng ấy, Chu Triều Ca phát hiện mình đã không còn nhớ rõ dung mạo của đối phương, tựa như năm tháng đang chơi một trò đùa, chỉ một nét bút tùy tiện đã khiến ký ức trở nên mơ hồ.

"Thanh phong tống biệt ly nhân lệ", thật ra chính là chỉ Phong Ly, nhưng hắn vẫn luôn không biết, hắn cứ tưởng, câu này là lời ca viết cho khúc nhạc ấy.

Từ sự nghi hoặc ban đầu, cuối cùng đã biến thành sự lãng quên… Có lẽ vì chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn chưa bao giờ có ý định phải ghi nhớ một thiếu niên thổi sáo. Mà có một số chuyện, cũng không nhất thiết phải biết. Chu Triều Ca không biết rằng khi hắn vô tình hay cố ý lựa chọn quên đi, có một người, cho dù không biết tên hắn vẫn luôn ghi nhớ hắn trong lòng. Cho đến tận bây giờ.

"Lúc đó ngươi nói nếu chúng ta gặp lại, ngươi sẽ cho ta biết câu trả lời. Phong Ly, ngươi nên giữ lời hứa."

Phong Ly cười khổ một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ hỏi câu hỏi này nữa." Hắn ta đã từng tức giận vì trí nhớ tệ của Chu Triều Ca, nhưng khi Chu Triều Ca bắt hắn ta phải giữ lời hứa, cơn giận của hắn ta lại tan biến sạch sẽ, trong lòng được lấp đầy bởi niềm vui.

Sao hắn ta có thể dễ dàng tha thứ cho Triều Ca như vậy?

Rõ ràng, là tiểu tử này quên hắn ta trước mà…

Bầu trời đột nhiên lóe lên một cái, soi sáng cả khuôn mặt bọn họ, sau đó trận mưa lớn đã tích tụ mấy ngày nay cứ thế thoả thích trút xuống. Hai người ở trên núi ngay lập tức toàn thân ướt sũng. Chu Triều Ca kéo tay Phong Ly, nhanh chân muốn chạy xuống núi, nhưng Phong Ly lại đứng yên tại chỗ, dùng sức kéo hắn lại. Chân Chu Triều Ca trượt chân một cái, liền ngã vào trong lòng ngực Phong Ly.

"Đồ ngốc! Bây giờ ngay cả đường cũng không thấy rõ, lúc này xuống núi sẽ rất nguy hiểm!" Hắn ta không muốn ngã thành tương thịt cùng Chu Triều Ca đâu.

Chu Triều Ca không vui phản bác: "Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây dầm mưa được?" Thật ghen tị với tên Cao Vũ Tễ đang ngủ say như chết kia, biết vậy lúc đó đã gọi hắn ta dậy, bắt hắn ta cùng biến thành gà rù với bọn họ.

Lúc này, Cao Vũ Tễ đang ngủ say trong phòng bỗng dưng hắt xì một cái, sau đó lật người một cái, ngã xuống giường…

Phong Ly nắm tay Chu Triều Ca dẫn hắn đi về phía trước: "Ta nhớ gần đây hình như có một hang động, có lẽ chúng ta có thể đến đó trú mưa." Cho dù không tìm thấy hang động, xui xẻo hơn nữa bị lạc đường, họ nhiều nhất cũng chỉ là bị cảm lạnh, vẫn tốt hơn là mạo hiểm chạy xuống núi lúc này.

Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ của hắn ta, Chu Triều Ca hỏi: "Ngươi dường như rất quen thuộc nơi này, có phải thường xuyên đến đây không?"

Phong Ly cười khẽ, tiếng cười tan vào trong mưa. Chu Triều Ca chỉ cảm nhận được Phong Ly đã siết chặt lực đạo trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy hắn, như thể sợ hắn sẽ đi lạc.

"Ta đêm nào cũng đến."

"Tại sao?"

"Đợi người." Con đường đất dưới chân có chút trơn trượt, Phong Ly cố ý đi chậm lại, để tránh Chu Triều Ca bị ngã.

Chu Triều Ca cẩn thận đi theo sau hắn ta, truy hỏi: "Đợi ai?"

"Ngươi." Phong Ly có chút dở khóc dở cười, Chu Triều Ca này thật sự có thể coi là chậm tiêu.

Chu Triều Ca đột nhiên dừng lại, Phong Ly cũng không kéo hắn đi tiếp nữa. Cơn mưa lớn khiến hai người bọn họ đều không nhìn rõ mặt nhau, nhưng đôi tay đang nắm chặt của bọn họ chính là minh chứng cho sự tồn tại của đối phương.

Phong Ly hai tay nâng mặt Chu Triều Ca lên, gò má hai người áp chặt vào nhau. "Đợi ngươi nhớ ra chuyện lúc đó, sau đó hỏi ta câu trả lời." Hơi thở nhàn nhạt, làm tan đi cái lạnh của cơn mưa, nhưng lại thấm ra một tia đau khổ: "Ta cứ ngỡ với trí nhớ của ngươi, ngươi sẽ không bao giờ nhớ ra được."

Chu Triều Ca run rẩy giọng nói: "Vì ta, Phong Ly, có đáng để ngươi làm vậy không…" Sự xúc động đột ngột trong lòng hắn, nên gọi tên là gì đây?

"Vì ngươi, đáng." Phong Ly chắc chắn gật đầu với hắn.

"Phong Ly, Phong Ly, Phong Ly…" Chu Triều Ca chỉ biết gọi tên đối phương, lần này, hắn sẽ nhớ kỹ.

Nhiều năm sau, cho dù ký ức đã biến thành một bức tranh mờ ảo trong mưa, Chu Triều Ca không còn nhớ rõ lúc đó ở trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn âm thầm thưởng thức lại cảm giác tim đập thình thịch này hết lần này đến lần khác.

Bình Luận (0)
Comment