Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 121



Trong lúc mọi người còn đang trò chuyện, nơi xa chợt vang lên tiếng gầm trầm thấp.

Âm thanh ấy truyền đến qua mặt đất, chấn động mạnh đến mức làm bụi đất trên tường rơi xuống lả tả.

Sở Thiên Tầm lập tức nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, chỉ thấy quanh khu dân cư có không ít chiến sĩ mặc giáp, mang theo vũ khí vội vã đi ra. Trên những mái nhà thấp bé khắp pháo đài, từng bóng người mặc đồ đen di chuyển vun vút, đồng loạt lao về hướng phát ra tiếng động.

“Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi và Thiên Tầm ra ngoài xem thử.” Diệp Bùi Thiên đứng dậy, hai người nhìn nhau gật đầu một cái rồi đồng loạt nhảy khỏi cửa sổ.

Tường thành phía khác của pháo đài Phổ La vốn yên ả, lúc này lại hiện lên một bóng ma vật khổng lồ giữa vùng băng nguyên mênh mông.

Con ma vật kia có thân hình khổng lồ, thậm chí còn cao hơn cả tường thành. Hình dạng nó giống như một con tuần lộc dị biến, bốn chân chống trước, dáng dấp như loài dã thú, lại có một đôi chi trước giống cánh tay người khổng lồ chống trên mặt tuyết mà di chuyển. Móng tay đen ngắn cắm vào nền tuyết trắng, trông vô cùng kỳ quái.

Trên đầu nó mọc ra một đám lông trắng rối tung, dài như ống quản. Ẩn dưới lớp lông đó là một khuôn mặt khổng lồ mang hình người, lạnh lùng vô cảm. Đôi mắt vô thần kia xuyên qua tầng tầng lớp lớp bông tuyết, quét nhìn các chiến sĩ đứng trên tường thành. Trên ngực nó mọc thêm một đôi tay gần như giống tay người, so với cơ thể đồ sộ thì cặp tay trắng bệch, móng đen ngắn ấy dường như chỉ dùng để dọa người.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, quất thẳng vào mặt Sở Thiên Tầm. Cô không nhúc nhích, hai tay khoanh lại, đứng trên đầu tường nhìn về phía con ma vật đang di chuyển trong tuyết trắng mênh mông. Trong lòng cô thầm cảm khái, không ngờ, từ sớm như vậy đã xuất hiện loại ma vật cấp cao như Yên Diệt giả.

Loại ma vật này, một khi cuồng hóa thì đôi tay trước ngực nhìn tưởng như dư thừa ấy sẽ trở thành vũ khí chủ yếu. Vì phương thức giết người quá tàn bạo, thường khiến nạn nhân không còn nguyên vẹn xác thịt, nên nó mới bị gọi là “Yên Diệt giả”.

Diệp Bùi Thiên đứng bên cạnh cô, hai người sóng vai nhìn ra xa. Anh giơ tay lên, dựng một bức tường thấp bằng đất và cát chắn trước người Sở Thiên Tầm, giúp cô cản bớt gió tuyết.

Bên ngoài tường thành, một đội chiến đấu đã lao vào giao tranh kịch liệt với ma vật. Trên tường, rất nhiều thánh đồ hoặc đứng hoặc ngồi xổm đến xem cuộc chiến.

Rõ ràng ở pháo đài Phổ La đã hình thành một số quy tắc bất thành văn. Tuy xuất hiện một con ma vật cấp năm hiếm gặp, nhưng vì đã có đội chiến đấu chủ lực ra tay nên những người khác đều tuân thủ quy tắc, không ai xông vào tranh đoạt ma chủng. Chỉ có vài người liếc nhìn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

Tình hình như vậy rất giống với cách vận hành mà kiếp trước Sở Thiên Tầm đã quen thuộc.

Những căn cứ lớn và ổn định, ít nhất là ở khu vực ngoại thành, đã dần hình thành cơ chế đối phó ma vật, không còn hỗn loạn bởi những việc như tranh giành con mồi, tiêu hao thiết bị, mất trật tự.

Dĩ nhiên cô cũng hiểu, nếu ở vùng hoang dã không người, gặp ma chủng quý giá, thì loại quy tắc mong manh này hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Có vẻ lần này chiến đội Tật Phong sẽ chiếm được rồi, không đến lượt chúng ta ra tay.”

