Cơn mưa bắt đầu rơi từ lúc nãy ngày một nặng hạt. Madoka dùng điện thoại kiểm tra rất nhiều thông tin thời tiết. Cô còn quan sát màu sắc bầu trời cũng như dựa vào độ rung lắc của hàng cây ven đường để dự đoán hướng gió.
"Thời tiết thật kỳ cục. Chắc tùy nơi sẽ phát sinh mây lạ."
"Mây lạ... ư?"
"Vâng, những đám mây nguy hiểm. Có lẽ là điềm dữ." Takeo không hỏi mây như thế nào. Anh phải nén lại câu hỏi.
Madoka cất điện thoại, nhìn về phía nhà Mizuki. Cánh cổng vẫn đóng kín, không thể đoán được khi nào Chisato sẽ ra ngoài. Có lẽ hôm nay họ chưa hành động.
"Madoka." Takeo nhìn gương chiếu hậu. "Có một chiếc Crown màu trắng đang đi tới."
Madoka quay đầu lại. Một chiếc ô tô màu trắng kiểu sedan đang tiến lại gần. Nó đỗ ngay sau chiếc Wagon của cô và Takeo.
Madoka nhìn đồng hồ. Chưa đầy một tiếng từ khi cô gọi điện. Có vẻ người đó rất nóng lòng giúp cô.
Madoka mở cửa hông, bước ra khỏi chiếc Wagon. Trong làn mưa, cô chạy về phía chiếc xe đỗ phía sau, khi thấy người lái xe đúng là giáo sư Aoe, liền nhanh chóng mở cửa ghế phụ leo vào. "Xin lỗi bác vì yêu cầu quá đáng của cháu." Cô vừa phủi những hạt mưa dính trên quần áo vừa nói.
"Nói thật là bác rất sửng sốt." Aoe đáp. "Đột nhiên cháu hỏi mượn ô tô của bác. Còn bảo cụ thể sẽ giải thích sau."
"Vì cháu không có thời gian. Cảm ơn bác. Cháu rất cảm kích."
Takeo cũng bước ra khỏi chiếc Wagon, tiến về phía ghế lái.
"Bác đổi tay lái cho chú ấy. Rồi lên chiếc xe phía trước về đi."
"Khoan đã. Bác vẫn chưa hiểu thế nào."
"Cháu sẽ giải thích sau. Nhất định sẽ giải thích. Vì vậy, hôm nay bác hãy về đi."
"Không, bác muốn nghe ngay bây giờ. Chừng nào chưa hiểu rõ bác sẽ không cho mượn xe." Aoe nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay.
Madoka thở dài. Giờ không phải lúc dùng dằng. Ai mà biết Chisato sẽ ra khỏi nhà lúc nào. Đứng bên ngoài, Takeo tỏ vẻ lúng túng.
"Được, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ nói. Cháu sẽ nói, bác đổi tay lái cho chú ấy đi. Bọn cháu cần bám theo một người. Bác có phải chuyên gia bám đuôi đâu!"
"Bám theo? Ai cơ?"
"Cháu sẽ nói sau."
"Đổi tay lái là cô cậu sẽ phóng đi, bỏ lại bác một mình chứ gì."
"Không đời nào."
"Bác không tin." Aoe cởi dây an toàn, ngả lưng ghế rồi chán nản di chuyển xuống ghế sau. Ông có vẻ nghi ngờ thực sự.
Khi Aoe chuyển ra sau, Takeo ngồi vào ghế lái.
"Giáo sư biết được bao nhiêu rồi?" Madoka vừa nhìn Takeo đang điều chỉnh lại lưng ghế vừa hỏi.
"Bác đã nghe bố cháu kể gần như mọi chuyện. Chẳng hạn như khả năng đặc biệt của cháu và Amakasu Kento."
"Ngoài ra thì sao? Ông ấy có nói gì về vụ việc lần này không?"
"Tiến sĩ Uhara có một giả thiết. Chuyện rất khó tin. Cả hai tai nạn xảy ra ở hai suối nước nóng đều là màn kịch trả thù của Amakasu Kento, nguyên nhân là từ vụ ngộ độc khí sulfur hydro tám năm trước, và người chủ mưu vụ việc đó là Amakasu Saisei. Vì vậy, mục tiêu cuối cùng của Kento là nhắm tới cha mình."
