Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn

Chương 122



Giữa trời đại tuyết mịt mù nơi băng nguyên, một thiếu niên mặc áo mỏng chậm rãi bước tới.

Trong gió tuyết cuồng nộ, y đi như dạo bước giữa vườn xuân ấm áp, nhàn nhã, thong dong.

Phía trước y hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, được xây dựng rất tinh tế, có hàng rào, có bậc thang, có cửa sổ và cả ống khói nhỏ.

Mái nhà phủ dày một lớp tuyết trắng, bên trong cửa sổ truyền ra ánh đèn vàng ấm áp.

Giữa vùng tuyết hoang vu không bóng người, giữa cánh đồng tuyết kéo dài vạn dặm lại có một căn nhà của con người sáng, việc này thật sự kỳ lạ.

Giang Tiểu Kiệt tiến vào sân nhỏ, cánh cửa chính tự động mở ra.

Trong phòng, một cô gái trẻ mặc váy viền hoa đang ngồi cạnh chiếc bàn gỗ, cô khép quyển sách trong tay lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu, khuôn mặt dịu dàng.

“Hiếm khi có khách ghé qua, mời vào đi, đồng bào của ta.”

Bên trong nhà có lò sưởi âm tường, ánh lửa hồng rọi sáng khắp nơi, chiếu lên nội thất tinh xảo bằng gỗ.

Sàn gỗ phủ thảm mềm, trên bàn tròn nhỏ đặt sẵn bút, nghiên mực và một bình hoa khô xinh xắn. Giá sách bên tường chứa đầy sách vở, điểm xuyết vài món đồ trang trí tinh tế.

“Đừng cười ta, ta chỉ là cảm thấy hứng thú với cách sống của loài người, muốn trải nghiệm thử một chút thôi.” Cô gái trẻ mỉm cười, giơ tay mời Giang Tiểu Kiệt ngồi xuống đối diện, giọng nói mềm mại lễ độ, “cậu có muốn ăn gì không? Trong hầm có thức ăn dự trữ.”

Giang Tiểu Kiệt lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện, lập tức nhận ra đối phương là một ma vật giống như y, chỉ là cô che giấu bản thân quá kỹ, cho dù cách sinh sống còn giống con người hơn cả con người thật.

Giang Tiểu Kiệt đã từng lang thang khắp hoang dã trong thời gian dài, gặp vô số đồng loại. Những đồng bào ấy hoặc ngây thơ, hoặc lạnh lùng, phần lớn đều không thể trò chuyện được như người bình thường.

Đây là lần đầu tiên y gặp được một kẻ giống mình, một đồng bào thật sự có thể giao lưu. Cô gái này đã thành ma từ lâu, là một Sa Đọa giả cấp sáu.

“Vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với Sở Thiên Tầm đến thế? Nhiều lần chủ động tiếp cận cô ấy. Cô ấy rất mạnh, cấp bậc cũng không thấp hơn cậu hay ta, lại còn có đồng đội hùng hậu. Lỡ sơ suất, cậu sẽ chết trong tay bọn họ, ma chủng cũng bị khảm lên chuôi kiếm của cô ấy đó.” Cô gái bật cười.

“Đối với ta, chị gái kia không giống những người khác.”

“Chúng ta là Ma tộc, hoàn toàn khác biệt với loài người. Chẳng lẽ cậu còn bị ảnh hưởng bởi ký ức từ thân xác con người trước kia sao?”

“Cô không nhận ra à? Chúng ta đến thế giới này chưa bao lâu, nhưng ký ức của họ lại vô cùng dài dòng. Tuy có phần buồn cười nhưng cũng có rất nhiều điều khiến ta cảm thấy hứng thú.” Giang Tiểu Kiệt nói ra nghi vấn vẫn luôn lởn vởn trong lòng y.

“Cậu thật đặc biệt. Cách tư duy của cậu giống con người đến lạ. Ta có thể hỏi vì sao không?” Cô gái hỏi.