“Hừ, may mắn thật đấy, ma vật cấp năm tự động xuất hiện trước cửa thành, lại bị họ giành mất cơ hội trước.”

“Đừng nói kiểu đứng nhìn rồi chê bai. Đây là ma vật cấp năm đấy, hiện tại còn chưa cuồng hóa. Ngoài Kha Hoằng Lượng của Tật Phong ra, cậu thử gọi một thánh đồ cận chiến nào khác ra đỡ thử xem? Tôi thấy chẳng ai chịu nổi cả.”

Ngoài tường thành, trận chiến đang diễn ra căng thẳng. Đội giao chiến phối hợp cực kỳ ăn ý. Chiến sĩ cận chiến Kha Hoằng Lượng mặc giáp trụ phòng ngự cực cao, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, liên tục quấn lấy ma vật, điều hướng nó ra xa khỏi vị trí đồng đội.

Phía sau là các thánh đồ hệ khống chế tấn công từ xa, các dị năng đủ loại luân phiên tung ra, không ngừng đánh lên cơ thể khổng lồ kia. Ma vật bị hàng loạt xích kim loại, tia điện đan xen trói buộc, làm tốc độ của nó chậm chạp, mỗi bước đều vô cùng khó nhọc.

Lực lượng tấn công tầm xa được bố trí rải rác khắp chiến trường, có thể rút lui ngay khi ma vật tới gần.

Hiển nhiên đây là một đội chiến đấu từng kinh qua chiến trường, phối hợp thuần thục, nắm vững kỹ thuật đối đầu ma vật.

Những thánh đồ hệ khống chế có thể chất yếu thì tập hợp một chỗ cùng thánh đồ hệ phụ trợ, phía trước còn có các thánh đồ hệ phòng ngự bảo vệ nghiêm ngặt.

Gần đại bản doanh của nhân loại ở miền Bắc, nơi hội tụ không ít ma vật mạnh mẽ, đương nhiên cũng thu hút nhiều cao thủ tụ họp. Họ giống như Sở Thiên Tầm, đều mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn ở nơi hiểm địa này.

“Sắp cuồng hóa rồi.” Sở Thiên Tầm khẽ nói.

Vừa dứt lời, ma vật ngẩng cổ rống lên, âm thanh trầm thấp lan ra khắp mặt đất như có từ tính. Bông tuyết lấy nó làm trung tâm, cuồn cuộn tỏa ra xung quanh.

Lúc này đôi tay luôn siết chặt trước ngực của ma vật mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng nhỏ nhưng chói lóa. Quả cầu ánh sáng ấy màu trắng, rất nhỏ, quanh viền có vầng đen nhạt, xen lẫn tia điện lóe sáng, khiến ai cũng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong đó.

Chiến sĩ cận chiến đang đối đầu trực diện với ma vật lập tức được bao phủ bởi một lớp giáp lân màu bạc. Một chiếc mũ bảo hộ bằng bạc hiện lên che kín đầu và mặt anh ấy.

Anh ấy nhanh chóng rút lui, khiên chắn phía trước bảo vệ toàn thân.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, anh ấy rõ ràng nhận ra đòn tấn công sắp tới vô cùng khủng khiếp. Nhưng anh ấy không thể chạy, vì là người có khả năng phòng ngự mạnh nhất trong đội. Nếu anh ấy rút lui, ma vật quay sang tấn công đồng đội, thì với sức mạnh ấy, không ai có thể chống đỡ được. Cho nên, anh ấy chỉ có thể đứng đó chịu đựng.

Luồng sáng cực mạnh lóe lên ở trung tâm chiến trường, kích động cả bầu trời băng tuyết. Mọi người đều theo bản năng giơ tay che mắt.

Sau khi ánh sáng qua đi, chiến trường chìm trong khói bụi.

Một lúc sau, thân thể khổng lồ của Yên Diệt giả dần hiện rõ. Những sợi lông dài như ống quản trên đầu nó chậm rãi dựng lên, lộ ra một người đàn ông mặc áo giáp vỡ vụn nằm gục bên dưới, bị nó đội lên đầu như thể là một vật trang trí sống.

