Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cầm lấy sáo Trần Tình trên tay, vô thức nắm thật chặt, lộ rõ từng khớp ngón tay, gương mặt cũng không có nhiều biểu cảm gì chỉ là ánh mắt nhìn sáo Trần Tình trên tay có chút rung động mơ hồ.
Lam Vong Cơ hắn không nói thêm lời nào, trang trọng thi lễ với người trước mặt rồi nhanh chóng rời đi.
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ mình từng bước rời đi, bản thân cũng chỉ có thể thở dài, chuyện không muốn đến rốt cuộc cũng đến rồi.
Đệ đệ này của hắn, rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì trong đầu đây.
~~~Đám tiểu bối Lam Gia vẫn đang ngây ngốc ở lại Vân Mộng Giang Thị do sự căn dặn của Hàm Quang Quân bọn chúng, đám trẻ này bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, không làm trái với gia quy, nhưng liền bị Kim Lăng dụ dỗ, bảo nơi đây đâu phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, các ngươi cứ vui chơi thoải mái, ta sẽ đem chuyện này dấu đi cho các ngươi.
Đám tiểu bối Lam Gia này vẫn giữ quy củ trước sau như một, chỉ mỗi Lam Cảnh Nghi chịu không được nghe theo lời dụ dỗ của Kim Lăng, chơi cho thoải mái, về rồi lại chép gia quy sau cũng được.
Sau đó, đám tiểu bối liền như được mùa, đã có sư huynh dẫn đầu, sợ gì không chơi chứ, cứ thế đám tiểu bối này cùng nhau chơi vô cùng vui vẻ.
~~~Thí Kiếm Đường, Giang Gia.
"Giang Tông Chủ, những ngày qua quả thật đã làm phiền đến quý phái rồi" Lam Hi Thần nhẹ giọng cất lời, y phục màu lam nhạt thêu hoa văn vân mây đứng thẳng tắp dưới sảnh.
Nếu như Cô Tô Song Bích Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ chính là tảng băng vạn năm người gặp người tránh, lạnh đến mức khiến người ta không tự chủ mà tránh xa, thì vị huynh trưởng của hắn Trạch Vu Quân Lam Hi Thần chính là tựa như mặt trời toả sáng ban mai, ấm áp cẩn trọng, người gặp người mến, mang lại cho người ta cảm giác gần gũi không thôi.
"Trạch Vu Quân quá lời, những năm nay Kim Lăng ở Lam Gia cũng được chiếu cố rất tốt""Giang Mỗ chỉ có một điều muốn hỏi Trạch Vu Quân người""Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc đâu rồi".