Kỉ niệm hoá thành tro.
Cũng chẳng đợi được đến hồi kết.
Có lẽ mọi điều đẹp đẽ nhất thế gian đều phải trả giá bằng sinh mệnh.
Lam Vong Cơ chịu một đao thay Nguỵ Vô Tiện để hắn được sống.
Nguỵ Vô Tiện vì muốn đem người kia quay về mà đem chính linh hồn của mình ra làm vật tế.
Tình yêu của loài người, có lẽ chẳng phải hứa hẹn ra sao, mà là thực hiện ra sao.
~~~"Vong Cơ, ta đưa đệ đi" Lam Hi Thần biết đệ đệ mình cố chấp, chỉ khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng đứng lên khỏi bàn trà.
Lam Vong Cơ chỉ nghi hoặc bước theo sau người hắn, vết thương vẫn không ngừng chảy máu nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào.
Sự khó chịu trong trái tim hắn càng được đẩy lên cao trào, hắn cảm giác mình đã bước rất gần với đoạn kí ức đã mất của mình rồi, chỉ một chút một chút nữa thôi hắn sẽ chạm được vào phần kí ức ấy.
Nơi Lam Hi Thần dẫn hắn đến là Tàng Thư Các Lam Gia, phía bên trong có một mật thất chỉ khi có sự đồng ý của gia chủ mới được bước vào trong.
Lam Hi Thần dẫn hắn một mạch xuống mật thất phía dưới, Lam Vong Cơ nghĩ thầm, hình như ba năm qua hắn chưa từng đặt chân vào mật thất Tàng Thư Các.
Lam Hi Thần lấy xuống một chiếc hộp gỗ đen được đặt sâu trong kệ sách của Tàng Thư Các, nơi ít được chú ý nhất đặt vào trên tay đệ đệ của mình.
Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng, rồi lại nhìn chiếc hộp đen đang ôm trên tay, đột nhiên tay hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Chiếc hộp đen được chính tay Lam Vong Cơ hắn từ từ mở ra, bên trong hộp đen chỉ đựng một cây sáo đen tuyền bóng sáng và một vài mảnh vỡ chứa tà khí nồng đậm, y cầm lên sáo trúc chỉ cảm giác được một hồi vô cùng thân quen, trên thân sáo có khắc hai chữ Trần Tình.
Là sáo của người nọ sao?"Vong Cơ, Nguỵ Công Tử đã không còn, đây xem như là di vật của hắn đi, chung quy hắn cũng chỉ mong đệ thay hắn sống thật tốt""Vong Cơ, huynh trưởng chỉ có thể đưa ngươi cây sáo này mà thôi, còn Âm Hổ Phù là tà vật nguy hiểm, vẫn nên trấn giữ thì hơn"[Vài lời tác giả: các bạn thử dự đoán xem Nguỵ Công Tử của chúng ta có lên sàn lại không nè, comment phần dự đoán của các bạn ở phía dưới và cùng chờ kết quả nhé".