“Lúc ta mới thức tỉnh, thế giới rất hỗn loạn. Một lượng lớn ký ức hỗn tạp đổ ập vào đầu ta khiến ta choáng váng. Khi ấy, chính chị Thiên Tầm đã dùng một luồng ánh sáng vàng bao phủ lấy ta, giúp đầu óc ta tức khắc trở nên tỉnh táo. Dù khi đó ta vẫn còn yếu, nhưng ta đã không giống như các đồng loại khác, không có giai đoạn mê mang mờ mịt lúc vừa sinh ra.”

“Ồ, tỉnh lại đã có ý thức à?” Trong giọng nói của Sa Đọa giả cấp sáu mang theo một chút kinh ngạc, nhưng dường như cũng không thấy quá bất ngờ. “Theo ta biết, dù chúng ta thức tỉnh ở giai đoạn nào, khi mới sinh ra cũng đều ngây ngô vô tri, chỉ hành động theo bản năng. Có lẽ lúc ấy cậu vẫn giữ lại được một phần ý chí con người. Ấy vậy cậu mới khác biệt như thế.”

“Khác biệt ư? Ta hiểu rõ mình cũng không phải con người. Ta không có cái gọi là tình cảm như họ. Nhưng ta cũng không giống Ma tộc chúng ta. Cho nên, ta mới đặc biệt chú ý đến cầu nguyện giả trong đám người ấy.”

“Cầu nguyện giả?”

“Họ có năng lực trấn an tâm trí con người, giúp con người không bị ma hóa khi thăng cấp.”

“Thì ra loài người cũng có năng lực như vậy.”

“Ta vẫn luôn rất hoang mang, không hiểu mục đích tồn tại của chúng ta là gì. Vì sao hành tinh mẹ lại trục xuất chúng ta đến Trái Đất? Chúng ta không thể sinh sản, chỉ có thể ký sinh trong cơ thể người. Tiêu diệt toàn bộ loài người, đồng nghĩa với sự diệt vong của chính mình. Nhưng nếu cứ tiếp tục như bây giờ, chủng tộc chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị diệt trừ bởi loài người yếu ớt ấy. Bọn họ mưu mô, đa trí, giỏi phối hợp. Trong số họ không chỉ có cầu nguyện giả giúp ổn định khi thăng cấp mà còn có cả kẻ bất tử là vĩnh sinh giả. Chẳng lẽ, mục đích hành tinh mẹ thả chúng ta xuống đây chỉ là để cuối cùng, chúng ta tiêu vong trong cơ thể loài người sao?”

Tại thành Phổ La.

Túc Văn Quang đích thân dẫn Kha Hoằng Lượng cùng vài anh em đến nơi ở của Sở Thiên Tầm để nói lời cảm ơn.

Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên vừa bước ra cửa đã thấy một hàng người đứng chỉnh tề, đồng loạt khom lưng chào:

“Chào chị Sở! Chào anh Diệp!”

Sở Thiên Tầm suýt nữa thì hoảng hồn.

“Anh Túc, làm gì thế này?” Cô không nhịn được cằn nhằn.

Túc Văn Quang cười ha hả: “Lần trước thằng nhóc này bị thương nặng quá, chưa kịp cảm ơn hai vị tử tế. Hôm nay tôi cố ý tới cửa tìm gặp.”

Anh ấy vỗ vai Kha Hoằng Lượng, đẩy cậu ra trước.

Kha Hoằng Lượng bị đẩy ra, mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng cúi đầu cảm ơn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên.

Cậu ta là một chàng trai rất trẻ, sau lớp giám là gương mặt tuấn tú, hiền lành, hoàn toàn khác với dáng vẻ sát khí đằng đằng trên chiến trường.

Túc Văn Quang đặt lên bàn một chiếc túi nhỏ: “Ân cứu mạng đâu thể chỉ nói vài lời là xong. Đây là chút tấm lòng, mong đoàn trưởng Sở và anh Diệp đừng chối từ.”

Tới hôm nay, anh ấy không dám xem Sở Thiên Tầm là cô gái đi theo bên cạnh Diệp Bùi Thiên nữa. Với cô gái có thực lực khủng như vậy, chủ nghĩa đàn ông của anh ấy cũng phải hạ xuống vài phần.

