Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 120



Nhóm Cao Yến nhìn nhau, trong mắt họ ánh lên vẻ hoảng sợ lẫn lo lắng.

Sở Thiên Tầm lập tức sải bước, chạy về phía khu nhà mà Phùng Tuấn Lỗi vừa chỉ.

Đó là kiểu đại viện đặc trưng của vùng đất phương Bắc, bốn phía là những dãy nhà trệt thấp bé, bao quanh một khoảng sân rộng ở giữa. Trong sân có bàn đá, ghế đá và một gốc đại thụ đã rụng hết lá.

Mái nhà phủ một lớp tuyết trắng. Trong sân, vài đứa trẻ con đang chạy nhảy nô đùa, náo nhiệt vô cùng.

Sở Thiên Tầm đẩy mạnh cổng viện, lập tức trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Phùng Thiến Thiến. Cô bé mặc áo bông dày, đầu đội mũ lông màu xanh lam, gương mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ ửng. Bên cạnh con bé là một thiếu niên.

Cậu thiếu niên ấy hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ lấm lem trong sân, khuôn mặt sạch sẽ, thần thái nhàn tản mang theo chút lười biếng. Đứng dưới ánh mặt trời trên nền tuyết, y giơ tay lên, tạo ra một vòng tuyết nhỏ lấp lánh, ngưng tụ thành hình người tuyết khiến lũ trẻ reo hò vỗ tay phấn khích.

Nghe tiếng cổng viện bị đẩy ra, cả hai đồng loạt ngẩng đầu.

Thiếu niên kia mặt không biểu cảm, lòng bàn tay trắng như ngọc vẫn đang xoay một đóa băng hoa nhỏ.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đó là gương mặt Giang Tiểu Kiệt, là thân hình Giang Tiểu Kiệt, là dáng vẻ giống hệt Giang Tiểu Kiệt.

Khi nghe tin Đông thành bị phá nát bởi một Sa Đọa giả, họ từng cười nhạo những thánh đồ ở đó quá mềm lòng, nhân từ với ma vật khiến nó nhân cơ hội làm thành chủ thiệt mạng, thành trì sụp đổ.

Giờ phút này tận mắt nhìn thấy “Giang Tiểu Kiệt”, họ mới có thể thực sự thấu hiểu tâm trạng của những người ở Đông thành ngày hôm đó.

Ai có thể trong khoảnh khắc đối diện, ra tay gi.ết chế.t người bạn đã khuất của mình?

“Chị Thiên Tầm! Anh Bùi Thiên!” Phùng Thiến Thiến vừa thấy mọi người liền hân hoan hét lên, định kéo tay Giang Tiểu Kiệt chạy về phía Sở Thiên Tầm.

Nhưng cô bé kéo không nổi. Giang Tiểu Kiệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười không nói.

“Thiến Thiến, lại đây!” Sở Thiên Tầm vươn tay ra phía trước.

“Sao vậy ạ, chị Thiên Tầm?” Phùng Thiến Thiến ngơ ngác nhìn cô, rồi quay sang nhìn Giang Tiểu Kiệt. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé cũng có thể nhận ra điều khác thường giữa hai người.

“Mau lại đây!” Cao Yến sốt ruột gọi, “em có biết người đứng cạnh em là gì không?”

“Lâu rồi không gặp, chị Thiên Tầm.”

Giang Tiểu Kiệt thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, đôi tay trắng trẻo xoay xoay, khiến bông tuyết trên không tụ lại, rơi xuống rào rào, hoàn thành chiếc mũ cho người tuyết.

Y trông không hề căng thẳng trước tình thế giằng co này.

So với lần gặp trước, giờ đây ma vật kia đã hoàn toàn hóa thành hình người, không còn nửa người nửa quỷ như trước nữa.

Sở Thiên Tầm lập tức rút song đao bên hông, bước lên phía trước.

Giang Tiểu Kiệt vẫn giữ nụ cười mỉm, hàng mi cong cong không đổi, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ băng trong suốt.

“Ta đâu có làm gì,” giọng y ta lạnh lẽo, “cần gì phải căng thẳng như vậy? Chi bằng nói chuyện một chút, biết đâu ta sẽ tha mạng cho mấy người này.”

Không khí trở nên lạnh buốt, như thể lập tức bước vào ngày đông khắc nghiệt nhất. Tuyết phương Bắc cuộn lên mù mịt, phủ trắng mọi thứ.

“Anh Tiểu Kiệt, anh sao vậy?” Phùng Thiến Thiến khẽ run. Là thánh đồ, cô bé rốt cuộc cảm nhận được điều bất thường từ Giang Tiểu Kiệt. Cô bé bắt đầu rời khỏi vị trí, từng bước dịch về phía bố và Sở Thiên Tầm.