Madoka hít thở sâu, lắc đầu. "Quả là một nhà khoa học thần kinh thiên tài. Ông đã nhìn ra cả những việc đó. Cháu phải thán phục bố mình. Có nghĩa là, ông đã phát hiện ra việc Kento không mất trí rồi đúng không?"
"Ông ấy nghi ngờ từ lúc biết Kento vẫn nhớ tuổi của mình, và qua việc lần này đã khẳng định chắc chắn điều đó."
"Ra vậy." Khuôn mặt bố hiện lên trong đầu cô. Thật không hổ danh, cô lẩm bẩm lần nữa. Việc Kento trả lời chính xác tuổi của mình có lẽ là một sai lầm lớn.
"Bác không thể nào tin nổi. Tại sao một người bố có thể gϊếŧ hại cả gia đình mình được chứ. Tới khi tiến sĩ Uhara giải thích về chứng khiếm khuyết bản năng làm cha, bác vẫn chưa tin."
"Chứng khiếm khuyết bản năng làm cha? Là gì thế?"
"Cháu không biết hả? Đó là khiếm khuyết chung của cha con Amakasu."
"Nghĩa là sao ạ?"
"Trường hợp lũ chuột..." Nói tới đây, Aoe đột nhiên trở nên tức tối. "Khoan. Tại sao từ nãy giờ toàn bác nói thôi thế. Cháu bảo sẽ giải thích cơ mà."
"Chưa biết giáo sư nắm được những gì thì làm sao cháu biết phải giải thích từ đâu."
"Bác bảo đã biết hầu hết rồi đấy thôi."
"Madoka," Takeo gọi. "Ra rồi."
"Sao?" Madoka đưa mắt về phía trước. Từ nhà để xe của nhà Mizuki, chiếc Maserati từ từ xuất hiện. Takeo nổ máy. Madoka quay về phía sau, chắp tay trước mặt. "Cháu xin lỗi, bọn cháu phải đuổi theo ngay. Giáo sư xuống đi."
"Hả? Cháu nói gì vậy? Bác còn chưa nghe được gì."
"Cháu sẽ giải thích sau. Nhất định sẽ giải thích. Vì vậy xin giáo sư..."
"Không. Không thể được."
"Madoka," Takeo giục. "Không xuất phát ngay sẽ bị mất dấu mất."
Cô suy nghĩ hai giây rồi ra lệnh "Đuổi theo." Takeo nhấn chân ga.
Chiếc Maserati đỏ chạy cách khoảng năm xe phía trước. Tốc độ không nhanh lắm. Cô ta có vẻ đang lái xe một cách an toàn. Có lẽ vì sợ rằng nếu không cẩn thận bị cảnh sát tóm ở đây là xôi hỏng bỏng không.
Sau khi ra khỏi nhà, xe chạy đường thường một đoạn là lên tới đường cao tốc. Đã khoảng ba mươi phút trôi qua. vẫn chưa rõ Chisato đi đâu.
Aoe im lặng ngồi ở băng ghế sau. Ông đã được giải thích về lý do bám theo Mizuki Chisato. Vị giáo sư có vẻ chấp thuận, muốn xuống xe nhưng tiếc là không có thời gian. Vì vậy, Madoka đành phải dẫn ông theo.
Aoe thuật lại chi tiết về chứng khiếm khuyết bản năng làm bố. Nghe xong, Madoka chợt vỡ lẽ. Tính cách Kento đúng là có phần tàn độc. Trong một lần đi chơi lễ hội, nhìn thấy hàng bán gà con, anh nói muốn nướng chúng ăn. Khi Madoka nói làm vậy độc ác quá, anh còn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi gà quay thì bình thường, tại sao gà con lại không được. Một lần khác, có một cậu bé mắc bệnh nan y được đưa vào viện, bác sĩ chẩn đoán nhiều lắm cũng chỉ sống được vài năm, Kento đã nói tại sao không để thằng bé chết nhẹ nhàng luôn đi. Madoka giải thích rằng khi làm cha mẹ, chỉ cần vài năm cũng là khoảng thời gian đáng quý rồi, nhưng Kento chỉ nghiêng đầu bảo dở dang như vậy chẳng phải người còn sống sẽ đau khổ hay sao.