Chiếc túi đặt lên bàn nhẹ tênh, nhưng đối với thân phận như Túc Văn Quang mà nói, đồ lấy ra càng nhỏ lại càng quý giá.

Sở Thiên Tầm mở túi ra liếc nhìn, mỉm cười:

“Anh Văn Quang, anh khách sáo quá rồi đó.”

Trong túi là ba viên ma chủng cấp bốn màu xanh lục.

Vào thời điểm mà ma vật cấp năm đã gần như là cấp cao nhất, phần lễ này không thể nói là nhẹ được.

“Tính tôi hơi thô, nói chuyện cũng thẳng. Không giấu gì hai người, Tiểu Kha là trụ cột trong đội chúng tôi, hai người cứu được cậu ấy chính là cứu hơn phân nửa đội ngũ rồi.” Túc Văn Quang ngồi xuống sofa, nói tiếp: “Hơn nữa sau này chúng tôi còn muốn nhờ đến cô rất nhiều.”

Đây là một đội trưởng đầy quyết đoán, mà thường thì trong một căn cứ, người lãnh đạo mạnh nhất của đội sẽ định hình phong cách tổng thể của cả nơi đó.

Có lẽ chính vì thế một thành trấn ở biên giới gần ma vật như Phổ La có thể giữ được trạng thái tương đối yên ổn như vậy.

“Thiên Tầm, dị năng kia của cô thật sự có thể đảm bảo không bị ma hóa khi vượt cấp sao?” Túc Văn Quang cuối cùng cũng hỏi ra điều anh ấy muốn biết nhất.

Anh ấy hỏi thẳng, Sở Thiên Tầm cũng đáp thẳng: “Muốn đảm bảo không bị ma hóa khi thăng cấp, điều kiện đầu tiên là cấp bậc của tôi phải cao hơn người cần hỗ trợ.”

“Nên nếu muốn vượt cấp an toàn, tôi cần có ma chủng cấp cao, đồng thời phải liên tục chiến đấu với ma vật cấp cao.”

Một câu nói hết rõ ràng. Cuối cùng, cô nói tiếp:

“Tôi nghe nói ở phía bắc băng nguyên có rất nhiều ma vật cấp cao, nên mới cố ý đi một đường đến thành Phổ La.”

Túc Văn Quang vỗ đùi: “Đúng rồi! Nói đến ma vật thì bắc địa chúng tôi nhiều nhất, càng tiến sâu vào băng nguyên, ma vật càng tụ lại đông và mạnh. Chúng tôi luôn trấn thủ nơi này cũng chính là vì đám ma vật đó. Nếu hai người cần những thứ khác tôi không dám chắc mình có, nhưng nếu là ma vật, ha ha, đảm bảo đủ.”

Từ đó, nhóm Sở Thiên Tầm ở lại pháo đài Phổ La, thường xuyên tiến sâu vào băng nguyên phía bắc để truy tìm ma vật mạnh.

Chẳng mấy chốc tiểu đội Lẫm Đông Chi Tâm đã nổi danh khắp vùng Bắc Cảnh.

Dưới ảnh hưởng của Sở Thiên Tầm, năng lực của cầu nguyện giả càng lúc càng được coi trọng. Không ít người cũng vì vậy mà kiên cường bước ra chiến trường.

Các thánh đồ cấp cao ở Bắc Cảnh khi muốn vượt cấp đều sẽ xếp hàng trước chỗ ở của Sở Thiên Tầm, chờ vị đoàn trưởng mỗi ngày đều ngâm mình trên chiến trường đó thỉnh thoảng quay về, để xin cô hỗ trợ dùng dị năng phụ trợ.

Dù chi phí Sở Thiên Tầm đưa ra rất cao, nhưng hầu như không ai dám bỏ qua. Bởi càng lên cao, thánh đồ càng quý trọng tính mạng của mình.