Máu đỏ tươi chảy xuống theo ống dẫn, ma vật ngẩng khuôn mặt vô cảm lên. Nhờ hấp thụ được máu của thánh đồ cấp cao, những vết thương trên người nó đang nhanh chóng hồi phục.

Khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng ấy chậm rãi hé ra một cái miệng rộng đỏ lòm, những sợi tóc dài như ống dẫn quấn lấy thân thể chiến sĩ bị nó bắt được, kéo thẳng vào trong miệng.

“Mạnh đến mức này, Kha Hoằng Lượng cũng thua rồi.”

“Cứu người!”

Trong số những người đang đứng xem trên tường thành, có vài người lập tức nhảy xuống, lao thẳng về trung tâm chiến trường.

Cũng có người nắm chặt tay đồng đội, lắc đầu: “Đừng lao ra chịu chết, đòn công kích này quá mạnh, không đỡ nổi đâu.”

Các thành viên trong đội ngũ đang vây công ma vật đều bị sóng xung kích khổng lồ đánh văng xuống mặt đất. Vài thánh đồ hệ chiến đấu gắng gượng bò dậy, lao về phía trung tâm cứu đồng đội.

Những sợi tóc dài như ống dẫn của ma vật bất ngờ từ mặt đất phóng ra theo hình rẻ quạt, quét ngang dọc tấn công, chặn đường những người đang định tiếp cận nó.

Đám thánh đồ xông lên cứu viện đồng đội lần lượt bị đám tóc dài bằng sắt thép hỗn loạn đánh văng ra xa.

Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, tay cầm thanh trường đao khổng lồ, chém đứt vô số sợi tóc của ma vật. Dưới làn mưa công kích dày đặc, anh ta vẫn liều mạng tiến gần đến ma vật.

“Không còn kịp rồi, cho dù là đội trưởng Túc Văn Quang của Tật Phong cũng không thể giữ được mạng sống cho cậu ta.”

“Đáng tiếc thật, từ nay về sau, danh hiệu lá chắn mạnh nhất Phổ La sẽ phải đổi người rồi.”

Trên tường thành, những người đang theo dõi trận chiến không khỏi lắc đầu thở dài.

Cái miệng to của ma vật há ngày càng lớn, chiến sĩ bị nó nâng lên cao sắp bị nuốt chửng.

Đúng lúc ấy, một vùng cát vàng bất ngờ xuất hiện trên không trung, phong tỏa toàn bộ miệng mũi ma vật, dùng lực mạnh mẽ kéo ngược phần đầu khổng lồ của nó về phía sau.

Đội trưởng đội Tật Phong đang cầm trường đao, lập tức nhảy vào khu vực dày đặc ống dẫn, bất chấp đòn tấn công đang hướng về phía mình, vung đao chém đứt những ống dẫn màu xám xuyên qua cơ thể chiến hữu. Anh ấy đỡ lấy đồng đội rơi xuống từ không trung, lập tức lao ra khỏi chiến trường.

Con mồi tới miệng lại bị cướp mất, ma vật phát ra tiếng gầm thấp đầy phẫn nộ, vặn vẹo thân thể khổng lồ đuổi theo. Nhưng lúc này, những dải cát vàng đã ngưng tụ thành hình con rồng vàng khổng lồ, quấn chặt quanh người nó, mạnh mẽ khống chế hành động của nó.

Ma vật gào thét dữ dội, lăn lộn trên mặt đất. Những ống dẫn dài như sắt thép vung loạn khắp nơi, ánh sáng trắng chói mắt lại lóe lên, cát vàng lẫn băng tuyết tung bay khắp chiến trường.

Khi bụi đất dần lắng xuống, bóng hình to lớn của ma vật đã biến mất.

Tuy lần này không thể tiêu diệt hoàn toàn, nhưng sau kinh nghiệm vừa rồi, mọi người đã hiểu thêm về đặc điểm loại ma vật này, cũng như cách phối hợp ứng phó. Chỉ cần điều chỉnh chiến thuật thích hợp, một ngày nào đó, họ hoàn toàn có thể tiêu diệt loại ma vật như vậy.

Sở Thiên Tầm siết nhẹ tay Diệp Bùi Thiên.

Người đàn ông này, trong lòng vẫn luôn mềm mại như thế, anh luôn sẵn sàng ra tay tương trợ mà không cần cân nhắc thiệt hơn. May mắn là ở thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn còn đủ thiện ý, mà cô cũng có đủ năng lực bảo vệ phần đơn thuần ấy của anh.