Diệp Bùi Thiên giơ tay, vô số cát vàng sắc nhọn từ dưới đất trồi lên, vây chặt quanh người “Giang Tiểu Kiệt”, như thể có thể lao đến kết liễu y bất cứ lúc nào. Nhưng tóm lại vẫn không ai ra tay.

Trong sân còn rất nhiều người, trong đó có cả những đứa trẻ như Phùng Thiến Thiến, đa số đều là người thường. Nếu bùng nổ chiến đấu ở đây, chắc chắn sẽ gây ra thương vong rất lớn. Diệp Bùi Thiên cau mày, ánh mắt lạnh lẽo.

Những người trong viện vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mấy người vừa bước vào mang theo khí thế căng thẳng. Trong khi đó, kẻ đang ngồi giữa sân lại không ai nghi ngờ, một thiếu niên sạch sẽ, nhã nhặn, có chút ít nói và trưởng thành.

Giờ phút này, thiếu niên ấy mỉm cười, nhìn về phía lưỡi đao đất sắc bén đang cận kề, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi Thiên, lâu rồi không gặp. Anh vẫn đáng ghét như xưa.”

Dưới chân y bỗng nhiên kết băng, những khối băng lớn đan xen vây quanh, nâng người lên cao. Từ eo trở xuống đã hoàn toàn biến thành khối kết tinh trong suốt. Gương mặt xinh đẹp kia dưới ánh nắng lấp lánh, từng góc cạnh sắc nét như thể được tạc ra từ băng, trong suốt lạnh lùng.

Cuối cùng, mọi người trong sân cũng nhận ra sự thật.

“Ma vật, là ma vật!”

“Chạy mau!”

“Mẹ ơi! Hu hu mẹ ơi!”

“Sa Đọa giả! Là Sa Đọa giả!”

Tiếng hét vang lên khắp nơi, những người đang sống tại đây bắt đầu la hét hoảng loạn, tứ tán bỏ chạy.

“Thật là sinh vật nhàm chán,” ma vật cúi đầu, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống đám người bên dưới đang hoảng loạn bỏ trốn.

Bầu trời tối sầm lại, tuyết và cát vàng hòa lẫn, tạo thành cơn lốc lạnh lẽo xoay tròn quanh thân Giang Tiểu Kiệt. Băng nhọn kết thành từng mũi lăng trụ sắc bén, đối đầu với những mũi đất sắc mà Diệp Bùi Thiên tạo ra.

“Anh Bùi Thiên,” Giang Tiểu Kiệt cười nhạt, “ta nhớ ra rồi, trong trí nhớ cậu ấy, cậu ấy vốn không ưa gì anh. Anh đã cướp mất sự chú ý của người con gái mà cậu ấy ngưỡng mộ nhất.”

Gió tuyết đột nhiên cuồng loạn, bao phủ cả thân hình của ma vật.

“Anh đúng là một kẻ đáng ghét. Ta phát hiện, ta cũng không ưa anh chút nào.”

Lời cuối cùng vang vọng trong không trung. Khi tuyết lắng xuống, ma vật cũng biến mất khỏi viện.

Chỉ còn lại một sân hỗn loạn và đám người hoảng hốt.

“Đáng ghét, lại để nó chạy thoát! Có đuổi theo không?” Nhạc Văn Hoa giơ cao trường kiếm, quay sang hỏi mấy người bên cạnh, nhưng ai cũng có vẻ chậm chạp hơn bình thường.

Đôi mắt Đồ Diệc Bạch lấp lánh ánh trắng, chăm chú nhìn về phía phương Bắc. Do dự một lúc, cậu bé mới mấp máy môi rồi cất tiếng: “Anh ta đang ở phía Bắc, đã tiến sâu vào băng nguyên rồi.”

Bầu trời phương Bắc tối rất nhanh. Lúc này mà truy đuổi một ma vật hệ băng sâu trong băng nguyên xa lạ, quả thật không phải lựa chọn sáng suốt.

Phát hiện không cần lập tức đối mặt với con ma vật kia, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cao Yến xoa ngực, kéo Phùng Thiến Thiến lại ôm vào lòng.

Trong căn nhà của bố con Phùng Tuấn Lỗi, mọi người ngồi vây quanh bên chậu than đỏ rực.

Niềm vui tái ngộ sau bao năm xa cách vừa mới lóe lên đã bị sự xuất hiện đột ngột của ma vật dập tắt hoàn toàn.

Phùng Tuấn Lỗi ngồi thêm than vào lò, ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh ấy bị đông cứng vì giá rét, gương mặt đã không còn dáng vẻ của người đàn ông trí thức, chỉnh tề, nho nhã mà Sở Thiên Tầm từng gặp lần đầu.