Trong quãng thời gian này, nhờ thu được lượng lớn ma chủng, Sở Thiên Tầm đã dùng dị năng của mình để giúp gần như toàn bộ thành viên trong đội vượt cấp. Vì có rất nhiều người đến nhờ giúp đỡ, cộng thêm việc hỗ trợ bạn bè thăng cấp, tận thế đã đến được một thời gian dài như vậy mà tới giờ cô mới thật sự bắt đầu có cơ hội sử dụng dị năng thường xuyên.

Với tư cách là cầu nguyện giả cấp cao nhất trong nhân loại, cô dần nhận ra năng lực này có những chỗ khác biệt so với tưởng tượng ban đầu. Đồng thời, cũng càng ngày càng thuần thục trong việc nắm giữ nó.

“Thiên Tầm, em chịu nổi không đấy? Trận nào cũng đánh mệt đến thế, lại còn bao nhiêu người tìm nhờ em giúp.” Cao Yến đi sóng vai bên cô giữa vùng băng nguyên.

“Cũng ổn ạ, dù gì lúc chiến đấu em đâu có dùng dị năng.” Sở Thiên Tầm vừa xoa vai vừa nói, “may là người cần vượt cấp không nhiều, trừ đợt đầu thì gần đây đã ổn định lại rồi. Em cảm thấy càng dùng dị năng nhiều, năng lực của em cũng tăng lên ở một mặt nào đó.”

Cao Yến bẻ nhẹ cánh tay cô, cười nói: “Không phải nhờ mỗi tối đều có thuốc đặc hiệu à, nên mới gan to mà lăn lộn thế.”

Hai người nhìn thoáng qua Diệp Bùi Thiên đang đi cách đó không xa, đầu chụm vào nhau cười khẽ mà không nói gì, khiến Diệp Bùi Thiên không hiểu gì.

Trước đây, Sở Thiên Tầm luôn chú trọng vào việc tăng cường sức mạnh chiến đấu, rất ít để tâm đến việc sử dụng dị năng. Dù có dùng thì cũng chỉ là thi thoảng giúp đồng đội vượt cấp, số lần được dùng đến dị năng thực sự rất hiếm.

Trên cánh đồng tuyết truyền đến tiếng gầm trầm thấp của ma vật. Một con ma vật không có lông, da thịt trắng bệch, thân hình to lớn như một quả núi nhỏ, đang bò từ trong băng tuyết ra ngoài.

“Để tôi thử.” Nhạc Văn Âm khiêng trường kiếm khổng lồ, tiến thẳng về phía kẻ địch.

Thân kiếm rộng lớn tỏa ra một luồng kiếm khí khổng lồ quét ngang không gian, rừng cây tùng phủ đầy tuyết bị chém ngang, tuyết trắng và băng vụn văng khắp nơi.

Ma vật thô kệch ấy bị chém gãy hai chân, lộ ra bên trong là hệ xương xanh lục lấp lánh.

Nguyễn Tiểu Nguyệt tung bay giữa làn kiếm khí, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh. Con bé tung mình khắp nơi trong vùng kiếm khí trắng sáng ấy, phối hợp vô cùng ăn ý.

Đường đàn dày đặc lóe sáng, hội tụ từ khắp bốn phía, xuyên thủng người ma vật, làm nổ tung từng mảng da thịt trắng bệch, tìm kiếm vị trí ma chủng.

Phùng Thiến Thiến giơ tay nhỏ trắng trẻo lên, trên chiến trường lập tức bắn ra những sợi xích kim loại đặc chế dài và thon, một đầu khóa chặt tứ chi ma vật, đầu còn lại cắm sâu vào đất, bất kể ma vật giãy giụa thế nào, những sợi xích bạc ấy vẫn giữ chặt không buông.

Đôi mắt vàng kim rực rỡ xoay tròn giữa không trung, phát sáng lơ lửng phía trên.

Cát vàng đen đặc xoay quanh ma vật, không trực tiếp tham gia công kích, mà là bảo vệ sự an toàn cho từng đồng đội.

“Không tệ, mọi người càng ngày càng mạnh đấy.” Sở Thiên Tầm nhìn cảnh chiến đấu trước mắt, máu nóng sôi trào, bèn rút đao muốn gia nhập cuộc chiến.