Một người đàn ông từ bên kia chiến trường vội vã chạy đến, cả người phủ đầy băng tuyết, trên mặt còn dính đầy máu, anh ấy chính là đội trưởng vừa rồi lao ra cứu người.

“Người vừa ra tay cứu giúp là anh phải không? Tôi rất cảm kích.” Anh ấy vươn tay, “tôi là Túc Văn Quang, đoàn trưởng đội lính đánh thuê Tật Phong.”

“Lẫm Đông Chi Tâm – Diệp Bùi Thiên.” Diệp Bùi Thiên cũng vươn tay bắt nhẹ, “không cần khách sáo, chỉ là việc nhỏ thôi.”

Túc Văn Quang liếc nhìn Sở Thiên Tầm đứng bên cạnh Diệp Bùi Thiên, một cô gái có dung mạo thanh tú, đang nắm tay người đàn ông dị năng hệ cát này. Anh ấy thoáng do dự, không rõ nên thể hiện thái độ như thế nào.

Cô gái này có vóc dáng mảnh khảnh, nhìn thì rõ ràng là đang dựa dẫm vào người đàn ông mạnh mẽ kia để tồn tại. Là đội trưởng của chiến đội mạnh nhất Phổ La, anh ấy biết kiểu phụ nữ dựa dẫm như thế thường không cần bọn họ phải khách sáo.

Nhưng nghĩ đến khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, người đàn ông ấy đã cứu sống đồng đội của mình, xuất phát từ phép lịch sự và lòng biết ơn, anh ấy vẫn vươn tay về phía Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm mỉm cười, cũng vươn tay bắt nhẹ tay anh ấy.

Dưới lời mời của Túc Văn Quang, hai người cùng xuống khỏi tường thành. Kha Hoằng Lượng bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Trên người anh ấy có mấy vết thương xuyên suốt, miệng vẫn liên tục phun máu.

Hai, ba thánh đồ hệ chữa trị đang dốc toàn lực dùng dị năng cứu chữa.

Không ít thành viên trong đội vây quanh anh ta, ánh mắt đầy lo lắng. Nhìn qua cũng thấy Kha Hoằng Lượng rất được lòng mọi người, ngay cả các thánh đồ đang theo dõi trên tường thành cũng lần lượt đi xuống, có người còn mang theo dược liệu trị thương.

Dưới sự thay phiên của các thánh đồ hệ chữa trị, sắc mặt của Kha Hoằng Lượng dần chuyển xanh, cả người bắt đầu run rẩy. Từ cổ anh ssdy, vài đường gân xanh bắt đầu nổi lên, giữa trán dần mọc ra một chiếc sừng đen.

“Không ổn rồi! Dấu hiệu ma hóa!”

“Sắp ma hóa!”

Trong đám người vang lên từng đợt tiếng hô hoảng sợ.

Các thánh đồ đang trị thương lập tức buông tay, nhanh chóng rút lui về phía sau. Một khi Sa Đọa giả hoàn toàn hóa ma, sức công kích bộc phát không phải là thứ mà những người hệ phụ trợ bọn họ có thể chống đỡ.

Kha Hoằng Lượng đột nhiên mở mắt, ánh mắt lướt một vòng qua đám người.

Trong chiến đấu, anh ấy luôn là chiến sĩ mặc giáp, bất khuất không lùi. Nhưng giờ phút này, khi ánh mắt chạm đến những gương mặt lo lắng của đồng đội và đội trưởng, hai hàng nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.

“Đội trưởng, tôi muốn giữ lại chút ý thức con người cuối cùng.” Anh ấy bật khóc.

Túc Văn Quang không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn đồng đội. Dưới ánh mắt mọi người, anh ấy bước lên hai bước, hai tay nắm chặt chuôi đao, lưỡi dao nghiêng xuống, nhắm thẳng vào cổ đồng đội.

“Đội trưởng…”

“Đội trưởng…”

Trong đám người, không ít đồng đội nữ đã òa khóc.

Dù có cứng cỏi đến đâu, cũng khó lòng cầm lòng ở khoảnh khắc này, có người đã quay mặt đi không dám nhìn.