Có lẽ Kento thừa hưởng dòng máu đó từ Amakasu Saisei. Hai người họ chẳng mấy chốc sẽ giáp mặt nhau. Không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Chắc chắn sẽ không phải một kết cục hòa bình.
Đối với Madoka, Amakasu Saisei có chết cũng chẳng sao. Ác giả ác báo là lẽ đương nhiên. Vấn đề là Kento. Sau khi rửa sạch mối thù chất chứa bao lâu, anh sẽ tìm tới cái chết, cô phải ngăn điều đó lại bằng mọi giá.
Khi Madoka vừa nghĩ ngợi vừa quan sát chiếc Maserati màu đỏ, thì từ đằng sau, giáo sư Aoe lên tiếng. "Cháu nghe Kento kể về động cơ Amakasu Saisei hạ sát cả gia đình rồi chứ?"
"Anh ấy bảo đơn giản là tính vị kỷ. Tội ác sinh ra bởi sự ích kỷ từ một đầu óc điên rồ."
"Cụ thể là thế nào?"
Madoka lắc đầu. "Cháu không biết."
"Ra vậy..."
"Sao thế?" Madoka hơi quay đầu lại. "Giáo sư biết được gì rồi?"
"Không hẳn là biết, nhưng có một viên cảnh sát theo đuổi vụ này. Điều tra viên Nakaoka, lần trước bác kể với cháu rồi. Bác nghe được từ anh ta một chuyện rất đáng tò mò về Amakasu Saisei. Từ hồi trẻ, ông ta đã tôn thờ chủ nghĩa hoàn hảo. Lúc nào cũng muốn bản thân phải thật hoàn hảo, và đòi hỏi rất cao ở người bạn gái của mình."
"Hừm, đúng là một người kỳ quặc. Vậy giáo sư muốn nói gì?"
"Lý do Amakasu Saisei gϊếŧ cả gia đình, chẳng phải là vì họ không được hoàn hảo hay sao?"
"Gì cơ?"
"Vợ, con trai, con gái đều kém xa hình mẫu lý tưởng mà ông ta vẽ ra. Họ không hoàn hảo. Vì vậy, cần phải loại trừ. Phải vậy không?"
"Thế là thế nào chứ? Không thích thì cứ bỏ nhà đi là xong. Ly hôn với vợ, từ mặt con cái. Rồi xây dựng gia đình hoàn hảo khác. Hay ông ta tiếc tiền bồi thường?"
"Không phải vậy. Tiền không phải là vấn đề. Đối với Amakasu, chính sự tồn tại của họ mới là điều khiến ông ta không hài lòng. Vì vậy, chỉ từ mặt nhau cũng chẳng nghĩa lý gì."
"Thật đúng là..." Nhưng Madoka không thể nói hết câu. Lời giải thích của giáo sư Aoe hoàn toàn ăn khớp với những lời Kento nói: "Tội ác sinh ra bởi sự ích kỷ từ một đầu óc điên rồ."
"Kìa!" Mắt cô hướng về phía trước. Chiếc Maserati đang nháy xi nhan trái. Có vẻ cô ta định rẽ vào một trạm dừng nghỉ.
Takeo cũng nháy xi nhan rồi cho xe tiến vào bãi. Để không bị nghi ngờ, anh luôn giữ khoảng cách vừa đủ, cuối cùng dừng xe cách chiếc Maserati khoảng hai mươi mét.
Chisato bước ra khỏi xe. Cô ta nhìn đồng hồ rồi rảo bước đi.
"Chắc là đi vệ sinh." Takeo nói.
"Có lẽ thế. Chúng ta cũng tranh thủ thôi." Madoka xuống xe. May là mưa đã ngớt.
Đúng như dự đoán, Chisato vào nhà vệ sinh. Madoka cũng vào theo để đi tiểu. Khi cô ra khỏi buồng vệ sinh thì thấy Chisato ở chỗ bồn rửa. Cô ta đứng trước gương, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mình. Ánh mắt đầy vẻ căng thẳng. Tựa hồ như đang củng cố quyết tâm.