“Chị Thiên Tầm, chị nghỉ chút đi, bên kia có người tới. Là người của Ôn Đồng Tế.”

Đồ Diệc Bạch nhìn về phía một vùng không bóng người, đôi mắt ánh lên quang mang màu bạc.

Theo cấp bậc tăng dần, năng lực theo dõi của cậu cũng mở rộng hơn. Cậu có thể thấy rõ từng khu vực phân bố dị năng của mỗi vị thánh đồ. Chỉ cần từng gặp qua một lần là cậu có thể phân biệt được người đó là ai từ xa thông qua đôi mắt của mình.

Từ xa, một đoàn người bước ra khỏi khu rừng băng giá.

Đi đầu chính là Ôn Đồng Tế, thành chủ Từ Dương, người đang sở hữu thực lực mạnh nhất ở Bắc Cảnh hiện tại.

Ông ta dừng lại ở một khoảng cách an toàn, ra hiệu cho người phía sau dừng bước, rồi một mình tiến lên vài bước, nở nụ cười nói:

“Thật trùng hợp, lại gặp nhau ở đây.”

Ông ta liếc nhìn những người vẫn đang chiến đấu bên kia, cách đây không lâu ông ta từng đánh với những người này, mà bây giờ từng người đều đã thuận lợi thăng cấp. Nhớ lại những tin đồn đang lan truyền khắp thành Phổ La, ánh mắt Ôn Đồng Tế dần trở nên sâu xa.

Ông ta đã hạ quyết tâm.

“Đừng căng thẳng, lần này tôi đến là để tặng lễ.” Ông ta phất tay, người phía sau lập tức đẩy một nhóm người bị trói cổ bằng xiềng xích tiến lên.

Dẫn đầu là một người tóc tai bù xù, một bên mắt bị thương, gương mặt tiều tụy thảm hại, đó chính là thánh phụ của Thần Ái, Lệ Thành Chu.

Lệ Thành Chu từng là bạn từ nhỏ với Ôn Đồng Tế, cũng từng dùng thánh huyết cứu mạng ông ta. Nhưng đến thời khắc quyền lợi phân tranh, người bạn này lại bị vứt bỏ không chút do dự vì đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

“Người của Thần Ái, đồ vật, tài liệu, mọi thứ đều ở đây.” Ôn Đồng Tế vươn tay tay đẩy toàn bộ người và vật tư tới trước mặt Sở Thiên Tầm. “Chuyện này tôi vẫn luôn giữ kín, không để tin tức truyền ra ngoài.”

Ông ta chỉ vào Diệp Bùi Thiên.

Sở Thiên Tầm nhìn Lệ Thành Chu. Bây giờ ông ta thê thảm, phẫn nộ, dữ tợn, hoàn toàn khác xa dáng vẻ thánh phụ đạo mạo giả nhân giả nghĩa trong trí nhớ của cô.

Về bản chất, cô không phải người đặc biệt theo đuổi chính nghĩa. Vì mục tiêu, cô sẵn sàng buông bỏ nhiều nguyên tắc, thậm chí có thể hợp tác với những kẻ trái ngược hoàn toàn với quan niệm của mình. Nhưng riêng người trước mắt, dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ qua. Dù là kiếp trước hay kiếp này, chính người này đã dùng tư tưởng cực đoan của ông ta để giày vò người cô yêu thương sâu sắc nhất.

Sở Thiên Tầm rút đao.

Lệ Thành Chu bị trói chặt hai tay sau lưng, đứng không vững, gắng gượng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tia máu căm hận nhìn chằm chằm vào cô: “Cô chỉ là một ả đàn bà không biết lý trí! Vì thứ gọi là tình yêu mà làm ra những hành động ngu xuẩn, hy sinh cả giống loài chúng ta!”

“Diệp Bùi Thiên là cơ hội lớn nhất mà Thần ban cho nhân loại! Vận mệnh nhân loại đã được định sẵn, muốn giống loài này không bị diệt vong thì hy sinh một kẻ thấp hèn như hắn thì đã sao!”