Các đội viên có thể rơi nước mắt, có thể không đành lòng, nhưng là đội trưởng, gánh nặng của Túc Văn Quang nặng hơn bất kỳ ai. Loại chuyện như thế này, anh đã làm không chỉ một lần. Nhưng trái tim từng nghĩ là sắt đá của anh ấy giờ đây lại nhói đau từng đợt. Trong giây phút ấy, Túc Văn Quang đột nhiên oán hận thế giới này, oán hận bản thân không thể trốn tránh khỏi tất cả.

Anh ấy giơ hai tay lên, chuẩn bị vung xuống.

Một bàn tay mềm mại bất ngờ đưa tới, giữ chặt cổ tay anh ấy.

Bàn tay ấy mềm và trắng, hoàn toàn không giống đôi tay đã trải qua máu lửa của tận thế. Nhưng lại vững vàng như đá, không thể lay chuyển.

Túc Văn Quang kinh ngạc nhận ra lực giữ của cô gái mảnh khảnh này, thế mà lại khiến anh ấy không thể hạ được đao.

“Chờ một chút, để tôi thử xem.”

Sở Thiên Tầm ngồi xổm xuống, hai tay hiện ra một vòng sáng vàng rực rỡ, vòng sáng ấy nhanh chóng lan rộng, bao phủ toàn thân Kha Hoằng Lượng đang trong trạng thái ma hóa.

Những sợi tơ màu xanh lơ bao phủ gần hết khuôn mặt của Kha Hoằng Lượng chợt khựng lại, nét dữ tợn dần dịu xuống. Cái sừng đen đang mọc dài ra cũng bắt đầu dừng lại, thậm chí chậm rãi héo rút.

“Cái này là gì vậy?”

“Nhìn giống dị năng của cầu nguyện giả.”

“Cầu nguyện giả? Nhưng Kha Hoằng Lượng là cấp bốn, cầu nguyện giả vẫn còn có tác dụng với anh ta sao?”

“Chẳng phải nghe nói chỉ có cầu nguyện giả cấp cao hơn mới có thể khống chế ma hóa sao? Dị năng của cầu nguyện giả vốn yếu ớt, không thể chiến đấu, chẳng lẽ lại có thể đột phá cấp bốn?”

“Tôi từng nghe nói phương Nam có một cầu nguyện giả cấp cao. Không ngờ ở Bắc Cảnh chúng ta cũng xuất hiện một người như vậy.”

Trước ánh mắt của mọi người, trạng thái ma hóa của Kha Hoằng Lượng tiêu tan, dần khôi phục lại dáng vẻ của một con người bình thường. Anh ấy tỉnh táo lại, không dám tin nhìn đôi tay của mình, ngẩng đầu nhìn đội trưởng, rồi vươn tay lau nước mắt trên mặt.

Túc Văn Quang ôm chặt vai anh ấy, bật cười thành tiếng: “Tốt rồi! Ha ha, người anh em của tôi!”

Vô số đồng đội nhào đến, vừa cười vừa khóc, ôm nhau thành một vòng tròn.

***

Ở nơi sâu trong băng nguyên, bên trong một hang động khổng lồ, một con ma vật khổng lồ đang phủ phục dưới đất, thương tích đầy mình. Nó cúi đầu chôn giữa hai tay trước, mái tóc dài rối bời rủ xuống phủ đầy nền tuyết.

Trước mặt nó, một thiếu niên mang hình dạng con người đứng lặng. Giữa băng nguyên lạnh giá, y chỉ mặc quần áo mỏng mà dường như hoàn toàn không cảm thấy rét. Khuôn mặt sạch sẽ và khí chất của y ánh lên cảm giác trong suốt như được điêu khắc từ băng tuyết, đó chính là “Giang Tiểu Kiệt” mà Sở Thiên Tầm quen thuộc.

Giang Tiểu Kiệt vươn cánh tay trong suốt, khẽ vuốt lên mặt ma vật. Cơ thể có dạng như tuần lộc kia dần thu nhỏ lại, biến thành một thiếu niên với mái tóc dài rối tung.

“Như vậy vẫn là tiết kiệm sức hơn.” Thiếu niên lồm cồm bò dậy từ nền băng tuyết, khuôn mặt non nớt mang vẻ ngây ngốc: “Đói quá. Có gì ăn không?”