Cô nhìn lại lần nữa, Chisato quả là một phụ nữ đẹp. Kento đã làm cách nào để thao túng con người này? Anh đã phải dốc sức điều tra, dàn dựng kỹ càng để tiếp cận, cuối cùng chắc chắn là quan hệ nam nữ. Đó là cách hợp lý nhất. Nhưng không hiểu sao, khi nghĩ vậy, lồng ngực cô chợt xao động không yên. Cô cũng không biết đó có phải cảm giác ghen tuông hay không.
Madoka nối gót Chisato ra khỏi nhà vệ sinh. Khi trở lại xe thì Takeo và Aoe đã ở đó rồi.
Cô hướng mắt nhìn chiếc Maserati. Dù đã lên xe, Chisato vẫn không có vẻ gì là sắp sửa nổ máy.
Đột nhiên, Madoka thấy xung quanh tối đen. Không, chính xác là cảm giác bóng đen đang tiến lại gần. Cô đảo mắt. Rồi nín thở.
Một gã đàn ông mặc áo khoác màu đen đang bước chậm rãi. Toàn thân ông ta toát ra một vẻ hắc ám đến kinh hãi. Khuôn mặt ông ta có vẻ sang trọng, nhưng đôi mắt không có lấy một ánh nhìn ấm áp.
Là Amakasu Saisei, Madoka đoán chắc. Tuy không mong muốn, Kento vẫn sở hữu nhiều đường nét của ông ta.
Đúng như dự đoán, gã đàn ông mặc áo khoác tiến lại gần chiếc Maserati. Sau khi nhìn vào bên trong xe, gã leo lên ghế phụ.
Ngay khi nghĩ mọi việc sắp bắt đầu, Madoka chợt nghe thấy tiếng cồm cộp bên cạnh. Một người đàn ông dáng mảnh khảnh mặc vest đang đứng đó.
Madoka hạ kính xe. "Có chuyện gì thế ạ?"
"Cô là Uhara Madoka phải không?"
"Vâng..." Madoka cảnh giác. Tại sao ông ta biết tên cô?
"Xin cô an tâm. Chúng tôi không phải kẻ khả nghi. Tôi thuộc Phòng hình sự của Cục cảnh sát trung ương."
"Cục cảnh sát trung ương?"
"Mời cô xuống xe ngay."
"Hả? Thế là sao?"
"Tôi nhận được lệnh phải bảo vệ cô. Mong cô hợp tác."
Người đàn ông khẽ cúi đầu.
Có vẻ như họ cũng bám theo Madoka. Chắc hẳn họ không chỉ gắn máy phát tín hiệu lên chiếc Wagon, mà còn cử người theo dõi nữa.
Madoka vừa nhanh chóng tính toán vừa liếc nhìn chiếc Maserati. Cô bồn chồn không biết Chisato sẽ rời đi lúc nào.
"Chiếc xe đỏ đó cô không cần phải lo. Người của tôi sẽ bám theo. Cô hãy ở lại đây cùng chúng tôi. Một lát nữa, xe hỗ trợ sẽ tới." Người đàn ông nói xong liền đưa tay chống hông, nhìn vào ghế lái. "Anh Takeo phải không nhỉ?"
"Vâng." Takeo đáp.
"Tới nút giao thông tiếp theo mời anh xuống xe, trở về Tokyo. Sau đó chúng tôi sẽ phụ trách."
Takeo nhìn Madoka đợi lệnh. Căn cứ vào lời nói của người đàn ông, Madoka đoán chỉ có một chiếc xe bám đuôi cô. Nếu vậy, đây là thời khắc quyết định.
"Trước hết, làm theo lời ông ta đã."
"Tôi hiểu rồi." Takeo đáp.
Madoka mở của, bước xuống. Chiếc Maserati vẫn bất động.
"Xin cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân." Cô nói với người đàn ông.
Tuy tỏ vẻ bị xúc phạm, nhưng ông ta vẫn gượng cười đưa giấy tờ ra.
"Giờ cô tin tưởng tôi rồi chứ?"