Ông ta cười điên dại, tiếng cười vang vọng trên băng nguyên: “Tất cả những gì tôi làm đều là vì nhân loại! Còn các người, những kẻ ra vẻ đạo đức, cô, một ả bị tình yêu làm mờ mắt mới là kẻ ngu xuẩn! Nực cười! Cô còn tưởng mình cao cả ư?!”

Sở Thiên Tầm chậm rãi giơ lưỡi đao đỏ lên: “Tôi chưa từng thấy mình cao cả. Bất kể ma chủng là gì, vận mệnh nhân loại đi về đâu. Nhưng đã là con người thì ai cũng có quyền lựa chọn con đường của chính mình.”

“Còn kẻ như ông, cướp đoạt ý chí người khác, lấy máu thịt của người khác làm bước đệm cho d.ục v.ọng của mình mới thật sự là kẻ đê tiện.”

Một bàn tay nhẹ nắm lấy cổ tay cô. Người ấy lấy đao khỏi tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay.

“Loại người này không đáng để tay em phải làm bẩn tay mình.” Diệp Bùi Thiên nói.

Anh bình tĩnh nhìn Lệ Thành Chu. Từng có lúc, anh muốn nghiền nát người này thành tro, thành bụi, thành bùn. Nhưng đến khoảnh khắc này, anh chợt nhận ra mối hận từng giày vò mình sâu sắc kia đã không còn nữa.

“Lúc trước các người làm những chuyện đó với tôi, ông vẫn nhớ chứ? Ông luôn miệng nói về sự hy sinh. Vậy nếu người bị đưa lên bàn mổ đổi thành ông, ông có sẵn lòng không?”

Ánh mắt oán độc của Lệ Thành Chu khẽ né tránh.

Cát vàng bò lên người ông ta, từ từ che kín mũi miệng. Lệ Thành Chu trợn trừng mắt, toàn thân không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể nhìn cát vàng bò lên cổ mình, bịt kín mọi hô hấp.

Ông ta không thể tin đây là kết cục của mình. Rõ ràng ông ta vẫn còn bao nhiêu tham vọng chưa thực hiện!

Ông ta luôn tin rằng mình sẽ trở thành chúa tể thế giới này.

Chắc chắn là có gì đó sai rồi, không thể nào, mình không thể chết ở đây được.

Đó là suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Lệ Thành Chu trước khi chết.

Ôn Đồng Tế ngồi trên lưng ngựa, ngay cả liếc nhìn người bạn thân vừa mới chết cũng không buồn dành cho một ánh mắt.

“Thế nào? Món quà này đủ thành ý chưa?”

Sở Thiên Tầm không đáp, chỉ yên lặng nhìn ông ta, chờ ông ta nói rõ mục đích lần gặp mặt này.

Với kiểu người làm gì cũng có mục đích như Ôn Đồng Tế, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì chính ông ta sẽ để lộ ý đồ của mình ra.

Quả nhiên, Ôn Đồng Tế gãi mũi, mở miệng: “Chỉ cần cô có thể giúp tôi thuận lợi lên được cấp năm, tôi đảm bảo toàn bộ Bắc Cảnh không ai dám động đến bạn trai của cô nữa.”

“Muốn tôi trợ giúp ông thăng cấp thì không thành vấn đề, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Cũng không có gì. Chẳng qua, ông là thánh đồ cấp bốn, chắc ông cũng biết, năng lực phụ trợ của cầu nguyện giả chỉ có thể đảm bảo an toàn nếu người sử dụng cao hơn mục tiêu ít nhất hai cấp. Tôi tuy có lòng muốn giúp, nhưng hiện tại cũng chỉ cao hơn ông một cấp, thật sự không nắm chắc.”