Giang Tiểu Kiệt khẽ lắc đầu.

Thiếu niên nhận được câu trả lời thất vọng nhưng nét mặt vẫn dửng dưng, chẳng có gì thay đổi. Nó vuốt tóc dài, rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó trong một góc hang động.

“Con người tuy thân thể không mạnh mẽ, nhưng đầu óc rất thông minh, giỏi phối hợp chiến đấu. Chúng ta dù có mạnh mấy cũng chỉ quen sống cô độc. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cả chủng tộc cũng diệt vong.” Giang Tiểu Kiệt nhìn thiếu niên kia nói. “Cậu có muốn đi tìm những đồng loại mạnh mẽ hơn, cùng sinh sống với nhau không?”

Dù thiếu niên ấy là một ma vật có trí tuệ và thần trí rõ ràng giống y, thậm chí đã đột phá cấp năm trước y, nhưng Giang Tiểu Kiệt vẫn cảm nhận được thái độ lạnh nhạt và bình thản giữa đồng loại. Bọn họ không sợ cái chết, phần lớn cũng chẳng thích nghĩ sâu xa, càng không có mấy hứng thú với mâu thuẫn phức tạp của loài người.

Thiếu niên ấy đi chân trần, ngồi xuống mặt băng lạnh lẽo, nhặt lên một cái sọ người bị vứt ở góc hang, ngắm nghía hồi lâu, vẻ mặt vẫn dửng dưng như không.

“Cậu thật sự không giống chúng ta. Vì sao cậu cứ thích nghĩ mấy thứ râu ria như vậy? Khi đói, ta chỉ khao khát những sinh vật nóng hổi tràn đầy năng lượng. Còn bình thường, chẳng có gì khiến ta thấy hứng thú cả.” Thiếu niên nói, “Ta biết có một kẻ cấp sáu, cũng là Sa Đọa giả, có thể cậu sẽ tìm được câu trả lời từ hắn.”

Giang Tiểu Kiệt im lặng.

Y từng gặp nhiều đồng loại ở vùng băng nguyên này, hy vọng tìm được sự đồng cảm nơi họ. Nhưng sau khi thỏa mãn cơn đói, phần lớn đều trở nên ngơ ngác, như thể chẳng còn gì đáng quan tâm trên đời. Có khi họ chán đến mức đổi hình dạng, giả làm người rồi lượn quanh thế giới loài người, không phải để thâm nhập hay làm gì đó đặc biệt, mà chỉ vì quá buồn chán nên muốn làm gì cũng được.

Thấy Giang Tiểu Kiệt không nói gì, thiếu niên kia liền đứng dậy, đi sâu vào trong hang.

Đôi khi, đến một cảnh giới nhất định, ma vật học được cách tự khắc chế bản năng. Chỉ khi cảm thấy thật sự cần thiết, bọn họ mới đi săn con người. Còn lại, bọn họ có thể sống yên lặng ở một chỗ, không ăn thịt, không hành động, như một pho tượng băng giá hòa làm một với băng nguyên.

Giang Tiểu Kiệt vẫn thường nghĩ, rốt cuộc tộc loài của y đến tinh cầu này để làm gì. Bề ngoài trông thì mạnh mẽ, nhưng thực chất chẳng có lối thoát nào, chỉ biết tiêu hao lẫn nhau với con người, rồi dần dần bị tiêu diệt, bị biến thành công cụ, hoặc mãi mãi ngủ yên dưới lớp vỏ loài người dưới hình dạng ma chủng.

Y cảm thấy mình có lẽ là kẻ khác biệt trong đám đồng bạn, y vẫn giữ được sự tò mò khi còn là con người. Y tò mò với mọi thứ, muốn tìm hiểu, muốn suy nghĩ. Nhưng thế giới này lại chẳng có ai giống y. Đồng loại không hiểu y, còn con người thì coi y là kẻ thù.

“Nhưng mà cũng không sao cả. Dù sao cũng là một thế giới thú vị, những sinh vật cũng thú vị.” Trong hang động băng giá và tối tăm ấy, thiếu niên băng tuyết lại vui vẻ lên: “Có thời gian thì lại đến tìm các anh chị ấy chơi. Có lẽ, đó cũng là nhờ công của chị đấy, chị Thiên Tầm.” 
         
Bình Luận (0)
Comment