Madoka không trả lời, đưa mắt nhìn quanh. "Xe của chú là xe nào?"
"Chiếc xe đỗ ở đằng kia." Người đàn ông chỉ tay. "Chiếc sedan màu đen, nằm cạnh chiếc RV màu tím than."
Phát hiện ra chiếc xe, Madoka nhanh chân rảo bước về phía đó. Người đàn ông vội vã đuổi theo cô. "Cô làm gì thế hả?" Madoka vẫn không trả lời. Cô nhanh chóng đến sát bên chiếc sedan màu đen. Người đàn ông ngồi ở ghế lái có vẻ bối rối. Anh ta có vẻ chưa định đánh xe đi, vì chiếc Maserati vẫn không nhúc nhích.
Madoka nhìn ghế lái, gõ vào cửa kính. Cánh cửa từ từ hạ xuống. Cô đưa mắt nhìn vào cạnh vô lăng. Đúng như dự đoán, chiếc chìa khóa điện tử đang cắm ở đó.
"Chuyện gì vậy?" Người đàn ông ngồi ghế lái ngước nhìn Madoka.
"Cho tôi xem giấy tờ tùy thân."
"Hả?"
"Giấy tờ tùy thân. Mau lên."
Người đàn ông đứng phía sau càu nhàu, "Đưa mau đi."
Người đàn ông ngồi ghế lái rút giấy tờ ra. Madoka cầm lấy, nhìn chăm chú.
"Được rồi chứ?" Anh ta thò tay ra ngoài cửa kính.
"Tại sao không phải Sở cảnh sát Tokyo mà lại là Cục cảnh sát trung ương?"
"Cô không cần biết." Anh ta nói, mắt dõi ra xa rồi kêu lên một tiếng.
Madoka quay lại. Chiếc Maserati đỏ bắt đầu chuyển bánh.
"Tệ thật. Mau, trả lại cho tôi."
"Tôi biết rồi." Madoka nói rồi quẳng giấy tờ của anh ta vào ghế bên cạnh. Người đàn ông nhìn sang vẻ bực bội. Không bỏ lỡ thời khắc đó, cô với tay rút chiếc chìa khóa.
Ối, không biết là người đàn ông trên ghế lái hay người đứng cạnh cô vừa kêu lên. Nghe tiếng kêu, Madoka dồn hết tốc lực bỏ chạy. Cô chạy trối chết về phía chiếc Crown của Aoe.
Thế nhưng, chỉ nháy mắt sau, vai cô đã bị nắm chặt. Madoka bị kéo lại bằng một lực khủng khiếp, cô ngã nhào.
"Thả tôi ra!"
"Không được. Trả cho tôi chìa khóa."
Madoka nắm chặt chìa khóa trong tay, cuộn tròn người lại. Tuy nhiên, người kia đã vồ tới, cố sức cướp lấy chiếc chìa khóa của cô.
Nhưng liền sau đó, đột nhiên sức ép biến mất. Cô nhìn lại phía sau thì thấy người đàn ông kia đã ngã lăn trên nền sàn. Anh ta nhăn mặt, đưa tay ôm hông.
Người đứng bên cạnh là Takeo. Chắc Takeo đã kéo anh ta ra.
Còn một người nữa, người lúc nãy ngồi ghế lái, đang lao tới Madoka. Tuy nhiên, anh ta chưa kịp chạm vào cô đã bị Takeo bắt được, khóa chặt tay.
"Chỗ này để tôi." Takeo nói. "Hãy nhờ giáo sư Aoe lái xe."
"Tôi hiểu rồi."
Madoka lại ra sức chạy về chiếc Crown. Aoe đã ra ngoài.
"Bác lái xe đi, mau lên!" Cô vừa leo lên ghế phụ vừa hét lên.
Aoe ngồi vào ghế lái và nổ máy. Chiếc xe lao vọt đi, vô lăng xoay mạnh. Madoka vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Takeo. Anh ta đang khóa chặt hai gã kia, thấy xe của Aoe đã xuất phát an toàn mới nới lỏng tay.
Takeo vừa là người giám sát, đồng thời cũng là vệ sĩ của mình mà... Phù, Madoka tự nhủ.