Thực ra sau mấy ngày vừa qua, Sở Thiên Tầm đã nắm rõ dị năng của mình. Cô hiểu rằng, với những người thân thiết và tin tưởng cô hoàn toàn, cô có thể dễ dàng trợ giúp. Nhưng với những kẻ xa lạ mang đầy cảnh giác, trong lúc phụ trợ thăng cấp, việc khống chế tâm tính nảy sinh ma ý từ đáy lòng là vô cùng khó. Lúc đó, chỉ có ưu thế về cấp bậc mới có thể áp chế được.

“Ý cô là sao?” Ôn Đồng Tế cau mày. Hiện ông ta đang ở trạng thái đỉnh cấp bốn, vốn tưởng mình là người mạnh nhất Bắc Cảnh. Nhưng hiện tại, người trước mắt lại còn cao cấp hơn ông ta, hơn nữa gần đây trong thành Phổ La có càng lúc càng nhiều người thăng cấp lên bốn, khiến ông ta cảm thấy áp lực và nguy cơ rõ rệt.

“Việc này không gấp được, đầu tiên tôi cần một ma chủng cấp sáu. Đợi tôi lên đến cấp sáu rồi mới có thể giúp thanh chủ Ôn trừ ma.”

Ôn Đồng Tế im miệng, là thành chủ Từ Dương, thủ lĩnh binh đoàn mạnh nhất Bắc Cảnh, ông ta nắm trong tay rất nhiều tin tức. Không lâu trước đã có người phát hiện sâu trong băng nguyên có một con ma vật cấp sáu cực kỳ mạnh.

***

Sâu trong băng nguyên, trong một căn nhà gỗ cũ, cô gái đang ngồi cạnh bàn, bỗng ngừng tay khi đang lật trang sách.

Cô khép sách lại, chậm rãi đứng dậy.

“Cậu có thể đi rồi, khách của tôi sắp.” Cô nói, “có người đến, rất nhiều người, hơn nữa đều rất mạnh. Có lẽ ta sắp đến cuối hành trình ở nơi này.”

“Nếu biết kẻ địch mạnh như vậy, sao không cùng nhau rời đi?” Giang Tiểu Kiệt nghi hoặc.

“Chúng ta từng thảo luận vì sao ma chủng lại đến tinh cầu này. Cậu vẫn chưa cho ta biết suy nghĩ của cậu, phải không, đồng bào thân yêu?”

“Thế giới sáng tạo và hủy diệt vốn là một vòng luân hồi. Có lẽ đây là lời giải thích duy nhất mà hành tinh mẹ đã để lại cho chúng ta.” Giang Tiểu Kiệt nhận ra mình vẫn không hiểu nổi đồng bào trước mặt, trong lúc kẻ địch đang tiếp cận để lấy mạng mình và cô lại bắt đầu có hứng thú nói về đề tài sự ra đời của chủng tộc với mình.

“Có lẽ, chúng ta đến đây là để hủy diệt thế giới này.” Giang Tiểu Kiệt nói có lệ.

“Nhưng ta không nghĩ vậy.” Cô gái khẽ lắc đầu. “Ta cảm thấy chúng ta đến đây không phải để hủy diệt, mà là để kéo dài.”

“Kéo dài?” Giang Tiểu Kiệt nhíu mày, “Với nhân loại, đó có thể là một kiểu tiến hóa. Nhưng trong mắt họ, sự tiến hóa này chính là hủy diệt. Bọn họ sẽ không bao giờ gọi sự kéo dài của một giống loài khác là ‘tiến hóa’.”

“Chúng ta quá mạnh, không giống sinh vật nơi này. Việc sinh sản của chúng ta là một quá trình vô cùng khó khăn. Hành tinh mẹ đưa chúng ta tới Trái Đất, có lẽ đây là cách để chúng ta sinh sản.” Cô bước ra khỏi nhà, gót giày giẫm lên mặt băng trơn bóng, đường viền áo choàng bay lượn như hoa tuyết. Cơ thể cô chậm rãi phóng đại, biến thành một ma vật khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

“Hãy rời đi, đồng bào của ta. Cậu phải nhớ, cái chết không phải là kết thúc của chúng ta.”

Giữa bầu trời vang vọng tiếng nói trầm thấp, êm dịu của cô. 
         
Bình Luận (0)
Comment