Phùng Thiến Thiến giờ đã là một thánh đồ hệ kim loại cấp ba. Cô bé đơn thuần, non nớt ngày nào giờ đây đã chín chắn hơn nhiều, năm tháng gian nan buộc đứa trẻ từng chỉ mới sáu tuổi ấy phải trưởng thành rất nhanh.

Cô bé gần như không hỏi gì thêm về chuyện của Giang Tiểu Kiệt, chỉ im lặng dựa đầu vào cánh tay Sở Thiên Tầm.

Suốt quá trình thăng cấp, Thiến Thiến xem như rất thuận lợi, gần như không gặp trở ngại gì lớn. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vì sở hữu dị năng hệ kim có sức tấn công mạnh mẽ, nên dù sống ở nơi hoang lạnh này cũng không ai dám bắt nạt cha con họ. Cuộc sống tuy tạm bợ nhưng cũng gọi là ổn.

Từ đây đi về phía Bắc, gần như không còn nơi nào có người sinh sống tập trung. Mùa Đông đến, khắp nơi chỉ còn một màu trắng xóa của tuyết bao phủ.

Không ai biết có bao nhiêu hang ổ ma vật ẩn sâu trong vùng băng tuyết đó. Cuộc sống ở đây vốn không yên ổn, ma vật thường xuyên xuất hiện ngoài thành, cũng may ở căn cứ Phổ La vẫn có nhiều thánh đồ cấp cao tụ hội, ai cũng chiến đấu dũng mãnh. Cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra sự kiện ma vật phá thành.

“Sao mọi người có thể sống cùng một con ma vật suốt mấy ngày như vậy? Ma vật khác con người lắm mà, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?” Sở Thiên Tầm hỏi.

Hàng xóm trong đại viện tụ tập ở phòng khách, nghe thế thì quay sang nhìn nhau.

Cậu thiếu niên kia sống trong viện vài ngày, nhìn thì sạch sẽ. Nhìn xinh đẹp sạch sẽ, cư xử lại nhã nhặn lễ phép, tuy có hơi xa cách nhưng không đến mức khiến người ta nghi ngờ. Không một ai từng nghĩ đến khả năng y là ma vật.

Những người từng tiếp xúc với đều cảm thấy lạnh sống lưng. Giờ đây nhớ lại từng chi tiết khi chung sống với con Sa Đọa giả hệ băng đó, họ mới nhận ra, quả thật có nhiều điểm không hợp lý.

Đứa bé đó quá mức sạch sẽ, có thể nói là thuần khiết đến kỳ lạ, không dính chút trần tục nào. Trong một thế giới bị ma vật tàn phá, không ai có thể sống sót mà vẫn giữ được vẻ vô nhiễm như thế, sống như thể vẫn đang ở thời hoàng kim chưa từng trải qua tận thế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Giờ nghĩ lại thì đúng là có gì đó là lạ. Tôi vẫn luôn thấy đứa trẻ đó giống như, nói sao nhỉ, không giống người bình thường lắm.”

“Đúng vậy, nhìn thì có lễ phép, nhưng thật ra rất lạnh nhạt, tôi từng mời vào nhà chơi mà cậu ta chưa từng bước qua ngưỡng cửa.”

“Đáng sợ thật, con gái tôi còn từng chơi với cậu ta nữa. Liệu có bị ma vật lây bệnh không chứ?”

“Thì đã sao, giờ ai mà chưa từng tiếp xúc với ma vật. Gặp sớm còn tốt, trở thành thánh đồ mới thật sự là chuyện tốt.”

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

Trong lòng Sở Thiên Tầm lại cảm thấy có điều không ổn. Ma vật, dù là thánh đồ sa đọa giữa chừng trở thành Sa Đọa giả, vẫn khác biệt rất lớn so với con người. Chúng không có hỉ nộ ái ố giống con người, dù bắt chước biểu cảm hay hành động thì đều luôn để lộ cảm giác gượng gạo, không hòa hợp.

Mãi cho đến mười năm sau, dù là những Sa Đọa giả cấp cao có thể ngụy trang hoàn hảo, hành vi cử chỉ của chúng vẫn luôn cách biệt với con người một khoảng rất lớn, không thể xóa nhòa.

Hơn nữa, trên người ma vật luôn có một loại dao động đặc biệt. Rất hiếm có ma vật nào có thể trà trộn trong xã hội loài người mà không bị phát hiện.

Sa Đọa giả hệ băng này ra đời chưa đầy một năm, vừa mới có thể tự do biến hóa hình người, vậy mà lại có thể sinh hoạt ở giữa đám đông suốt mấy ngày mà không bị ai nhận ra? 
         
Bình Luận (0)
Comment