Bàn tay nắm chặt vô lăng không ngừng run lẩy bẩy. Không chỉ tay mà cả đầu gối cũng run lên. Luồng khí lạnh toát ra từ bên cạnh. Từ khi sinh ra, chưa lần nào Chisato bị cảm giác sợ hãi bao trùm như bây giờ. Nói thật, cô muốn bỏ chạy. Nhưng không thể. Cô hiểu rằng tới nước này, mình đã bị dẫn tới nơi không thể đặt chân vào rồi.
Đúng như đã hẹn qua điện thoại, Amakasu Saisei xuất hiện ở bãi đỗ xe. Giữa không gian u ám vì mưa, gã mặc chiếc áo khoác màu đen bước đi, trông hệt như sứ giả được gửi tới từ một thế giới lành ít dữ nhiều.
Chisato nhìn mặt gã và giật mình. Có quá nhiều nét tương đồng với Kimura. Sao giờ cô mới nhận ra? Trực giác mách bảo cô rằng họ là cha con.
Sau khi biết mục tiêu thứ ba là Amakasu Saisei, cô đã đọc blog của ông ta. Trong đó xuất hiện nhân vật người con trai tên là Kento. Blog chỉ viết tới lúc cậu ta thoát khỏi trạng thái sống thực vật. Sau đó, cậu ta đã dần bình phục một cách thuận lợi, rồi lên kế hoạch gϊếŧ cha mình?
Sau khi nhìn vào trong xe rồi leo lên ghế phụ, Amakasu nói, "Cô chỉ có một mình thôi nhỉ."
"Vâng, có chuyện gì vậy?"
"Không, tôi tưởng cô còn dẫn ai theo. Hừm, ra vậy. Hắn đợi ở nơi cô sẽ đưa tôi tới."
"Ông nói ai cơ?"
Đáp lại câu hỏi của cô là tiếng cười khục, khục, khục phát ra từ cổ họng.
"Khỏi cần vờ vịt. Tôi biết hết rồi. Chính vì vậy, tôi mới làm theo cuộc gọi gấp gáp của cô, tìm tới chỗ quái quỷ này. Trên điện thoại, tôi không hỏi gì, đúng chứ? Vì tôi biết hết rồi."
Chisato không đáp, chỉ nín thở. "Nó khỏe chứ?" Amakasu liền hỏi. "Con trai tôi ấy."
Quả đúng như cô nghĩ. Hai người họ là cha con. Và Amakasu biết rằng, nơi gã sắp tới có con trai mình đang phục sẵn.
Thấy Chisato im lặng, Amakasu lại cất tiếng cười. "Khỏe là cái chắc rồi. Nếu không, sức mấy nó làm được thế này. Còn tính chuyện liên tiếp ra tay hạ sát ba người đàn ông lực lưỡng."
Sống lưng Chisato lạnh toát. Amakasu đã biết chuyện con trai đang muốn lấy mạng mình. Họ là cha con cái kiểu gì vậy? Thật không tài nào hiểu nổi.
"Kể cũng tò mò thật. Nó làm thế nào để dẫn dụ được cô thế? Bình thường ai cũng mong sớm chiếm được gia sản, nhưng đến mức trở thành tòng phạm gϊếŧ người thế này thì..."
"Tôi..." cuối cùng Chisato cũng mở miệng. "Tôi không phải tòng phạm gϊếŧ người."
"Ồ, vậy hả?"
"Tôi chỉ cùng chồng đi tới suối nước nóng Akakuma thôi."
"Hô hô. Rồi, ông ta bất ngờ gặp nạn trúng độc khí sulfur hydro?"
"Đúng thế. Ông cho rằng tôi còn làm gì nữa hả?" Cô bác lại bằng giọng nói run rẩy.
Amakasu im lặng một chút rồi nói, "Thôi bỏ đi. Không chỉ có vụ của chồng cô, nghe nói vụ Nasuno ở suối nước nóng Tomate cũng được coi là tai nạn không may chứ không phải một vụ mưu sát. Tôi thực sự không hình dung được nó đã làm thế nào. Nhưng có một điều tôi biết chắc rằng, cả hai vụ đó không đơn giản là tai nạn. Phải có bàn tay ai đó dàn dựng. Từ đó, tôi chờ mãi. Chờ nó liên lạc. Không biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn nó sẽ làm vậy. Rồi cô gọi tới. À, ra thế. Nó đã dụ dỗ cô làm đồng minh. Không biết cô đóng vai trò gì, nhưng việc nó dùng cách gì đó gϊếŧ hai người kia là sự thật. Đúng chứ?"
Chisato không biết phải trả lời thế nào. Cô biết, có phản bác lại cũng bằng thừa. "Đi thôi," lập tức Amakasu lên tiếng. "Cho xe chạy đi. Nó chắc đang chờ dài cổ rồi."
Chisato lặng lẽ đánh xe đi. Đến lúc định thần được, toàn thân cô đã run lẩy bẩy. Cô vẫn không ngừng run rẩy suốt thời gian lái xe.
Amakasu chỉ húng hắng vài tiếng rồi im bặt. Chisato không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tuy sợ nhưng cô không còn cách nào khác ngoài làm theo sự chỉ đạo của Kimura, à không, Amakasu Kento.
Đã gần tới nút giao thông là đích đến. Chisato nháy xi nhan. Ra là chỗ này, Amakasu bật ra thành tiếng. Tiếp đó, gã hừ mũi. Có vẻ như đã phát hiện ra điều gì, nhưng gã không hề nói.